Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian khi còn là một tiểu hồ ly, có người đã đối xử với ta khá tốt.

Đó là tú tài ở thôn Trạch Quy, một kẻ cô đơn, thỉnh thoảng sẽ tốt bụng cho ta ăn vài thứ. Có lần sau khi uống say, hắn nói với ta rằng, ở phía tây thôn Trạch Quy có con sông tên là Liên Tước, khi thủy triều dâng cao vào mùa thu sẽ là một cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Hắn nói: "Tiểu hồ ly, nếu có cơ hội, ngươi nhất định phải đến xem."

Từ đó, ta luôn mong ngóng được nhìn thấy cảnh tượng ấy một lần.

Cuối cùng ta cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng.

Từ phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, ta quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Hư Vô Vọng.

Ta mỉm cười vẫy tay chào hắn: "Chàng đến thật đúng lúc, nhanh đến xem thủy triều nào."

Khuôn mặt Hư Vô Vọng ướt nhẹp, có vết máu và cả vệt nước.

Hắn cố gắng lau khuôn mặt sạch sẽ nhất có thể rồi mới ngồi xuống bên cạnh ta.

Ta dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc của hắn.

Cả hai chúng ta đều không nói gì, yên lặng cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ tráng lệ trước mắt.

Ánh sáng dần dần tắt, những ngôi làng xa xa trở nên tối đen, làn khói bếp bốc lên cuồn cuộn, ta mở lời nói chuyện với Hư Vô Vọng:

"Tú tài ở thôn Trạch Quy đã từng đối xử tốt với ta, hắn đã thành hôn, nghe nói vài ngày trước còn hạ sinh được một hài tử mập mạp. Sau này chàng hãy giúp ta đến thăm hài tử đó. À, đừng đi tay không, ta đã chôn một vò rượu trái cây tự ủ dưới gốc cây đại thụ ven vách núi, chàng giúp ta mang đến, thay mặt ta cảm ơn hắn."

Hư Vô Vọng không nói gì, nhưng bỗng nhiên cổ ta lại bị ướt.

Trời mưa sao?

"Hư Vô Vọng, chàng hãy trồng cho ta vài cây ăn quả nhé, trồng ngay trên nơi ta yên nghỉ."

Nghĩ đến điều gì đó, ta cau mày nhấn mạnh với hắn: "Đừng trồng cây có quả xanh, chua lắm."

Hư Vô Vọng vẫn không nói gì.

"Mưa" càng lúc càng to, như thể muốn dội ướt ta đến nơi đến chốn.

Ta do dự nói: "Hư Vô Vọng, ta không có tên..."

Ta nép vào người Hư Vô Vọng, lấy má cọ xát ngực hắn, tiếp tục than thở: "Từ khi sinh ra đến giờ, ta vẫn chưa có tên, chàng hãy đặt cho ta một cái tên đi. Như vậy, trên bia mộ của ta sẽ được khắc tên, chứ không phải ba chữ 'Vô danh'."

Lần này, ta đã đợi một lúc lâu.

Cho đến khi ta kiệt sức.

Cho đến khi pháp lực của ta trụ không được mà biến trở lại thành một con hồ ly nhỏ.

Hư Vô Vọng ôm ta vào ngực, hắn ôm chặt như muốn khảm ta vào tận xương tủy.

Giọng hắn khàn đến mức không thể tưởng tượng nổi: "Gọi nàng là Tiểu Phi được không?"

Phi, cũng có nghĩa là đỏ.

Ta khó khăn gật đầu: "Được."

"Tiểu Phi?"

"Ừm."

Cuối cùng ta cũng có tên rồi.

Mười tám năm cuộc đời, lần đầu tiên ta có được một cái tên.

Tiếc là, ta chỉ mới có tên thôi mà...

Thủy triều lặng yên.

Chiếc đuôi hồ ly của ta từ từ cụp xuống, nhẹ nhàng rũ bên đai lưng Hư Vô Vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro