Hoả Táng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Tử Sâm nhớ đến ngày đó, hai người bọn họ cùng nhau săn đêm. Hiểu Tinh Trần vì lo lắng cho hắn mà làm bản thân bị thương không nhẹ, họ kẹt lại trong động núi, đã năm ngày, vẫn không biết thế nào có thể thoát ra.

Vết thương ở ngực Hiểu Tinh Trần không ngừng rỉ máu, đau rát khiến y chẳng thể chợp mắt. Đây là lần đầu tiên y bị thương nặng thế này.

Tống Tử Sâm ngoài mặt điềm tĩnh hằng ngày lau chùi, đắp thuốc cho y. Nhưng thật ra hắn trong lòng vừa lo lắng cho y , vừa tức giận bản thân mình không thể làm gì tốt hơn.

Mấy ngày qua, nước uống lương khô họ mang theo đã dần dần dùng hết, hắn hằng ngày đi tìm lối ra, còn phải trông coi Hiểu Tinh Trần.

Một ngày chỉ dám uống một vài ngụm nước để giữ sức, phần còn lại đều lén lút đút hết cho Hiểu Tinh Trần ăn, mong y có thể cảm thấy tốt hơn.

Đêm hôm đó Hiểu Tinh Trần mệt mỏi dựa người vào vai Tống Tử Sâm, tuy rằng đau đớn nhưng vẫn muốn chọc ghẹo hắn một chút, vì y nhìn ra Tử Sâm bây giờ lòng nóng như lửa đốt.

Mặc kệ y kể chuyện hài hước thế nào, tâm trạng của hắn vẫn không thể nào tốt hơn. Ngược lại còn muốn Hiểu Tinh Trần im lặng ngủ sớm.

Suy nghĩ một hồi lâu Hiểu Tinh Trần thở dài một tiếng thì thào nói "Tử Sâm, nếu thật sự có một ngày ta đi trước huynh, huynh nhớ phải hoả táng ta"

Tống Tử Sâm đanh mặt lại, giọng có chút tức giận nói " Tại sao lại nói mấy chuyện không may thế này?"

Ánh đèn mờ nhạt hắt bóng hai người lên vách đá có chút rung động. " Chúng ta hành tẩu giang hồ, không thể đoán trước được ngày mai"

" Không có chuyện đó xảy ra" Tống Tử Sâm nhìn y.

" Thật là, Tử Sâm ta không muốn bị chôn dưới lòng đất, nơi đó u tố ẩm mốc không sạch sẽ, ta không sạch như vậy huynh sẽ chán ta mất"

" Tinh Trần nếu còn nói nữa đừng trách ta" Hắn lần này thực sự tức giận, siết lấy tay Hiểu Tinh Trần.

" Ấy Tử Sâm đừng giận mà"

"..."

"Còn phải có di chúc nữa, chỉ ngắn gọn thôi. "Ta thật sự vẫn muốn hành đạo với huynh, Tử Sâm"

"Đừng nói nữa"

"Tử Sâm" Hiểu Tinh Trần quay qua ôm lấy hắn, " Tử Sâm, ta không muốn là người đi sau huynh, không có huynh thật tồi tệ!"

Tống Tử Sâm không nói gì, đem áo mình kéo lên đắp cho Hiểu Tinh Trần, lắc đầu bảo y mau ngủ.

"Ta không muốn một mình, Tinh Trần" Trong lòng hắn lúc đó rất muốn nói với y, vậy mà lại không đủ dũng khí nói ra.

...

Mới đó đã gần mười năm dài trôi qua, những tưởng cùng nhau vang danh thiên hạ, hắn bế thi thể Hiểu Tinh Trần đặt xuống chiếc giường gỗ.

"Thi thể hoả táng , hồn phách an dưỡng... Mang Sương Hoa, hành thế lộ, cùng Tinh Trần trừ ma diệt tà, đợi y tỉnh lại nói xin lỗi, sai không tại đệ"

Vào giây phút Sương Hoa đâm vào tim hắn, hắn nhớ lại tất cả, Tinh Trần phải cảm thấy thế nào khi biết mình chết đây?

Hắn không sợ cô đơn nữa, không sợ phải một mình nữa. Cái mà hắn sợ nhất, chính là Tinh Trần đau khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro