Đạo sĩ và tiểu hồ ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi Thanh Dương có một đạo sĩ, đạo sĩ này rất đẹp rất đẹp rất đẹp.

Tiểu hồ ly rất thích đạo sĩ này, bởi vì y rất tốt, không vì hắn là yêu quái mà giết hắn, ngược lại còn ra tay cứu hắn một lần.

Cha đã dạy có ân phải báo, ai cứu mình thì mình phải đi theo báo ân, vì vậy tiểu hồ ly ngốc ngốc đi theo đạo sĩ.

" Ngươi không cần đi theo ta. " Đạo sĩ nói.

Tiểu hồ ly lắc đầu, một mực đi theo đạo sĩ, tuy nhiên lần này chỉ dám lén lút đi theo sau.

Đạo sĩ lắc đầu, thầm mắng hồ ly ngốc, nhưng cũng không nói gì nữa, mặc kệ cho tiểu hồ ly đi theo mình.

Hôm nay đạo sĩ có việc phải xuống núi, tiểu hồ ly liền đi theo. Lần đầu tiên rời nhà, tiểu hồ ly có chút sợ hãi, vì vậy ban đêm len lén chạy vào phòng đạo sĩ, cuộn mình nằm dưới sàn nhà cạnh giường.

Nó làm rất nhẹ nhàng, đạo sĩ chắc không phát hiện đâu nhỉ?

Tiểu hồ ly mỉm cười tiến vào mộng đẹp.

Mà trên giường, khi xác định tiểu hồ ly đã ngủ, đạo sĩ mở mắt, nhẹ nhàng xuống giường, đem tiểu hồ ly bế vào trong lòng.

Đồ ngốc này, ngốc đến mức làm người ta không biết nói gì.

Đạo sĩ mỉm cười, ôm tiểu hồ ly thật chặt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vì vậy sáng hôm sau, tiểu hồ ly giật mình phát hiện bản thân nằm trên giường đạo sĩ, mà đạo sĩ thì đang ngồi yên tu luyện.

Lay động đôi tai dài của mình, tiểu hồ ly mỉm cười.

Hì hì, đạo sĩ thật là tốt bụng, nó biết ngay mà.

Vì vậy, tiểu hồ ly cùng đạo sĩ trở thành bạn đồng hành, mỗi lần đi đánh yêu quái đạo sĩ đều cẩn thận để lại nguyên đan yêu quái cho tiểu hồ ly tu luyện, cho nên tiểu hồ ly càng thích đạo sĩ.

Một hôm trời đẹp, tiểu hồ ly vui vẻ hóa thành hình người, chạy vào ôm lấy đạo sĩ đang ngẩn người nhìn tuyết.

Nó hỏi : " Đạo sĩ, người thích tuyết lắm sao? "

Chỉ thấy đạo sĩ lắc đầu.

" Vậy tại sao người lại luôn ngắm tuyết? "

Đạo sĩ không trả lời, chỉ im lặng nhìn tuyết rơi ngoài kia, ánh mắt toát ra tia buồn bã...

Tiểu hồ ly, ngươi không nhớ, nhưng ta nhớ rất rõ...

Kiếp trước, ngươi vì cứu ta mà bị sư phụ ta đánh chết...

Hôm đó, trời đổ tuyết thật lớn.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro