Bỏ qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tôi thấy hắn là trên một tấm poster.

Một tòa thành cổ, một người đàn ông, tay trái khẽ chống dưới cằm, lười biếng tựa vào tường rào cổ xưa quấn đầy bụi gai, mái tóc đen dài thả bay theo gió, ánh mắt đạm bạc, khóe môi tươi cười, tai phải đeo khuyên màu tím lưu ly. Vừa nhìn đã phải thừa nhận đó là một yêu tinh bảnh bao.

Mê hoặc tâm hồn! Đó là cảm giác duy nhất, để lại tận sâu trong nội tâm của tôi một ấn tượng kiểu "hồn mộng" - một loại ấn tượng không mang theo cảm xúc, không cố ý ghi nhớ, nhưng cũng không thể nào quên.

Ba năm sau, một lần nữa nhìn thấy hắn là ở sân bay, hắn đứng ở sau lưng Bùi Lạc.Vẻ ngoài đẹp trai, nhã nhặn , thân hình cao lớn, cân đối , còn có con ngươi xanh nước biển, thâm sâu, quỷ dị mà tuyệt mỹ.

Đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy và quen biết hắn. Nhưng cho dù cùng đi một đường, chúng tôi cũng chưa từng nói chuyện với nhau.

Ngày thứ ba sau khi về nước, tôi buộc phải đi đến bệnh viện làm nội soi dạ dày. Dạ dày tôi vẫn luôn không tốt, có điều, mấy ngày nay, bởi vì điều kiện ăn uống thay đổi nên bệnh nặng thêm lên thôi.

Tôi ngồi trên ghế dài ở hành lang chờ đến lượt. Vuốt vuốt dạ dày, thật sự là quặn đau rất khó chịu, mồ hôi lạnh không ngừng thấm ướt cả sống lưng Bỗng một ly cacao nóng, thơm nồng, nghi ngút khói xuất hiện trước mắt. Tôi ngẩng đầu.

Ra là hắn!

Nhận lấy ly cacao, tôi khẽ khàng: "cám ơn".

"Đừng khách sáo"- thanh âm của hắn rất trầm.

Một cô gái xinh đẹp chạy tới. Hắn gật đầu tạm biệt tôi rồi khẽ ôm cô gái kia, xoay người rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng, trên thực tế là hai bóng kía cho đến khi bọn họ bước vào thang máy không còn bóng dáng. Trong đầu tôi đang suy nghĩ điều gì, đến chính tôi cũng không biết.

"Người tiếp theo, Tiết Linh."

Tôi đứng dậy, đi về phía phòng khám bệnh.

"Tặng cô."

Tôi cười cười, đem thức uống trong tay đưa cho y tá trực.

Hôn lễ của Bùi Lạc và Tiểu Vũ.

Lúc tôi lái xe tới, chú rễ cùng cô dâu đã tiến vào giáo đường. Tựa cửa, tôi không bước vào.

Mục Sư bắt đầu hỏi lời thề dài dằng dặc muôn thưở: "Con có đồng ý lấy người đàn ông này làm người chồng hợp pháp

Khi hạnh phúc cũng như lúc khổ đau Khi thịnh vượng hay lúc gian nan

Khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe . . . . . ."

"Không vào sao?" Thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ, trầm thấp, lại dễ nghe.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, khoảng chừng năm giây, rất càn rỡ cũng rất thẳng thắn.

Năm giây sau, tôi thản nhiên quay lại, nhìn về đôi tân nhân trong giáo đường kia. "Anh có kết hôn không?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

Hắn không trả lời.

Trong giáo đường, đôi tân nhân trao đổi nhẫn, ôm hôn. Hôn lễ hoàn mỹ như vậy, tôi tham dự, nhưng chẳng thể hòa được vào không khí đó. . .

"Không, không biết." Thời điểm tôi quay người rời đi, một âm điệu không chút tình cảm, nhàn nhạt truyền đến.

Tôi cười, không dừng lại, thậm chí bước chân cũng chẳng chậm lại đến một giây..

Hai năm sau, tôi cùng Hà Triết Dục sau bảy tháng kết giao, quyết định kết hôn.

Cho dù chúng tôi không yêu nhau.

Tình nhân của Hà Triết Dục là một người mẫu đẹp trai và quyến rũ.

Quán cà phê LIFELOVE.

Khi tôi tới, Hà Triết Dục đã đến rồi, anh có thói quen đến sớm.

Mỉm cười đứng dậy ôm tôi, còn đặt nhẹ lên má tôi một nụ hôn - anh vẫn luôn là một người đàn ông phong độ và lịch sự như thế Anh gọi một ly moka, cũng gọi cho tôi một ly.

Về phương diện ẩm thực, sở thích của tôi và anh tương đối giống nhau. Cho dù, thời gian chúng tôi ở chung một chỗ dùng cơm chỉ có tối chủ nhật.

Ở cửa quán ăn, LIN dựa vào xe thể thao màu bạc của hắn. Hắn là người tình rất tốt, nhưng không phải người tình của tôi.

Hắn tiến tới hôn lên trán của tôi, giống hệt động tác của Hà Triết Dục.

"Phải đi ư, đi cùng chứ?" Hà Triết Dục ánh mắt ấm áp hỏi tôi.

"Không, em còn muốn đi dạo một chút."

Trở lại nhà trọ thì tôi nhìn thấy hắn, dưới ánh đèn đường màu cam, đôi mắt xanh lam sâu thẳm lấp lánh khiếp người.

Trong nháy mắt, tâm rung động.

Trong căn phòng mờ tối, đầu ngón tay của hắn trượt vào tóc tôi, mơn trớn mái tóc trơn mượt như tơ, sống mũi, gương mặt, đôi môi của tôi... Động tác chúng tôi mang theo một loại sợ hãi xa lạ, giống như hai con người cô độc, cố gắng cho đi và nhận lấy sự ấm áp của đối phương...

Một tháng sau, tôi đi Thụy Sĩ, làm việc và xã giao.

Sau khi trở về, ngày thứ nhất, tôi và Hà Triết Dục hẹn ăn cơm ở Thánh Đình, LIN cũng ở chỗ này.

Một bữa cơm coi như bình thản.

Ngày thứ hai, tôi chạy tới Hoa Thịnh tham dự lễ đầy năm đứa con thứ hai của Bùi Lạc và Tiểu Vũ. Bùi gia bao hết toàn bộ sảnh lớn lầu ba của Hoa Thinh, vô cùng xa xỉ.

Khi đến nơi, tôi nhìn thấy hắn mặc áo lông màu đen phối cùng với quần thường, đang ngồi ở hàng ghế salon dài nghỉ ngơi, hai tay ưu nhã để trong túi quần, mi mắt rủ xuống.

Tôi đưa một cây đàn gỗ nhỏ cho Bùi Lạc, "Quà tăng Aaron, nghe nói có thể phát triển trí thông minh."

Bùi Lạc cười nói, "Mình nghĩ nó sẽ thích, có điều hình như hơi sớm một chút đấy."

Tôi đi tới ngồi xuống chỗ đối diện với hắn, nhìn Tiểu Vũ ôm Aaron trêu đùa, đứa trẻ trắng trẻo xinh xắn đáng yêu không thể tả. "Tiết Linh, có thích trẻ con chứ?"

Tiểu Vũ đi tới ngồi bên cạnh tôi, tôi đón lấy Aaron, ôm vào lòng. "Ừ."

"Vậy hãy cùng Hà Triết Dục sinh một đứa đi. Con của hai người nhất đinh sẽ rất đẹp."

Tôi cười cười, "Không, mình sẽ không sinh con đâu." Nghĩ chốc lát, tôi lại nói, "Mình không có nhiều tình thương lắm."

"Triết Dục có là được rồi. Tớ tin anh ấy sẽ là người cha rất tốt."

Tầng ngầm bãi đỗ xe Hoa Thịnh, tôi không đi về phía xe mình, mà là, lên xe của hắn...

. . . . . . Miệng cùng tay dán lên thân hình thon dài đẹp đẽ, chúng tôi nồng nhiệt hôn môi, vuốt ve, trầm luân. . .tựa như một cuộc chiến không ngừng nghỉ, trong một không gian chật hẹp, xé rách, thiêu đốt. . . . . .

"Chúng ta chia tay đi, LIN."

". . . . . . Được."

Một năm sau, tôi và Hà Triết Dục hòa bình ly hôn. Tristan ở cùng tôi - một cậu bé xinh đẹp, có một đôi mắt xanh nước biển, thăm thẳm, quỷ dị mà tuyệt mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro