Tình tay ba_Khởi nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Khởi nghiệp
Hải là sinh viên ngành quản trị kinh doanh còn Tú ngành May cùng trường, họ yêu nhau từ năm thứ ba. Bạn bè rất ngưỡng mộ cặp trai tài gái sắc học giỏi, tham gia sinh viên tình nguyện và đàn hát hay. Cả hai quê miền Tây xa xôi tốt nghiệp đại học đã quyết định trụ lại Sài Gòn lập nghiệp. Ai hỏi họ đều rất tự tin chinh phục hạnh phúc bằng tấm bằng giỏi và đôi trái tim hồng. Hành trang vào đời của cặp tình nhân nghèo cũng chỉ có vậy. Sau lễ ăn hỏi Hải và Tú xin phép hai gia đình sống chung cuộc sống chồng vợtạm lùi ngày cưới để lao vào thương trường mưu sinh. Nơi trú ngụ của họ là một căn phòng trọ 12 mét vuông nhà cấp bốn, sống thanh đạm, tiết kiệm chi tiêu bước đầu khởi nghiệp. Người khen kẻ chê, bạn bè tốt khuyến khích động viên, gia đình đành chấp nhận. Giấc mơ hồng đang thành hiện thực tràn trề hạnh phúc và nhựa sống với đôi uyên ương. Cả hai vừa tự động viên vừa đùa nhau cùng thi xem ai kiếm được việc làm và đem tiền về nhà trước. Mọi sự bắt đầu.
Dồn tiền mua được một cái xe máy cũ hôm thì Hải đèo Tú cùng đi gõ cửa tìm việc, hôm thì Hải nhường xe cho Tú còn mình cuốc bộ rẽ đi đôi hướng. Cứ vậy gần một tháng trời chẳng đâu vào đâu tối về nhà họ lại động viên nhau tiếp tục cố gắng. Thế rồi Hải không may bị tai nạn xe quệt mẻ gót chân phải mất hàng tháng nằm nhà. Tú động viên chồng yên tâm dưỡng bệnh cho mau khỏi, Hải buồn gượng cười, thương Tú nhưng biết làm gì lúc này. Rồi Tú cũng xin được việc làm ở một doanh nghiệp may lớn, cả hai mừng lắm. Mỗi ngày tối về họ ấm áp bên nhau, Tú khoe công việc tiến triển và rất biết cách động viên Hải. Tiền lương Tú tuy còn thấp nhưng khéo tính nên cũng tạm đủ chi tiêu.
Một ngày mưa bão Hải hết nằm lại đứng, bồn chồn tập tễnh đi lại trong căn phòng hẹp ngóng vợ tối rồi mà vẫn chưa về. Tú báo phải làm thêm nên về trễ. Hải bỗng thấy mình bất lực, nhớ lại một người bạn đến thăm lắc đầu buông lời cảm thông "chông chênh quá".
Trời mưa như trút nước, Tú phải bỏ xe ở cơ quan nhờ xe xếp đi cùng đoạn đường ghé qua đầu ngõ nhà mình. Bộ dạng Tú tất tưởi, lo lắng sợ Hải buồn.
- Chồng yêu, em về rùi.
- Em làm anh cứ phải ngóng hoài, xe em đâu?
- Mưa quá em phải đi nhờ xe xếp quá giang đầu ngõ.
- Vợ anh vất vả rui, anh thấy mình...(Hải buông lời)
- Hông sao chồng em, đừng nghĩ nhiều mà. Em rất hạnh phúc mỗi tối về bên anh, được chăm sóc anh, ấm áp bên anh. Rui anh sẽ khỏi, sẽ lại đi làm mà.
Hải bắt đầu cả nghĩ, biết vợ rất yêu mình và luôn chu đáo vậy mà đêm nay anh ôm vợ trằn trọc không sao ngủ được. Sáng dậy Tú nói với chồng em làm mệt ôm chồng ngủ ngon quá à. Tú cũng chẳng biết Hải mất ngủ. Hải trở nên ít nói hơn, hay thở dài, nghĩ ngợi.😔😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro