Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Anh dậy rồi! Mau đến đây giúp em dọn đũa bát ra ăn sáng đi.

Lâm đứng chết sững ở bàn ăn, hai mắt mở to kinh hoàng nhìn người trước mặt, nhìn bóng lưng đang khẽ đung đưa trong bếp. Anh nghĩ chắc mình phát điên rồi, điên đến mức thấy Khánh đang ở trong bếp nấu ăn cho anh như thế này. Thấy Khánh quay mặt lại giận dỗi cong môi hỏi anh sao không trả lời cậu, thấy Khánh vẻ mặt lo lắng chạy đến chỗ anh, đưa tay vỗ nhẹ má anh. Lâm khó khăn nuốt khan, sao cảm giác lại chân thật đến vậy!? chân thật đến mức khiến anh bật khóc.

  - Này, anh sao vậy, mặt anh trông nhợt nhạt quá, anh thấy khó chịu ở đâu à? Kìa sao anh lại khóc?? - Khánh lo lắng nhìn Lâm, vẻ mặt cậu hiện rõ không hiểu có chuyện gì xảy ra với anh. Cậu hoảng hốt đưa tay vuốt mặt anh, lần tìm vị trí trên người anh xem chỗ nào khiến anh khó chịu.

Lâm đứng im nhìn Khánh, thấy cậu không ngừng lần mò, xem xét trên người mình, vẻ mặt khẩn trương, lo lắng. Môi Lâm run run, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao cậu lại ở đây, rõ ràng cậu đã không còn bên anh nữa. Lâm khó nhọc gọi tên cậu:

  - Khánh?

  - Vâng em đây! Anh rốt cuộc làm sao vậy? Đừng dọa em! - Mặt Khánh như sắp khóc đến nơi, cậu đưa tay sờ trán Lâm, hai chân mày đều nhíu lại, đôi mắt ngập nước nhìn anh.

  - Thực sự là em? - Lâm vẫn không thể tin mọi thứ trước mặt mình,anh cảm thấy chuyện này thật điên rồ, chân thật đến điên rồ!

  - Là em mà. Anh nói đi, anh sao vậy chứ? - Khánh không kìm được nữa, cậu nắm chặt lấy tay Lâm bật khóc, giọng nghẹn ngào - Anh gặp ác mộng phải không?

Ác mộng? Lâm lại nhìn Khánh, đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, ôm lấy cậu, Lâm ngửi được mùi thơm quen thuộc, cảm nhận được ấm áp từ người con trai kia. Cuối cùng anh cũng dịu lại, hóa ra là ác mộng! Lâm càng ôm chặt Khánh hơn, vùi đầu vào cần cổ cậu, cảm nhận rõ hơi thở cậu đang nhè nhẹ bên tai mình cho đến khi chắc chắn cậu đang ở đây anh mới thở phào nhẹ nhõm.

  - Lâm...

  - Không có gì đâu - Lâm dịu dàng xoa đầu Khánh, ánh mắt anh yêu thương nhìn cậu, sau đó vừa thì thầm vừa hôn lên trán cậu - Anh chỉ mơ thấy một giấc mơ đáng sợ thôi.

  - Thật sao? Anh mơ thấy gì vậy? - Khánh dường như không tin tưởng lắm chuyện Lâm gặp ác mộng, cậu sợ anh giấu cậu điều gì.

Lâm âu yếm vuốt nhẹ má Khánh, tay kia nắm lấy tay cậu, mỉm cười trấn an.

  - Anh mơ thấy em rời bỏ anh, để lại anh một mình trên đời này, để lại anh ngày ngày đều phải đối diện đau khổ - Lâm vừa nói vừa bất giác nắm chặt lấy tay Khánh hơn, giọng cũng run đi - Giấc mơ rất chân thực, chân thực đến nỗi khi vừa nhìn thấy em anh liền hoảng sợ, tự hỏi sao em lại ở đây?

Khánh thở ra một hơi nhẹ nhõm, ôm lấy eo Lâm cười dịu dàng.

  - Em vẫn ở đây mà, sẽ không rời bỏ anh đâu.

  - Thật may chỉ là ác mộng.

Nói xong Lâm lại ôm Khánh, cậu dở khóc dở cười với anh, đưa tay vuốt vuốt lưng anh để an ủi, nhỏ giọng trêu đùa.

  - Làm sao em nỡ rời bỏ con người tuyệt vời này được chứ.

  - Uhm uhm - Lâm cọ cọ mũi hít hà cần cổ Khánh như trẻ con

  - Thôi nào, giúp em dọn đồ ăn sáng lên

Cho đến tận lúc ngồi vào bàn ăn Lâm vẫn không chịu rời mắt khỏi Khánh, anh sợ nếu mình lơ là dù chỉ một giây thôi thì cậu cũng có thể sẽ biến mất. Thực ra đến giờ Lâm vẫn còn bị ám ảnh bởi giấc mộng kia, vì đau khổ anh trải qua trong đó quá chân thật. Nghĩ lại Lâm còn rùng mình, anh vẫn có thể cảm nhận rõ cuộc sống sau khi mất đi Khánh trống rỗng đến nhường nào. Khi mà mỗi sáng thức dậy nhìn sang bên cạnh sẽ không còn thấy ai ở đó, đưa tay sang chỉ thấy một mảng lạnh ngắt, lạnh như con dao sắc bén đâm phập một phát vòa tim đau buốt. Rồi lặng lẽ ngồi ngẩn ngơ ở giường rất lâu mới ý thức được mình còn phải đi làm. Đến công ti cũng luôn tăng ca đến kiệt sức, chỉ cốt khi về nhà là có thể đổ ập xuống giường ngủ một giấc không mộng mị. Sáng ra thức dậy sẽ lại nhìn sang bên cạnh. Cuộc sống không có cậu cứ thế trôi đi như vậy.

Khánh nhoài người qua bàn ăn đưa tay véo má Lâm, vẻ mặt trách mắng.

  - Anh mau ăn đi, còn nghĩ ngợi gì đó!

Lâm hoàn hồn, phải rồi, ác mộng có chân thực đến đâu cũng chỉ là ác mộng mà thôi. Khánh vẫn ở ngay đây, ngay bên cạnh anh đây này. Lâm cảm thấy mình thật sự ngu ngốc, chỉ vì một giấc mơ mà hoảng loạn cả lên, còn hại Khánh vì mình mà lo lắng. Cuối cùng anh cũng rời mắt khỏi Khánh cúi xuống gắp lên một lát thịt xông khói, vui vẻ ăn. Cảm giác này, Lâm nhoẻn miệng cười, đây vẫn luôn là những việc anh muốn cùng Khánh trải qua. Cùng cậu nằm chung trên một chiếc giường, cùng ăn sáng trên một chiếc bàn, tan làm sẽ về cùng nhau, tối đến có thể vui vẻ cũng xem một bộ phim...

  - Ring...ring...ring...

  - Tiếng gì vậy nhỉ? - Khánh vừa hỏi Lâm vừa dáo dác tìm nơi phát ra âm thanh

  -  Chắc là tiếng chuông báo thức, để anh đi xem thử - Nói rồi Lâm buông bát đũa quay lưng đi vào phòng ngủ.

Đồng hồ chỉ 6h, Lâm từ từ mở mắt, ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, trong phòng còn lờ mờ tối. Anh cứ như vậy nằm im không nhúc nhích, một lát sau khẽ đưa tay lên che đi khuôn mặt đang chảy dài từng hàng nước. Hóa ra, hóa ra đáng sợ nhất không phải là gặp ác mộng khiến người ta cảm nhận rõ thống khổ cùng đớn đau...Mà là tỉnh giấc sau một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào.

--------------****----------------*****------------------

Cre: ST
- Key -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro