[Đoản văn] Giấy hoa (Hoa tiên) - Tiểu Tiểu Long Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VĂN ÁN

Ác ma! Em muốn bên anh suốt cuộc đời này. Núi có mòn, sông có cạn, sét đánh chấn động trời đông, mùa hạ có tuyết rơi, đất trời hòa làm một, đến lúc ấy em và anh mới chia lìa!

CHÍNH VĂN

Cô đưa người đàn ông sắp trở thành chồng mình cùng về để kết hôn.

Ngàn dặm xa xôi từ Pháp đến Trung Quốc, hơn mười tiếng trên máy bay, hơn mười múi giờ chênh lệch, giống như con chim nhạn giương cánh bay trở về tổ ấm của mình.

Vừa từ phòng tắm đi ra vừa lau mái tóc dài ướt đẫm, Đỗ Dạ Sắc nhìn quanh bốn phía. Nơi này là một khách sạn năm sao cao cấp ở Hồng Kông, gian phòng thật rộng rãi và sang trọng. Morris – chồng chưa cưới của cô – là người đàn ông tốt loại E của thời đại, rất biết quan tâm chăm sóc. Tuy anh không biết nhiều về Hồng Kông nhưng vẫn vì cô mà lo chu toàn tất thảy mọi việc, quan trọng nhất là anh cho cô một sự thoải mái, chưa bao giờ miễn cưỡng cô làm việc cô không muốn, cũng sẽ không dùng mệnh lệnh nói chuyện với cô. Ví dụ như lần này, anh cũng không ép cô đến ở nhà bà ngoại cùng anh.

Khi xuống máy bay, Morris có phần xúc động: “Lần trước khi anh đến thăm bà nội, Hồng Kông vẫn dùng sân bay Khải Đức, mới chỉ vài năm đã đổi thành sân bay hiện tại. Công trình lớn như vậy, lại còn lấp cả biển.”

“Là bà ngoại chứ.” Dạ Sắc lần thứ một trăm lẻ một đính chính giúp anh.

Morris nhún vai cười không chút để bụng: “Gia phả của người Trung Quốc thật sự là phiền toái.” Hồn nhiên quên rằng anh cũng mang trong mình một nửa dòng máu Trung Hoa.

Dạ Sắc cũng cười, đây là ưu điểm của Morris, suy nghĩ thật đơn giản như đứa trẻ, mặc kệ hết thảy, đế những chuyện lớn cũng coi như rất bình thường.

Ngày Morris cầu hôn cô, mặt trời hôm ấy thật rực rỡ. Lúc ấy cô mặc bộ đồ da cũ, đôi chân trần, ngồi trên ghế mây gặm táo. Hôm ấy Morris bất an đi qua đi lại đã khiến cô cảm thấy có chuyện gì đó, nhưng cô vẫn bình tĩnh, trước sau như một giữ vẻ nhã nhặn trầm lắng. Anh đến trước mặt cô quỳ xuống, lấy ra một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

“Soph, lấy anh nhé. Hãy để anh mang lại hạnh phúc cho em.” Mặt anh có chút đỏ hồng ngượng ngùng, gọi tên tiếng Pháp của Dạ Sắc.

Dạ Sắc buông rơi trái táo trên tay, chăm chú nhìn anh, mỉm cười: “Anh chắc chứ?”

“Đời này không gì có thể khiến anh chắc chắn hơn.” Anh cũng cười đứng lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nhưng vẻ khẩn trương vẫn không mất đi.

Dạ Sắc lo lắng, cúi đầu mười giây: “Tình tính em chính là rất tồi tệ, nếu nửa kia làm chuyện khiến em tức giận, không chừng sẽ bị em lấy bình hoa đập vào đầu.”

Morris theo quán tính vô tình nhún vai, “Tin tưởng anh, Soph yêu quý. Nếu khiến em không hài lòng, anh bằng lòng đập bỏ đầầu mình, hơn nữa anh sẽ tự mình làm.”

Dạ Sắc thở dài, anh sẽ không tin đâu, sẽ không tin rằng cô thực sự đã làm ra chuyện như vậy. Nhưng cô vẫn vươn bàn tay mảnh khảnh đến trước mặt anh: “Tại sao không chứ? Morris, em đồng ý.”

Không có theo đuổi đẫm máu khiến người ta khinh hãi, cũng không có thề non hẹn biển em không lấy chồng anh cũng sẽ không lấy ai, Morris trước là tặng cô một bó bảy bông hoa bách hợp, sau là hát tặng cô một bản tình ca, rồi cứ thế chiếc nhẫn ấy ung dung nằm trên ngón tay trắng như tuyết của cô. Dạ Sắc vô cùng cứ thế giao bản thân cho “bé trai” anh tuấn chân thành trước mặt ấy.

Thực ra trên thế gian này có chuyện gì là đơn giản vậy chứ. Sân bay Khải Đức – nơi đã từng đưa hàng ngàn vạn đợt người từ nơi này đến nơi khác trên thế giới – vì không đáp ứng được nhu cầu nên phải đóng cửa, thế sự xoay vần, sự vật cũng là như vậy thôi. Trong lòng cô đâu phải là không mong cánh cửa nơi sân bay Khải Đức ấy mở ra chứ.

Dạ Sắc ngồi xuống bàn bật TV lên, trong đó phát ra một tràng tiếng Quảng Đông khó hiểu, cô không chút hứng thú. Chuyển qua chuyển lại vài kênh, cuối cùng tắ luôn TV. Tầm mắt dừng lại ở trên mặt bàn lớn bằng gỗ thô, giống như những khách sạn khác, nơi đây cũng đặt trên bàn một cuốn hướng dẫn cùng một tập giấy viết thư. Cô thuận tay lật tập giấy ấy ra, tim đột nhiên đập mạnh. Tập giấy ấy quả thật rất đẹp, chất giấy tinh xảo thật phù hợp với phong thái của khách sạn, nhưng điều khiến cô thất thần chính là phía dưới góc phải tời giấy có in bốn chữ nho nhỏ – “Bạch Sắc chỉ nghiệp” (công ty giấy Bạch Sắc), mặt sau còn có một cái logo nhỏ xíu hình hoa hồng.

“Bạch Sắc chỉ nghiệp…” Cô nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa hồng nhỏ được in nổi kia, thì thào đọc hai lần, sau đó cầm lấy bút bi như muốn viết gì trên giấy, nhưng lại chần chừ. Hiện giờ máy tính phát triển mạnh, cô đã lâu rồi không dùng qua giấy bút, hơn nữa văn tự Trung Quốc cũng khiến cô có chút lực bất tòng tâm. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn cầm bút viết: Ác ma! Em muốn bên anh suốt cuộc đời này. Núi có mòn, sông có cạn, sét đánh chấn động trời đông, mùa hạ có tuyết rơi, đất trời hòa làm một, đến lúc ấy em và anh mới chia lìa!

Sau khi viết xong, cô giơ lên nhìn, tựa như là muốn phân biệt tiền thật hay tiền giả, mặt nhăn mày nhíu có chút bất mãn, chữ xấu thậ! Chữ của cô từ khi nào trở nên xấu như vậy? Ấy là trước đây cô thích nhất là viết thơ cổ đấy nhé. Chính là trên đời này không có cái gì là mãi mãi không thay đổi. Thời gian mấy ngàn vạn năm đủ để cho núi cao biến thành bình nguyên, Hoàng Hà mấy năm gần đây có lúc khô cạn, mùa hạ có mưa đá, mùa đông sấm rền mãnh liệt chính là hiện tượng tự nhiên. Dù có vậy cũng không khiến người ta cảm thấy đáng sợ, huống chi là nét chữ, huống chi là tình yêu.

Vừa nghĩ như vậy, cô bình thường trở lại, trong lòng dường như có thứ gì đè nặng không bỏ xuống được, cô cảm thấy có chút khó chịu, chẳng muốn làm gì nữa, đi vào phòng nằm trên giường ngủ lớn mềm mại, cũng chẳng để ý xem tóc đã khô chưa.

“Mệt chết mất thôi, quá mệt mỏi.” Cô tự nói với mình: “Bay đường dài và lệch núi giờ có lẽ có thể khiến mình ngủ ngon đêm nay!” Nhưng không như mong muốn, đêm nay cô lại nằm mê, trong cơn mê quá khứ cứ quanh quẩn quấy rầy cô, tới mức cô muốn quên đi.

~ 花 笺 ~

Đỗ Dạ Sắc là cô gái thiên tài tiêu biểu.

Người khác bảy tuổi mới nhập học, cô năm tuổi đã học tiểu học năm nhất. Ban đầu, vì không đủ tuổi nên trường không chịu nhận, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của cha, cô chẳng những tinh thông thơ Đường lại tinh thông cả số học, khiến thầy giáo kiểm tra cô hoảng sợ, cứ như vậy nhẹ nhàng vào học. Đến năm thứ tư thì lại nhảy một bậc, vì thế những người khác nhìn thấy cô liều giơ ngón tay cái: đứa nhỏ này thật thông minh!

Cô so với bạn đồng học kém hai tuổi, vóc dáng cũng thấp hơn một cái đầu, cho nên luôn ngồi ở bàn đầu. Thực ra cũng kì quái, cô từ nhỏ đã đi học múa ba lê và chơi đàn dương cầm, những đứa trẻ khác mỗi ngày đều cúi đầu làm bài tập cũng không thể sánh bằng cô. Họp phụ huynh  thầy giáo luôn đem cô ra làm gương, các phụ huynh khác đều vì con mình tìm lý do: “Sao có thể so sánh với người ta chứ. Cha mẹ Đỗ Dạ Sắc đều là giáo sư đại học, con bé học giỏi như vậy là di truyền!” Sau khi trở về thì lại dạy bảo con mình: “Con cũng có triển vọng đấy, ráng học tập Đỗ Dạ Sắc!”

Nhưng đặc biệt nhất là Đỗ Dạ Sắc bộ dạng như viên ngọc đáng yêu, dáng vẻ thanh nhã, nhìn thấy người quen từ ba thước đã chảo hỏi vấn an. Học trò như vậy người thầy nào không yêu thích, hơn nữa bạn đồng học cũng nhường nhịn cô vài phần, cho nên dù nuông chiều một chút cũng có thể tha thứ – đứa nhỏ này tựa hồ trời sinh chính là khiến người ta muốn nuông chiều.

Năm thứ năm, có một nam sinh chuyển tới, còn nhỏ tuổi đã có gương mặt khôi ngô lạnh lùng. Với chiều cao của hắn, lẽ ra hắn phải ngồi bàn cuối cùng, nhưng nghe nói hắn ở trường cũ là một đứa trẻ nghịch phá thích đánh nhau, điều này khiến thầy giáo có chút lo lắng, không dám để hắn ngồi quá xa, liền đem hắn xếp vào nơi mình có thể giám sát. Vì thế bàn của Dạ Sắc có thêm một cậu bé khôi ngô ngồi cùng, nam sinh đó tên gọi là Thạch Mạc Bạch.

Khi đó Dạ Sắc còn nhỏ thật ngây ngô, không thể hiểu được thế nào là đứa trẻ hư hỏng, vốn vừa vặn nuốt cả quả táo 《phiêu bạt hiệp ảnh》(bóng dáng hiệp khách phiêu bạt), bạn cùng lớp đều né tránh Thạch Mạc Bạch, cô thật giống như nữ hiệp, vì hắn mà ra tay bênh vực kẻ yếu. Trong giờ học vẽ, cô thấy hắn chỉ mang có một cây bút máy viết vẽ lung tung, hình con ngựa trên bức tranh tựa hồ không rõ, vì thế hào phóng cầm màu nước của mình chia sẻ cùng hắn. Nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, Thạch Mạc Bạch hung hăng trừng mắt nhìn cô, vung tay đem theo ý tốt của cô quăng mạnh xuống đất. Dạ Sắc không chịu nổi uất ức, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống, nhưng lại nhẫn nhịn, rốt cục vẫn là không khóc.

Thầy giáo mắt sáng như đuốc, lập tức bảo vệ cô học trò cưng của mình: “Đỗ Dạ Sắc, nếu bị bạn học bắt nạt nhất định phải méc với thầy!”

Dạ Sắc quật cường lắc đầu nói: “Không có!” Trong lòng thấy thật mất mặt, oán hận thề rằng cả đời cũng sẽ không để ý đến hắn.

Sau buổi học hôm đó, Thạch Mạc Bạch vẫn đi theo cô, Dạ Sắc nghiến răng nghiến lợi xoay người lại: “Bạn tại sao lại đi theo tôi?”

“Tôi sống ở đây.” Hắn trả lời. Hắn nói hắn sống cách nhà nàng hai cái ngõ nhỏ. Chỉ hai cái ngõ nhỏ thôi đã phân ra ranh giới giữa trời và đất. Nơi Dạ Sắc ở là tiểu khu ở của những người trí thức nổi tiếng, nhà hắn là khu nhà trệt cũ nát.

Ra là không phải vì hắn muốn đi theo cô… Cô gái nhỏ buồn bực, xấu hổ vô cùng.

“Nè, túi sách của bạn có nặng không?” Hắn đột nhiên hỏi.

Dạ Sắc nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn. Hắn đi tới, tháo cặp sách từ trên vai cô chuyển qua lưng mình, lại tiếp tục bước đi. Trời mùa hạ có chút âm u, bóng dáng Thạch Mạc Bạch có chút cô đơn hiu quạnh. Trái tim nhỏ của Dạ Sắc đột nhiên rung động, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Từ lúc ấy, Dạ Sắc trở thành người bạn duy nhất của Thạch Mạc Bạch lầm lì.

Mỗi chủ nhật, Dạ Sắc đi học múa hoặc đàn, Thạch Mạc Bạch chung quy vẫn là không nói tiếng nào cầm lấy túi sách giúp cô mang về nhà, có hôm cha mẹ Dạ Sắc mời hắn vào nhà dùng chén nước, hắn nhìn đến căn phòng phách sạch sẽ rộng lớn kia rồi lễ phép lắc đầu cự tuyệt. Dạ Sắc bắt đầu làm gián điệp, nheo mắt ngắm trộm hắn, trong giờ học cũng sẽ tự nhiên dõi mắt tìm kiếm hình bóng hắn. Rốt cục vì tuổi quá nhỏ, cô không hiểu được loại cảm xúc mơ hồ này là gì, chỉ biết khi thấy hắn, trong lòng cô như rộ nở một đóa hoa.

Hai người họ cùng học tiểu học, rồi cùng học trung học. Đến khi học cấp ba, học tập rất căng thẳng, Dạ Sắc nói với Thạc Mạc Bạch: “Mình nhất định sẽ học đại học, cậu nhất định cũng phải thi đậu nhé!”

Thạch Mạc Bạch xoay người trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu.

Mãi thật lâu sau này, Dạ Sắc mới biết được khi ấy cô khiến Thạch Mạc Bạch khó xử đến nhường nào. Gia đình Thạch Mạc Bạch là một thế giới  bao trùm bởi màn đêm, không thể lý giải được. Cha mất sớm vì tai nạn giao thông, mẹ làm công nhân, chỉ biết dựa vào tiền trợ cấp cùng đồng lương ít ỏi nuôi nắng hắn khôn lớn. Khi còn nhỏ, hắn không giống những đứa trẻ khác, không có quần áo mới, không có đồ chơi đẹp cùng bút vẽ nhiều màu sắc, và cũng khiến hắn có một sự kiên cường cùng quyết tâm lớn hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa. Nếu như không có lời yêu cầu như mệnh lệnh của Dạ Sắc, hắn sẽ sớm vào đời lo gánh nặng cho mẹ và cũng là để lo cho cuộc sống của bản thân, cuối cùng hắn lựa chọn vào đại học. Hắn vào đại học, phần lớn là vì cô! Dạ Sắc trước từ đầu đến cuối vẫn không biết được rằng suốt bốn năm sinh viên, Thạch Mạc Bạch như thế nào chịu được chừng ấy khổ cực cùng vất vả, hắn cũng không muốn cho Dạ Sắc biết. Chuyện duy nhất rõ ràng chính là khi ở năm thứ hai đại học ấy, vào một đêm khi bọn họ ở bờ sông gió lạnh nhiệt liệt ôm hôn – thanh mãi trúc mã, hai thiếu niên vôtư như hai đứa trẻ, tất cả đều đã rõ ràng như thế, hiển nhiên như thế.

Sau khi mẹ Dạ Sắc biết được, lúc đầu có chút không vui, cả ngày nhíu mày lầm bầm. Cha của cô đành phải lên tiếng: “Thôi kệ nó đi, con cháu có phúc của con cháu, tôi thấy thằng nhóc họ Thạch kia sau này nhất định có tiền đồ!” Mẹ còn muốn nói điều gì, nhưng nghĩ tới Thạch Màn Bạch không ngài cực khổ vì đứa con gái duy nhất của mình mà mười năm như một ngày giúp đưa túi sách về nhà, cũng không nói gì nữa.

“Là một đứa nhỏ không tồi, tuy là gia thế có kém một chút.” Mẹ cô chỉ có thể nói như vậy.

Tình yêu tuổi trẻ như ngày cơn mưa đến trong ngày xuân khiến đóa hoa dịu dàng hé nở, tươi tốt lớn dần, có lẽ tình yêu đã nảy sinh từ nhiều năm trước, nhưng bởi vì thời gian ấp ủ lâu dài nên càng nồng đậm hơn.

Mọi người tất bật lo tìm kiếm công việc sau khi tốt nghiệp, riêng Thạch Mạc Bạch đã có dự định từ sớm: “Dạ Sắc, chúng ta phải có sự nghiệp của mình, không thể suốt đời vất vả làm công cho kẻ khác!” Không nhiều người ở thời điểm có thể nhìn xa đến vậy, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa khiến Dạ Sắc có chút ngại ngùng, nhưng thấy khuôn mặt hăng hái của Thạch Mạc Bạch, cô không còn sợ điều gì. Tuy rằng trong nhà đã an bài sẵn hết thảy cho cô, cô vẫn là cố chấp theo Thạch Mạc Bạch đến thành phố ở vùng duyên hải phía Nam. Và sự thật đã chứng minh rằng Thạch Mạc Bạch có con mắt tinh tường, sau ba năm đầu từ vào ngành làm giấy, hắn một bước lên mây, trở nên giàu có. Dạ Sắc có vị hôn phu anh tuấn giàu có, trở thành đối tượng được nhiều cô gái hâm mộ.

Đấy là sau này, phía trước đương nhiên gian khổ đều có đủ.

~ 花 笺 ~

Lúc mới bắt đầu nhận việc, hai người đều nghèo rớt mồng tơi, Dạ Sắc lặng lẽ tìm thư kí xin giúp họ chút đồ dùng. Sau đó cũng nhận được công việc đầu tiên, không có ai giúp đỡ, cũng không nỡ mướn xe, hai người vất vả mang chồng giấy đã được đóng dấu đến văn phòng. Cảnh vệ trước nay đã thấy nhiều người lui tới sớm đã luyện mắt tinh nhanh như cẩu, thấy hai người bọn họ đầu tiên là chăm chăm điều tra nửa ngày sau đó vung tay chỉ họ theo bên cạnh đi lên lầu. Đầu tiên là tưởng thang máy hỏng, cùng nhau đem mấy chục cân giấy lên lầu bảy thiếu chút nữa mệt lả, sau là người trong công ty ngạc nhiên hỏi han: “Sao lại không dùng thang máy?” Mới biết được chuyện hoàn toàn không phải như vậy.

Dạ Sắc không mất bình tĩnh, khẽ lau mồ hôi trên trán nói: “Ngài cũng thấy chúng tôi có thành ý như vậy, về sau công việc này của công ty tất cả giao cho chúng tôi đi!”

Người nọ nhìn cô gái thanh tú có giọng nói trong trẻo này, trong lòng ngẩn ra, liền đồng ý.

Đi ra khỏi tòa cao ốc, Thạch Mạc Bạch không những không vui mừng, tinh thần còn ủ dột, rốt cục mở miệng: “Dạ Sắc, về sau em không cần khổ cực như vậy, chuyện kiếm tiền để anh lo.”

Dạ Sắc ngượng ngùng xen lẫn bối rối, không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng nhìn hắn không vui như vậy, cũng liền đồng ý. Một thời gian ngắn sau, Thạch Mạc Bạch còn nói: “Dạ Sắc, hay là em đừng đi làm nữa, anh vẫn có thể nuôi em thật tốt.” Mang theo ý đùa giỡn, rồi lại không cho cự tuyệt, cô dù có chút luyến tiếc, nhưng vẫn nghe theo, Thạch Mạc Bạch của cô vĩnh viễn không phạm sai lầm, cố chấp khiến cô không thể phản bác. Một lần nhường nhịn rồi lại nhường nhịn, mắc thêm lỗi lầm nữa, thế giới của Dạ Sắc dần dần co gọn lại trong bốn bức tường nhà trọ.

Tiếp đó Thạch Mạc Bạch nghiên cứu thị trường tài chính trong một năm, bước vào thị trường chứng khoán, dựa vào sự khôn khéo thiên bẩm cùng nỗ lực không ngừng, không lâu sau đã tích lũy được một số vốn lớn, sau đó mua một nhà máy lấy tên là “Bạch Sắc” – chữ bạch trong Mạc Bạch tên hắn và chữ sắc trong tên Dạ Sắc của cô. Hắn… càng bận rộn, Dạ Sắc lại càng nhàn rỗi, rồi trong cuộc nói chuyện giữa hai người dần xuất hiện những điểm bất đồng, không thể hiểu nhau.

Sở thích của Dạ Sắc biến thành nấu ăn, công việc mỗi ngày là chờ đợi, mỗi khi làm được một món ngon, cô đều là muốn chia sẻ với hắn. Chính là điện thoại vừa nhấc lên đã khiến nhiệt tình trong cô nguội lạnh, khi hắn không ăn cơm nhà thì Dạ Sắc ăn mì ăn liền, có lần cô đặc biệt giữ lại vỏ gói mì, đến cuối tháng đếm được những hai mươi sáu cái. Mà dù cho hắn có ở nhà, thì cũng là im lặng, Dạ Sắc muốn mở miệng cũng không biết phải nói từ đâu. Có đôi khi cố ý thay quần áo mới, muốn khiến hắn ngắm nhìn, lại phát hiện hắn đã ngủ say trên giường.

Dù là người ngốc nghếch đến đâu cũng có thể nhận thấy được chuyện gì đang xảy ra, huống chi cô lại thông minh như vậy, nhưng vẫn là không tìm thấy sai lầm của hắn. Hắn vẫn đối với cô như thế, vẫn dung túng nuông chiều như thế, mỗi ngày đều làm việc thật vất vả, trên người không có mùi nước hoa, trên áo cũng không có dấu son môi, nhưng Dạ Sắc cảm nhận được sự thay đổi. Hắn bước nhanh như vậy, khiến cô không thể không cố gắng đuổi theo, hắn lại càng đi xa hơn, chẳng những đuổi không kịp, hơn nữa còn giống như đuổi vào một cái ngã ba. Bàn tay Dạ Sắc không hề có một nếp hằn, ngón tay mềm mại cũng không hề bị trang giấy hoa sắc bén làm bị thương, bơi chưa từng chịu gian khổ, làn da cô tựa như da của một đứa trẻ. Tự ngắm trong gương, cô cảm thấy mình dần trở nên xấu xí, không phải ở dung mạo mà là ở tâm hồn. Hằn có hay không bắt đầu cảm thấy rằng cô trở nên ngu dốt, trở nên không thú vị? Nỗi lo sợ như con rắn độc quấn quanh trong lòng cô, cô sợ hãi quay mặt nhìn về phía phòng ngủ lạnh lẽo.

Dạ Sắc thỉnh thoảng đi họp mặt bạn cũ, gần đến giờ buổi chiều liền liên tiếp xem đồng hồ, chỉ sợ Thạch Mạc Bạch bỏ lỡ. Một lần sau khi rời khỏi, cô phát hiện mình quên ví, vội vàng quay trở lại vừa vặn nghe được tiếng bạn học đang nói với nhau.

“Dạ Sắc sao lại trở nên như vậy? Đã hoàn toàn không còn hiểu biết như trước. Mỗi câu phía trước đều phải thêm vào “Mạc nói không cần”, giống như là không thể bình thường nói chuyện vậy.”

Giữa các bạn có người cười rộ lên: “Sao mà khắt khe vậy, đây chẳng phải là mong ước của nhiều cô gái sao, chồng chưa cưới giỏi giang, còn trẻ lại nhiều tiền, bản thân bị cưng chiều đến ngu ngốc mà.”

“Cũng chính là đánh mất bản thân mình vậy. Thạch Mạc Bạch vì cái gì cố ý giam cầm Dạ Sắc như thế?”

“Cậu có muốn bị giam cầm cũng không được, bởi diện mạo không giống người đẹp nha, haha.”

Tim Dạ Sắc đập liên hồi, túi xách cũng chẳng cần lấy, xoay người bỏ đi, cô từ nay về sau sẽ không tham gia nhóm họp mặt nữa.

Cô nghĩ : mình sẽ điên mất, một ngày nào đó, mình nhất định sẽ điên mất.

Thạch Mạc Bạch biết chuyện giận tím mặt, “Đây chẳng phải là bọn họ ghen tị với em sao, em về sau không cần cùng những người như vậy lui tới!”

Dạ Sắc theo thói quen gật đầu: “Em cũng thấy như vậy.” Nói ra xong, cô cả kinh, từ khi nào trước mặt Thạch Mạc Bạch cô chỉ biết nói “Dạ dạ dạ, em cũng cho là thế, em cũng cảm thấy như vậy”?

Thạch Mạc Bạch rất hài lòng, khẽ xoa mái tóc cô: “Hôm nay anh không về nhà ăn cơm, em không cần đợi.”

Dạ Sắc đờ đẫn nhìn hắn, gật đầu.

~ 花 笺 ~

Sự tình rốt cục cũng bộc phát, nguyên nhân là do cô gái tên Bạch Lệ Lệ. Bạch Lệ Lệ là khách hàng lớn của Thạch Mạc Bạch, tổ tiên nghe nói làm nghề nông, cha của cô ta lại có con mắt biết chớp lấy thời cơ nên làm ăn phát tài. Ấn tượng của Dạ Sắc về Bạch Lệ Lệ thật không tốt chút nào, mái tóc mỏng ngắn, trang phục vừa vặn, mặt mày có vẻ phong lưu, tuy không xinh đẹp như tiên nữ nhưng lại có khí chất quyến rũ, đây cũng là khuyết điểm của cô.

Có một lần cùng ăn cơm, cũng không rõ vì sao bỗng nhiên nói tới hoa, Dạ Sắc nói mình thích nhất là hoa hồng.

Bạch Lệ Lệ lại nở nụ cười, vẻ mặt khinh thường: “Hoa hồng.. có chút tầm thường, vẫn là bách hợp thanh lệ tao nhã. Thạch tổng, ngài nói xem?” Ánh mắt nhìn Thạch Mạc Bạch như muốn hút hồn, coi Dạ Sắc như không hiện diện.

Thạch Mạc Bạch khách khí pha trò: “Tôi là đàn ông, không biết nhiều về hoa, loại nào thì cũng đều đẹp cả.” Mọi việc đều thuận lợi, hai bên không đắc tội.

Dạ Sắc bị Bạch Lệ Lệ ngang nhiên khiêu khích, sau khi trở về không nhịn được níu lấ Thạch Mạc Bạch hờn dỗi: “Bách hợp tiếng anh là Lilly, nhưng thật ra là tên của Bạch tiểu thư, đọc lên nghe thật giống hộp đêm tiểu thư, hèn chi cô ấy thích loại hoa đó.”

Lúc ấy Thạch Mạc Bạch như thường lệ đang pha một ấm trà Ô Long, nghe nhưng lời này không hiểu sao liền biến sắc, đột nhiên vỗ bàn phẫn nộ quát: “Hạng người gì? Em cho là mọi người đều như em sao? Đều tốt số được làm thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng có cha mẹ là giáo sư đại học sao?”

Dạ Sắc bị hắn quát lớn đến mức kinh hãi, không kịp nói gì hắn đã xoay người bỏ ra ngoài. Dạ Sắc tức giận đến yếu đuổi, ở trên ghế salon không ngừng rơi nước mắt, biết hắn mười mấy năm, hắn có khi nào lớn tiếng mắng cô như vậy? Như thế nào vì một người con gái tên Bạch Lệ Lệ mà đối xử với cô như vậy! Lửa giận từ tim bùng lên, liếc thấy trên bàn trà có cắm một bình hoa hồng nhỏ, cô với tay cầm lấy hung hăng ném xuống đất, bình hoa vỡ tan, càng thêm bi thương. Bình hoa này là có nguồn gốc, giờ lại bị vỡ dễ dàng như thế.

Thời điểm vất vả trước kia, hai người ở nơi đất khách trải qua lễ tình nhân đầu tiên. Trong túi tiền kêu leng keng, đừng nói mua hoa, cơm chiều cũng chỉ có một chén mì, Thạch Mạc Bạch không biết từ nơi nào kiếm được một cành hoa hồng. Hoa kia đã có chút tàn, trên mặt cánh hoa có một lớp gỉ ở bên. Nhìn bông hoa, Dạ Sắc ứa nước mắt, nghẹn ngào nói: “Mạc Bạch, bông hoa hồng này chính là bông hoa mà cả đời em thích nhất.”

Thạch Mạc Bạch mỉm cười: “Anh cũng vậy.”

Ngày hôm sau, Dạ Sắc mua một bình hoa nhỏ rẻ tiền bán bên vệ đường đem cành hoa hồng ấy cấm vào. Từ đó bình hoa kia trở thành chấn gia chi bảo, theo bọn họ từ phòng thuê chật hẹp đến nhà trọ cao cấp hiện tại cũng không từng vứt bỏ. Chỉ qua ba năm, hắn từ “Ta cũng vậy” biến thành “Cũng được”, trấn gia chi bảo cũng đã rơi vỡ nát. Thê lương như vậy, đến tột cùng là vì cái loại kia sao?

Đêm đó Dạ Sắc khóc đến mức thiếp đi trên salon, bình minh nhanh đến, khi Thạch Mạc Bạch trở về nhẹ nhàng hôn lên hai má cô: “Dạ Sắc, thật xin lỗi, hãy tha thứ cho anh. Trong khoảng thời gian này áp lực của anh quá lớn.”

Hai mắt cô đẫm lệ nhìn hắn, rưng rưng gật đầu, cô không biết mình trừ bỏ tha thứ còn có lựa chọn nào khác.

“Mấy ngày nữa anh sẽ đi công tác, chờ khoảng thời gian này qua đi, chừng nửa năm nữa, chúng ta kết hôn được không?”

Dạ Sắc lại gật đầu, nếu hắn nói kết hôn vậy thì gả đi, có lẽ sau khi kết hôn sẽ không còn như vậy nữa.

Thạch Mạc Bạch đi công tác được ba ngày thì mất liên lạc. Mặc cho Dạ Sắc điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, giống như hắn vô duyên vô cớ biến mất trong biển người. Hắn đã xảy ra chuyện hay bị người ta bắt cóc? Hết thảy đều là tình huống xấu nhất, Dạ Sắc cảm thấy được bản thân phát điên lên mất rồi. Khi cô định báo cảnh sát thì điện thoại có tín hiệu trả lời, vậy mà lại là giọng nói của một cô gái, chỉ nhẹ nhàng alô một tiếng liền cúp máy. Trái tim Dạ Sắc trùng xuống, chìm đến đáy, sau đó cô chậm rãi đọc theo tràng kỷ tuột xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy – âm thanh mềm mại đáng yêu đến tận xương kia có hóa ra tro cô cũng nhận ra, giọng nói ấy không phải ai khác chính là của Bạch Lệ Lệ.

Nửa tháng sau, Thạch Mạc Bạch quay về, hơi gầy và có chút mệt mỏi. Nhìn thấy Dạ Sắc, câu nói đầu tiên chính là giải thích: “Dạ Sắc điện thoại di động của anh rơi…”

Dạ Sắc ngẩng đầu thản nhiên nói: “Lần sau nếu mất tích, nhớ kĩ là tìm một lý do thật tốt.”

“Anh…”

Hắn còn muốn nói điều gì liền bị Dạ Sắc cắt ngang: “Không cần giải thích nữa, vì một sai lầm mà giải thích, sau lại vì giải thích lại giải thích, tôi chán ghét kiểu tuần hoàn này!”

Thạch Mạc Bạch cắn môi không lên tiếng, Dạ Sắc cũng không tranh cãi ầm ĩ, xoay người về phòng ngủ, thế nhưng đêm đó cô lại không hề mất ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, ánh mặt trời sáng lạn, thế giới y nguyên. Địa cầu sẽ không vì một người đau khổ mà ngừng chuyển động, Dạ Sắc đột nhiên thấy chán đời. Trong phòng khách, Thạch Mạc Bạch lấy ra một tập đồ án đặt lên bàn, mặt trên tất cả đều là logo hoa hồng nhiều hình dáng.

“Dạ Sắc, mau tới đây chọn một cái, có thể khắc trên thiệp cưới của chúng ta.” Cao hứng phấn chấn, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, giống như người mất tích nửa tháng nay không phải hắn.

Dạ Sắc ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu, trong lòng nghi hoặc, người này vì cái gì lại trở nên xa lạ như thế? Sao hắn có thể nghĩ cô vĩnh viễn sẽ ở nơi đây chờ đợi? Nhưng cô vẫn còn tốt hơn một cái ngón tay.

“Cái này được chứ? Cái kia không phải rất hấp dẫn sao?” Hắn lại khoa chân múa tay hỏi cô.

“Tùy anh, hay dùng cái tốt kia anh nói đi.” Cô lạnh lùng trả lời, cho tới bây giờ hắn chưa khi nào cho cô lựa chọn cách sống, từ yêu đương, rời nhà, từ công ty đến thời gian kết hôn, đều là một mình hắn định đoạt, nếu như vậy cần gì phải làm ra một cái đồ án nhỏ tìm hiểu sở thích của cô? Dù sao hắn cũng sẽ chẳng để tâm.

Quả thực Thạch Mạc Bạch nói: “Tốt lắm, vậy dùng cái này! Cái này có chút thanh lệ, giống em!” Giải quyết dứt khoát!

~ 花 笺 ~

Không khí chuẩn bị hôn lễ thật náo nhiệt, hai người cùng nhau thay đổi chút đồ dùng trong nhà, mua thêm cả giàn âm thanh cao cấp. Thạc Mạc Bạch đối với chuyện hắn mất tích lúc trước không hề đề cập tới, tràn trề hăng hái chờ đợi làm chú rể. Dạ Sắc trong lòng có chút lãnh đạm, có đôi khi đột nhiên hoảng hốt nhận thấy chuyện này dường như chẳng hề liên quan đến mình, có một số việc chính là đến mức không cần phải hỏi ra thêm nữa, đơn giản là sự tình một khi đã thực là đúng cũng không cách nào hồi vãn cùng đoạn tuyệt. Căn bản chính cô cũng không muốn đoạn tuyệt – ít nhất là trước mắt. Buổi tối khi không ngủ được, nhìn khuôn mặt của người nằm bên gối chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng, hình dáng cương nghị kia khiến cô rơi lệ chua xót trong lòng. Người này, biết hắn nhiều năm như vậy, yêu hắn nhiều năm như vậy, hắn đã trở thành một phần sinh mệnh của cô, như thế nào nói buông là có thể buông chứ? Con người cùng lắm chỉ sống ba ngày, ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai. Trong cuộc sống, có những chuyện có lẽ nên lắng xuống, quá khứ thì hãy là quá khứ, dù sao cũng đã là chuyện của ngày hôm qua, cô tự nói với mình như vậy.

Nếu nói trong lòng không có gì khúc mắc, chung quy cũng chỉ là tự dối lòng. Chuyện Thạch Mạc Bạch biến mất hơn mười ngày tựa hồ như biến thành điều cấm kị trong nhà, nếu hắn không đề cập tới, cô cũng sẽ không hỏi. Dạ Sắc có chút thống khổ, giả bộ ngốc không khó, khó là như thế nào làm cho giống.

Có một ngày thấy trên báo viết : Du học Pháp, giấy tờ dễ dàng, chi phí thấp. Từ tưởng không rõ đã xuất hiện suy nghĩ gì, cô lặng lẽ đi báo danh, có lẽ là nhàm chán, có lẽ là có vẻ vui, càng có lẽ là trong tiềm thức vốn đã biết hôn lễ này là không thể.

Cứ như vậy bốn tháng trôi qua, công việc của Thạch Mạc Bạch tạm gác qua một bên, hôn lễ đại khái cũng đã chuẩn bị được bảy tuần. Dạ Sắc nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ hết thảy đều đã đến hồi kết thúc rồi. Nhưng chỉ là dường như!

Vài ngày sau, ở một cửa tiệm nhỏ, Dạ Sắc nhìn thấy một bình hoa giống như đúc chiếc bình cô đã đập nát, trong lòng vui sướng chạy lại mua. Ngày hôm đó thời tiết tốt, ánh mặt trời chói chang, tâm trạng Dạ Sắc cũng hệt như ánh mặt trời. Buổi sáng, trước khi đi không hiểu sao Thạch Mạc Bạch bỗng nhiên nói một câu: “Hãy tin tưởng anh Dạ Sắc, anh cùng Bạch Lệ Lệ không có chuyện gì cả.”

Hình như không giống như là giải thích, Dạ Sắc thản nhiên nở nụ cười, tâm trạng tự nhiên yên ổn lạ, đợi lâu như vậy, chính là chờ để nghe những lời này chăng? Tin hay không tin là do mình, cô tình nguyện lựa chọn tin tưởng, có lẽ thực sự là đã nghĩ quá nhiều đi – hai người bọn họ không dễ dàng đi đến ngày hôm nay a, hắn hẳn là sẽ không hủy đi hạnh phúc này.

Trên đường đi đến cao ốc Giang, Dạ Sắc thấy phía đối diện có một đôi tình nhân cười nói, ôm eo thân mật cùng đi vào cao ốc, thật xứng đôi – nam cao lớn anh tuấn, nữ thon thả sắc sảo. Nhưng khuôn mặt kia là khuôn mặt nàng nguyện một đời yêu say đắm – Thạch Mạc Bạch… cùng Bạch Lệ Lệ!

Dạ Sắc trấn tĩnh đi theo họ (cô đến như vậy vẫn còn có thể trấn tĩnh), cũng bước vào cửa kính xoay nhưng hai người kia đã không thấy bóng dáng. Có bảo vệ đi tới, cô khẽ cười khách khí nói: “Tôi là bạn của tiểu thư Bạch Lệ Lệ…”

Người bảo vệ đánh giá cô một chút rồi khẽ gật gật đầu – một cô gái tao nhã: “Bạch tiểu thư ở lầu A phòng 19.”

Dạ Sắc nặng nề bước vào thang máy, quên luôn cả nói tiếng cảm ơn người bảo vệ, sau đó cô ấn chuông cửa.

Mở cửa chính là Bạch Lệ Lệ, nhìn thấy cô thần sắc kinh ngạc, cô mạnh mẽ đẩy cô ta ra.

“Lệ Lệ, là ai?” Thạch Mạc Bạch từ trong nhà vệ sinh đi ra, Dạ Sắc liếc mắt nhìn bên trong, một bộ dao cao râu quen thuộc – là nhãn hiệu hắn vẫn dùng, nghiễm nhiên ở trên bồn rửa mặt.

Thật là một đôi cẩu nam nữ, mặt dày cùng vô sỉ như vậy! Nơi này cùng nhà của bọn họ có gì khác nhau chứ? Hắn một mặt chuẩn bị hôn lể, một mặt lại cùng người khác phóng đãng!

“Dạ Sắc…” Thạc Mạc Bạc ngây người gọi tên cô.

Cô cầm lấy bình hoa, dùng hết sức bình sinh đập lên đầu hắn, một tiếng động lớn, bình hoa lại nát, giống như lòng của Dạ Sắc. Hắn ôm đầu chậm rãi ngồi xuống, Bạch Lệ Lệ thét chói tai, cô nhìn máu tươi chảy trên trán hắn, cũng không rõ mình rốt cục đã làm gì. Tựa hồ là bắt kẻ thông dâm nhưng tại sao lại giống như đã mưu tính từ trước, chỉ chờ cơ hội ra tay? Chẳng lẽ cô đã chời thời khắc này lâu đến vậy?

Trong bệnh viện, Thạch Mạc Bạch nhìn Dạ Sắc, chần chừ nói: “Dạ Sắc…”

Dạ Sắc cắn cắn môi, muốn cô đến thì cô đến.

“… Thật xin lỗi, xin lỗi em.” Hắn nhắm mắt lại, thuốc tê làm cho hắn có chút choáng vàng: “Em đi về trước, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Tuy rằng đã có chuẩn bị nhưng cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng, người đàn ông bị hôn thê của mình đập vỡ đầu vẫn khách sáo nói lời xin lỗi, là như vậy sao? Nói chuyện sao? Nói chuyện như thế nào, hảo tụ hảo tán sao? Dạ Sắc lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh.

Ngoài cửa sớm đã có người phục vụ.

Bạch Lệ Lệ gặp cô liền cười lạnh nói: “Phải chăng cô đã sớm biết? Công tác nửa tháng kia của hắn… là cùng tôi ở một chỗ.” Nói đơn giản rõ ràng, quyết không dài dòng dây dưa, đơn giản là yêu cùng một người đàn ông, cho nên không phải cô chết thì chính là tôi sống – giống như một trận chiến, mạo hiểm đầy kích thích.

Dạ Sắc đờ đẫn nhìn khuôn mặt trước mắt, quả thật cô ta cũng không làm cô tổn thương, tổn thương cô chính là Thạch Mạc Bạch, chỉ duy nhất Thạch Mạc Bạch.

“Cô đối với anh ấy chỉ là một loại trách nhiệm, cũng chỉ là một giấc mơ.” Bạch Lệ Lệ chậm rãi nói: “Cô là loại người có tất cả những gì anh ấy mơ ước, nhưng kì thật các người là hai người ở hai thế giới khác nhau. Mà tôi.. xuất thân lại giống anh ấy, đều là những đứa trẻ đã chịu nhiều khổ cực, chỉ biết dựa vào chính mình mà đứng lên, chúng tôi bản chất giống nhau! Cô thì sao? Cô hiểu được điều này sao? Đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ?”

“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng!” Dạ Sắc cắt lời cô ta.

Khuôn mặt Bạch Lệ Lệ bỗng trở nên nhu hòa, chính là bởi vì nghĩ đến một duyên cớ: “Lần đó đi công tác chậm trễ… Thực ra anh ấy bị xuất huyết dạ dày, nhưng lại không chịu trở về, cho nên tôi dẫn anh ấy đến nhà tôi. Anh ấy nói.. chỉ có ở trước mặt tôi mới có thể cảm thấy thoải mái. Đỗ tiểu thư, nếu cô thật sự yêu thương anh ấy, vậy thì sao lại không buông tha anh ấy?”

Nhục nhã cùng thống hận, lòng chua xót cùng tức giận, thế nhưn lại khiến Dạ Sắc cười rộ lên: “Vấn đề của tôi và anh ấy, không chỉ có mình cô, Bạch Lệ Lệ. Không có cô thì cũng sẽ có đủ loại người khác, Lệ Lệ cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Bất quá nếu cô thích, thì cô lấy đi đi, không phải vì yêu thương mà tôi buông tay, mà bởi vì – tôi Đỗ Dạ Sắc, quyết không phải là loại người mà có thể bị người khác ép buộc phải chọn lựa.” Nói xong, cô kiên cường xoay người bỏ đi. Dù có chết, Đỗ Dạ Sắc cũng muốn chết thật hiên ngang!

Về đến nhà, toàn thân mệt lả, chỉ kịp cởi một chiếc giày đã ngã xuống trên thảm. Từ bần cùng đi đến phú quý, từ quấn quít đi đến chia lìa, đơn giản chính là như thế! Nhớ lại khoảng thời gian hơn mười năm ngọt ngào, hiện giờ chỉ còn lại đau đớn cùng thương tổn. Hóa ra để có được hạnh phúc, cái giá phải trả quá lớn. Dạ Sắc cho là mình cứ như vậy chết đi, nhưng cũng là không có, khi chuông điện thoại reo, cô vẫn còn đủ sức cầm máy, bên kia đầu dây có người nói: “Đỗ tiểu thư, chúc mừng cô, giấy tờ của cô đã được chấp thuận…”

Cô nhoài người về phía bàn trà, viết lên tấm thiệp cưới đã in viết: Anh đã thay lòng đổi dạ, thật không thể cứu vãn. Chỉ còn cách đi thật xa, kiếp này vĩnh viễn không gặp gỡ! Nước mắt rơi trên tấm giấy hồng, chữ viết mơ hồ biến thành một đóa hoa thê lương.

~ 花 笺 ~

Đi lần này chính là bốn năm, vừa đi làm vừa đi học, cầm hai bằng thạc sĩ, Dạ Sắc cảm thấy chỉ có vậy mới coi như là thông minh. Hôn nhân cùng tình yêu không có quy luật như toán học, không phải một cộng với một sẽ bằng hai, yêu một người cũng không nhất định sẽ gả cho người ấy. Bạn toàn tâm toàn ý với một người, chưa chắc người ấy cũng sẽ toàn tâm toàn ý với bạn. Không phải cứ yêu nhau là sẽ kết hôn, cho dù kết hôn rồi cũng không chắc sẽ cùng nhau nắm tay đến cuối cuộc đời. Chà, thật quá phức tạp, tri thức trong sách so ra vẫn dễ tiếp thu hơn.

Sau đó cô biết giảng viên trợ giảng Morris của trường, một người đàn ông có mái tóc đen của châu Á và đôi mắt xanh của phương Tây. Anh dùng tiếng Pháp mềm mại hỏi cô: “Soph, vì sao đôi mắt đẹp của em lúc nào cũng nhuốm u buồn khiến người khác đau lòng?”

Dạ Sắc khẽ cười trả lời: “Có lẽ bởi vì thầy bị cận thị.”

Tuy mối tình đầu không có kết cục viên mãn, nhưng cũng không vì thế mà cô bài xích tình yêu, cô cuối cùng cũng nhận lời cầu hôn của Morris. Nếu nói rằng cô đã hoàn toàn quên Thạch Mạc Bạch, lời ấy hẳn là lời nói dối. Nhưng khi cô trả lời “Em nguyện ý”, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp hạnh phúc. Cô biết có thể một ngày nào đó cô sẽ hoàn toàn quên, có lẽ là trước khi cưới cũng có thể là sau khi cưới, hoặc là lâu hơn một chút, nhưng là ngày ấy sẽ đến. Chỉ cần Morris cho cô cơ hội, chỉ cần chính cô cho mình một cơ hội, cái cô cần chỉ là thời gian.

“May mắn mình còn trẻ, còn nhiều nhất chính là thời gian.” Cô nghĩ: “Nếu có yêu một người mười mấy năm, lại thêm bốn năm tìm hiểu hóa ra hai người không hợp nhau, vậy thì tại sao không thể cho một tình yêu khác cơ hội chứ?”

Cô không hối hận chính mình nói: “Em nguyện ý.”

Dạ Sắc bừng tỉnh, đầu giường tiếng điện thoại vang lên, Morris mời cô đi Lan Quế Phường.

Trong khung cảnh ồn ào, Dạ Sắc cùng Morris trò chuyện, thỉng thoảng khẽ nhấp một ngụm từ chiếc ly thủy tinh. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn đến sang quầy bar dối diện thấy một bóng dáng cao lớn, mơ hồ rồi lại quen thuộc. Hắn đang nhìn cô!

Dạ Sắc cúi đầu thở dài, nói với Morris: “Gặp phải người quen rồi, em đi chào hỏi chút nha.”

Morris cười cười: “Hắn nhìn chúng ta rất lâu rồi… Nhớ là phải trở về đó.”

Cô đi tới, hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng hông nói gì. Vẫn là Dạ Sắc đánh vỡ không khí im lặng: “Đã lâu không gặp.” Cô lúc nhỏ thường nghe mẹ kể về một người, hình như là cố nhân, lúc ấy chỉ cảm thấy thật đẹp , rồi bây giờ cũng cảnh tượng ấy nhưng không hiểu sao lại cảm thấy thê lương.

“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện một chút đi!” Hắn xoay người bước đi, Dạ Sắc do dự trong khoảnh khắc cuối cùng cũng đuổi theo, trước khi đi cô khẽ gật đầu với Morris, anh chỉ mỉm cười hướng cô nâng chén rượu.

Dạ Sắc cùng Thạch Mạc Bạch cùng ngồi trên xe hơi, mượn đèn trong xe đánh giá vẻ mặt hắn, rốt cuộc là bốn năm đã trôi qua, năm tháng khiến người ta già đi, trên mặt hắn đa có dấu vết tang thương… Cô chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, khi đó hai người mới chỉ mười tuổi, vẫn còn quàng khăn đỏ, làn da bị mặt trời chiếu tựa như trong suốt. Cứ như vậy nhớ lại những hồi ức quý giá, tựa hồ như đã rất rất lâu rồi, Dạ Sắc lại thở dài.

Thạch Mạc Bạch dừng xe bên con sông, châm một điếu thuốc rít một hơn, nói: “… Em vì sao không nói một lời đã bỏ đi? Anh không tìm được em.”

“Là em xin cha mẹ đừng nói với anh.” Cô lẳng lặng nhìn nước sông.

“Vì sao?” Hắn có chút kích động: “Em biết rõ đối với anh em quan trọng như thế nào mà!”

“Thế Bạch Lệ Lệ kia đối với anh quan trọng như thế nào?”

Hăn hơi do dự: “Cô ấy…” Sau đó cắn răng một cái: “Anh thừa nhận là… đối với cô ấy có chút tình cảm, anh cùng cô ấy cùng lớn lên trong một hoàn cảnh, có những điều không thể nói với em nhưng có thể cùng cô ấy giãi bày. Anh và cô ấy đều giống nhau âm hiểm xảo trá, anh cũng thừa nhận là đã ăn nằm cùng cô ấy… Nhưng cũng không có ý nghĩa gì cả! Em biết rõ trừ em, anh căn bản là hai bàn tay trắng, anh cũng sẽ không vì cô ta mà bỏ em!”

Trái tim Dạ Sắc có chút đau đớn, tức giận đến cười rộ lên: “Cũng không quan trọng gì? Anh chẳng lẽ không biết rằng cùng người khác lên giường là phản bội tôi, động lòng cùng người khác là sỉ nhục tôi sao? Nếu có thể, tôi hi vọng mình có thể mắt nhắm mắt mở làm bộ như không hề biết, nhưng là chuyện xảy ra ngay trước mắt sao có thể làm như chưa từng nhìn thấy? Thật sự là anh làm khó tôi.”

Mặt Thạch Mạc Bạch biến sắc, tay nắm chặt rồi lại buông ra: “Anh biết là anh sai… Thực ra anh cũng có chỗ khó xử.” Hắn nhìn xa xăm về phía tối đen như mực chợt giật mình: “Em… với anh mà nói, là một giấc mộng, cũng là lý do, là mục tiêu phấn đấu. Chúng ta từ nhỏ địa vị đã hoàn toàn khác nhau, nhưng chẳng hiểu sao em lại cứ theo anh, hoàn toàn tin tưởng anh, thương yêu anh. Trong mắt em, không việc gì là anh không thể làm, nếu thật sự được như vậy thì thật tốt. Nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường, anh cũng có thời điểm quá mệt mỏi. Khi anh làm một chuyện xấu xa, chưa bao giờ dám nhắc đến trước mặt em, lại càng không dám chia sẻ cùng em. Chúng ta ngay từ nhỏ đã ở bên nhau, anh nhìn em lớn lên, em thông minh như vậy, trong khi  anh phải vất vả cực nhọc mới có thể làm được chuyện, em thì thật nhẹ nhàng cũng có thể giải quyết, điều này khiến anh rất bất an…”

Thì ra hắn sợ không theo kịp cô, cho nên đem cô giam lại, Dạ Sắc có hơi xúc động, cười khổ nói: “Tôi thông minh sao, căn bản chỉ là một đứa ngốc. Nếu không tuyệt sẽ không có chuyện tin tưởng anh mà kìm hãm bản thân, khiến đêm trước khi kết hôn ở bên ngoài…” Thật ra có chút không chín chắn, nếu là cô bây giờ, xử lý chuyện khi ấy ẽ không quyết liệt như vậy.

Hắn lắc đầu: “Nói đi nói lại vẫn là vì Bạch Lệ Lệ, anh không có ở cùng cô ấy. Năm trước cô ấy đã kết hôn.”

“Tôi biết.” Dạ Sắc thản nhiên nói: “Tôi gặp cô ấy khi cô ấy đến Pháp hưởng tuần trăng mật, nhưng anh đến giờ cũng ko hiểu được, vấn đề lớn nhất giữa chúng ta lúc xưa không phải cô ấy.”

Trên thế giới đúng là không thể thiếu được chữ “khéo”, Dạ Sắc nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ gặp Bạch Lệ Lệ ở Lyon, cô cũng biết chồng của cô ấy không phải Thạch Mạc Bạch, thậm chí cô còn biét bọn họ cũng không thường xuyên liên lạc. Bạch Lệ Lệ cũng là người thông minh, cái gì không chiếm được cô ấy cũng sẽ không lãng phí thời gian cùng sức lực.

“Nếu em biết thì vì sao không trở lại tìm anh? Anh chỉ là phạm phải sai lầm mà rất nhiều người đàn ông khác cũng phạm phải. anh không biết là trong lúc đó chúng ta còn có vấn đề gì khác!” Hắn khiếp sợ.

“Bạch Lệ Lệ có lẽ là vấn đề nhưng không phải là cái quan trọng nhất. Anh chính là phạm phải vấn đề nhiều người đàn ông khác phạm phải, nhưng tôi không làm được cái chuyện tha thứ mà những người phụ nữ khác có thể làm.”

Kỳ thật ở nơi đất khác cô đã muốn quay đầu lại, không chỉ một lần. Trong kí túc xá tịch mịch khiến cô nhớ vòng tay vững chắc của Thạch Mạc Bạch đến phát điên, cô viết một lá thứ rồi lại một lá thư nhưng không hề gửi, bấm điện thoại rồi cúp trước khi chuông bên kia kịp reo. Chuyện tình đã sao còn quay đầu lại? Vấn đề của hai người không thể giải quyết. quay đầu lại cũng là dẫm lên vết xe đổ, chẳng lẽ Đỗ Dạ Sắc cô muốn heo mòn trong bốn bức tường sao? Bên hắn có thể đã có người khác, hơn nữa dù không có cũng thì cũng làm sao có thể quên được sự phản bội ấy? Lòng của cô muốn trở về, nhưng lý trí không cho phép, sau rốt cuộc cũng suy nghĩ ra, thì ra đó là duyên phận, có người một khi bỏ qua cũng đã mất.

“Dạ Sắc, em không cần tỏ ra cứng rắn, anh biết em còn yêu anh, anh cảm thấy được điều ấy. Chúng ta về nhà đi, anh vẫn chờ em.” Hắn đem tay cô khẽ hôn: “Anh vẫn chưa hề quên, mỗi tháng đều gọi đến nhà em, ba mẹ em đã sắp điên lên rồi. Những năm gần đây công việc của anh rất thuận lợi, giấy đều in logo hoa hồng năm đó em chọn, hy vọng một ngày em có thể nhìn thấy…”

Dạ Sắc nhẹ nhàng lùi lại: “Đã muộn, đã quá muộn, anh đã quên rồi sao? Năm đó hình vẽ tôi chọn, anh không hề thích… Thạch Mạc Bạch, tôi đến Hồng Kông là để thăm bà ngoại Morris, sau đó chúng tôi phải về nhà làm thủ tục kết hôn. Thạch Mạc Bạch, tôi tuy chỉ là một cô gái, nhưng tôi có trách nhiệm hơn anh nhiều.”

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, hai người cũng không nói thêm nửa lời, bên tai chỉ có tiếng nước cùng tiếng gió đêm gào thét.

Thật lâu sau, Thạch Mạc Bạch cúi đầu nói: “Dạ Sắc, anh cho tới bây giờ cũng chưa nói với em, cành hoa hồng năm ấy là anh lấy trộm trong vườn nhà người ta, lo sợ sẽ bị phát hiện đưa vào đồn công an… Kì thật đời này, anh không thích nhất chính là hoa hồng.” Càng về sau giọng nói càng nghẹn ngào.

Dạ Sắc cười đến nước mắt đều chảy ra: “Thật sự sao? … Kỳ thật tôi cũng không thích hoa hồng, tôi vẫn dị ứng với mùi ấy.” Sau đó liền thật sự khóc lên, không kiềm chế nước mắt rơi đầy mặt.

~ 花 笺 ~

Ngồi trên máy bay, Dạ Sắc dựa đầu vào vai Morris chợp mắt, bên tai đột nhiên nghe được anh nói: “Dạ Sắc, nếu em thật muốn ra đi, không cần bận tâm về anh, tự do là của em.”

Cô tiếp tục nhắm mắt, giống như đang ngủ. Thật lâu sau mới trả lời: “Em thực ra là một người cổ hủ, lại lười biếng, đi không đến chạy đi đâu, trừ phi anh muốn em đi.”

Morris hôn lên trán cô: “Vĩnh viễn sẽ không có ngày ấy.”

Trở về quê nhà sau nhiều năm xa cách, gặp lại người thân không khỏi thổn thức. Mẹ Dạ Sắc năm đó tuy không thích Thạch Mạc Bạch nhưng thấy con rẻ tương lai mắt xanh, chột dạ cảm thấy Thạch Mạc Bạch vẫn hơn. Cha Dạ Sắc dày dạn kinh nghiệm, không chút lo lắng, khách khí cùng Morris trò chuyện phát hiện chuyên môn của Morris là cơ hóa học càng cảm thấy hứng thú, về sau rốt cuộc thực lòng yêu thích cười rộ lên. Dạ Sắc cảm thấy cha mẹ thật khoan dung, chỉ cần là cô muốn, là cô dẫn về, cho dù là con khỉ cha mẹ cũng sẽ không phản đối.

Lúc cả nhà đang dùng cơm chiều trong không khí thuận hòa vui vẻ, công ty chuyển phát đưa tới một cái hộp nhỏ cho cô, mở ra bên trong là một chiếc nhẫn.

“Người tặng đang đứng ở bên người.” Người chuyển phát nói.

Dạ Sắc nhìn chiếc nhẫn, đóa hoa làm bằng vàng, tâm hoa có lẽ là kim cương, cô đem nó vân vê trong lòng bàn tay đến khi nhói đau.

Morris vất vả cầm đôi đũa, ngẩng đầu lơ đãng nói: “Nếu đợi em thì em mau ra đi.”

Dạ Sắc hỏi: “Không sợ em sẽ không trở lại sao?”

“Anh tin tưởng em, cũng tin tưởng chính mình! Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã quyết cả đời này sẽ không bao giờ khiến đôi mắt em vương sầu bi nữa.” Anh dùng tiếng pháp nói, sau đó reo hò đứng lên: “Ba mẹ, con gắp được miếng thịt rồi này!”

Mắt Dạ Sắc đã ươn ướt, Morris thật đáng yêu, trước lúc đến đây anh vẫn cự tuyệt việc gọi cha mẹ cô là cha mẹ, nhưng hiện giờ lại gọi thật tự nhiên.

Cô trước mặt cha mẹ hôn Morris một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.

Thạch Mạc Bạch mặc một bộ trang phục màu đen bồi hồi đợi ở ngoài phòng, thấy cô chợt co lại, cuối cùng hứng khởi: “Em ra đây có phải là đã tha thứ cho anh không?”

“”Đung!” Dạ Sắc trấn định trả lời: “Sau khi rời xa anh tôi vẫn rất đau khổ, bởi vì không thể tha thứ, nhưng hiện tại cuối cùng cũng có thể giải thoát, bởi vì tôi đã có thể tha thứ rồi. Anh xem, thì ra đây bất quá là khoảng cách trong cửa cùng ngoài cửa.”

Thạch Mạc Bạch cơ hồ nhảy dựng lên, mắt lóe ra tia mừng rỡ: “Dạ Sắc, em đã tha thứ cho anh, xin hãy gả cho anh, đóa hoa hồng này sẽ không lại khiến em dị ứng.”

Dạ Sắc cười cười: “Chắc là sẽ không tới mức nhạy cảm, nhưng cũng sẽ không lại khiến tôi có cảm giác, chiếc nhẫn này xem ra vẫn là không dành cho tôi.” Cô mở tay ra, chiếc nhẫn sáng óng ánh: “Anh nên vì nó tìm một người chủ nhân thích hợp hơn.”

Thạch Mạc Bạch kinh ngạc nhìn cô, bả vai trĩu xuống: “Tình cảm chúng ta nhiều năm như vậy chẳng lẽ không thể chứng minh rằng anh rất yêu em?”

“Tôi biết, tôi biết anh yêu tôi cũng giống như tôi yêu anh.” Dạ Sắc nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Nhưng tôi biết một bí mật mà ngay cả anh cũng không biết – người anh yêu nhất kì thực chính là bản thân mình.” Yêu chính mình hơn tất cả thật ra không đáng trách, nhưng xin đừng để cho người yêu của anh biết, điều này sẽ khiến cô ấy thật đau lòng.

Dạ Sắc nhìn thân ảnh suy sụp của Thạch Mạc Bạch dần biến mất trong ánh hoàng hôn, chậm rãi ngồi xổm ở cửa úp mặt vào cánh tay, Thượng Đế mới biết được cự tuyệt cũng cần thật nhiều dũng khí.

Qua không biết bao lâu, cánh cửa két một tiếng mở ra, có người đem áo khoác phủ ở trên người cô.

Cô ngẩng đầu: “Anh không phải là sợ em không trở đấy chứ?”

Morris ôn nhu cười: “Ngày tốt cảnh đẹp, người cùng em ngắm cảnh nhất định phải là anh.” (Lương thần mĩ cảnh, bồi nhĩ thưởng nguyệt đích nhân ứng cai thị ngã)

Dạ Sắc kinh ngạc: “Từ khi nào mà anh biết dùng thành ngữ?”

Morris rất đắc ý: “Cha vừa mới chỉ dạy, chuẩn xác sao?”

Dạ Sắc gật gật đầu: “Các mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng!”

“Đây là người nào nói? Tại sao lại quen thế nhỉ?….”

Dạ Sắc cười rộ lên.

Tình yêu thuộc về Đỗ Dạ Sắc, cuối cùng ở trong bóng đêm trở về.

~ Hoàn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro