[Đoản văn] Cắn ngươi nga

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cắn ngươi nga~

Thể loại: Cổ trang, đoản văn, ôn nhu thái y công, khả ái tiểu vương gia thụ

Người dịch: QT đại lão gia

Người edit: Phi Điểu Lâu Lan

Tiểu nhi tử của Cung vương gia-Trử Liên Bích trong lúc dạo chơi hoa viên bị baba trong ao cắn, có người nói ngón út bị cắn mất, không tìm lại được. Cả ao nhiễm sắc đỏ, bọn người hầu đều nhảy xuống mà kiếm tìm, đem cả ao trên dưới đều lật qua một lượt mà vẫn không thấy bóng dáng con ba ba đó.

"Là kẻ nào làm?" Cung vương gia đứng trước cửa sương phòng, tức giận mà mắng to:"Kẻ hỗn đản nào đem ba ba thả vào trong ao?"

Từ người hầu đến quản sự đều bị bát lại, ngay cả Lâm viên sư phụ- người thiết kế hoa viên cũng bị tróc tới hỏi tội, Cung vương gia vốn là người luôn hòa ái, lần này phát hỏa..

Bọn người hầu bàn tán, thương thế của Trử Liên Bích tựa hồ rất nghiêm trọng, ngón út rớt ra, cả người đều có điểm không bình thường, điên điên khùng khùng. Từ lúc bị cắn đến giờ, vẫn liên tục nằm trên giường, co giật, một bên ôm tay mà khóc.

Mời tới cả đám đại phu, căn bản không ai có cách trị, lăn qua lăn lại đến nửa đêm cũng không thể chữa cho hắn, cả giường chỉ toàn máu.

Vương phi thấy liền ngất đi. Vương gia chỉ vào đại phu mà chửi mắng liên tục, Trử Liên Bích trong phòng khóc mãi không thôi.

Gần hai canh giờ, quản gia rốt cục từ trong cung mời ra một vị thái y, là người trẻ nhất trong thái y viện-Tư Đồ đại phu. Cung vương gia liền cho hắn xem bệnh.

"Ngươi nếu như xem không được, ta lập tức bẩm báo Hoàng Thương, chu di cửu tộc ngươi!" Cung vương gia nói.

Tư Đồ Vân Phi cười, tiến đến bên giường, thử cầm lấy cổ tay Liên Bích, bắt mạch cho hắn. Trử Liên Bích náo loạn nửa ngày, đại khái cũng mệt mỏi, cuộn lại trên trên gường, liền cho hắn bắt được cổ tay mình.Cung vương gia phát hiện mọi sự biến chuyển,đang định cổ vũ tiểu thái y một hai câu, Trử Liên Bích "Ngao-" một tiếng, há mồm cắn vào ngón trỏ của Vân Phi.

"Liên Bích"-Cung vương gia sắp ngất theo Vương Phi

Trử Liên Bích căn bản không nghe cha hắn gọi, tay chân đều tại trên người Tư Đồ Vân Phi, bả ngón trỏ tại trong miệng, nhất nhất không buông. Tư Đồ Vân Phi rút không ra, túm ngón tay lôi cũng không ra, đau đến sắc cũng chuyển xanh, mồ hôi liên tục rơi.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ" Cung vương gia vòng vo mấy hồi, nắm tay "Mau đem tay ngươi rời ra a, ta lập tức chém ngươi"

"A?" Tư Đồ Vân Phi nghe được suýt ngất, thực sự có lầm hay không. là nhi tử của ngươi rồ loạn căn người, vì sao muốn người khác bồi thường một mạng.

Mắt nhìn thấy mấy kẻ hầu đang cầm dao gì đó, muốn đem miệng của tiểu vương gia, à không phải, muốn đem ma trảo của hắn rời khỏi tiểu vương gia, họ Tư Đồ Vân Phi xác nhận sự tình thực lớn, không có biện pháp thì chắc chắn sẽ trở thành cụt tay thần y.

"Chậm đã!" Thần y hai tay hét lớn một tiếng, nhịn đau nói rằng: "Vương gia, thực không tìm thấy được con ba ba đó nữa sao?"

"Sớm muộn gì cũng bắt được, sau đó sẽ thấy máu đun thuốc, xé xác ăn thịt! Ăn không được sẽ cho heo ăn!"

"Nghìn vạn lần không thể a, Vương gia! Có lẽ con ba ba đó đã thành tinh, không thể động vào a!

Tiểu Vương gia bị ba ba tinh cán. Vì vậy mới ra hình dạng này. Hiện tại hắn cắn ta không buông, là bởi vì trong cơ thể bị ba ba tinh quấy phá, cần hấp thụ khí huyết con người. Vương gia, ngươi chém ta một tay cũng không sao, chỉ sợ tiểu vương gia hấp thụ phân nửa lại gián đoạn, lại điên trở lại, nhìn người lại cắn!"

"Uy, có thật không?"

"Vương gia, quý phủ tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Ba trăm, à không phải, năm trăm? Hơn năm trăm người."

Tư Đồ Vân Phi ánh mắt thâm trầm, thoáng gật đầu, một giọt mồ hôi lạnh dọc theo thái dương hắn mà rơi xuống. "Mặc dù vương gia không tiếc mạng người, đem đám người hầu đến để tiểu vương gia hấp huyết, nếu là hắn một hơi sát sinh,thì chẳng phải người trong phủ sẽ bi hắn giết sao?"

Cung vương gia sợ đến không nghĩ nổi, cúi đầu thấy Trử Liên Bích vẫn cắn ngón chỏ của Tư Đồ Vân Phi nhất nhất không buông, một đằng thỏa mãn, một đằng rất sảng khoái mà hấp thụ. Ngẩng đầu nhìn bọn người hầu, bọn chúng đã ném đao mà chạy ra khỏi cửa, e sợ bị chủ nhân ra lệnh tới cho ba ba tinh ăn.

"Thần y!" Còn mình Cung vương gia đứng trong phòng, hình dáng thật muốn khóc. "Thần y mau cứu tiểu nhi tử của ta!"

"Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây!"Tư Đồ Vân Phi thở dài một tiếng, ôm Trử Liên Bích đứng lên, tùy tiện nới nhẹ thắt lưng, một tay ôm Liên Bích. "Để ta hợp lại một thân khí huyết, siêu độ baba tinh"

"Thần y, người mang tiểu nhi tử đi đâu a?"

Cung vương gia tóm vạt áo Tư Đồ Vân Phi, Trử Liên Bích hung hăng liếc nhìn, khiến ngài sợ đến độ đành buông tay.

"Cung vương gia, Trử Liên Bích đã không còn là Trử Liên Bích tiểu nhi tử của ngươi nữa rồi, thỉnh vương gia nén lại bi thương." Tư Đồ Vân Phi liếc nhìn Cung vương gia, thần sắc nghiêm nghị, có chút không đành lòng. Hắn lắc đầu, rốt cục cũng đại khai cước bộ mà đi ra ngoài.

Tư Đồ Vân Phi ôm Trử Liên Bích mà chạy như điên, Cung vương gia chợt thấy đau đầu choáng váng,tóm một đại phu, hỏi hắn đây là cách trị gì. Đại phu vuốt ria mép, vắt hết óc trả lời vương gia:"Tư đồ thái y đây là đang chạy gấp chi thế (nói đại là chạy loạn đi), bức khí huyết vận hành, tách tiểu vương gia khỏi tà khí của ba ba tinh"

"Phi Phi Phi..Tacó ba ba tinh trong thân na! Hỗn đản thái y. Một thái y đầu gỗ. Không nhìn được ra ba ba tinh!" Họ Tư Đồ Vân Phi một bên chạy, Trử Liên Bích rốt cuộc cũng nhả ngón trỏ, miệng lưỡi thảnh thơi mà mắng hắn.

"Là chính ngươi muốn làm bộ bị ba ba cắn được, nếu như ngươi nói bị muỗi đốt, ta nhất định dùng thân giúp ngươi che a!"

"A.. Phi Phi Phi! Nếu ngươi không tin ta, ta vì sao lại chém hạ ngón út để thề chứ!" Trử Liên Bích càng nói thanh âm càng trầm thấp, nước mắt sắp chảy ra đến nơi. Họ Tư Đồ Vân Phi tiếp tục lắc đầu thở dài, vươn tay cẩn thận lau qua đôi mắt hắn. "Không có không tin ngươi, ngươi là tiểu Vương gia, ta nào có khả năng như vậy mà bắt cóc ngươi đi"

"Cha ta có mười hai nhi tử, mẹ ta cũng có đến bảy nữ tử, mất mình ta căn bản là không có gì"

Trử Liên Bích càng nghĩ càng giận, liền hung hăng cắn ngón trỏ hắn. Tư Đồ Vân Phi kêu loạn, ôm hắn chạy vào phía trong hòn non bộ, không biết đã chạy mấy vòng, người chung quanh căn bản không thấy rõ thân ảnh của họ.

"Làm sao giờ? Ngươi xoay ta thực choáng váng đó" Trử Liên Bích lại gặm xuống phía dưới, hoàn toàn đem cón trỏ của Tư Đồ Vân Phi mà cắn vào.

"Đừng cắn, còn cắn nữa sau này không xài được nữa đâu" Tư Đồ Vân Phi vẻ mặt gian manh "Hiện tại a, đành để ta từ từ siêu độ ngươi thôi, tiểu yêu tinh."

Tiểu vương gia Cung vương phủ bị ba ba tinh cắn, thái y chuẩn đoán do miết tinh tại thân, ôm hắn chạy quanh ao trong hoa viên từ canh hai đến canh ba, mọi người đứng nhìn chỉ thấy huyết sắc bọt nước bốn phía, người chạy đã chẳng còn tăm hơi.

Vương phi vừa tỉnh dậy, nghe tin liền lập tức ngất đi

Cung vương gia gọi đám thuộc hạ xuống lục soát ao, nhất định phải đem tiểu vương gia quay lại, một đám người nhảy xuống dưới nước, phát hiện trên mặt nước di động xác một con ba ba.

Vì thế mọi người đều truyền nhau rằng, Trử Liên Bích là do ba ba tinh ăn, thái y xui xẻo mà theo lạc vào bụng ba ba tinh;cũng có người nói, thái y kia rõ ràng là ba ba tinh, ăn một ngón tay còn chưa đủ, trở lên đem cả người bắt đi.

"Đúng vậy, ngươi đúng là ba ba tinh, ba ba tinh chính là ngươi" Trử Liên Bích ôm bả vai Tư Đồ Vân Phi, cắn cổ không buông.

"Không biết ai mới là kẻ cắn người a. Không cần khẩn trương, bằng không ngươi sẽ đau"

"Ô..Ô"

Tư Đồ Vân Phi ôm trọn trong lòng tiểu tử kia, bộ dáng ngây ngô của hắn như vậy thực thú vị."Đúng vậy, ta là ba ba tinh, cho ta ăn ngươi nha"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro