Chap 1 :Mười lăm năm thanh xuân của chúng ta, kết thúc chỉ trong một khoảnh khắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bangtan mỗi người đi một hướng rồi, liệu có phải thời huy hoàng đã kết thúc không?

"Các cậu còn nghe thấy chúng mình nói chứ? Love Yourself ! Love Myself !"

Trên sân khấu rộng lớn với ánh đèn chiếu lấp lánh, có vụn pháo hoa rơi, cũng có cả bong bóng từ phía trên thổi xuống bảy sắc bay nhảy khắp khán đài. Vẫn là bảy chàng trai ấy- tương phản hoàn toàn về hình dáng với sân khấu mà cả bảy đang đứng bên trên, bảy chàng trai ấy vô cùng đẹp đẽ. Từng người từng người đã "cầm những cây nến", chúng tuy nhỏ thôi, nhưng đó là những ngọn lấp lánh xinh đẹp- cũng tràn đầy hi vọng lẫn cả niềm tin về tương lai. Bạn biết không, chúng đã thắp sáng một phần thanh xuân nông nổi của tôi.

"Salanghae !!"

Ở phía dưới kia, những con người cách có một bước chân- xuống dưới một bậc mà các anh chỉ cần cúi đầu một cái thì sẽ nhìn thấy ấy, vẫn luôn cố sức hét lên thật lớn. Như sợ rằng, nơi sân khấu rộng lớn kia sẽ là bức tường khổng lồ ngăn âm thanh ấy đến nơi bảy chàng trai cách xa họ chỉ một mặt sàn đặt chân lên. Cũng sợ... đây thật sự là lần cuối cùng, nếu như có thể có lần sau gặp lại, cũng sẽ không còn cơ hội đứng trước mặt anh mà nói rằng.... Em thích anh, thật sự thích anh nhiều lắm nữa, oppa à.

Buổi concert cuối cùng, những giọt nước mắt lăn không thể cản lại trên những gương mặt của cả fan, và tất cả các thành viên của Bangtan đang đứng trên sân khấu. Bao nhiêu cảm xúc được "cất giữ" lớn dần theo năm tháng của hai năm, ba năm, hay mười năm tất cả pha trộn bùng nổ chỉ trong một buổi tối. Đừng nói chúng tớ bị bệnh, cũng đừng bảo chúng tớ khùng... nếu cậu ngăn nổi cảm xúc của chính mình- trong cũng những dịp đặc biệt đối với bản thân mình như thế, thì trái tim của cậu cũng không còn được làm từ thịt từ máu nữa rồi.

Toàn bộ không gian bài trí hôm nay cũng làm đẹp và tráng lệ hơn thường lệ. Dưới khán đài vẫn là những con người ấy... dù đã vơi đi một phần ba so với sân khấu của 5 năm trước, chuyện gì đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Cho nên ngày hôm nay nhất định... phải thật vui vẻ!

Ánh đèn bỗng nhiên tắt phụt, chỉ để lại một khoảnh nhỏ ở giữa sân khấu. Chàng trai cao 1m81 đứng chính giữa cầm mic đưa lên.

"ARMY !!!!!!!!!!!!! "

Một câu nói, kèm theo bao nhiêu ý nghĩa. Câu nói ấy... là tiếng gọi mỗi khi Bangtan nhận được giải thưởng, là tiếng gọi của sự khởi đầu, cũng là tiếng gọi kết thúc.

"Tớ cảm ơn các cậu, chân thành gửi lời cảm ơn đến các cậu. BTS của ngày hôm nay không chỉ là nỗ lực của chúng tớ, mà một nửa là sự ủng hộ của ARMY. Hôm nay chúng ta phải dừng lại ở đây, nhưng mong rằng mỗi người chúng ta đều đã có những thời gian ý nghĩa bên nhau, chặng đường này thật dài. Có vui, có buồn, có nước mắt, mồ hôi và cả máu... các cậu không hối hận chứ?"

"Không !!!"

"Bangtan !! Tớ yêu các cậu !!!"


Gương mặt của Nam Joon, của người nhóm trưởng cũng từng ấy năm tháng cùng với những "đồng đội", anh em của mình đương đầu với biết bao sóng gió- lặng lẽ cúi xuống. Anh khẽ hạ mic, ánh đèn vàng của sân khấu lần nữa chiếu lên trang phục đặc biệt của hôm nay, lấp lánh. Những sợi tóc mỏng nhuộm màu xám khói rủ mình xuống theo, bàn tay của anh cũng đưa lên khuôn mặt mang theo sự che giấu. Che giấu đi những giọt nước mắt nóng hổi đang từ từ lăn xuống. Cuộn phim thời gian lần lượt quay đều, chầm chậm từng kí ức, từng kỉ niệm rõ mồn một thay phiên hiện lên trong trí nhớ.

Đêm hôm ấy, cảm xúc chưa từng xé tâm can cả tớ và cả cậu đến như thế, cuối cùng cũng đã làm rồi. Bangtan đi xuống sân khấu, từng người từng người... những chàng trai lúc xuất hiện không chờ chúng ta gọi, lúc biến mất chúng ta cũng không thể cản, chỉ có thể đứng im nhìn bóng lưng anh dần rời đi. Không còn là ngày chờ đêm mong một tháng nào đó sẽ quay trở lại với một hình ảnh mới, cũng không còn chờ mong thêm một mùa come back ngồi hóng tour diễn nữa ... mà là lần này... thật sự quay đầu đi. Hoạt động solo, nhạc sĩ, rồi diễn xuất....

Liệu sau 10 năm sau nữa... những người chúng ta khi có sự nghiệp, cũng có gia đình ổn định rồi có còn nhớ mình đã từng cuồng nhiệt như thế nào hay không? Những tấm poster mà các cậu đã để dành tiền mua ra sao, cậu đã vui biết bao khi nhận được dù chỉ những thứ vô cùng bé nhỏ như thế nào, còn là những quyển album cậu đã rất nâng niu và trân trọng, đến một ngày nào đó, khi trưởng thành rồi liệu có còn thời gian để lấy ra ngắm, để nhớ nữa hay không?

----------------------------------------------------------------------

"Tất cả chúng ta rồi sẽ ổn thôi, nhưng đối với những ngày tháng sau này, thời gian trước mắt chính là kí ức mà mỗi người luôn muốn cẩn thận trân trọng cất giữ"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro