HỒ DUYÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bùa Đào

Edit: Yumiki

1. Một con đường nhỏ trên núi

- Di? Vì sao nơi này vết máu loang lổ, chẳng lẽ phía trước có người bị thương? Chi bằng đi trước xem xét một chút mới phải.

- A, thì ra chỉ là chồn hoang. Đừng sợ, đừng sợ, tiểu sinh có biết chút y thuật, cái này là thảo dược để đắp lên cho ngươi.

- Ai ai, chớ cắn! tiểu sinh một lòng muốn giúp ngươi, ngươi lại không biết phân biệt! Thôi coi như Kỷ mỗ ta làm người tốt một lần, không so đo chuyện này với ngươi. Thuốc đã thoa xong, ngươi mau trở về động đi thôi, trễ nữa chỉ sợ thợ săn sẽ tới.

- ... Qủa nhiên là súc sinh, ngay cả nói một tiếng cũng không hiểu được.

2. Quan đạo

- Huynh đài dừng bước!

- Không biết vị huynh đài này kêu tiểu sinh có chuyện gì?

- Tại hạ họ Hồ tên Vui Mừng. Nhìn quần áo huynh đài, cũng là người đi học. Lần này vào kinh đi thi, không bằng chúng ta kết bạn đi được không? Như vậy cũng đỡ buồn chán.

3. Nhà trọ ở kinh thành.

- Hồ huynh, uống một chén.

- Ngươi say rồi.

- Không có say! Không phải chỉ là thi rớt sao? Tiểu sinh không quan tâm! Hồ huynh còn đỗ đạt, không phải dùng một dạng với ta. Có thể thấy được cuộc sống sau này...

- Kỷ huynh nếu một lòng muốn làm quan, tiểu đệ cũng biết chút điều, nhưng thấy không cần thiết lắm... Chức quan đều là không khí. Giờ ta đã hiểu, phú quý chính là mây trôi! Ta với Liễu tiên sinh giống nhau về phẩm cách, tại sao có thể vì hồng trần mà mệt mỏi! Ta về quê, cưới vợ sinh con, đó mới là điều ta mong muốn.

- Hiểu rồi.

4. Quê hương

- Ô ô ô ô. . . . . .

- Kỷ Cánh ngươi đừng khóc, tay áo ta ướt đẫm rồi!

- Ô ô ô ô. . . . . .

- Không phải người ta là tiểu thư chê ngươi rớt nên không lấy ngươi! Ngươi không phải muốn lấy vợ sinh con sao? Ta liền cho ngươi một người vợ.

- Ô ô ô ô. . . . . .

- Tốt lắm tốt lắm, ta đi tìm cho ngươi một người vợ.

- . . . . . . Muốn mỹ nhân.

- Hảo.

- . . . . . . Muốn cam tâm tình nguyện .

- Ừ.

- Muốn như ngươi vậy .

- . . . . . . Thành.

5. Ba năm sau

- Di, chúng ta phải rời đi sao? Thu dọn đồ đạc làm cái gì?

- Không phải chúng ta, là ta.

- Ngươi đi đâu vậy?

- Trở về núi. Ngươi cũng biết ta không phải người phàm. Hôm nay tiền duyên của ta và ngươi đã hết, ta trở về núi

- Cái, cái gì?

- Ngươi còn nhớ rõ ba năm trước ở trên núi đã gặp một con hồ ly không? Đó chính là ta.

- Ngươi là vì báo đáp lại ta?

- Đúng vậy.

- Thì ra là như vậy. Hắc, vậy mà ta cho là. . . . . . Quả nhiên là có ân phải trả có thù phải báo, thật ngưỡng mộ!

- Nếu không phải có người ngày đó nói súc sinh ngay cả cảm tạ đều không nói, ta cũng không phải như thế này.

- Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!

- Ngươi. . . . . .

- Hồ huynh đi thong thả, không tiễn!

6. Đêm

- Họ Kỷ , ta đã trở về! Tránh ra, ta chạy một mạch mệt chết đi được, nhanh rót cho ta một chén trà.

- Ngươi không phải nói đi sao?

- Chỉ là trở về một chuyến mà thôi.

- Không phải báo ân là xong sao? Còn trở về làm gì?

- . . . . . . Thì ra là ta tự mình đa tình, cáo từ!

- Không cho!

7. Thư phòng

- Đủ rồi! Ngươi cũng ôm nửa canh giờ rồi, ngạt thở chết ta.

- Không đi?

- Mỗi ngày hầm gà cho ta cũng không đi.

- Hầm cách thủy! Bất quá ngươi ban đầu chưa bao giờ nói tới, còn có tính tình vậy. . . . . .

- Đó là! Một đám Lão Hồ Ly nhìn chằm chằm đâu rồi, không bị bắt đi lính theo danh sách sao.

- Vẫn có người nhìn chằm chằm? Vậy ngươi ta. . . . . .

- Hồ ly cũng biết phi lễ chớ nhìn. Tỷ như. . . . . .

- Ta hiểu rồi, tạm, tạm thời không nói cái này thôi.

- Vậy nói gì? Sao trong nhà trống trả đi nhiều? Ngươi nghĩ ta không trở lại liền đem toàn bộ đồ dùng của ta vất đi?

- Ách, Hồ tiên nhân nhìn rõ mọi việc, biết ta cuồng dại.

- Cuồng dại? Ta chỉ hiểu được có người tính toán chi li.

- Hồ, nói bậy, ngươi còn cắn ta một cái đây!

- Ta đắc tội người nào? Bất quá là ăn xong gà núi không có lau miệng mà thôi, sẽ để cho ngươi đắp thảo dược, cắn ngươi còn là nhẹ! Khi ngươi ra mặt tháo cái bẫy thú cho ta. Ngươi càng ngày càng gào to không may để cho tộc trưởng của ta nghe được nên mới ép ta xuống núi báo ân .

- Hắc, hắc. . . . . . Tiểu sinh tự nhiên cảm thấy được trần gian mịt mờ, người yêu không cùng đường, ta và ngươi cũng là vì vậy nên đành từ biệt thôi. Ban đêm gió lớn, Hồ huynh cũng nên sớm trở về núi đi. Tiểu đệ muốn đi ngủ rồi, không tiễn.

- Biết sợ? Đã muộn! Các khoản đó ta phải nhớ rõ tất cả, chúng ta cứ hảo hảo từ từ lần lượt thanh toán hết

- Oan oan quá ngươi hiểu lầm rồi, Hồ huynh ngươi. . . . . . A!

----------oOo----------

>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro