Đoản Văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Phược hồn linh · Thiên nhai viễn

Chuông buộc hồn · Cách xa chân trời



Đây là một gian nhà trọ lâu đời, từ đời của ông nội truyền lại cho đến giờ, lâu năm thiếu tu sửa, mỗi khi đến mùa mưa lúc nào cũng bị dột đôi chỗ.


Có lẽ tôi nên tìm một gia đình tốt rồi gả đến đó, bán gian nhà trọ này đi, cuộc sống sẽ tốt hơn hiện tại nhiều.


Chỉ là ý nghĩ này đã tồn tại trong đầu nhiều năm, tôi chưa từng thật sự thử làm dù chỉ một lần, chung quy hết thảy đã biến thành một loại thói quen rồi.


Nếu như có một ngày, trong quán trọ không còn những gương mặt quen thuộc hay xa lạ, bọn tiểu nhị cũng nghỉ, những thứ quen thuộc của bản thân tất cả trở thành vật còn người mất, thì có lẽ cũng đã quen đây là nhà mình.


Lại nói tiếp, nếu từ bỏ ngôi nhà chẳng có gì ngoài quen thuộc này, thì vẫn còn một ít người và chuyện đáng để mãi mãi lưu giữ trong ký ức.


Ví dụ như, hồi tôi 10 tuổi bị máu tươi của một lữ khách xa lạ bắn vào mắt, từ đó tôi liền nhìn thấy được những thứ người thường không thể thấy.


Lại ví dụ như, một ngày cách đây vài năm trước, buổi trưa ánh mặt trời chiếu rọi, không được một canh giờ mưa đã bất chợt rơi.


Có một nữ tử dáng vẻ thanh lệ đi ngang qua Thiên Dương, tá túc lại đây.


Khi đó, trong mắt nàng dắt theo linh khí như có như không, bên hông còn treo một chiếc chuông, tiếng vang thanh thúy dễ nghe, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía tôi, cong mày cười nói: "Chưởng quỹ, gian nhà này cũng đã dột nước mưa rồi."


"Mưa lớn như vậy, hiện tại chỉ có thể dùng thau hứng tạm, sau đó mới sửa được."


Dù sao sửa cũng nhiều lần rồi, không được bao lâu lại dột.


"Khách khứa ít thật, giống như hắc điếm vậy."


Nàng đặt tiền trọ xuống bàn, thuận miệng nói đùa, tôi cũng cười đáp lại.


"Cô nương chê cười, nhà trọ của tôi truyền qua ba đời, đã mở mấy thập niên, dù là lúc vắng khách nhất cũng chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý."


Nàng cười không nói, mãi đến khi chọn một chiếc bàn để ngồi mới một lần nữa mở miệng: "Chưởng quỹ, dù sao cũng không có khách, cô đến đây uống chút rượu, trò chuyện với tôi?"


Lúc rảnh rỗi, khách nhân mở lời mời tôi vẫn chưa từng cự tuyệt qua.


Khi tôi và nàng tán gẫu cộng ẩm, nghe nàng tản mạn kể những chuyện đã rất nhiều năm trôi qua, từ nơi này đến nơi khác, gặp được rất nhiều người hoặc chuyện làm người khác khó lòng quên lãng. . . chỉ là trong những câu chuyện viên mãn hoặc là thê lương này, đều không có can hệ gì đến nàng.


Nàng rất đặc biệt, trong câu chuyện của nàng có rất nhiều việc người bình thường vĩnh viễn cũng không có cách nào trải qua, không ít chuyện liên quan đến yêu ma quỷ quái, làm cho người khó phân biệt đâu là thật đâu là giả.


Sau đó, nàng hỏi tôi: "Nghe xong nhiều chuyện tôi gặp phải như vậy, cô tin hay không tin?"


"Tin."


"Có nhiều người nói tôi biên chuyện gạt người."


"Thật ra bán tín bán nghi."


"Tôi biết, cô có thể nhìn thấy vài thứ kỳ lạ." Nàng nói, đầu ngón tay mảnh khảnh chợt lóe ra một luồng sáng trắng, thấy thần sắc tôi thay đổi, liền cười nói: "Quả nhiên cô thấy được, tôi lại kể cô nghe một câu chuyện nhé. . ."


Nàng kể, thuở trước có một con yêu quái đạo hạnh không cao lúc nào cũng mơ thấy giấc mộng kỳ quái, trong mộng có một nữ tử xa lạ bị câm, ở bên nàng không xa không cách cùng nàng đi qua thiên sơn vạn thủy, nhìn thế sự vạn biến, mà hết thảy lại chân thật không giống một giấc chiêm bao. Bởi vì dường như cô ấy thật sự có tồn tại, sẽ khóc sẽ cười, sẽ để ý đến mỗi một tâm trạng bé nhỏ của nàng. . .


Nhưng từ một ngày kia, người con gái trong mộng ấy không xuất hiện lần nào nữa. . .


Bỗng nhiên trải qua mất mát, sau ba lần bốn lượt suy tư yêu quái quyết định, mặc kệ là như thế nào nàng cũng phải tìm được người con gái ấy, vô luận thân cô ở nơi nào, là yêu hay là ma, đều phải dùng tất cả phương pháp để tìm cô, để cô chân chân thật thật mà đứng trước mặt nàng.


Nàng nói xong, lâm vào trầm mặc, mê man trong mắt càng tỏa ra dày đặc.


Hồi lâu, bỗng nhiên nàng đổ rượu vào miệng, nói: "Nhưng nàng tìm đã rất lâu rất lâu, tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy. . ."


"Sẽ tìm được. . ." Tôi khi đó, chỉ có thể an ủi nàng như vậy.


Có lẽ, đây là câu chuyện của nàng, dù không khúc chiết ly kỳ như những câu chuyện oanh oanh liệt liệt nàng kể qua trước đó, nhưng trong từng câu từng chữ đều đầy ấp tình cảm chỉ thuộc về nàng.


Trong lòng tôi dường như có một nỗi xúc động, lại chẳng biết nó đến từ đâu. . . nghĩ rằng hao tâm tổn sức vì nàng cũng vô dụng, nàng chỉ là một khách qua đường, rất nhanh sẽ rời đi.


Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau, nàng vội vã rời đi như những khách qua đường khác.



. . .



Sau khi nàng đi, vốn tưởng rằng từ đây vô duyên tái kiến, hôm nay nàng lại một lần nữa cộng ẩm cùng tôi, mà thời gian, thoáng cái đã bốn năm.


Dường như bốn năm sương gió cũng không để lại vết tích nào trên người nàng, khác biệt duy nhất chỉ có trái tim nàng.


Lại một lần nữa nàng nhắc đến câu chuyện cô gái câm trong giấc mộng của yêu quái.


Nàng nói, tất cả chỉ là một giấc mộng, ở trong mộng hoa phù dung sớm nở tối tàn, nàng lại không chịu mở mắt ra, đợi đến khi mộng đã tỉnh, hoa đã tàn, nàng lại muốn tiếp tục ngủ. . . thế là nàng liều lĩnh kiếm tìm, kiếm tìm mối tình đã tiêu tan theo giấc mộng.


"Vậy, nàng vẫn muốn tiếp tục tìm sao?"


"Cô ấy muốn trốn tôi, tôi có thể đi đâu tìm?" Nàng nói, cười, tôi nhìn vào mắt nàng, vẩn đục.


Sau một hồi uống say, nàng khóc to, cười lớn, cuối cùng lẩm bẩm mài mòn đêm dài.


Tôi không đành lòng để nàng lại một mình với bình rượu cùng chiếc bàn lạnh băng kia, muốn xuống lầu gọi người đỡ nàng vào phòng ngủ, nhưng bước chân còn chưa kịp nhấc, liền nhìn thấy chiếc chuông bạc bên hông nàng hóa ra một u hồn, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, giữa đôi mắt dường như chứa lệ, rồi lại có ôn nhu. . .


Hình ảnh ấy, tôi nhìn thấy dị thường rõ ràng, nhịn không được trở về phòng lấy giấy bút ra vẽ lại chiếc buông bạc kia.


Đêm đó, tôi nằm mộng gặp được linh hồn ấy, cô nắm cành cây viết xuống đất một câu, bảo tôi hãy vì cô giữ lấy bí mật này.


Tôi chẳng biết đây có phải là ngày nghĩ đêm mơ hay không, hay là cô ấy cố gắng chui vào giấc mộng của tôi, nhưng tôi lần lượt suy nghĩ, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng không nói đến chuyện mình đã nhìn thấy tối hôm ấy.


Ngày kế tiếp, trước lúc rời đi nàng nói một câu tạ ơn với tôi, còn nói —— có lẽ cô ấy đã sớm không còn tại nhân thế, hoặc lẽ, chưa từng tồn tại trên thế gian này, chịu đau chịu khổ chẳng qua là vì chấp niệm, nàng định buông tay.


Đến cuối cùng nàng đã mệt mỏi, lựa chọn ngoảnh đầu, nhưng không thể nào trở lại lúc ban sơ.


"Có duyên gặp lại." Tôi thuận miệng nói, nhìn nàng gật đầu, tôi chẳng biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành nở một nụ cười, vẫy tay tạm biệt với nàng.


"Cô có chuyện muốn nói, tôi nhìn ra."


Phải, là có chuyện chưa nói, nhưng không thể nói ra.


"Có lẽ, lần sau nàng đến, tôi đã già rồi."


Tôi cười khổ nói cho có lệ, nàng không đáp, chỉ tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy tôi, xoay người dắt ngựa rời đi.



. . .



Mấy năm sau, từ trong miệng một người tu đạo tôi biết được chiếc chuông bạc kia tên là Chuông buộc hồn, đa phần là chỗ nán lại của những người không muốn nhập luân hồi.


Linh lực của những hồn phách ấy rất yếu ớt, đa số thời gian họ đều ngủ say, không cách nào đả thương người, hơn nữa vì linh lực yếu ớt, thời gian ngủ của hồn phách cũng sẽ càng lúc càng dài, cho tới khi giấc ngủ vĩnh viễn kéo đến, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.


Tôi nghĩ, linh hồn trong chiếc chuông buộc hồn bên hông nàng, có lẽ chính là cô gái câm nàng nhắc đến. . . cô gái rời đi, không phải là vì trốn tránh, mà là vì thật sự không thể ở lại lâu hơn được nữa. . .


Câu chuyện đã kết thúc, yêu quái mang theo giấc mộng đã tan vỡ một mình rời đi. . . chỉ là nàng không biết, người mà nàng tốn cả đời kiếm tìm, chưa bao giờ rời xa nàng.


Mỗi khi nghĩ đến đây, tôi đều hối hận lúc trước không nói hết tất cả cho nàng biết, mặc dù sự thật tàn nhẫn, nhưng cũng thống khoái hơn so với thương tiếc cả đời.


Chỉ là, từ đó về sau, tôi không một lần gặp được nàng nữa.



. . .



Lại một đêm mưa nhiễu người nhập mộng, lại nghĩ đến chỗ trên mái nhà chẳng biết đã tu sửa bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thôi dột.


Tiếng ngáy của đầu bếp mập cách mấy lớp tường, thường ngày đâu có ít như vậy. . . thiếu chút nữa quên mất, con chó hắn nuôi bảy năm nay, mấy ngày trước đã qua đời.


Có lẽ, tôi cũng không thể chờ một lần được gặp lại nàng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit