Phần cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tìm ta có việc gì?” Tùy ý dựa vào giường, y phục cũng không có ý định mặc, an Linh Duyệt diện vô biểu tình hỏi.

“Ta…..ta……” Lời muốn nói không thể nào phát ra, khuôn mặt một trận đỏ lại một trận trắng. “Ta…..ta……”

Cứ thế cho đến khi An Linh Duyệt không còn đủ kiên nhẫn, nhíu nhíu mày ra lệnh cho hắn tiến lại bên giường. “Lại đây. Nhanh!”

Phong Tiêu ngốc ngốc tiến lại gần giường liền bị An Linh Duyệt nắm lấy tay hắn kéo mạnh xuống giường khiến hắn mất đà mà ngã xuống. An Linh Duyệt nhanh chóng dùng thân thể tráng kiện của mình đè lên người Phong Tiêu.

“Ngươi muốn biết cái này….” Giọng nói trầm khàn tràn ngập sắc dục bên tai khiến Phong Tiêu khuôn mặt đỏ lựng. Hơi thở của An Linh Duyệt phà vào cổ của hắn, hắn cảm nhận được phía dưới của mình có gì biến đổi.

Y phục mau chóng được bàn tay thuần thục của An Linh Duyệt xả hạ, thân thể  xích lõa trắng  như bạch ngọc không tì vết khiến đôi mắt y nhìn không dời. Trong đó còn chứa dục vọng mãnh liệt.

Lần đầu tiên, hắn là của y!

.

.

“Phong công tử, hoàng thượng có chỉ  đêm nay đến tẩm cung của người.” Tiếng  vị công công thông báo khẩu dụ vang lên ngoài cửa phòng.

“Tạ tiểu công công đã truyền chỉ, Tiểu Hà, thưởng vị công công này ngân lượng.” Phong Tiêu mỉm cười với tên thái giám khiến hắn một trận đỏ mặt, Phong công tử quả thật rất đẹp, đệ nhất mỹ nhân so ra còn kém người a.

“Tạ ơn công tử, nô tài xin phép trở về.”

Phong Tiêu ngẩng đầu ngắm bầu trời, hôm nay đã là mười ba!

.

.

Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc, tiếng nước “phốc xuy” vang khắp căn phòng khiến người vô tình nghe phải cảm thấy đỏ mặt.

An Linh Duyệt tiến hành luật động từ phía trên, Phong Tiêu nầm úp dưới giường xoay lưng đưa song đồn về phía y. An Linh Duyệt mỗi lần ra vào đều cắm sâu tận căn rễ, đâm mạnh vào phía trong điểm mẫn cảm của hắn. Một tay y nắm phần eo thanh mảnh của Phong Tiêu, một tay chơi đùa dục vọng đang đứng thẳng của hắn.

“Ân…….đừng……đừng đâm…..vào….đó…..”

Phong Tiêu phát âm khó khăn từng tiếng ngăn cản nhưng đổi lại An Linh Duyệt càng hưng phấn mà đâm càng sâu.

An Linh Duyệt bỗng rút thứ nam tính của mình ra, xoay người Phong Tiêu trở lại rồi cúi xuống hôn lên môi hắn mà ngấu nghiến vừa gặm vừa cắn.

Đặt hai chân hắn lên vai mình, An Linh Duyệt một lần nữa đẩy vào thật mạnh.

“A………….”

Phong Tiêu thét lên một tiếng, An Linh Duyệt ra vào thêm vài lần thì gầm nhẹ rồi bắn ra. Hắn cũng bắn ra cùng lúc với y, bạch trọc dính đầy trên thân thể cả hai.

An Linh Duyệt không có ý định rút ra, ôm thanh niên xụi lơ sau đợt bắn tinh vừa rồi tiến tới mộc dũng. Mỗi bước đi là mỗi lần căn vật của y lại đâm thật sâu vào bên trong hắn khiến hắn rên rỉ không ngừng.

Sau khi ở mộc dũng tẩy rửa kiêm làm một lần, lại trở lại trên giường thêm vàu lần, An Linh Duyệt mới hài lòng buông tha cho hắn vào giấc ngủ.

Trước khi chìm vào giấc mộng Phong Tiêu buột miệng hỏi hắn. “Hoàng…..À không, hãy cho ta một lần gọi tên người. An Linh Duyệt…….Ngươi có bao giờ yêu ta không?”

“Chẳng phải ngươi tự biết rõ hay sao!” An Linh Duyệt không có một chút suy nghĩ liền trả lời ngay.

“Vậy ta có thể xem như ngươi yêu ta?”

“Tùy ngươi.”

Phong Tiêu mỉm cười nhắm mắt lại, hắn đã có được câu trả lời!

Như bao nữ nhân bên cạnh y, chỉ một câu “tùy ngươi”.

.

.

“Hoàng thượng, tìm được trên người Phong công tử di thư này.” Ảnh vệ đưa cho An Linh Duyệt bức thư màu trắng. Trên thư không có ghi tên người nhận.

Hai ngày sau khi Phong Tiêu xin phép An Linh Duyệt đến Giang Nam du ngoạn thì nhận được tin hắn đã qua đời, không có dấu hiệu của trúng độc hay bị ám sát.

“Lui ra đi.” An Linh Duyệt phất tay cho ảnh vệ biến mất, y nắm chặt phong thư trong tay.

Đem bức thư đến ngọn đèn dầu, y đốt cháy, từng tàn tro từ bức thư bằng giấy bay khắp phòng tạo nên nét tịch liêu đau lòng.

Y không cần xem cũng biết rõ trong phong thư viết gì!

Phong Tiêu! Sao ngươi phải làm vậy, ta đâu yếu đuối đến cần ngươi vì ta!

Một thân ảnh bạch sắc luôn mỉm cười, một tiểu nhân nhi đáng yêu luôn miệng gọi y, giận dỗi, ngượng ngùng, hay khóc nhưng cũng hay cười.

Từng mảng kí ức ùa về, An Linh Duyệt đặt tay lên che mắt mình, có gì ấm ấm chảy ra từ song nhãn luôn tràn đầy lạnh lùng của y. Phụ hoàng, mẫu phi mất y cũng chưa từng có một giọt nước mắt.

Hóa ra, khi nam nhân rơi lệ là thế này!

.

.

“Tiêu Nhi hảo hảo cả đời bên cạnh thái tử.”

“Ân.”

Đâu đó trong gió mang theo lời xin lỗi của một người gửi đến người nào đó.

Và tiếc thương cho một thiếu niên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#10#13