Quỷ Họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân tháng ba, những cành liễu buông lơi bên ngoài khuê phòng của Liễu tiểu thư nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, làn gió ấm áp cuốn cành liễu qua mặt nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.

Một bóng người hốt hoảng đẩy cửa viện chạy ra, nha hoàn áo trắng hét lớn: "Lão gia! Lão gia, không hay rồi, tiểu thư lại lên cơn rồi!" Phía sau lưng nàng là tiếng bình gốm rơi vỡ liên tiếp và tiếng gào thét thê lương.

Ở chỗ rẽ, nha hoàn áo trắng đột ngột va phải một người đàn ông, người đó bình tĩnh đỡ nàng rồi lịch sự lui về phía sau. Nha hoàn lúng túng ngẩng đầu lên, rồi bất chợt ngẩn người, đạo sĩ này... rất đẹp.

Người đàn ông trung niên phía sau quát: "Đồ nha đầu ngu xuẩn, quá lỗ mãng! Còn đứng đó chắn đường nữa à, mau nhường đường cho đạo sĩ vào!"

Lúc này cô bé nha hoàn mới hồi phục yếu ớt vâng dạ một tiếng, người đàn ông trung niên còn muốn mắng thêm vài câu, đạo sĩ trẻ tuổi kia đã khoát tay nói: "Không sao." Giọng hắn rất nhẹ, cực kỳ dễ nghe, khiến người ta cảm giác yên tâm. Đạo sĩ đi vòng qua cô bé kia, chậm rãi đi vào sân, chỉ một lát sau có tiếng chén sứ bị ném xuống đất, cùng lúc với giọng nữ thét chói tai. "Cút! Cút hết cho ta! Nơi này có quỷ... có quỷ!"

Kính Ninh quan sát vẻ mặt Liễu tiểu thư, khẽ cau mày, hắn lấy một tấm bùa vàng trong ngực, vừa lẩm nhẩm niệm chú vừa bước tới gần nàng.

Nha hoàn và lão gia nhà họ liễu căng thẳng nhìn xung quanh, đã thấy sắc mặt Liễu tiểu thư dần dần dịu lại. Đợi đến khi Kính Ninh đưa tấm bùa màu vàng cho nàng, thì sắc mặt nàng đã ôn hòa giống như trước khi mắc bệnh.

"Cầm chặt lấy, ra ngoài đợi một lát!"

Liễu tiểu thư cầm lá bùa, chậm rãi đi ra ngoiaf cửa. "Cạch" một tiếng. Bên trong vang lên tiếng khóa cửa. Ánh mắt Kính Ninh từ từ đảo qua mọi ngóc ngách trong phòng, sau đó dừng lại trước bức tranh được treo phía sau bàn thờ.

Dưới gốc liễu, một cô gái mặc y phục màu vàng nhạt dựa vào thân cây, giống như đang ngắm cá, lại giống như đang trầm tư suy ngẫm, nhưng lại giống như đang thất thần, đôi mắt ngập nước như muốn khóc cho thấy tâm trạng bi thương của nàng. Trong nháy mắt, Kính Ninh nhận ra người trong bức tranh chính là Liễu tiểu thư, nhưng chớp mắt một cái lại thấy không phải là nàng.

Hắn bước tiếp, không làm gì cả, chợt thấy bức tranh như nhòe đi, một cái đầu từ bên trong bức tranh thò ra, cô gái có khuôn mặt như trẻ con vừa trợn mắt, vừa thè lưỡi với hắn, giống như muốn dọa cho hắn sợ hãi.

Làm xong mặt quỷ chỉ có thể chọc cười trẻ con kia, nàng lại nhanh chút rụt đầu lại, giấu kỹ như rùa rụt đầu vậy.

Kính Ninh hơi giật mình, nheo mắt lại. Lần đầu tiên hắn trông thấy một yêu quái hành động ngốc nghếch như vậy. Hắn lạnh lùng đi tới trước, gõ gõ bàn thờ. "Ra đây!" Bức tranh vẫn im lìm như cũ. Kính Ninh niệm chú, trong tay dấy lên một ngọn lửa màu cam, nói: "Niệm tình ngươi gây nghiệp chướng chưa nặng, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng..." Hắn di chuyển ngọn lửa nhẹ nhàng đốt góc bức tranh, "Nếu ngươi muốn tiếp tục làm điều ác, đừng trách ta không khách khí."

Bức ttranh vẫn im lìm. Mãi đến khi không thể nhịn được nữa, cô gái đầu đầy mồ hôi lại nhô đầu ra, hầm hầm nôn khan, lại thè đầu lưỡi khè một tiếng đe dọa.

Kính Ninh lầm lỳ dập ngọn lửa trên tay, nhanh nhẹn tóm lấy đầu lưỡi dài của nàng.

Cô gái hoảng hốt, tái mặt lại. Kính Ninh mỉm cười, trong giọng nói nhẹ nhàng ẩn chứa ý cười. "Hơi đau một chút." Nói xong, không hề khách sáo túm chặt đầu lưỡi nàng, lôi nàng từ trong bức tranh ra.

"Á! Á!..." Bị lôi ra ngoài, cô gái áo vàng uất ức cuộn tròn trên mặt đất, nâng đầu lưỡi không rụt lại được, đau đớn rơi nước mắt.

Kính Ninh làm như không có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên lau nước bọt trên tay vào bức họa đã được cuộn tròn, làm nhòe đi hình ảnh liễu rủ sinh động. Cô gái kia vừa khóc, vừa trừng mắt nhìn hắn, nói ngọng: "Ô ỉ"

*ý cô gái nói là "vô sỉ"

.

Bị người ta lên án là vô sỉ, Kính Ninh cũng không để tâm, thản nhiên nói, "Họa yêu, xưng hô thế nào đây?"

Nữ yêu cao ngạo hừ lạnh một tiếng, xoay đầu ra chỗ khác. Kính Ninh búng nhẹ ngón trở, một luồng lửa chói lọi nện thẳng vào trán nàng, bỏng rát đến mức nàng phải thét lên. Kính Ninh thủng thẳng hỏi: "Xưng hô thế nào?"

Nàng nhét lưỡi vào xong, khó khăn nuốt nước miếng. Tên của yêu quái giống như một câu thần chú, nếu như để người khác biết, đồng nghĩa với việc bị kẻ đó khống chế, nàng liếc mắt nhìn ngọn lửa trên tay Kính Ninh, môi run run, nghẹn ngào gạt nước mắt nói, "Mạt Họa, a tên Mạt Họa" (ý nói: ta tên Mạt Họa)

Kính Ninh gật đầu, "Vì sao lại hại tiểu thư nhà họ Liễu?" Mạt Họa nhìn ra phía khác, không muốn trả lời câu hỏi này. Kính Ninh khẽ gọi tên nàng, cả người Mạt Họa cứng lại, bĩu môi miễn cưỡng nói: "Người vẽ ra ta là một thư sinh, hắn thương thầm Liễu tiểu thư đã lâu, nhưng tháng trước, hắn nghe nói Liễu tiểu thư đính hôn... nên đã nhảy sông tự vẫn. Ta là bức tranh cuối cùng mà hắn vẽ, nghe thấy được ước nguyện của hắn, hắn luôn muốn kết hôn với Liễu tiểu thư, ta không có cách nào khác... nên..."

"Muốn giết Liễu tiểu thư rồi để bọn họ làm bạn dưới Địa phủ?"

Mạt Họa suy sụp gật đầu: "Thư sinh đó rất đáng thương, ta muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng."

"Mặc dù ngươi có ý tốt, nhưng sinh lão bệnh tử là do trời định, sao có thể vì ham muốn cá nhân mà làm hại tính mạng người khác." Kính Ninh nói, "Coi như bản tính ngươi không xấu, phân biệt phải trái, nay ta tha cho ngươi một mạng, sau này phải chăm chỉ tu luyện, không thể tiếp tục làm điều ác."

Mạt Họa ngoan ngoãn gật đầu.

Kính Ninh lại lặng lẽ nói tiếp: "Đừng có hở chút lại le lưỡi ra nữa, rất dễ dàng bị bắt."

Mạt Họa nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Nhưng dùng để trêu chọc rất tốt, hình như Liễu tiểu thư bị ta hù cho sợ chết khiếp..."

Kính Ninh trầm mặc hồi lâu, Mạt Họa nhìn hắn chằm chằm, nhìn thấy ánh mắt long lanh như nước và chiếc mũi đỏ ửng vì khóc nhiều, đột nhiên Kính Ninh mềm lòng, nói khẽ: "Nếu ngươi đã muốn thành tâm tu đạo, ta sẽ dạy ngươi."

Vừa dứt lời, ánh mắt Mạt Họa sáng rực, vội vàng nhào đến ôm chân hắn, hô lên: "Sư phụ ở trên, đồ đệ... đồ đệ ở dưới! Cho sư phụ trêu đùa!"

Kính Ninh lại im lặng, sau đó nhẹ nhàng gõ tay nàng ra: "Ta thấy, ngươi còn phải học cả văn hóa nữa."

"Cái gì ta cũng có thể học." Mạt Họa ngửa đầu nhìn hắn, "Sư phụ tên là gì?"

"Kính Ninh."

"Kính Ninh."

"Phải gọi là sư phụ"

"Cái tên Kính Ninh nghe thật trầm tĩnh vững vàng."

"Phải gọi là sư phụ"

"Kính Ninh sư phụ."

Kính Ninh nhìn Mạt Họa đang ngửa đầu nhìn hắn, thấy nàng chỉ còn thiếu một cái đuôi để phe phẩy trước mặt hắn là đủ. Hắn xoa đầu nàng nói: "Ta chưa từng thu nhận đồ đệ, tư chất của ngươi lại tương đối ngốc, nhưng ta tin rằng cần cù bù thông minh, ta chuyên tâm dạy dỗ, ngươi chăm chỉ học hỏi, ít nhất một ngày nào đó ngươi có thể làm ra vẻ giống như một người thông minh cũng nên."

Mạt Họa vui vẻ gật đầu: "Quyết không phụ kỳ vọng của sự phụ!"

.

Yêu lực của Mạt Họa rất thấp, chưa từng ra khỏi bức họa quá ba canh giờ, lần này vì muốn theo Kính Ninh tu hành, đành bỏ lại chân thân ở Liễu phủ, nào ngờ nàng chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự được một ngày liền buồn ngủ vô cùng, bước chân cũng nghiêng ngả trái phải.

Kính Ninh thấy vậy hơi nheo mắt lại: "Ta vốn tưởng yêu quái trên thế gian này không ai kém bằng ngươi, không ngờ yêu lực của ngươi còn thấp hơn cả sự tưởng tượng của vi sư nữa..."

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy cả người Mạt Họa mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, nàng bắt đầu tủi thân khóc váng: "Sư phụ chê ta."

"Đúng thế, chê ngươi đó!"

Kính Ninh nói rõ ràng như thế, khiến nước mắt trên mặt Mạt Họa không biết nên tiếp tục rơi xuống hay hầm hầm thu về. Nàng suy nghĩ một lát, vẫn quyết định khóc càng thêm thê thảm: "Ta vốn tưởng Kính Ninh sư phụ là một đạo sĩ tốt bụng, không ngờ... không ngờ...Hu hu, Mạt Họa tìm nhầm lương duyên, nhờ vả nhầm người, đời này sai lầm rồi huhuhu..."

Kính Ninh liếc mắt nhìn nàng: "Có biết mình đang nói gì không đấy?"

Mạt Họa lắc đầu, chỉ mải khóc.

Kinh Ninh lặng lẽ hồi lâu mới rút từ trong ngực áo một bình sứ Thanh Hoa. Mở nắp bình màu đỏ, một mùi hương thơm mát lặng lẽ tràn ra, Kính Ninh nói: "Đây là đan dược được chế từ Huyết hồng liên Thiên Sơn, có thể giúp ngươi ngưng tụ được mười năm tu vi trong vòng ba ngày, tu hành trong năm mươi năm sẽ tăng nhanh gấp mười bình thường. Xem như vi sư tặng ngươi làm..." Còn chưa dứt lời, bàn tay trắng nõn nhanh chóng giật lấy bình sứ trong tay hắn.

Nàng ngửa đầu dốc cạn toàn bộ đan dược trong bình.

Kính Ninh nheo mắt, trong giọng nói nhẹ nhàng ẩn chứa sự nguy hiểm: "Vi sư cho rằng, trước hết ngươi phải cảm tạ ân đức của sư phụ thì phải."

Mạt Họa nuốt dược, vừa nhai vừa mở to đôi mắt tròn ngơ ngác hỏi: "Sư phụ tặng đồ đệ quà gặp mặt không phải là điều đương nhiên sao?"

Kính Ninh gật đầu, lại hỏi: "Thế lễ vật bái sư của đồ đệ đâu?"

Đôi mắt tròn đảo một lượt, Mạt Họa nuốt số đan dược cuối cùng, vui vẻ nói: "Ở đây, ở đây." Nàng đứng bật dậy, nhảy chồm tới bên cạnh hắn, với tốc độ sét đánh không kịp che tai nhanh chóng hôn một cái lên mặt Kính Ninh.

Hành động này khiến trái tim luôn phẳng lặng như tấm gương của hắn cũng đập hụt một nhịp. Mạt Họa vui vẻ nói: "Không phải yêu quái báo ân thường nói lấy thân báo đáp chính là lễ vật lớn nhất ư, ta tặng bản thân cho sư phụ có được không?"

Kính Ninh trầm mặc hồi lâu, hắn miễn cưỡng di chuyển tầm mắt sang hướng khác, than một tiếng: "Ngươi phải học một ít văn hóa trước thôi."

Mạt Họa háo hức nhìn hắn: "Sư phụ dạy đi."

Kính Ninh không tự chủ ngửa đầu ra phía sau, đột nhiên có cảm giác muốn trốn tránh. Để mặc Mạt Họa nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, hắn mới ra vẻ lạnh nhạt nói: "Trước hết vi sư sẽ dạy cho ngươi học pháp thuật thật tốt."

"Sư phụ dạy cái gì ta cũng học hết, dù sao ta cũng là người của sư phụ rồi."

Ý nghĩa lời nói này hơi kỳ quái một chút, Kính Ninh dùng tâm tư vô cùng chính đạo suy nghĩ, cảm thấy Mạt Họa là đồ đề của hắn, nàng nói vậy cũng không sai. Hắn gật đầu, nói: "Ngươi phải nhớ cho kỹ, vi sư dạy ngươi pháp thuật để ngươi chuyên tâm tu hành, không được có ý hại người, nếu ngươi phạm sai lầm, ta sẽ tự mình thu phục ngươi."

Mạt Họa chỉ nhìn hắn, không tỏ thái độ gì.

"Có hiểu không?"

Mạt Họa gãi đầu: "Không hiểu lắm, sư phụ chưa nói rõ ràng, sư phụ tự mình thu ta làm gì? Làm vợ lẽ à?"

Kính Ninh hít sâu một hơi, từ từ nhắm nghiền hai mắt: "Ta phải tìm một thầy giáo dạy văn hóa cho ngươi trước mới được."

Mạt Họa cúi đầu, trong đôi mắt ra vẻ oan ức kia che giấu ý cười, sư phụ không biết rằng thư sinh vẽ ra nàng chính là một thầy giáo rất giỏi.

.

Tháng ba, trên đường Cẩm Thành những cánh hoa bay lả tả, hai bên đường rợp bóng liễu rủ, thiếu nữ áo vàng ở đầu thuyền hát vang lời ca: "Núi có cây mà không có cành, lòng này có chàng mà chàng không hay biết."

Người cheo thuyền nhẹ đẩy mái chèo, sau khi nghe câu này cười ha ha, nhìn Kính Ninh đang thảnh thơi uống trà nói: "Vị huynh đài này thật có diễm phúc."

Kính Ninh thản nhiên nói: "Chẳng qua nàng chỉ học hát theo người ta, không hiểu rõ ý nghĩa câu hát." Tiếng ca dừng lại, Mạt Họa bất mãn nói: "Ai bảo ta không biết, không chỉ hiểu mà ta còn biết 'Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. sở vị y nhân, tại*..."

Kính Ninh buồn cười, ngẩng đầu hỏi: "Ở nơi nào?"

Mạt Họa nhìn chằm chằm bở sông, Kính Ninh nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo trắng đang đứng yên dưới cây liễu, dù liễu rủ khiến người ta không thể nhìn nàng thật rõ, nhưng dung mạo tuyệt sắc dường ấy, chỉ liếc mắt từ xa đã có thể thấy sắc đẹp khuynh thành của nàng.

La bàn trong tay áo Kính Ninh chuyển động, hắn sầm mặt, khẽ quát một tiếng: "Hồ yêu." Nhanh chóng bật người dậy. Mạt Họa không hiểu nguyên nhân, ngơ ngác muốn kéo tay áo hắn, Kính Ninh không kịp thu sức lại, lỡ lướt qua Mạt Họa kéo nàng xuống sông, thuyền thuận thế lao về phía trước, đập vào đầu nàng khiến nàng chìm xuống mặt nước.

Ngay cả bọt nước cũng không thấy sủi lên, dưới thuyền không có động tĩnh gì.

Người lái thuyền vô cùng hoảng hốt, bên này còn chưa hết kinh hoàng, vị công tử tuấn tú bên kia thản nhiên bỏ lại hai chữ "cứu người" liền vận khí bay lên, đuổi theo tiểu thư xinh đẹp kia. Người lái thuyền thấy thế mắng to: "Đồ sở khanh!" Mạng người quan trọng nên ông ta không thể chần chừ, vội vàng nhảy xuống nước vớt cô gái áo vàng kia lên.

Mạt Họa mơ mơ màng màng nghe thấy có người đang gọi mình "Tiểu cô nương." Nàng mở mắt ra, gọi khẽ một tiếng "Kính Ninh sư phụ", đã thấy người lái thuyền ướt sũng người nhìn nàng lắc đầu thở dài: "Cô nương, đó là một người đàn ông bạc tình, cô nên tìm người khác thì tốt hơn."

Lòng Mạt Họa lạnh lẽo, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng mở miệng hỏi" "Hắn đuổi theo cô gái xinh đẹp kia rồi sao?"

Người lái thuyền lại thở dài. Mạt Họa cúi mắt, trong lòng ngổn ngang không rõ cảm xúc.

Lúc Kính Ninh quay lại, trên cổ có ba vết xước. Người lái thuyền thu tiền của hắn, khó chịu trừng mắt với hắn một cái, rồi cũng không nói thêm lời nào.

Mạt Họa ngồi trong bãi lau xanh biếc bên bờ sông, khóc sưng cả mắt. Kính Ninh khó hiểu, hắn chỉ đi bắt yêu quái như bình thường, tại sao sau khi trở về phảng phất như tất cả mọi người đều phỉ nhổ hắn. Hắn nhìn vết sưng trên trán Mạt Họa do bị đập vào thuyền, "Đau lắm sao?"

"Ta...." Mạt Họa quét mắt nhìn hắn một cái, mở miệng nghẹn ngào nói: "Lòng ta đau! Rất đau lòng."

Kính Ninh ngồi xổm xuống, giúp nàng xoa nhẹ vết sưng trên trán: "Vì sao?"

"Ta bị rớt xuống sông như vậy..." Nàng vừa thút thít khóc, vừa khoa chân múa tay miêu tả dáng vẻ vùng vẫy giẫy chết của mình, "Ta bị rơi như thế, ngươi còn không quan tâm, lại còn đuổi theo một cô gái khác." Giọng mũi nàng đậm, lại đang thút thít khóc khiến người ta nghe không rõ, chỉ có một câu "Rõ ràng là ngươi muốn giết ta" là nghe rất rõ.

Kính Ninh khó hiểu nói: "Ta thấy ngươi khóc cũng sung sức lắm."

Như muốn xác minh lời hắn, Mạt Họa còn gào khóc to hơn.

Kính Ninh không biết dỗ dành người khác, ngồi xổm trước mặt nàng nhìn hồi lâu, mới thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Lần sau vi sư sẽ vớt ngươi lên trước, đừng khóc nữa, ngươi là một yêu quái không có tiền đồ gì hết."

Mạt Họa thút thít mãi không dừng được, giống như không còn sức nữa, dựa đầu vào vai Kính Ninh, cả người hắn cứng đờ, nhưng cũng không đẩy nàng ra.

Dưới ánh trăng mờ, qua đôi mắt đẫm lệ Mạt Họa vẫn nhìn thấy vết máu trên cổ hắn, ở khoảng cách gần như thế này nàng mới phát hiện vết thương đáng sợ dường nào, nhỏ mà rất sâu, giống như chỉ thiếu chút nữa có thể cứa đứt cổ họng hắn. Mạt Họa chùi nước mắt vào đầu vai hắn, nhỏ giọng nói: "Lòng ta đau, đau lắm! Lần sau không được ném ta xuống nữa!"

"Được, không ném ngươi!"

------------------------------------------------------------------------------------------

* câu thơ được trích trong bài Kiêm gia của Khổng tử. Cả cụm là
"Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thủy nhất phương"

Nghĩa là:

Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.
Người mà đang nói hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương.

.

Hồ yêu kia yêu lực cao thâm khiến Kính Ninh bất ngờ, hắn làm hồ yêu trọng thương nhưng lại không bắt được nàng ta. Ngẫm nghĩ thấy hồ yêu bị thương nặng như thế chắc chắn cần phải hút rất nhiều dương khí, mấy ngày nay, Kính Ninh bố trí rất nhiều kết giới trong thành, một khi hồ yêu dùng yêu lực, chắc chắn chạy không thoát khỏi mắt hắn.

Trong mấy ngày này, Kính Ninh tận tâm dạy Mạt Họa không ít, tu vi nàng tiến bộ không ngờ. Ngược lại, Mạt Họa có vẻ như không muốn học.

Ban đêm, hai người đuổi theo tung tích hồ yêu tới ngoài thành, lại mất dấu nàng ta ở bên bờ sông, lúc đó cửa thành đã khóa, hai người đành ăn ngủ bên ngoài thành. Mạt Họa ngồi cạnh đống lửa ngẩn người nhìn Kính Ninh đang ngồi thiền Nàng cảm thấy, khuôn mặt của đạo sĩ này còn mê hoặc người khác hơn cả yêu quái.

Một hòn đá nhỏ đập trúng đầu nàng, Kính Ninh cũng không mở mắt nói: "Tu hành cần phải kiên trì bền bỉ, ngày nào cũng phải làm, tập trung suy nghĩ."

"Sư phụ, ta đang luyện tập để có thể đứng trước mặt ngươi mà tim không đập loạn."

Kính Ninh mở mắt ra, thản nhiên hỏi: "Lần trước rơi xuống nước xong mắc bệnh tim luôn à?"

Mạt Họa xoa lòng mình nói: "Không biết nữa, cứ thấy sư phụ lại phát bệnh, chắc chắn là do lần trước sư phụ bỏ ta lại một mình khiến ta tổn thương nhiều lắm."

Kính Ninh chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu muốn tu hành thành công, tâm phải tĩnh, ít ham muốn, vô cầu..." Hắn nhắc tới tâm pháp thanh tu của Đạo gia, Mạt Hoa chăm chú nghe giọng nói chậm rãi đều đều của hắn đến thất thần, nàng chỉ biết, chuyện tu hành không có ý nghĩa gì với nàng, có một ý nghĩ từ từ nhen nhóm trong lòng. Nàng đột ngột cắt ngang lời hắn: "Sư phụ, ta cho rằng ta không muốn làm đồ đệ của chàng!"

Kính Ninh nhướng mày, trong giọng nói không kiềm được lửa giận. "Làm càn!"

"Ta nói rất nghiêm túc, ta không làm đồ đệ của chàng, ta làm mẹ của con chàng có được không? Vậy thì chúng ta có thể thoải mái ôm hôn nhau rồi."

Kính Ninh ngẩn người, lửa giận có lớn hơn nữa cũng không thể giấu được sự thẹn thùng xấu hổ đốt cháy tai hắn: "Hỗn xược."

Mạt Họa nhìn một lát, rồi vươn bốn đầu ngón tay hỏi: "Sư phụ xòe bốn ngón tay* làm gì?"

*"xòe bốn ngón tay" với "Láo xược" là đồng âm

Kính Ninh nheo mắt lại, thấy hắn giận thật, Mạt Họa vội khoát tay nói: "Được rồi, được rồi. Ta làm đồ đệ là được chứ gì."

Dù sao cũng chính là trong đêm nay.

Đã canh ba, Kính Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi, Mạt Họa thổi nhẹ một luồng khí vào trong không trung, những côn trùng bám trên những lá xanh liền rơi xuống đất, say ngủ. Mạt Họa nhổm người dậy, đi tới phía sau Kính Ninh, nàng xoa nhẹ vết thương trên cổ hắn, khẽ thở dài: "Lúc ấy chàng chịu cứu ta thì đã không bị thương rồi, một đạo sĩ như chàng không thể đối phó được với tam vĩ yêu hồ. Nếu không phải vết thương của ta chưa lành, việc này sẽ không khiến chàng liên lụy."

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng liếm vết máu trên cổ Kính Ninh, dấu móng tay màu đen tiêu tán không ít. Mạt Họa không nỡ rời đi, cúi đầu hôn thật sâu nơi mạch máu của hắn đang giật giật, thỏa mãn nhìn nơi đó từ từ ửng đỏ, nàng cười nói: "Thật muốn toàn thân chàng đều hồng lên như vậy."

Mạt Họa lấy ra một thanh chủy thủ, dưới ánh trăng, lưỡi dao lóe sáng, phản chiếu con ngươi đỏ dị thường trong mắt nàng.

Nàng nhẹ nhàng cứa ngón trỏ của Kính Ninh, bôi máu lên lưỡi dao.

"Sư phụ, chàng đoán xem, sáng mai chàng còn nhìn thấy ta nữa không...?"

.

Sáng sớm hôm sau, làn sương mù vẫn còn đọng lại trên tán lá ven ngoài thành, Kính Ninh xoa nhẹ ấn đường, ngồi dậy. Đống lửa không biết đã tắt từ bao giờ, hắn nhìn Mạt Họa đang say ngủ bên cạnh, nhẹ giọng gọi. "Dậy thôi."

Mạt Họa cong môi, khẽ ưm một tiếng. "Sư phụ." Giọng nàng mềm mại, vô cùng quyến rũ khiến người ta muốn nhập ma.

Kính Ninh thản nhiên sửa lại y phục, Mạt Họa vẫn nằm dưới đất nhìn hắn, thấy hắn không hề để ý tới nàng, mới bất mãn đứng dậy. "Sư phụ không thương xót đệ tử gì cả." Nàng cười tươi, "Sư phụ, tóc chàng kẹp trong y phục, để Mạt Họa giúp chàng sửa lại."

Kính Ninh sửa lại ống tay áo, chờ Mạt Họa lại gần, cánh tay trắng nõn còn chưa chạm tới vạt áo của hắn, Kính Ninh hỏi: "Mạt Hoa đang ở đâu?" Ánh mắt hắn cũng chưa dừng trên người nàng, giống như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào vậy.

"Mạt Họa" nghe vậy, cả người run lên, nàng vẫn tươi cười, nhưng trong đáy mắt dần dần lóe lên mất tia sáng xanh: "Sư phụ đang nói gì vậy, hồ yêu đang ở... Á!" Nàng thét lên một tiếng, cả người mất hết sức lực ngã xuống đất, nàng nhìn lại phía sau, không biết từ lúc nào đuôi của nàng đã bị chặt đứt.

Kiếm kia trong suốt, linh khí tỏa ra bốn phía, đúng là kiếm trấn ma. Đột nhiên bị tập kích, "Mạt Họa" đau đến mặt mũi nhăn nhó, nháy mắt lộ nguyên hình,ả chính là Tam vĩ yêu hồ mà Kính Ninh đang truy bắt.

Kính Ninh vung tay một cái, kiếm kia giống như sương sớm, tiêu tán trong không trung.

Hồ yêu bị chặt đứt một đuôi, kinh hãi nhìn Kính Ninh. "Ngươi... ngươi là ai, rõ ràng đạo sĩ truy bắt ta mấy ngày trước không lợi hại như vậy."

Kính Ninh lấy từ trong tay áo ra một tấm bùa, tấm bùa này hoàn toàn khác với tấm bùa hắn dùng thường ngày, trên tấm giấy màu vàng là những chữ viết màu đỏ, sát khí tỏa ra mãnh liệt, hồ yêu nhìn thoáng qua đã sợ hãi co rúm người lại. Kính Ninh thản nhiên nói: "Nhanh nói rõ nguồn cơn của việc này."

Hồ yêu thấy mình chạy không thoát, lạnh lùng cười nói: "Lằng nhằng với ta bây giờ không bằng nhanh chóng tới nhà họ Liễu cứu đồ đệ họa yêu của ngươi đi, nếu chậm một bước, e rằng nàng ta bị oán quỷ trong tranh ăn hết ba hồn bảy vía rồi."

Kính Ninh nhướng mày, hắn trầm ngâm một lát, rồi xốc áo hồ yêu, lôi ả từ trên mặt đất dậy. "Thế thì vừa đi vừa nói."

Hồ yêu bị đứt đuôi lôi xềnh xệch dưới đất, đau đến kêu rên không ngừng, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ đau đớn cùng cực: "Tiên trưởng, tiểu yêu biết sai rồi! Tiểu yêu biết sai rồi! Tiểu yêu không dám coi thường ngài nữa!"

Lúc này Kính Ninh mới thả ả ra, ra lệnh. "Ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ không quay đầu lại, nhưng nếu ta không nghe thấy tiếng của ngươi thì Khuynh Dương kiếm sẽ không khách sáo đâu." Giống như muốn chứng thực lời hắn, vật thể trong suốt kia liền hiện lên trước mặt hồ yêu rồi nhanh chóng biến mất.

Hồ yêu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vội nói: "Gần đây trong Cẩm Thành có quá nhiều đạo sĩ trừ yêu. Tiểu yêu kiếm ăn càng ngày càng khó khăn, mấy tháng trước đã... ra tay sát hại thư sinh kia. Ta luyến tiếc không muốn hút sạch tinh hồn hắn trong một lần, cho nên đưa tạm số hồn phách còn lại vào trong bức tranh của hắn. Chỉ không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, bức tranh đó lại có linh thức, thành Họa yêu. Họa yêu không đành lòng nhìn chủ nhân của nàng bị cầm tù, không thể đầu thai, cho nên muốn giết ta... Nhưng yêu lực của nàng còn thấp, sau khi bị ta đánh trọng thương cũng bị ta giam luôn vào trong bức tranh đó!"

"Trước đó vài ngày Liễu phủ xảy ra chuyện ma quái, cũng là do oán khí từ hồn phách của thư sinh kia hóa thành lệ quỷ."

Kính Ninh bước nhanh hơn vài phần, hắn nghĩ trước đây Mạt Họa phải sống cùng oán quỷ trong bức tranh mỗi ngày chắc hẳn là rất gian khổ.

"Sau khi người cứu Mạt Họa ra ngoài, nàng trở thành đồ đệ của người, chẳng qua chỉ muốn mượn tay người thu phục tiểu yêu mà thôi." Hồ yêu đảo mắt một cái, "Tiên trưởng, Mạt Họa không hề thật lòng với người..."

Sắc mặt Kính Ninh không thay đổi, nhẹ giọng đáp: "Ngươi cho rằng ta cũng ngốc nghếch như đám yêu vật các ngươi, không thấy kỳ lạ ư?"

Hồ yêu hoảng hốt: "Cho nên, ngươi... Tiên trưởng che giấu thực lực, thậm chí bị tiểu yêu cào trọng thương, là vì muốn thử Mạt Họa ư?" Hồ yêu thầm nghĩ đạo sĩ kia nham hiểm, trên mặt lại lộ thêm vài phần đáng thương, nói: "Nếu tiên trưởng đã biết ý đồ của Mạt Họa, vì sao bây giờ còn muốn đi cứu nàng?"

Kính Ninh không trả lời, hỏi lại: "Vì sao không nói lý do ngươi lại ở nơi này?"

Hồ yêu rùng mình một cái, bĩu môi không muốn trả lời, nhưng lại nhớ tới lời đe dọa lúc trước của hắn, miễn cưỡng nói: "Chuyện này... Đêm qua Mạt Họa dùng chủy thủ tẩm máu của người đến ám hại tiểu yêu. Tiểu yêu đã phong ấn nàng trở lại bức tranh trong Liễu phủ, tiểu yêu nhất thời lầm được lạc lối, không biết trên dưới, nghĩ rằng Họa yêu có thể lấy được máu người thì tiểu yêu cũng có thể, có thể... cho nên tùy tiện tìm tới, đã thất lễ với tiên trưởng rồi."

Nói cho cùng, vẫn là Họa yêu không đành lòng để Kính Ninh chống lại Hồ yêu, sợ hắn bị thương, lo lắng hắn sẽ bị tổn thương lần nữa, Mạt Họa thật sự rất thích người đàn ông này.

Hồ yêu lắc đầu thở dài, cảm thán nói: "Những yêu quái tốt, quá nửa đều không có kết cục tốt đẹp, yêu thích người phạm nào cũng đều bị chết thảm, huống hồ là một..." đạo sĩ.

Một đạo sĩ âm hiểm giả dối!

Kính Ninh nghe vậy, hơi sa sầm nét mặt.

.

Đi tới cổng nhà họ Liễu, đột nhiên Hồ yêu kêu lên: "Không xong rồi! Phong ấn ta bày ra trên bức tranh kia bị phá rồi!"

Kính Ninh nhíu mày, nheo mắt lại, Hồ yêu sợ phát khóc: "Tiên trưởng! Tiểu yêu không dám coi thường người, nên chắc chắn không dám làm bậy, bởi vì người vừa chém đứt một đuôi của tiểu yêu, khiến yêu lực của tiểu yêu giảm đi, phong ấn liền bị oan hồn phá tan! Nếu tiên trưởng tiếp tục chần chừ, e rằng mạng của Họa yêu kia nhanh chóng không còn giữ nổi!"

"Một khi đã như vậy." Kính Ninh gật gật đầu, tay vừa cử động, một chiếc la bàn nhanh chóng hiện lên trong lòng bàn tay hắn, Hồ yêu xoay người định bỏ chạy, lại thấy một luồng lực cực lớn túm lấy ả, ả kinh hoàng quay đầu lại, còn chưa kịp biểu lộ gì đã bị lôi vào trong la bàn, trong không trung chỉ còn lại tiếng kêu rên thê thảm của ả: "Đạo sĩ gian ác!"

Đi vào trong Liễu phủ, Kính Ninh cảm nhận được âm khí bốc tận trời, người trong phủ không biết đã chạy đi đâu hết, hắn dựa theo trí nhớ tìm tới khuê phòng của Liễu tiểu thư, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu khóc của thư sinh: "Thiên trường địa cửu hữu thì tận. Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ!* Liễu Nhi! Nàng phụ ta!" Nói xong, một luồng gió ma quái nổi lên bốn phía, giữa buổi trưa, từ trong phòng thổi ra ngoài.

*câu thơ trích trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị

Kính Ninh cau mày, lệ khí của oán quỷ này quá nặng, nếu muốn đối phó e rằng chỉ thế đánh tan hồn phách của hắn, cũng khiến hắn không thể nào đầu thai sang kiếp khác.

"Ngươi là đồ không có ý chí gì hết!" Kính Ninh dừng bước, nghe thấy bên trogn vọng ra tiếng quát mắng của Mạt Họa: "Đường đường là nam nhi cao bảy thước lại giống một oán phụ ngồi khóc sướt mướt, đồ vô dụng!"

"Hức hức... Mạt Họa, đừng đánh ta, đừng đánh ta, ta không khóc nữa, nhưng mà, nhưng mà Liễu Nhi nàng ấy phụ ta, huhu hu, ba ngày nữa nàng ấy sẽ thành thân với kẻ đó, ta... ta không thể sống nổi."

Kính Ninh nhảy vào trong phòng, vừa nhìn đã thấy người trong Liễu phủ nằm đầy đất, mà lệ quỷ thư sinh kia đang bị Mạt Họa sắc mặt tái nhợt đuổi đánh.

Kính Ninh nhíu mày, lặng lẽ dừng bước.

Mạt Họa đuổi theo vài bước đã mệt không thở nổi, nàng oán hận bẻ cành liễu ném vào người thư sinh kia mắng: "Ngươi đã phá được phong ấn của yêu hồ thì có thể lăn đi đầu thai! Còn muốn làm lệ quỷ, ngươi làm được hả?"

Thư sinh bị đánh trúng, buồn bã rúc người bên dưới cành liễu: "Ta muốn ở bên Liễu Nhi, không thể để nàng ấy lập gia đình với người khác."

"Đồ ngốc, dù nàng ấy không cưới người khác thì cũng không thể cưới ngươi, ngươi..." Lời này của Mạt Họa động trúng chỗ đau của thư sinh, hốc mắt hắn đỏ vằn, phúc chốc hét về phía Mạt Họa: "Câm mồm! Ta không sống được, thì để Liễu Nhi chết cùng ta là được rồi!" Nói xong, hắn giống như lang sói đánh về phía Liễu tiểu thư đang ngất xỉu nằm dưới đất.

Kính Ninh vung tay ném một lá bùa ra ngoài, lập tức dán trên trán thư sinh. Chỉ nghe thấy "xoẹt" một tiếng, thư sinh giống như bị đốt cháy, cuộn tròn dưới đất, đau muốn chết.

Mạt Họa hoảng hốt bật dậy, vội nhào tới không để tâm tới lá bùa có thể đốt cháy ngón tay nàng, nàng gắng sức kéo lá bùa trên đầu thư sinh xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Kính Ninh: "Làm như vậy hắn sẽ hồn bay phách tán..."

Sắc mặt Kính Ninh vẫn hờ hững: "Thì sao, hắn đã thành lệ quỷ."

Mạt Họa ngơ ngẩn nhìn hắn, muốn nói lại thôi. "Như vậy, sẽ không thể tiếp tục đầu thai chuyển kiếp."

Kính Ninh nhìn sâu vào trong mắt nàng, thấy rõ sự bất an và đau thương lạ thường, hắn cảm thấy điều đó không nên xuất hiện trong thế giới của nàng, nha đầu này chỉ cần chịu trách nhiệm nói ra những câu không thể tưởng tượng nổi chọc hắn vui là đủ rồi.

"Kẻ nào ngăn cản ta và Liễu Nhi sum họp đều cút hết đi!" Thư sinh phát điên hét lên một tiếng, mạnh mẽ xông về phía Kính Ninh.

Mạt Họa hoảng hốt, trong mắt nàng, Kính Ninh không có năng lực có thể đối đầu với một lệ quỷ như vậy, liền liều mạng dùng hết yêu lực còn sót lại trong người nhảy tới chắn trước người Kính Ninh, muốn dùng thân mình làm lá chắn, đỡ cho hắn đòn này.

Thân thể ấm áp ôm chặt lấy hắn, Họa yêu bé nhỏ này đã rất yếu, hắn nghi ngờ bình linh dược của mình còn chưa kịp qua dạ dày của nàng đã bị bài tiết ra ngoài, hấp thu kém cỏi như vậy đúng là chuyện lạ. Nhưng một yêu quái yếu ớt như vậy, lại muốn dùng tính mạng che chở cho hắn.

Trong đầu Kính Ninh cảm thấy Họa yêu thật ngốc nghếch, đơn thuần yêu thích một người, đơn thuần liều mạng bảo vệ người đó, cũng không suy nghĩ xem có đáng phải làm thế hay không. Nhưng trái tim hắn lại vì hành động ngốc nghếch của nàng mà không kìm được đập loạn nhịp.

Một tay hắn kéo Mạt Họa ra phía sau mình, một tay kết thành ấn trên không trung, ngón nhỏ điểm nhẹ, ánh sáng trong suốt tỏa ra, gột rửa sạch sẽ lệ khí trên người thư sinh kia.

"Tịnh Thần Thuật!" Mạt Họa từ trong lòng hắn ngơ ngác nhìn lên: "Sư phụ... Chàng đã tu thành tiên rồi sao?"

"Hình như thành rồi thì phải, vi sư quên rồi."

Mạt Họa ngẩn người, rồi hầm hầm chọc chọc vào ngực hắn: "Vì sao trước đây chàng lại giả vờ như thế hả?"

"Làm thế chơi rất vui."

.

Mạt Họa hận đến mức tim rỉ máu, nhưng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Nàng quay đầu nhìn quỷ hồn thư sinh, lúc này hắn đã trở thành một quỷ hồn tầm thường, ngắn ngồi bên cạnh Liễu tiểu thư khóc hu hu, nhưng đã không còn muốn giết nàng ấy nữa.

Kính Ninh muốn độ cho hắn một lần, chợt thấy một nữ tử áo trắng chậm rãi bước ra, nàng đi tới bên cạnh thư sinh, lạnh lùng nói: "Ta là Bạch Quỷ, tới lấy đi quỷ trong lòng ngươi." Nàng vừa dứt lời, cũng không quan tâm thư sinh có chấp nhận hay không, lấy ra một chiếc bút điểm lên ngực hắn, một luồng khói màu hồng nhạt ngưng tụ trên ngòi bút của nàng, Bạch Quỷ thản nhiên thu vào trong tay áo. "Chấp niệm của ngươi, ta lấy đi. Đầu thai đi thôi."

Thư sinh vẫn khóc rấm rứt như cũ, nhưng thân ảnh càng lúc càng nhạt dần, cuối cùng từ từ biến mất không dấu vết.

Mạt Họa há hốc mồm, không nói nên lời.

Kính Ninh nheo mắt đánh giá Bạch Quỷ, nhẹ nhàng nói: "Cô nương trôi giạt giữa chốn hồng trần, chứng kiến bao nhiêu nỗi khổ của người đời, sao không xem trong lòng mình có chấp niệm gì có thể buông bỏ được hay không?"

"Thứ ta muốn chính là chấp niệm." Bạch Quỷ lặng lẽ nói, "Đã quấy rầy rồi, mong sơn thần thứ lỗi." Nói xong, nàng cũng dần dần biến mất.

Mạt Họa ngạc nhiên tột độ, lần thứ hai nhìn về phía Kính Ninh: "Sơn thần?"

"Vi sư cũng đã quên."

Mạt Họa lườm hắn: "Chàng là đồ lừa đảo ti tiện. Ta vẫn còn cho rằng chàng chỉ là một đạo sĩ nhỏ nhoi cơ đấy!"

Kính Ninh gật đầu: "Vi sư vẫn chưa tu hành tới nơi, dạo một vòng cũng chỉ lừa được một người như đồ đệ!"

"Hừ, còn lâu nhé, chàng cũng chả lừa được ai hết!" Mạt Họa hừ một tiếng, bước chân lại không khống chế được lảo đảo suýt ngã, Kính Ninh theo bản năng đỡ lấy nàng, ôm nàng vào lòng. Mạt Họa cũng không khách sáo ôm ngực hắn, dùng sức cọ cọ hai má vào lồng ngực ai kia: "Tốt rồi, ta vẫn vớ bở."

Kính Ninh hơi ngẩn ra, thở dài nói: "Ngốc như vậy, ai là người được lợi cũng không phân biệt được nữa."

Mạt Họa thấy mọi vật trước mắt càng lúc càng mờ dần, đầu nàng yếu ớt dựa vào vai Kính Ninh, nhẹ nhàng nói. "Sư phụ, ta không thể làm đồ đệ của chàng nữa rồi."

Kính Ninh nhíu mày: "Muốn làm sư nương?"

Mạt Họa cười cười. "Cũng không được, ta chỉ sợ phải cách chàng rất xa."

Kính Ninh ngẩn người, nhíu mày: "Nói linh tinh gì đó?"

"Nói thật mà." Mạt Họa đáp: "Ta từ trong tranh của thư sinh bước ra, hắn chết rồi, ta cũng không thể sống tiếp, nếu hắn không thể đầu thai, ta cũng không thể đầu thai, nhưng mà... thật may mắn." Hơi thở của nàng yếu dần. "Kiếp này của Mạt Họa quá ngắn, không thể tiếp tục làm đồ đệ tốt của chàng, kiếp sau, lại tiếp tục..."

Kính Ninh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, huyết mạch sôi trào cảm giác không nói được thành lời, mỗi một giọt máu giống như ngưng tụ lại thành một cây kim lạnh lẽo đâm vào, ngứa ngáy khó chịu, bị níu giữ bên ngoài lồng ngực, sau đó cùng nhau tràn tới đâm vào tim hắn, lạnh đến thấu xương.

"Đợt một chút." Bỗng nhiên Mạt Họa lại mở mắt, túm lấy vạt áo Kính Ninh, hung hăng nói: "Không tìm được chuyển thế của ta, thì phải đốt vàng mã cho ta đó!"

Kính Ninh giật mình, lại có cảm giác không phù hợp trong tình thế như vậy, hắn lại rất muốn cười.

Mạt Họa mở to mắt nói: "Nhớ đốt nhiều vào đấy."

"Ừ."

"Dù sao chàng cũng là người duy nhất ta quen khi còn sống." Mạt Họa dừng một lát, lo lắng nói: "Kiếp sau, nếu trời cao không cho ta gặp chàng, chàng phải đi tìm ta, nhất định phải tìm ta đấy, dạy dỗ đồ đệ như ta thật tốt! Hoặc là... trực tiếp để ta làm sư nương, cũng không tồi..."

Lần này cô gái trong lòng hoàn toàn yên tĩnh, Kính Ninh cảm thấy yên tĩnh như vậy không hề thích hợp với nàng. Cô gái tên Mạt Họa này nếu là một bức tranh cũng phải là một tấm Bách điểu triều phụng, líu ríu tranh cãi ầm ĩ không ngừng. Đột nhiên im lặng như vậy, chỉ khiến người ta cảm thấy...

Trong lòng trống rỗng

Hắn ôm thân thể dần dần trong suốt của Mạt Họa không nói một lời.

Người trong Liễu phủ dần dần tỉnh lại, khi Liễu tiểu thư mở mắt chỉ nhìn thấy đạo sĩ lãnh đạm như tiên kia thản nhiên đứng đó, không hiểu sao sắc mặt lại bi thương hiu quạnh nhường ấy.

.

Đầu đường, một đứa bé ăn mày mặc áo xám đá vào đũng quần một gã ăn mày trung niên, giật lấy bánh bao trong tay hắn rồi bỏ chạy. Vừa mới chạy vào đầu ngõ, liền va phải một đạo sĩ mặc áo trắng, trên y phục trắng tinh của y liền hiện lên vết bẩn.

Đứa bé sợ hãi, quay đầu bỏ chạy lại bị đạo sĩ dễ dàng tóm được.

Cô bé co rúm người lui về phía sau, đạo sĩ lại ngồi xổm xuống, trong ánh nắng ban mai, nàng cảm thấy tiên nhân trước mặt đẹp như bầu trời vậy.

Tiên nhân giúp bé lau bụi trên mặt, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ nàng muốn làm đồ đệ của ta hay vẫn muốn làm mẹ của con ta?"

Cô bé ngơ ngác nhìn hắn, bánh bao trong tay rơi xuống đất. Gã ăn mày trung niên hồi nãy đã đuổi tới nơi, cũng giống bé nhìn thấy đạo sĩ áo trắng.

Không ai trả lời hắn, hắn âm thầm cân nhắc một lát rồi quyết định. "Vậy làm cả hai đi."

----HẾT---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro