CHÍNH VĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Tôi không phải là Tiểu Bạch.

Đinh đông, đinh đông.....

"Đến đây đến đây!"

Mở cửa chỉ thấy bên ngoài là một thanh niên đẹp trai sáng sủa, ánh nắng chiếu vào tựa như thiên sứ, Bạch Hiểu lập tức tái phát bệnh hoa si. May mắn là từ sáng đến giờ chưa uống nước, không thì nước miếng phải chảy ra ròng ròng.

"Em là Tiểu Bạch sao, anh là nhân viên viễn thông đến lắp đặt mạng."

Ặc... Vừa nghe đến hai chữ Tiểu Bạch, hào quang quanh người anh Viễn thông lập tức biến thành thủy tinh rơi ầm xuống đất. Bạch Hiểu nhăn mặt nói, "Tôi là Bạch Hiểu!"

Đối phương lại không tỏ vẻ chú ý chút nào nói đều giống nhau.

Giống nhau cái đầu nha!!! Có thể giống nhau sao?? Hai tên này một trên trời một dưới vực nha, Bạch Hiểu cao cấp nghệ thuật thế nào biết không!!! Bạch Hiểu rít gào trong lòng....

"Tiểu Bạch, máy tính em để ở đâu?"

"Tôi là Bạch Hiểu." Dứt lời liền dẫn đường anh Viễn thông đi vào phòng ngủ, bổ nhào vào trên giường ôm chầm lấy laptop, vuốt ve như vuốt ve một tình nhân đầy thân mật.

Anh Viễn thông dựa vào cửa phòng ngủ trêu chọc nói, "Tiểu Bạch này, lần đầu tiên đến chơi đã kéo anh vào phòng ngủ luôn là sao."

Nha, anh mới là Tiểu Bạch, cả nhà anh đều là Tiểu Bạch! Bạch Hiểu hắc tuyến chăng đầy đầu, không thèm để ý đến sự đùa giỡn của anh ta.

"Tôi tên là Bạch Hiểu, dây mạng gì đấy cứ mang lắp vào phòng ngủ tôi đi, chỗ này này." Dứt lời liền đặt laptop ở trên tủ cạnh giường. Đây chính là cái tủ mà Bạch Hiểu mua riêng về để thuận tiện cho việc chơi ngủ ngủ chơi, không cần phải rời khỏi giường, còn có thể mang một đống đồ ăn vặt bên cạnh, vì mục tiêu vĩ đại có thể không cần di chuyển liền không cần di chuyển.

"Không được." Bạch Hiểu đang tưởng tượng đầy sung sướng đã bị anh Viễn thông cắt ngang đầy vô tình.

"Vì sao?"

"Phóng xạ của máy tính quá lớn, không thể để đầu giường được." Sau đó chỉ vào bàn cách chừng 5 bước xa nói, "Để ở đây đi."

Máy tính tôi muốn để ở đâu thì để ở đó đúng không? Đúng vậy, muốn để đâu cũng được! Bạch Hiểu hoàn thành màn tự hỏi trong vòng chưa đầy một giây đồng hồ, sau đó kiên định nói: "Tôi muốn để ở đây."

"Không được."

Bị cự tuyệt Bạch Hiểu không bằng lòng, "Tôi muốn để ở đâu thì để ở đấy, anh không cần phải xen vào."

"Không được." Nói xong cũng không cần nghe Bạch Hiểu lắp dây mạng ở chỗ mình đã chỉ.

Bạch Hiểu tức giận, lấy laptop về ném trên giường nói, "Tôi muốn để ở đầu giường."

"Không thể được."

"Nếu anh không chịu thì để người khác đến làm!"

"Khu vực này là do tôi phụ trách, người khác không quản được."

Bạch Hiểu càng nghe càng tức giận, "Biết vì sao người ta nói khách hàng là Thượng đế không hả? Đây là thái độ phục vụ gì vậy! Anh phải đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng, tôi nói để ở đâu thì anh phải để chỗ đấy, nếu không chịu tôi sẽ gọi điện về công ty của anh."

"Thứ nhất, tôi không quen Thượng đế, thứ nhì, tôi cho rằng khỏe mạnh của khách hàng cao hơn hết thảy, nếu cậu muốn trách cứ thì cứ việc."

Bạch Hiểu bị thái độ này của anh ta làm cho hết cách, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi không cần lắp mạng là được chứ gì."

"Cũng được, nếu vậy lúc trước tiền dịch vụ đã đưa không thể trả lại, không còn gì nữa tôi đi."

Bạch Hiểu khóc không ra nước mắt, hơn hai ngàn của tôi! Tuy rằng không quá lớn nhưng đối với người như cậu đi làm tiết kiệm hai năm mới tiết kiệm được lắp mạng cũng không phải là nhỏ. Ngu ngốc ai bảo mày chập mạch đóng luôn phí mạng 3 năm làm cái gì, tiền nhiều nên đi đem ra đốt hả, đi thêm mấy bước có thể chết sao (Kì thực cửa hàng di động liền nằm kề bên cửa hàng viễn thông.)

Tự trách xong, Bạch Hiểu lập tức tươi cười lôi kéo anh Viễn thông nói, "Em nói nha, em nãy giờ nói đùa thôi mà, đừng nghiêm trọng vậy, anh đừng giận nha."

Anh Viễn thông quay đầu xoa bóp khuôn mặt trắng nõn bụ bụ của cậu, "Tiểu Bạch ngoan, anh không giận, còn nữa anh tên là Hoàng Lãng, gọi anh thân thiết hơn là Lãng cũng được. Vừa rồi em rất đáng yêu nha, em chơi một mình đi, để anh đi nối dây." Nói xong còn đính kèm một nụ cười tỏa nắng mê chết Tiểu Bạch.

Bạch Hiểu lúc này hận vô cùng, hận không thể vả vào miệng mình mấy cái, mày xứng đáng, ai bảo không có chí khí, bị người ta đùa mà còn không dám phản kháng, đáng đời vì mê giai đẹp mà dẫn sói vào nhà!!

"Tiểu Bạch, đây là đồ ăn vặt, em đi xem tivi đi, chỉ cần 1 giờ là được." Nói xong ném một gói khoai tây chiên cho Bạch Hiểu rồi đóng cửa lại tự mình làm việc.

Bạch Hiểu đã thỏa hiệp với tên gọi Tiểu Bạch, dù sao lắp mạng xong, tiễn con sói kia ra khỏi nhà, đóng cửa lại ai thèm quan tâm gọi mình là Tiểu Bạch Tiểu Hắc Tiểu Hồng Tiểu Lục nữa, cái gì cũng chẳng còn liên quan. Không ngừng an ủi bản thân một hồi, Bạch Hiểu cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng cân bằng rất nhiều, ngồi xuống sô pha xem tivi ăn khoai tây chiên đi thôi.

☆, Tạm biệt, không bao giờ gặp lại.

Sau khi Bạch Hiểu ăn hết 3 gói khoai tây chiên, 1 gói hoa quả sấy, hai cái xúc xích và một lon coca, Hoàng Lãng cuối cùng cũng đi ra. Bạch Hiểu vứt bỏ đám đồ ăn lao nhanh vào phòng ngủ, nhanh tới mức Hoàng Lãng chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua không kịp nhìn thấy bóng người. Chẳng lẽ đây chính là sức hút của máy tính với trạch nam quá lớn nên hoàn toàn không nhìn đến mình sao? Hoàng Lãng không khỏi cười khổ lắc đầu..

Bạch Hiểu bê laptop ra bên ngoài chơi tiếp, sau khi QQ, trò chơi, trình duyệt, PPS đã tải xuống xong liền đi ra lấy lương thực dự trữ trong phòng bếp.

"A!!" Nhìn đến có người trong phòng bếp Bạch Hiểu hoảng sợ, "Anh đang làm cái gì thế hả?"

Lúc này Hoàng Lãng một tay cầm bàn chải, một tay cầm thuốc tẩy dọn dẹp phòng bếp bị chà đạp không khác gì chuồng lợn của Bạch Hiểu, anh ngẩng đầu nói, "Không nghĩ em có thể sống được trong cái chuồng lơn như thế này."

Bạch Hiểu đỏ mặt giằng lấy dụng cụ trên tay Hoàng Lãng, "Sao anh còn chưa đi hả?"

"Tôi đến giờ tan tầm". Hoàng Lãng nhún vai.

Anh hết giờ làm việc thì liên quan gì đến tôi, đang muốn nói vậy thì Hoàng Lãng nói tiếp.

"Hơn nữa vừa rồi thừa dịp em đang cài đặt phần mềm anh tiện thể làm mấy thứ cho em ăn."

"A?"

Nhìn Bạch Hiểu phản ứng, Hoàng Lãng đành kéo cậu đến bàn ăn. Món ăn chỉ đơn giản có hai món ăn và cơm. Bạch Hiểu càng nói không ra lời, mở miệng muốn nói thì nước bọt đã chảy ra ròng ròng, Hoàng Lãng cười cười ấn cậu ngồi xuống, xới cơm đưa bát đến, nhét đũa vài tay cậu, ý bảo cậu ăn cơm.

Bạch Hiểu nhìn bàn cơm ấm hầm hập muốn chảy nước mắt. Phải biết giống trạch nam như Bạch Hiểu mỗi ngày ăn mì tôm kèm bánh bích quy chống đói là chuyện bình thường, muốn ăn một bữa cơm cho giống bữa cơm quả thực rất không dễ dàng. Bởi vậy dưới cặp mắt từ ái của Hoàng Lãng, Bạch Hiểu liền hóa thân thành nạn nhân chết đói Châu Phi ăn như hổ đói vồ môi. Hoàng Lãng ngồi đối diện cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lại gắp mấy miếng cho cậu. Bạch Hiểu nuốt nước mắt xếp lại vị trí của Hoàng Lãng từ con sói đáng ghét biến thành anh viễn thông nhiệt tình.

Cơm nước xong xuôi, Bạch Hiểu xoa bụng nằm trên sô pha chờ đợi đồ ăn tiêu hóa. Hoàng Lãng thì ở trong bếp rửa bát, tiếng lách cách kéo Bạch Hiểu từ thế giới thỏa mãn sau khi ăn trở về, cuối cùng cảm thấy mình cần phải nói gì đó.

Bạch Hiểu đi đến phòng bếp ngượng ngùng nhìn Hoàng Lãng đang bận rộn, "Um, làm phiền anh rồi, cám ơn anh, để em rửa tiếp đi." Vừa nói vừa vươn tay để cầm đĩa, chỉ là không lường trước được nước rửa làm đĩa trở nên trơn hơn! 'choang' một tiếc cái đĩa đáng thương đã hy sinh.

Hoàng Lãng thở dài nói, "Em cứ đứng ở đó đừng động đậy, để anh làm là được rồi, không thì đồ đạc trong bếp cũng không đủ để em đập."

Bạch Hiểu oan uổng kêu lên, "Không phải em cố ý đâu mà anh Viễn thông, à anh Hoàng Lãng, sao hết giờ anh không về, trong nhà không đợi cơm sao?"

"Anh ở một mình, ba mẹ anh ở nơi khác."

"Ồ, anh Hoàng Lãng anh nấu cơm thật ngon, sau này ai mà gả cho anh nhất định sẽ hạnh phúc muốn chết!"

Hoàng Lãng thu dọn xong đi đến trước mặt Bạch Hiểu kéo cậu xuống bẹo má, "Hay là Tiểu Bạch gả cho anh, anh sẽ cho em có hạnh (tính) phúc muốn chết luôn."

Bạch Hiểu giãy dụa tránh thoát khỏi hai tay của Hoàng Lãng, "Tôi không cần, tôi thích con gái vừa mềm vừa thơm, trừ khi anh đi chuyển giới, mà không, chuyển giới cũng không nhận!"

Hoàng Lãng đen mặt, cười lạnh, kéo cằm Bạch Hiểu lên tặng cho cậu một nụ hôn kiểu Pháp.

Bạch Hiểu tức thì như bị sét đánh, hơn nữa là sét đánh đầu óc trống rỗng không còn lại gì. Hoàng Lãng thành công cười vui vẻ, lại nâng tay chà đạp khuôn mặt của Bạch Hiểu, quả thực mặt Tiểu Bạch xoa bóp rất thích, Hoàng Lăng vô sỉ nghĩ, "Tiểu Bạch ngoan, anh đi làm, nhớ anh thì gọi điện cho anh nha!" Nói xong đưa tờ giấy viết số điện thoại mình cho Bạch Hiểu, trước khi đi còn tặng thêm một nụ hôn ướt nhẹp lên má cậu.

Tiếng cửa đóng ầm một cái khiến Bạch Hiểu định thần lại, đậu má mới xảy ra chuyện quái gì vậy!! Mình bị một thằng con trai cưỡng hôn!! Vẫn là hôn lưỡi!! Dù Bạch Hiểu có ngốc cũng không thể chấp nhận được việc mình bị nam giới hôn!! Bạch Hiểu tức thì đem tờ giấy Hoàng Lãng đưa cho xé ra thành từng mảnh.

"Đậu má, bố nhớ cái đầu, đừng để bố nhìn lại mày lần nữa, không thì... không thì..." Nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì Bạch Hiểu ngửa mặt lên trời thét dài, cả tòa chung cư tức thì run rẩy...

☆, Oan gia ngõ hẹp

Vào lúc Bạch Hiểu vội vàng thực hiện kế hoạch vĩ đại nhất của mình, cậu đột ngột phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trong: Đồ ăn dự trữ của cậu đã bị chén sạch. Điều này đồng nghĩa với việc cậu phải đi mua đồ ăn, muốn mua đồ ăn thì phải ra khỏi nhà, muốn ra khỏi nhà thì phải xuống dưới lầu, xuống dưới lầu thì sẽ phải đối mặt với ngoài trời kia, ra ngoài trời thì sẽ gặp người....

Được rồi, kì thật chính yếu là trạch nam Bạch Hiểu nhược điểm chính là ánh sáng, ghét nhất là phải ra khỏi nhà, nhưng là trước vấn đề sinh tồn thì không còn biện pháp nào khác cả! Vì bất cứ giá nào, là một người chuyên ăn hàng thì sợ cái gì! Câu cuối cùng này mới là hình dung chân thực về Bạch Hiểu...

Chọn một bộ quần áo sạch sẽ bình thường mặc vào đi ra khỏi nhà.

(Tác giả: Bởi vì ở nhà Bạch Hiểu đều mặc một chiếc áo phông to đùng rộng rãi, phía dưới thì... không có gì, mọi người biết đấy...

Bạch: Biết giề! Đó là vì lười biết chưa! Bỏ hết mấy cái suy nghĩ không thuần khiết kia ra ngay!

Tác giả: Giề? Chúng tôi biết là cậu lười rồi mà, không phải sao? Còn có cái gì không thuần khiết sao? 【Giả vờ vô tội

Bạch: Ngươi! Ngươi! Đồ xấu xa, lưu manh.

Tác già: Bạn trẻ, rõ ràng là chính bạn đầu óc đáng khinh nha = = Nói năng lỗ mãng với tác giả không chừng chương tới mình cho sắc lang đến lưu manh bạn nha!

Hoàng: Hoan hô, để lưu manh này đến ăn thịt đi!

Bạch: Khóc không ra nước mắt———).

"Là lá lá là lá là lá la, tôi là ăn vặt hóa vui vẻ, ăn chân gà là ăn chân gà...." Bạch Hiểu vừa đi vừa lầm bầm hát rời khỏi nhà.

Đến siêu thị, cậu lập tức phóng đến kệ mì ăn liền, bỏ mì vào giỏ còn biện minh vô cùng hợp lý, "Thịt bò ăn chán không cần, tôm cá rất cần thiết, gà nấm có quả gồi (), dưa chua thịt bò có dưa chua nên lấy, vị cay không cay đây... ờm... cay đi..."

Lúc này Bạch Hiểu đang vui vẻ chọn mì ăn liền thì một giọng nói mà cả đời này cậu đều không muốn nghe lại đột ngột vang lên, "Tiểu Bạch, sao trùng hợp vậy, em cũng đến mua sao, có nhớ anh không?"

Bạch Hiểu cảm giác lông tóc lông chân dựng đứng cả lên, tựa như một con mèo xù lông đề phòng kẻ địch, chậm rãi xoay người, quả nhiên là khuôn mặt hoàn mỹ tới mức cậu muốn đánh cho nó biến hình thì thôi.

Bạch Hiểu nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi thực tức giận, tôi không muốn nói, tôi không biết anh là ai!" Nói xong liền xoay người chạy.

Bạch Hiểu nhanh chóng đến quầy thanh toán, đợi chị thu ngân vất vả tính xong 'núi' mì ăn liền xong cậu muốn trả tiền mới phát hiện: Xong, quên không mang ví.

Đang lúc sốt ruột Bạch Hiểu nhìn đến Hoàng Lãng mua xong cũng chuẩn bị đến tính tiền liền cảm giác Hoàng Lãng hôm nay thật sự là đẹp trai không ai bàng a, Thiên sứ đầu đội vòng vàng sau lưng gắn hai cánh gà cũng kém a ~

Bạch Hiểu vẻ mặt chân chó chạy đến trước mặt Hoàng Lãng ngọt ngào gọi "Anh ~" Làm bộ như quên mất người vừa rồi lãnh đạm vô cùng với Hoàng Lãng không phải cậu, nghe xong khiến Hoàng Lãng cả người đánh rùng mình, vẻ mặt kì quái nhìn thanh niên đứng trước mắt mình.

Anh sờ sờ đầu Bạch Hiểu, "Tiểu Bạch, em bị sốt à?"

"Anh mới bị sốt! Cả nhà anh đều sốt!"

Nhìn Bạch Hiểu xù lông, Hoàng Lãng lúc này mới yên tâm nói, "Ừ, thế này mới đúng chứ, vừa rồi nhìn anh như nhìn người xa lạ, lúc này đến chào hỏi còn gọi anh có phải là có chuyện gì cần nhờ anh? Ồ ~ Có phải là quên mang ví tiền không ~"

Bạch Hiểu bị nhìn ra có chút xấu hổ, "Hì hì, là em quên mang theo, anh Hoàng Lãng cho em mượn tiền đi, về nhà em trả lại anh ngay."

Hoàng Lãng đương nhiên sẽ không từ chối, hơn nữa khó được có cơ hội được Bạch Hiểu nịnh nọt thế này đương nhiên là phải hưởng thụ a...

Hoàng Lãng mặt ngoài tỏ vẻ cố gắng đồng ý, kì thật trong đầu đang cười muốn điên rồi: Ha ha ha ha, Tiểu Bạch của anh, ỷ lại anh đi, phát hiện điểm tốt của anh rồi đem anh về nhà đi, chúng ta cùng đợi đến buổi tối đi, rồi anh với em làm thế này thế này rồi thế kia thế kia.... Ha ha ha, thế giới này thật là tốt đẹp.

Bạch Hiểu nhìn Hoàng Lãng đột ngột cười đầy dâm đãng trong lòng sợ hãi, chỉ cầu nhanh nhanh tính tiền – về nhà – trả tiền rồi thoát khỏi tên sắc lang này.

Tuy nói Hoàng Lãng mang theo mục đích nào đó không để ai biết đi tiếp cận Bạch Hiểu nhưng mục đích này thực sự là thành lập trên cơ sở tấm lòng chân thật, cho nên nhìn đến 'núi' mì ăn liền kia anh bất mãn nhíu mày, Tiểu Bạch ngu ngốc này sao không biết yêu quý cơ thể của mình vậy, mua cái loại thực phẩm rác rưởi này chẳng lẽ muốn chết mà thi thể không phân hủy được sao, thà uống phoóc môn luôn cho nhanh!

Bởi vậy anh bất mãn nói với Bạch Hiểu, "Anh có thể trả tiền cho em, nhưng hôm nay em không thể ăn mấy thứ này được! Muốn ăn gì để anh làm cho ăn."

Bạch Hiểu nhìn Hoàng Lãng một tay chỉ vào 'núi' mì ăn liền của mình, tay kia chỉ vào giỏ của anh ta đựng rau dưa và thịt cá, nghĩ có tiền chính là đại gia, dù sao anh ta cũng nấu cơm ngon, cũng không mệt mình, bởi vậy gật đầu đồng ý.

Trả tiền xong hai người mang theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị, phía sau chỉ còn lại chị thu ngân che hai mắt lấp lánh vẫy tay chờ họ đi, sau đó mới lấy di động đăng weibo, nội dung là: Cuối cùng cũng thấy phúc hắc công và tiểu bạch thụ trong truyền thuyết, kích động quá trời đất thánh thần....

☆, Đậu má, hóa ra là hàng xóm

Đến cửa nhà, Hoàng Lãng đem toàn bộ đồ ăn đưa cho Bạch Hiểu, rồi nói: "Em đem vào nhà trước đi, bếp nhà em đồ dùng không đủ, anh về nhà lấy chút đồ, nhanh thôi, chờ anh."

Nói xong móc chìa khóa ra mở cửa đối diện cửa nhà Bạch Hiểu. Bạch Hiểu hỗn loạn: Đậu má, nhà đối diện hóa ra có người ở! Không đúng! Đậu má, sao tên kia lại đi vào nhà đối diện! Đậu má, tên này hóa ra là hàng xóm của mình! Đậu má, vì sao mình không biết! Đậu má, tên ngu xuẩn sắc lang này là hàng xóm đùa nhau à!

Vào lúc này Hoàng Lãng cũng đã lấy đồ xong, thấy Bạch Hiểu còn đứng ngoài cửa liền hỏi, "Em không vào còn đứng ngốc ngoài này làm gì?"

Bạch Hiểu thoát ra khỏi mớ hỗn độn, lôi chìa khóa ra mở cửa, Hoàng Lãng tiến vào liền quen thuộc khuân đồ vào phòng bếp. Bạch Hiểu cũng đi theo, vừa đi vừa hỏi: "Anh ở ngay đối diện nhà tôi? Anh vào ở từ lúc nào? Sao tôi không biết???"

"Anh ở đây từ nhỏ!"

Tiểu Bạch thị vừa nghe liền xù lông, "Không thể nào, tôi đến đây được 2 năm rồi, rõ ràng nhà đấy không có ai ở, làm sao mà anh ở đối diện được!"

Hoàng Lãng trợn trắng mắt nhìn cậu, "Em từng đến nhà đối diện nhà mình sao? Đến cửa còn chưa gõ bao giờ sao biết ở trong có người hay không? Hai năm trước em chuyển đến chúng ta từng gặp nhau dưới sảnh, nhưng không nói chuyện, anh còn tưởng rằng em sẽ đến hỏi thăm hàng xóm một chút, cuối cùng anh đợi hết ngày này sang ngày khác rốt cục mới hiểu được, thì ra đứa nhóc gầy gầy bé bé ngốc ngốc kia là trạch nam, trạch nam chính là loại sinh vật không đứng chắn trước mặt họ thì họ sẽ không biết bên cạnh mình có người. Cho nên em không biết cũng là chuyện bình thường."

Bạch Hiểu bị Hoàng Lãng độc miệng nói tắc tị không trả lời được câu nào, xám xịt chạy về phòng khách xem tivi...

Hoàng Lãng làm cơng xong kéo Bạch Hiểu từ sô pha đến bàn ăn. Bạch Hiểu nhìn bàn cơm ngon lành nóng hầm hầm hoan hô một tiếng sau đó liền vung đũa cuốn hết vào miệng. Hoàng Lãng nhìn tướng ăn của Bạch Hiểu bất đắc dĩ lắc đầu, "Em ăn chậm một chút, cũng không có ai tranh với em đâu mà sợ."

Bạch Hiểu vừa gắp thức ăn vừa nói, "Tay nghề của anh tốt như thế, lại đẹp trai, chắc nhiều cô theo đuổi lắm nhỉ, việc gì phải làm gay chứ."

"Anh không phải là gay." Bạch Hiểu đang ăn nghe vậy liền bị nghẹn. Hoàng Lãng vội vàng rót một cốc nước cho cậu.

"Nếu anh không phải gay, thì thì, anh cần gì phải..." Bạch Hiểu đỏ mặt ngượng ngùng không nói tiếp.

"Cần gì phải hôn em chứ gì?" Hoàng Lãng lúc này thu hồi vẻ mặt trêu đùa mà nghiêm túc nói, "Anh không phải gay chỉ là thích em mà thôi, thích một trạch nam ngu ngốc tên là Bạch Hiểu, còn hôm đó hôn em là vì giận, cũng vì không nhịn được."

"Tôi không phải là kẻ ngu ngốc!!!" Bạch Hiểu giận dữ.

"Này này, em chú ý nhầm chỗ rồi."

Bạch Hiểu rối rắm, "Nhưng mà tôi không phải gay, hơn nữa chúng ta mới gặp nhau mấy lần mà thôi, tại sao lại đi thích tôi chứ."

Hoàng Lãng tự động xem nhẹ câu tôi không phải là gay, vươn tay nhéo hai má của Bạch Hiểu, "Còn nói không phải ngu ngốc, chúng ta gặp nhau rất nhiều lần chỉ là em chưa để ý đến anh mà thôi, lòng tự trọng của anh quả thực bị tổn thương sâu sắc." Vừa nói vừa ôm ngực tỏ vẻ đáng thương.

"Nhưng là anh cũng không phải gay, làm sao có thể thích nam giới được?"

Hoàng Lãng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Bạch Hiểu nói từng từ một, "Anh cũng không phải gay, chỉ là thích em mà thôi, chỉ thích mình em!"

"Nhưng tôi không phải gay." Bạch Hiểu cố chấp nói.

Hoàng Lãng bỏ qua câu nói của Bạch Hiểu, cười cười, "Anh còn phải đi làm, em cứ từ từ mà ăn." Rồi đứng dậy dời đi.

☆, Tôi không phải là gay

Đã hai tuần kể từ ngày đó Bạch Hiểu không gặp Hoàng Lãng.

Bạch Hiểu cuộn mình trên giường quay cuồng, kì thật Hoàng Lãng ở ngay nhà đối diện chỉ cần gõ gõ cửa là có thể, nhưng mà vì cái gì phải gặp anh ta! Vì lần tỏ tình đó? Nhưng mà mình không phải là gay mà.... Càng nghĩ càng khó chịu, không nghĩ nữa. Bạch Hiểu bật người dậy, xám xịt bò xuống giường.

Dọn dẹp rác rưởi mấy ngày tồn động, mở cửa vừa lúc Hoàng Lãng tan tầm trở về, nhìn đến Hoàng Lãng Bạch Hiểu tay chân luống cuống, cuối cùng gượng cười, "Ha ha ha ha anh về rồi à, thật là trùng hợp."

Hoàng Lãng nhìn Bạch Hiểu không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu sau đó đóng rầm cửa lại.

Bạch Hiểu nhìn thái độ của Hoàng Lãng với mình có chút mất mát, sau đó mới xuống lầu đi đổ rác.

Bên kia Hoàng Lãng đóng cửa lại liền tự vả vào mặt mình, tức giận lẩm bẩm: Đê ma ma, Hoàng Lãng mày nhìn mày xem nào! Không phải là bị từ chối sao! Đậu má, không được lần này còn có lần sau, dù sao mày vẫn thích người ta, nếu thật sự không được thì vẫn ở bên người ta yên lặng chờ đợi không được sao, tỏ cái gì thái độ, lỡ làm cho Tiểu Bạch sợ thì sao! Tiểu Bạch sẽ càng ghét mày biết chưa hả! Mày ngốc à mày!!

Bên này, Bạch Hiểu đổ rác xong trên đường về nhà nghĩ đi nghĩ lại lời Hoàng Lãng nói hôm đó, lại nhìn thái độ ngày hôm nay của Hoàng Lãng, càng nghĩ càng không vui, càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng xót xa.

Hoàng Lãng xấu! Rõ ràng mới mấy hôm trước thổ lộ với người ta thế nhưng hôm nay lại xem người ta như người vô hình! Không phải là không đồng ý sao, người ta không phải gay vì sao lại phải đồng ý chứ! Đồ ngụy quân tử, tiểu nhân, sắc lang." Càng nghĩ càng tức giận, Bạch Hiểu nhanh chóng trở về nhà.

Đến cửa nhà, không biết vì sao tay không nghe lời lại đi gõ cửa nhà Hoàng Lãng, gõ còn không nhẹ. Gõ xong Bạch Hiểu liền hối hận, rụt tay lại, muốn xoay người trốn đã không còn kịp rồi. Chỉ nghe thấy cửa lạch cạnh mấy tiếng, hai người nhìn nhau thời gian như muốn ngừng lại.

Bạch Hiểu cứng ngắc cười pha trò, "Ha ha ha, ngại quá, gõ nhầm cửa, ha ha ha."

Hoàng Lãng không đáp lại lời nói dối ngu ngốc này, chỉ là khi thấy Bạch Hiểu chuẩn bị quay đầu liền vội nói, "Đi vào ngồi đi."

Bạch Hiểu đứng trước cửa không nói lời nào.

"Hàng xóm vào thăm nhà nhau là chuyện bình thường."

Bạch Hiểu vẫn không nhúc nhích, Hoàng Lãng thở dài nói, "Anh làm kem dâu sữa chua, em muốn nếm thử không?"

"Thật sao?? Em muốn ăn." Vừa nghe có ăn Bạch Hiểu liền vọt vào trong nhà, hoàn toàn quên vì sao mình lại rối rắm. Hoàng Lãng cười trộm, quả nhiên là người thích ăn.

Bạch Hiểu hai tay cầm kem, ánh mắt cong cong đầy thỏa mãn khiến Hoàng Lãng rục rịch, "Ăn ngon chứ?"

"Vâng, rất ngon, anh thật là giỏi, ai làm vợ anh sẽ rất hạnh phúc..."

Nói chuyện không suy nghĩ lúc này nghẹn lời, cắn thìa không biết làm sao.

Hoàng Lãng nhìn cậu nói, "Vốn chính là làm cho vợ anh ăn."

Nói xong Bạch Hiểu thìa cũng không căn, nghĩ: Mồm với chả miệng, ngu chết = = Bỏ kem dâu lại xuống bàn, hai ngón tay vặn vẹo.

Hoàng Lãng nhìn vậy cười khổ, "Anh đùa với em thôi, nhanh ăn lên không lại tan hết." Lúc này Bạch Hiểu mới cầm lấy kem ăn tiếp.

Hoàng Lãng lúc này chỉ có thể cười khổ, nghĩ thầm đây không phải là tự ngược sao, cuối cùng lại là M, sống hơn 20 năm chưa phát hiện ra cuối cùng lại nhờ Tiểu Bạch khai quật! M thì M vậy, ngược cũng được, muốn làm gì thì làm!

Làm công tác tư tưởng xong Hoàng Lãng liền hồi huyết sống lại, mặt dày Hoàng Lãng lại trở lại, oa ha ha ha ha ha ha ha ha.

"Tiểu Bạch ở lại nhà anh ăn cơm đi, mấy hôm trước đồng nghiệp anh đưa đặc sản ăn ngon lắm, ở đây muốn ăn đặc sản không dễ, lát nữa anh làm cho mà ăn."

"Tôi không phải là Tiểu Bạch!!!" Bạch Hiểu lập tức xù lông, nhưng rất nhanh liền tìm lại trọng điểm, "Không cần, nhà tôi còn có đồ ăn, không làm phiền anh."

Hoàng Lãng vừa nghe liền mất hứng, "Đồ ăn em nói chính là mì ăn liền, bích quy, bánh mỳ đúng không. Có anh ở đây em không được ăn mấy thứ đồ bỏ kia nữa."

Bạch Hiểu vừa định kháng nghị đã bị Hoàng Lãng chèn ép, "Anh không muốn có một ngày phải nhận điện thoại giúp hàng xóm vào bệnh viện vì ăn thực phẩm rác rưởi dẫn đến mất cân bằng dinh dưỡng." Nói đùa, lúc trước không biết thì thôi, từ nay về sau không thể để Tiểu Bạch ăn uống bừa bãi, vợ anh nhất định phải là một người vợ mạnh khỏe!!

Nếu Bạch Hiểu biết chắc chắn cậu sẽ chửi ầm lên: Anh mới không khỏe mạnh, anh mới là vợ!

Dù sao, nói đến cùng, muốn bắt được trái tim của người đàn ông trước hết phải bắt được dạ dày. Hoàng Lãng dùng tài năng nấu nướng của mình chẳng những làm no dạ dày thường xuyên bị thực phẩm rác rưởi mà còn nhân lúc Bạch Hiểu ăn quên phòng bị giao hết ba bữa cho anh phụ trách.

Cho nên nha, Hoàng tiểu công xuống tay phải nhanh lên, cơ hội tốt như vậy nhất định phải bắt được Tiểu Bạch thụ!!!

☆, Tình lộ nhấp nhô

Kể từ khi Hoàng Lãng chu cấp ba bữa cho Bạch Hiểu, Tiểu Bạch thụ của chúng ta bị bắt sửa thói quen ăn uống vô tội vạ, hơn nữa cả ba bữa đều do đầu bếp Hoàng tự mình chế biến, hình thể cũng phát triển cường tráng hơn, không còn giống cái ghe gầy teo nữa. Theo lời của Hoàng Lãng thì, biết vì sao vịt quay Bắc Kinh béo không? Bởi vì nó bị người ta nhồi nhét đến béo phì, anh hiện giờ cũng muốn em béo phì giống như vịt quay, em không muốn béo cũng phải béo lên cho anh!

Cuộc sống vốn đang hài hòa giờ Bạch Hiểu lại vô cùng sầu muộn! Vì sao lại buốn chứ, tất cả đều là vì những ngôn từ hành động ái muội cố ý vô tình của Hoàng Lãng, chẳng hạn như:

Một ngày nọ, Hoàng Lãng làm một bàn hải sản mỹ vị, đối với ăn hóa như Bạch Hiểu, hơn nữa vẫn là một ăn hóa không chú ý đến hình tượng của bản thân, có đồ ăn mảnh vụn gì đó dính lên mặt là bình thường. Bởi vậy khi Bạch Hiểu đang ăn ngon lành, Hoàng Lãng đột nhiên lấy ngón tay lau đi tương ớt bên miệng Bạch Hiểu, lau thì lau đi, đây chỉ là việc nhỏ, nhưng lau xong rồi đem nó cho vào miệng là không được!! Bạch Hiểu nhìn Hoàng Lãng mút đầu ngón tay của mình vẻ mặt thần kinh ngu xuẩn thiếu chút nữa muốn ăn cả vỏ cua!! (Tác giả: Cái gì mà thần kinh ngu xuẩn!! Rõ ràng là câu dẫn, quyết rũ! Tiểu Bạch thụ, tình thương của cậu là số âm sao!! Phát điên)

Lại một ngày khác, trò chơi của Tiểu Bạch rốt cục thắng qua bàn, tắt máy đang chuẩn bị đi ngủ chuông cửa lại vang lên.

"Hơn nửa đêm ai đến gọi vậy." Bạch Hiểu nói nhỏ bò xuống giường đi mở cửa.

Ngoài cửa Hoàng Lãng cầm theo đồ ngủ, nhìn người mở cửa, áo phông rộng thùng thình, cổ áo gần như muốn tuột xuống bả vai, phía dưới cái gì cũng không mặc, nhìn xương quai xanh cùng với cặp đùi trắng bóng khiến Hoàng Lãng nhìn không chớp mắt! Bạch Hiểu bị ánh mắt hung tàn của Hoàng Lãng làm cho sợ tới mức tay bất giác kéo áo xuống dưới, mong muốn che nửa thân dưới nhiều hơn, chỉ có điều không cẩn thận dùng lực quá mạnh, áo quá lớn khiến cho hai trái cherry lộ ra bên ngoài, Hoàng Lãng lập tức thu hồi tầm mắt, đổi thành một tay che mũi, trái tim đại sắc lang của chúng ta quả thực muốn nổ tung, nhịn không được yy. Oa! Đây là muốn sắc dụ nhau sao? Tiểu Bạch thân ái của anh chẳng lẽ nghĩ thông suốt muốn nhận anh? Muốn kéo anh đến phòng ngủ xxoo rồi ooxx lại xxoo tiếp đến sáng sao? Tiểu Bạch sẽ thích tư thế gì? Sau lưng? Kỵ thừa? Quan âm tọa liên rồi Lão hán đẩy xe?? À đù, tư thế gì anh cũng làm được hết! Đậu má, mũ miếc gì anh hoàn toàn không chuẩn bị a! Lần đầu tiên nhất định phải cẩn thận làm trơn không làm đau Tiểu Bạch còn không phải đau lòng chết!

Một hồi tỉ mỉ ngẫm nghĩ rốt cục phát hiện không đúng, Tiểu Bạch rõ ràng là người khá bảo thủ cơ mà, mới không lâu còn từ chối mà sao có thể nhận mình nhanh như thế chứ, chẳng lẽ là mình hiểu lầm? Chân dài khiêu gợi cherry lấp ló cái gì chẳng lẽ là vô tình? Uầy, kệ nó có phải vô tình hay không, lần này cần phải nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống! Cần phải tạo ấn tượng tốt cho Tiểu Bạch, không được làm cho người ta bị dọa chạy mất, chẳng phải có câu hôm nay làm Liễu Hạ Huệ một lần ngày sau hàng đêm bảy lần lang sao!

Sau một hồi làm công tác tư tưởng, Hoàng Lãng vẻ mặt poker face giọng nói khàn khàn bình tĩnh vang lên, "Bình nước nóng nhà anh bị hỏng, cho anh mượn phòng tắm của em với."

Bạch Hiểu để Hoàng Lãng vào phòng tắm xong liền nhanh chóng đóng chặt cửa lại không dám quay đầu nhìn, cảm giác như nghe được tiếng sói tru sợ tới mức đem đầu chôn chặt trong chăn, Hoàng Lãng đi cũng không biết. (Tác giả: Òa, tiếng kêu trong lòng Hoàng Lãng mà Tiểu Bạch cũng nghe thấy được nha! Thật bội phục, bội phục).

Lại một ngày khác, Hoàng Lãng đột nhiên đưa ra lời mời Bạch Hiểu đi ra ngoài ăn, mỹ kì danh, "Không mang em đi ra ngoài nếm thử dầu cống, sudan thì em sẽ không biết cơm anh làm ngon lành bổ dưỡng tốt cho sức khỏe thế nào!"

Hoàng Lãng đưa Bạch Hiểu vào một nhà lẩu cay Trùng Khánh chính tông, gọi một nồi lẩu uyên ương, gọi một chai rượu trắng và một cốc nước chanh. Bạch Hiểu lúc ấy liền tiến hành phản kháng sự độc tài của Hoàng Lãng khi không cho cậu uống rượu chỉ uống nước trái cây nhưng không thành công, cuối cùng dẫn đến hậu quả là một mình Bạch Hiểu phải cố hết sức lôi kéo con ma men Hoàng Lãng về nhà.

Đến cửa nhà, tìm được chìa khóa trong túi áo Hoàng Lãng để đưa anh về ngủ, Bạch Hiểu mệt mỏi thở hổn hển, cả người toàn là mồ hôi chỉ muốn mau chóng về tắm rửa thì đột nhiên lại bị con ma men sắc lang bắt lấy tay kéo nằm đè xuống giường. Bạch Hiểu bị động tác này làm cho giật mình, thầm nghĩ: Đậu mã, chẳng lẽ tên này còn muốn say rượu làm bậy! Không đợi tỉnh táo lại đã bị một đôi môi tóm lấy, hai hàm răng cắn lấy môi Bạch Hiểu, đầu lưỡi xâm nhập vào dây dưa cuốn lấy. Nước miếng cũng không kịp nuốt chảy ra khiến Bạch Hiểu lập tức lấy lại tinh thần, dùng sức đẩy ra người đang đè nặng mình, kêu to, "Không được, tôi không muốn! Tôi không phải gay."

Hoàng Lãng cũng bị lời nói của Bạch Hiểu đánh thức, buông ra người dưới thân mình. Bạch Hiểu ngồi trên giường không dam sđộng đậy, sợ Hoàng Lãng sẽ làm ra chuyện gì nghiêm trong. Hoàng Lãng thấy vậy chỉ biết cười khổ, nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Anh xin lỗi, anh say quá, em không sao chứ." Bạch Hiểu lập tức lắc đầu nguầy nguậy, sau đó mới nhảy xuống giường, gần như là chạy trốn rời đi...

Hoàng Lãng nhìn theo bóng dáng Bạch Hiểu nằm ngửa xuống giường, tự nhủ, "Hoàng Lãng, mày tỉnh đi!" Một lúc sau có tiếng cửa đóng sầm lại rồi tất cả lại quay về im lặng.

Bạch Hiểu cuống quýt rời đi lúc này vọt vào phòng tắm nhà mình, mở vòi nước rửa miệng hết lần này đến lần khác, một lúc lâu sau mới dừng lại, ngẩng đầu, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương: Áo phông ướt sũng, đầu tóc lộn xộn, hai mắt đỏ bừng, cuối cùng bàn tay bất giác vuốt ve khóe miệng, cho dù rửa thêm bao nhiêu lần cũng không tẩy đi được cái cảm giác bị người kia ngang ngược gặm cắn, nhẹ nhàng mà mút lấy đôi môi... nghĩ đến đây, hai mắt đỏ bừng của Bạch Hiểu rốt cục không ngăn được giọt nước mắt lăn xuống, hai tay bụm mặt nghẹn ngào, mơ hồ có thể nghe được một giọng nói yếu ớt: Tên xấu xa Hoàng Lãng...

☆, Không thẳng thắn

Hai nơi khác nhau nhưng hai người lại cùng nghĩ về một việc, nụ hôn xúc động kia khiến Hoàng Lãng hối hận vô cùng, Bạch Hiểu cũng nghĩ về nụ hôn đó, cảm giác điên cuồng mà ấm áp làm cách nào cũng không gạt ra khỏi đầu được. Bởi vậy, cả hai đều bất hạnh mất ngủ...

Sáng ngày hôm sau, Hoàng Lãng theo lệ thường bưng bữa sáng xuất hiện trong nhà Bạch Hiểu. Cả hai đều ăn ý không nói về chuyện tối hôm qua, tựa như không hề có bất cứ vấn đề gì, đương nhiên, trong lòng hai người đều cuồn cuộn sóng dữ.

Trái tim bé bỏng của Hoàng Lãng nói: Đậu má, sao sắc mặt của Tiểu Bạch xấu vậy! Là mất ngủ sao? Quả nhiên là em rất chú ý đến anh, Tiểu Bạch thực sự không thích anh sao, nhưng là mấy ngày nay anh vẫn chăm chỉ vỗ béo em mà, chăm sóc em như vậy chẳng lẽ không có cảm động chút nào sao? Buồn quá, nhưng mà dù không thích anh cũng không thể tự ngược đãi a! Quầng mắt đen sì rồi kìa, trong mắt còn đầy tơ máu!! Đây là chiến thuật tâm lý tự ngược bản thân khiến anh đau lòng đến chết sao? Em quá tàn bạo đi...

Mà trái tim không hề bé của Bạch Hiểu cũng đập ầm ầm: A a a a, sao tim đập mạnh không ngừng thế này? Không thể nào, tôi làm gì có tiền sử bệnh tim mạch! Chẳng lẽ là vì Hoàng Lãng? Tên này sao vẫn ăn ngon uống đều vậy, chẳng lẽ tối hôm qua không nhớ gì sao, làm gì, lúc hôn còn trợn tròn mắt nhìn mình cơ mà, rõ ràng rất tỉnh táo. Hôn giỏi như thế chẳng lẽ là trước đây có rất nhiều kinh nghiệm! Đậu má thảo nào bình tĩnh như thế, thì ra là muốn chiếm tiện nghi không nhận hậu quả! Quả nhiên là đại sắc lang, khốn nạn, sao mình để ý nụ hôn kia đến vậy! Đàn ông nha, hôn mấy cái không chết được ~~ Đậu má, thật rắc rối! Còn lâu mới đi thích cái tên sắc lang này! Đúng vậy, tôi không thích hắn, không thích hắn, không thích hắn...

Cứ như vậy, hai người đều tự mình rối rắm trải qua rất nhiều ngày, đến chiều hôm nay, Bạch Hiểu nhận được điện thoại của Hoàng Lãng nói buổi tối đồng nghiệp ăn uống với nhau không trở về ăn, muốn Bạch Hiểu tự tìm gì đó trước, chờ anh về lại nấu cơm bù cho. Bạch Hiểu cúp điện thoại, nhún vai lầm bầm: Nha, thật sự nghĩ không có anh tôi không sống nổi! Vì sao phải đợi anh về, lúc không có anh tôi cũng không đói chết, đừng có mà xem thường người ta!

Bởi vậy Bạch tiểu thụ của chúng ta quyết định trước hết nhìn xem trong tủ lạnh có những gì rồi theo đó tìm tòi thực đơn trên mạng, làm một bàn đại tiệc chờ Hoàng Lãng trở về khoe khang cho anh ta biết: Không có anh trái đất vẫn quay, tôi vẫn ăn!! Cứ như vậy tưởng tượng, Bạch Hiểu trong lúc mở ra tủ lạnh lập tức rơi xuống hiện thực. Trong ngăn lạnh chỉ còn lại hai quả dưa chuột một quả cũng bốc mùi thối um tỏ vẻ chủ nhân đã rất lâu không dọn dẹp cũng không bỏ thêm gì vào. Cũng đúng, lâu nay vẫn ăn cơm bên nhà Hoàng Lãng, đồ ăn mua về dĩ nhiên là để ở bên đấy. Bạch Hiểu không cam lòng tiếp tục tìm kiếm trong ngăn đá, cuối cùng móc ra được một gói sủi cảo đông lạnh, nhìn thời hạn sử dụng, vẫn chưa đến, có thể ăn, "Ha ha, trời cũng giúp ta." Bạch Hiểu vui vẻ nghĩ.

Bạch Hiểu ăn sủi cảo vừa nấu, càng ăn càng ghê tởm, "Vỏ quá dầy, hạt tiêu quá nhiều, vị quá nhạt! Đậu má sao có thể khó ăn như vậy, đám gian thương này ăn bớt ăn xén quá nhiều đi! Ít ra cho thêm tí muối không được sao! Tục ngữ nói đúng, cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra kiệm cần*, bị đồ ăn mỹ vị đa dạng của Hoàng Lãng cưng chiều bấy lâu dạ dày của Bạch Hiểu nay sao có thể ăn được mấy thứ thực phẩm công nghiệp này nữa. Bởi vậy Bạch Hiểu bỏ đi sủi cảo, tìm một gói bánh bích quy thê thảm ăn, vừa ăn vừa nghĩ Hoàng Lãng, tên đại sắc lang kia ngoại trừ ăn nói bỉ ổi một chút, còn, còn có làm gì gì đó mình ra thì cũng rất tốt, nếu như bình thường thì lúc này tên đại sắc lang kia đã làm cho mình một đống đồ ăn chờ mình đến rồi, lại còn gắp đồ ăn mình không thích ra, cũng sẽ chơi trò chơi với mình, tuy rằng cấm mình ăn mấy thứ linh tinh nhưng cũng sẽ thường xuyên làm bánh làm kem cho mình ăn... Càng nghĩ càng đói, Bạch Hiểu nhìn bánh bích quy khô khốc trong tay liền ném đi, "Đều là anh làm hại tôi ăn không ngon! Đều là anh khiến cho tôi thói quen không rời khỏi anh được! Tôi chán ghét nhất anh! Chán ghét anh!!"

Người bị Bạch Hiểu lải nhải Hoàng Lãng đột ngột đánh hắt xì một cái, xoa xoa mũi, rồi lại tiếp tục uống rượu với đồng nghiệp.

☆, Tiểu thụ bạo phát

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Bạch Hiểu lập tức vùng dậy khỏi sô pha mở cửa, lại bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ ngây người. Hoàng Lãng dựa vào một người đàn ông khác, cả hai đều say rượu, người nọ hai tay cuốn lấy lưng Hoàng Lãng, ngoài miệng vẫn nói: "Tôi thích anh, vẫn luôn thích anh, đừng rời khỏi tôi...".

Hoàng Lãng bị cuốn lấy đành phải cùng nói, "Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thích anh, này! Đứng thẳng lên, tôi sắp bị nghẹt thở chết rồi đây này."

Rõ ràng là lời nói để ứng phó người say, nhưng nhìn qua mắt Bạch Hiểu lại biến thành sủng nịch, ôn nhu. Cậu dùng ánh mắt đông lạnh của mình nhìn Hoàng Lãng nói: "Muộn thế rồi còn chưa ngủ sao, tôi về ngủ đây, ngủ ngon."

Hoàng Lãng vội vàng ứng phó tửu quỷ, không chú ý đến sắc mặt của Bạch Hiểu, đến khi đem đồng nghiệp tha đến phòng khách đắp chăn, mệt mỏi thở hồng hộc.

Bên kia Bạch Hiểu từ lúc nhìn đến Hoàng Lãng "Tôi cũng thích anh" mặt cũng biến sắc, lại nhìn Hoàng Lãng chỉ ậm ừ có lệ vài câu không chú ý đến mình càng thêm tức giận, dùng sức đóng sập cửa lại. Đen mặt thở hổn hển đi lại trong phòng, nghĩ: "Đậu má, tôi chờ anh lâu như thế, đến cơm còn chưa ăn lại còn dám mang người khác trở về, còn nói thích người kia! Cái đồ tối ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, mới nói thích tôi bao lâu mà đã chạy đi cùng người khác, còn dám mang về nhà! Đồ ngựa đực không có tiết thao! Tôi nguyền rủa cậu nhỏ của anh càng ngày càng ngắn, vĩnh viễn không dùng được! Chẳng lẽ quá chén người ta là muốn mang về xxoo sao?! Đậu má, đây là cả hai người cùng thông đồng với nhau, đù, người của đại gia sao có thể cho người khác chạm vào! Không được, phải đi bắt kẻ thông dâm!

Bạch Hiểu nóng lên tức giận gõ cửa nhà Hoàng Lãng. Vừa nãy mệt phải chết giờ phút này bị tiếng gõ cửa làm cho phiền táo, mở cửa lại thấy Bạch Hiểu đứng ở bên ngoài. Bạch Hiểu nhìn sắc mặt khó chịu của Hoàng Lãng, lập tức kết luận là bất mãn vì bị người khác quấy rầy chuyện tốt, bởi vậy thở phì phò dùng hết sức đẩy Hoàng Lãng một cái.

Hoàng Lãng bất ngờ bị đẩy lập tức nằm ngã xuống sàn, còn chưa kịp nói gì đã bị Bạch Hiểu cưỡi lên, sau đó nghe thấy câu, "Tôi cắn chết tên bội bạc này!" Rồi sau đó môi lập tức nhận đến công kích đầy mãnh liệt.

Hoàng Lãng nhìn người trước mắt đang hung tợn cắn môi mình nháy mắt tỉnh táo lại, "Chúa ơi! Đây chính là đậu hủ đưa đến ngay trước mặt, lúc này nếu không ăn thì nên đổi tên thành Liễu Hạ Huệ, là tính dục vô năng!" Suy nghĩ xong Hoàng Lãng lập tức ôm lấy eo Bạch Hiểu, đầu lưỡi vói vào khoang miệng, nhẹ nhàng hút lấy khoang miệng đối phương, biến bị động thành chủ động.

Đáng thương chỏ Bạch Hiểu chỉ trong chốc lát liền thu cuộc. Hoàng Lãng buông cậu ra hai mắt vẫn còn mê mang đầy sương mù, tựa như một con mèo nhỏ không có sức phản khác, tiếng thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, đôi môi bị hôn trở nên sưng đỏ, tất cả đối với Hoàng Lãng mà nói đều là sự mời gọi trắng trợn. Ngay tại lúc Hoàng Lãng sắp sửa hóa thành sói lại bị ăn đau kêu một tiếng, cong người nằm bẹp xuống sàn. Bạch Hiểu cười lạnh đứng lên, một chân đạp lên cậu nhỏ của anh, hét lên, "Hừ, khiến cho anh trêu hoa ghẹo nguyệt, câu tam đáp tứ, lẳng lơ ong bướm, không tuân thủ nữ tắc! Đây chính là kết cục của loại người như anh!"

Bạch Hiểu lúc này cảm giác như mình bỗng biến thành anh hùng nhân dân, cầu vồng chiếu sáng rọi trên đầu, dưới chân là tiếng vỗ tay hoan hô không dứt, đắc ý nghĩ: Đậu má, tôi chính là anh hùng diệt nhân tra!

Hoàng Lãng thừa dịp Bạch Hiểu thất thần liền dùng lực kéo cậu xuống, bắt lấy hai tay cậu, ngồi trên lưng, xoay chuyển tình thế. Bạch Hiểu bị đè dãy dụa không được, chửi ầm lên, "Tên Hoàng Lãng kia, đồ tiểu nhân đánh lén, tôi nguyền rủa anh bị bất lực, không dựng không dục."

Hoàng Lãng bị Bạch Hiểu làm cho tức giận, cúi người xuống cắn cắn cái miệng không nghe lời của cậu cười tà, "Bảo bối, năng lực của anh như thế nào em thử qua một lần rồi biết, nhất định sẽ không khiến em thất vọng, Còn nữa nha ~ Vốn yêu phải em anh đã biết mình sẽ không có con cái, nhưng là nhìn em có tinh lực như vậy anh vẫn là cùng em thử xem hai chúng mình cùng nhau có chữa được không, rồi sau này em sinh cho anh một cặp song sinh long phượng thế nào, nhỉ ~"

Bạch Hiểu thở hổn hển nói: "Sinh cái đầu nhà anh! Anh đi mà cùng người trong phòng của anh sinh đi, tốt nhất là làm đến tinh tẫn thân vong ấy." Càng nói Bạch Hiểu càng tủi thân, "Tôi mắt mù mới thích cái loại tiểu nhân ra vẻ đạo mạo như anh! Mới mấy ngày trước còn mặt dày mày dạn nói thích tôi, còn nấu cơm còn chăm sóc! Hôm nay tôi không ăn cơm chỉ chờ anh về, thế nhưng anh dám ôm người khác về, đồ xấu xa, sắc lang khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp."

Nghe đến đây Hoàng Lãng mới biết được nguyên nhân, thì ra là bình dấm chua bị đổ, đến thích cũng nói ra, xem ra là tức không ít.

☆, Tu thành chính quả

Hoàng Lãng rời khỏi người Bạch Hiểu, ngồi xuống sàn, lại kéo Bạch Hiểu vào ôm đến trong lòng. Có lẽ là vừa rồi quá mệt mỏi, Bạch Hiểu cũng không giãy dụa mà mặc kệ cho Hoàng Lãng muốn làm gì thì làm, Hoàng Lãng yêu thương hôn hôn trán cậu, "Thật không biết nên tức giận vì em không tin tưởng anh hay vui vẻ vì em để ý đến anh nữa. Người kia là đồng nghiệp của anh, uống say lái xe không muốn trở cho nên anh đành phải đưa về nhà, vừa lúc nhà anh ở gần, ở đây một đêm mà thôi, bọn anh không có gì với nhau cả."

Bạch Hiểu thu mình trong lòng Hoàng Lãng, "Tôi không tin, anh ta nói thích anh, bảo anh không được rời khỏi anh ta, anh cũng nói thích người ta! Còn ôm ôm ấp ấp."

Hoàng Lãng lôi kéo Bạch Hiểu nhìn vào mắt mình, "Thứ nhất, anh ta không thích anh, là bạn gái của anh ta, mới hai ngày trước họ chưa tay, đang phiền lòng nhân dịp công ty mở tiệc liền mượn rượu giải sầu. Thứ hai, vừa rồi trên đường tên kia còn gọi anh là mẹ nữa kia, anh cũng ừ, cho nên câu 'tôi cũng thích anh' hoàn toàn chỉ là có lệ mà thôi! Có lệ có hiểu không! Thứ ba, chính là em nói ôm ôm ấp ấp! Anh cảm thấy cần phải cho em biết con người ta một khi uống rượu chân tay sẽ không nghe lời, đi đường lắc lắc muốn đem sức nặng của toàn thân chống lên một thứ nào đó đối với người say hoàn toàn là bình thường. Còn thứ tư nha," Hoàng Lãng cười xấu xa để sát vào người trong lòng, "Vừa nãy hình như có một đứa ngốc không biết thế nào đột nhiên tỏ tình với anh, em nói anh có nên đồng ý hay không đâu?"

Bạch Hiểu bị đôi mắt nóng rực của Hoàng Lãng nhìn cảm giác như hút linh hồn của mình vào đó, trái tim đập rộn ràng, cậu cuống quýt quay mặt đi, mất tự nhiên nói, "Muốn đồng ý hay không đồng ý thì liên quan gì, ai thèm vào."

Hoàng Lãng khẽ cười, tay xoa đầu Bạch Hiểu, "Làm sao sẽ không chứ, em cũng không biết tối hôm đó anh hôn em xong hối hận đến cỡ nào! Sợ em sẽ ghét anh, trốn tránh anh, thậm chí là bị sự lỗ mãng của anh dọa chạy mất, sẽ không còn được gặp lại em. Hiện giờ thật vất vả em mới qua được đoạn đường nói thích anh, anh sao có thể không đồng ý được, anh yêu em." Rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cậu.

Bạch Hiểu bị những lời này làm cho kinh tởm buồn nôn, liền đẩy Hoàng Lãng ra đứng lên, "Lằng nhà lằng nhằng nói vớ vẩn gì, tạm thời tôi sẽ tin là anh anh nói thật, còn không mau đi nấu cơm đi, mau chết đói!"

Hiểu lầm cởi bỏ Bạch Hiểu lập tức khôi phục bản tính ăn hóa tùy tiện, hoàn toàn quên vừa rồi rối rắm cỡ nào.

"Em còn chưa ăn cơm sao?" Hoàng Lãng kinh ngạc nói.

"Đương nhiên là ăn, chẳng qua không ăn được, mới vài miếng liền bỏ." Bạch Hiểu ấp úng nói, "Còn nữa, không phải nói sẽ về nấu cơm cho tôi sao! Còn không mau đi, nhanh lên!"

Hoàng Lãng tìm trong tủ lạnh một chút mì và trứng, làm một bát mì trứng đơn giản. Bạch Hiểu đói hơn nửa ngày lúc này ăn ngấu ăn nghiến, Hoàng Lãng nhìn đau lòng nhịn không được nói, "Chậm một chút, cẩn thận nóng, anh không ở nhà em chẳng lẽ sẽ không tìm gì ăn tạm được sao."

Bạch Hiểu nghe vậy lại tức giận, miệng còn đầy mì trắng cũng không quan tâm, "Tôi hấp sủi cảo ăn bánh bích quy nhưng không ăn được, không tài nào nuốt xuống được!"

Cố ý phun mì lên mặt Hoàng Lãng, nhìn anh chật vật mới vui vẻ chút, sau đó nhỏ giọng nói, "Hơn nữa, anh nói sẽ về nấu cơm cho tôi."

Hoàng Lãng bị mì phun vào mặt vốn muốn trừng phạt nho nhỏ gì đó dành cho Bạch Hiểu như là dùng miệng mình 'trừng phạt' lên miệng Bạch Hiểu khiến cho cậu nhớ kĩ trước khi nói chuyện phải nuốt thức ăn xuống, nhưng là nghe câu sau lại đau lòng muốn chết. Anh nhẹ nhàng nói, "Anh sai rồi, sau này nhất định sẽ về nhà đúng giờ không để cho em bị đó, em muốn ăn gì? Mai anh làm cho em ăn."

Bạch Hiểu tức thì căn cứ tiêu chuẩn đạo đức của một ăn hóa, nói ra một đống lớn đồ ăn.

Ăn cơm xong, Bạch Hiểu vỗ vỗ bụng nói, "Ăn no, em về nhà."

Hoàng Lãng vừa nghe liền choáng váng nghĩ: Cứ thế mà về??? Tay cũng sờ, miệng cũng hôn, tình cảm cũng nói rõ, chẳng phải tiếp theo muốn cùng lên giường lăn mấy vòng với nhau sao, dù gì cũng phải thưởng cho chút gì đi. Nghĩ vậy, Hoàng Lãng liền giữ chặt lấy Bạch Hiểu, hôn lên môi cậu, nhân cơ hội môi Bạch Hiểu khẽ nhếch liền đưa đầu lưỡi vào, đến khi Bạch Hiểu không thở nổi mới dùng lại, chuyển dời sang hai má, lại từ hai má đến hai tai.

Chỉ nghe Hoàng Lãng dùng giọng nói khàn khàn khẩn cầu, "Không cần được, đi không?" Lại bị câu "Không được" cự tuyệt khiến Hoàng Lãng ngừng lại.

Bạch Hiểu nhìn trong mắt Hoàng Lãng ngập tràn khiếp sợ và bi thương, ngượng ngùng nói, "Đồng nghiệp của anh còn ở đây, đến nhà em đi."

Biết mình hiểu lầm, Hoàng Lãng lúc này mới ôm chặt lấy cậu, "Không sao, tên kia say rượu ngủ như chết, sáng mai có thể dậy được đã là may lắm rồi. Hơn nữa phòng anh cách âm rất tốt, tên kia ở khách phòng sẽ không nghe được đâu."

Bạch Hiểu đang muốn hỏi sao anh biết nhà anh cách âm tốt liền bị Hoàng Lãng hôn lên, rồi sau đó dùng tư thế công chúa ôm ôm về phòng ngủ....

[Tắt đèn kéo rèm hết truyện ~ Bạn công cuối cùng cũng khiêng bạn thụ về phòng ngủ nhà bạn ý rồi ~~]

* Chú thích: cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra kiệm cần:

Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan

Câu trên xuất phát từ quyển "Tư Trị thông giám" mục "Huấn Kiệm thị khang" của Tư Mã Quang, một nhà sử học, học giả, thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển thành cuộc sống tiết kiệm giản ước thì khá khó khăn.

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro