Trở về với hạnh phúc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là đoản văn chúc mừng sinh nhật Thiên Tỉ.
Nhân ngày sinh nhật lần thứ 16 của Thiên Tỉ, chúc cậu của tuổi 16 sẽ luôn mạnh khoẻ, vui vẻ, thành công trong cuộc sống cũng như trong công việc và đạt được ước mơ của mình! Sinh nhật vui vẻ!
Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu luôn luôn và mãi mãi là niềm tự hào của Thiên Chỉ Hạc! ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
lemaikhanhan ThienHann2128 2811dichduongthienti ANNIE_KXO AnnieKTs 01679512602a _ZANYING_ Crab_Cranes Gami2809 HannyTorika KAIANALOVE KaiQian0911 KarJack_0933 KarJack_Only_2128 karrybaoboi1999 KarryChang KarryRoyJackson10 KhaiThienBKN khaithienthu LannM4 Lee_Sandy1409 Maya_KXO NhnJackson NganBKN nikyruan Pe_Co_Jackson Pe_Hanh_Xanh_28 subikhaithien TangJi_1220 ThanhsHunhs ThanhTmLarmy ThaoLanguageClover ThienGiaKTs ThienHa_kaiqian wangqiandi WangZanYing XiaoFeng921128 XiaoZi_2114 Yang_KXO Quyn01 dichduongthiendi luthiendi200 ndbh1234 ThiuVngDch VyyDuongg KTs2109 Liet_2128 MonsCugsThinsThins TFHy921 Thebinh01 ThienNhi_KTs thienthu2428 thienti1403 ThinCung7 TrmMM2407 TrnsL8 TuyetLinh2307 VngDchThiu chewyoo JacksonsNgas
---------------------------------------------
Đoản văn: Trở về với hạnh phúc.

Mặt trời đã lên cao mang theo những tia nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa kính chiếu vào căn phòng nhỏ, ánh lên khuôn mặt say ngủ của chàng trai đang nằm trên giường. Thiên Tỉ khẽ mở mắt, ánh nắng soi vào khiến cậu không thể ngủ thêm được nữa. Lặng lẽ ngồi dậy nhìn về phía cửa sổ, Thiên Tỉ thở dài rồi mỉm cười nhìn sang bên cạnh: "Tiểu Khải vẫn còn ngủ a, không biết anh ấy có nhớ hôm nay là ngày gì không nữa!". Hôm nay là ngày sinh nhật của Thiên Tỉ, cậu quyết định phải dậy sớm làm một bữa ăn thật ngon để mời Tiểu Khải yêu quý của cậu ăn mới được, năm nào cậu cũng làm vậy mà.
Nghĩ là làm, Thiên Tỉ bật dậy đi vệ sinh cá nhân, chọn bộ quần áo Tuấn Khải đã tặng cậu hồi sinh nhật trước mặc vào rồi nhanh chóng ra đón xe buýt để tới siêu thị. Mua xong đồ và về đến nhà đã là 9 giờ hơn, Thiên Tỉ lao vào bếp bắt tay ngay vào làm việc, cậu nghĩ nhất định phải làm Tuấn Khải nhớ mãi bữa ăn này.
- Tiểu Khải, anh dậy rồi à? Anh đã ăn bữa sáng em chuẩn bị chưa? Anh xem, em vừa đi siêu thị về, mua được rất nhiều thứ, em sẽ nấu một bữa trưa thật ngon đãi anh nhé, hôm nay là sinh nhật em mà!- Thiên Tỉ nói xong rồi xách đồ vào bếp.
Sau hơn 2 giờ đồng hồ vất vả chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng một bàn ăn thịnh soạn đã được bày ra với đủ các món chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ngon rồi. Thiên Tỉ lau lau tay vào tạp dề rồi ngồi xuống, miệng không quên nở một nụ cười tươi nhìn sang bên cạnh:
- Tiểu Khải, anh nhìn xem, em nấu rất nhiều món ngon nha, cho nên anh phải ăn thật nhiều vào đấy. - Vừa nói, Thiên Tỉ vừa cầm đũa gắp thức ăn vào bát cơm của Tuấn Khải.
- Anh mau ăn đi Tiểu Khải! Anh biết không, mặc dù hôm nay là sinh nhật em nhưng bữa cơm này, em đặc biệt làm toàn món anh thích thôi đấy! Anh thích là em cũng thích mà!
Gắp đầy một bát thức ăn cho Tuấn Khải xong, Thiên Tỉ mới quay ra ăn phần của mình. Ăn được mấy miếng, Thiên Tỉ lại quay sang hỏi Tuấn Khải:
- Em thấy tay nghề của em dạo này cũng tiến bộ đấy chứ, cũng khá ngon. Tiểu Khải, anh thấy thế nào, có ngon không?
- Tiểu Khải, sao từ nãy đến giờ anh để em nói một mình không vậy? Sao anh không nói gì? Anh......anh không nói, em giận đó! - Thiên Tỉ đang vui vẻ bỗng dưng xụ mặt, buông đũa xuống.
- Tiểu......Khải......- Một giọt nước mắt lăn trên gò má của Thiên Tỉ.- Tiểu Khải, anh nói gì đi, em nói vậy chứ em không giận anh đâu, anh nói chuyện với em đi, anh......anh đừng chỉ nhìn em mà cười như thế nữa.
Thiên Tỉ vừa nói vừa nhìn khuôn mặt đang cười tươi ở bên cạnh, nước mắt không ngừng rơi ra. Khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt ấy qua một lớp kính, trong lòng Thiên Tỉ lại dâng lên bao nhiêu chua xót.
- Tiểu Khải, anh nói một câu đi chứ, sao anh không nói? Sao anh cứ để em nói chuyện một mình như một đứa điên vậy? Sao anh không trả lời em, Tiểu Khải, sao không trả lời em?
Thiên Tỉ ôm chặt bức ảnh Tuấn Khải trong lòng rồi gào lên tuyệt vọng. Ngày sinh nhật đáng lẽ ra phải là ngày Thiên Tỉ hạnh phúc nhất, là ngày Thiên Tỉ được ở bên người mà cậu yêu thương; nhưng giờ đây, cứ đến ngày sinh nhật, Thiên Tỉ lại chìm trong sự dằn vặt, đau khổ, từng kí ức, kỉ niệm giữa cậu và Tuấn Khải cứ thế ùa về, nỗi đau đớn, xót xa cứ gặm nhấm trái tim đã tổn thương của cậu............................................

******3 năm trước******
- Tiểu Khải, em nghĩ chúng ta nên chia tay đi anh, tình cảm của chúng ta không thể tiếp tục được nữa.- Thiên Tỉ ngồi đối diện Tuấn Khải nói ra những lời đau lòng mà cậu không hề muốn nói chút nào.
- Tại sao? Hãy cho anh một lí do đi. Tại sao tình cảm của chúng ta đang tốt như vậy em lại đòi chia tay? - Tuấn Khải nhíu mày ngạc nhiên pha lẫn chút nghi ngờ, anh tự hỏi vì sao từ trước tới giờ Thiên Tỉ rất sợ nói ra hai từ "chia tay" mà bây giờ lại ngồi trước mặt anh nói ra hai từ đó.
- Em đã quá mệt mỏi với tình cảm này rồi; ba mẹ anh, ba mẹ em và cả xã hội đều không chấp nhận nó; em tự hỏi nó sẽ đi đến đâu? Em còn có tương lai của em,cả anh cũng còn có tương lai của anh, anh còn có tấm bằng tiến sĩ bên Mĩ và cả tập đoàn lớn của ba anh đang đợi anh, anh không thể vì em và vì tình cảm của chúng ta mà từ bỏ tất cả. Em nghĩ chúng ta nên chia tay, như vậy sẽ tốt cho tương lai của chúng ta hơn, như vậy cả hai bên gia đình cũng sẽ không phải phiền lòng nữa.- Thiên Tỉ vừa nói vừa cúi mặt cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
- Em có biết em đang nói cái gì không hả? Em nghĩ hai từ "chia tay" dễ nói ra vậy sao? Em nghĩ anh không quan tâm đến tương lai của chúng ta hả? Có phải ba mẹ anh nhồi nhét mấy cái ý nghĩ đó vào đầu em không? Em bỏ hết nó ra khỏi đầu giùm anh đi.- Tuấn Khải nghe Thiên Tỉ nói xong đã không giữ được bình tĩnh mà lớn tiếng.
- Anh thôi đi!- Thiên Tỉ hét lên.- Anh có hiểu được cảm xúc của em khi nói ra hai từ "chia tay" kia không hả? Kể từ khi yêu anh em rất sợ phải nói ra hai từ đó nhưng sức chịu đựng của em có giới hạn, yêu anh em đã chịu quá nhiều áp lực, em không thể chịu được nữa, em không muốn tiếp tục tình cảm này, em nghĩ đã đến lúc dừng lại được rồi. Anh cũng đừng đưa ba mẹ anh vào đây, ba mẹ anh không hề liên quan đến việc em muốn chia tay anh.
Nghe những lời Thiên Tỉ nói xong, Tuấn Khải bất lực ngồi phịch xuống ghế. Đây là những lời từ chính miệng Thiên Tỉ nói ra sao? Thiên Tỉ mà anh biết tại sao bây giờ lại trở thành thế này? Tình cảm của hai người đã kéo dài gần 2 năm vậy mà cậu dễ dàng từ bỏ như thế sao?
- Được thôi, em đã muốn từ bỏ thì anh cũng chẳng níu kéo làm gì nữa. Đây là quyết định của em, em đừng hối hận về nó. Anh không còn gì để nói với em nữa! - Sau những dòng suy nghĩ ngổn ngang, Tuấn Khải quyết định đứng lên và quay lưng bước đi để lại Thiên Tỉ ngồi đó. Có lẽ thực sự đã đến lúc dứt bỏ tình cảm này.
Tuấn Khải đi rồi, chỉ còn Thiên Tỉ với nỗi cô đơn ở lại. Nắm chặt chiếc nhẫn kỉ niệm của hai người trong tay, Thiên Tỉ gục mặt xuống bàn, giọt nước mắt cố gắng kìm nén từ nãy đến giờ không nhịn được mà rơi xuống: "Tiểu Khải, xin lỗi anh! Em cũng chỉ muốn những điều tốt nhất đến với anh thôi. Giống như hai bác nói, anh còn cả tương lai phía trước, em không thể trở thành vật cản trên con đường thành công của anh được. Hãy bước tiếp và quên em đi!"
Phía đằng này, Tuấn Khải cũng đang lặng lẽ đứng sau cánh cửa nhìn Thiên Tỉ, một giọt nước mắt không tự chủ được rơi xuống: "Đồ ngốc, tại sao em phải tự dày vò bản thân mình như thế hả? Tại sao lúc nào em cũng nghĩ cho anh mà không nghĩ cho bản thân em? Em có biết em là tất cả với anh hay không? Em có biết em nói ra những lời đó anh đau lòng thế nào không? Anh biết ba mẹ anh đã đến gặp em, bắt em phải rời xa anh. Anh rời đi vì anh hiểu nếu anh còn ở lại sẽ khiến em đau khổ và khó xử hơn. Không có anh em phải sống thật tốt có biết không? Đừng để anh phải thấy em buồn nữa nhé! Xin lỗi vì đã làm em phải khóc!" - Gạt đi giọt nước mắt, Tuấn Khải khẽ quay gót ra đi. Một lúc sau, Thiên Tỉ cũng đứng lên bước đi mang theo nỗi buồn và vết thương trong tim trở về nhà.

Hai con người, hai suy nghĩ, hai nỗi khổ riêng......mang theo cùng một dòng tâm trạng đi về hai hướng khác nhau mà không biết rằng sự chia xa ngày hôm nay đến ngày hôm sau có thể trở thành sự chia xa mãi mãi............................
......1 tuần sau......
Thiên Tỉ đang ngồi bên cửa sổ đọc lại những trang nhật kí cậu viết kể từ khi bắt đầu yêu Tuấn Khải thì sợi dây chuyền lồng chiếc nhẫn kỉ niệm của cậu và Tuấn Khải cậu đang đeo trên cổ đột nhiên bị đứt rồi rơi xuống đất. Cúi xuống nhặt sợi dây chuyền và chiếc nhẫn lên, trong lòng Thiên Tỉ dự cảm có điều chẳng lành. Quả nhiên, Thiên Tỉ vừa đeo lại sợi dây chuyền vào cổ xong thì cũng là lúc chuông điện thoại cậu vang lên. Thiên Tỉ lấy điện thoại xem, là số điện thoại của ba Tuấn Khải; cậu lo lắng ấn nút nghe:
- Dạ con chào bác! Bác gọi con có việc gì ạ?
- Thiên Tỉ, con phải thật bình tĩnh nghe cho rõ những lời bác nói đây.
- Dạ bác nói đi ạ! - Thiên Tỉ hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, dường như dự cảm của cậu là không sai.
- Thiên Tỉ, ngay bây giờ con hãy đến nhà bác đi! Con hãy đến tang lễ của Tiểu Khải để gặp nó lần cuối đi!- Giọng ông Vương trong điện thoại nghẹn đi.
- Tang......tang lễ, bác......bác đang đùa con phải không? Sao......sao có thể............- Thiên Tỉ như không tin vào những điều mà tai mình vừa nghe, cậu cố gắng giữ bình tĩnh hỏi lại ông Vương.
- Bác không đùa con đâu Thiên Tỉ. Con mau đến đây đi, mau đến gặp Tuấn Khải lần cuối đi con.
Điện thoại trong tay Thiên Tỉ rơi xuống, Thiên Tỉ không giữ được bình tĩnh nữa một mạch lao ra khỏi nhà chạy đến nhà Tuấn Khải mặc kệ chân mình chưa kịp đeo giày, vừa chạy vừa lau nước mắt: "Tiểu Khải, anh không được đi đâu cả, nhất định không được đi!"
Chạy được đến nhà Tuấn Khải cũng là lúc Thiên Tỉ khuỵu xuống mà khóc. Trước mắt Thiên Tỉ là một màu trắng tang thương, chính giữa nhà là một chiếc bàn xung quanh có rất nhiều hoa cúc trắng, ở trên là bức ảnh Tuấn Khải với nụ cười tươi trên môi. Tất cả, tất cả đều là sự thật, vậy mà vừa rồi Thiên Tỉ còn hi vọng đó là một trò đùa của Tuấn Khải và ba mẹ anh. Ba mẹ Tuấn Khải đang đứng trước di ảnh con trai quay ra nhìn thấy Thiên Tỉ vội chạy tới đỡ cậu đứng dậy:
- Thiên Tỉ, con mau vào tạm biệt Tiểu Khải đi con! - Mẹ Tuấn Khải không cầm được nước mắt.
Thiên Tỉ lảo đảo bước vào rồi quỳ xuống trước bàn đặt ảnh của Tuấn Khải:
- Hai bác có thể cho con biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy được không?- Thiên Tỉ thất thần quay ra hỏi ông bà Vương.
- Chuyện......chuyện là thế này: Một tuần trước, Tiểu Khải đi gặp con rồi quay trở về nói với hai bác là đã chia tay con rồi, xong nó nói nó muốn sang Mĩ học nốt bằng tiến sĩ và định cư bên đó luôn.Ai ngờ ngày hôm sau, ngày nó lên máy bay cũng là ngày nó vĩnh viễn không quay lại nữa. Chiếc máy bay nó đi đã gặp tai nạn và rơi xuống biển. Sau ba ngày khám xét và tìm kiếm, tổ điều tra và đội cứu hộ đã xác định không một hành khách nào trên máy bay sống sót, họ cũng chỉ tìm được xác một số hành khách, số còn lại thì được xác định là không thấy xác, trong đó......trong đó có Tiểu Khải. Hôm nay......hôm nay là ngày tổ chức tang lễ cho Tiểu Khải và những người trong chuyến bay đó! Hôm Tiểu Khải đi là 28/11, bác nghe nó nói hôm đó là sinh nhật con phải không? Trước khi lên máy bay, nó nhờ hai bác chuyển cho con cái này, nó bảo đó là món quà sinh nhật cuối cùng nó tặng con.- Ông Vương vừa kể vừa lau nước mắt, sau cùng là đưa cho Thiên Tỉ một cái hộp nhỏ màu đỏ.
Thiên Tỉ hai tay run run nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ, ở trên mặt đồng hồ khắc một chữ KHẢI; bên cạnh chiếc đồng hồ là một tấm thiệp, Thiên Tỉ tiếp tục mở thiệp ra đọc, vừa đọc vừa rơi nước mắt: " Thiên Thiên, hôm nay là sinh nhật em nhưng chúng ta đã chia tay rồi, anh lại sắp đi xa không biết bao giờ trở về. Đây coi như là món quà sinh nhật cuối anh tặng em, sau này chúng ta đường ai nấy đi rồi, em phải tự biết chăm sóc bản thân mình, tự tìm kiếm hạnh phúc cho mình; anh hi vọng em sẽ vui vẻ và luôn nở nụ cười tươi như lúc em còn bên anh. Anh tặng em chiếc đồng hồ có chữ KHẢI này còn anh sẽ giữ chiếc đồng hồ có chữ THIÊN, coi như là kỉ niệm đẹp cuối cùng của hai chúng ta. Em phải giữ chiếc đồng hồ này cẩn thận đấy vì trên thế giới chỉ có duy nhất hai cái, một cái em cầm và một cái anh cầm thôi. Vậy nhé, lời cuối anh chúc em sinh nhật vui vẻ...................
Thiên Tỉ lúc này đã không kiềm chế được cảm xúc nữa, đôi mắt đã đẫm lệ, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên hỏi ông bà Vương:
- Hai......hai bác vừa nói......nói thế có nghĩa là không......không tìm được anh ấy? - Thiên Tỉ hỏi ông bà Vương, giọng đã lạc đi.
Hai ông bà không trả lời mà chỉ gật đầu.
- Tiểu......Tiểu......Khải......- Thiên Tỉ vịn vào bàn đứng lên rồi ôm lấy bức ảnh của Tuấn Khải.
- Thiên Tỉ, con......con tạm biệt Tiểu Khải đi, nó......nó đi rồi! - Bà Vương nghẹn ngào khóc.
- Không, Tiểu Khải chưa chết, anh ấy chưa chết! Còn...còn chưa tìm thấy anh ấy cơ mà, sao mọi người......mọi người lại bảo anh ấy chết?- Thiên Tỉ ôm chặt lấy ảnh Tuấn Khải gào lên.
- Thiên Tỉ, Tiểu Khải nó đi rồi, đi thật rồi, con bình tĩnh lại đi! - Mẹ Tuấn Khải chạy đến ôm lấy Thiên Tỉ vừa khóc vừa nói.
- Tiểu Khải chưa chết, anh ấy còn sống, còn đang chờ chúng ta đến cứu mà! Con......con phải đi cứu anh ấy! Anh ấy......anh ấy chắc đang đau lắm, lạnh lắm! Con phải đi tìm anh ấy! - Vừa nói Thiên Tỉ vừa lao ra ngoài.
- Thiên Tỉ, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đi con! Tiểu Khải thật sự đã đi rồi, nó không còn ở đây nữa, nó rời xa chúng ta thật rồi! - Ông bà Vương vội đuổi theo giữ Thiên Tỉ lại rồi hét lên.
Ông bà Vương vừa dứt lời thì Thiên Tỉ cũng đứng sững lại rồi khuỵu xuống. Đưa tấm ảnh trong lòng ra, Thiên Tỉ vừa nhìn vừa khóc, nước mắt rơi ướt đẫm mặt kính của khung ảnh:
- Tiểu......Khải......anh......anh đã hứa sẽ không rời xa em; anh đã hứa sẽ sống thật tốt, luôn vui vẻ, hạnh phúc; anh đã hứa sẽ bảo vệ em kia mà, tại sao giờ anh lại bỏ em mà đi? Tại sao anh lại đi xa như vậy? Anh đi xa như thế em làm sao mà tìm được anh đây? - Thiên Tỉ cứ vừa nhìn hình Tuấn Khải vừa khóc vừa lẩm bẩm như vậy khiến ông bà Vương vô cùng đau lòng. Bà Vương vòng tay khẽ ôm Thiên Tỉ rồi vỗ vỗ lưng an ủi cậu:
- Thiên Tỉ, là hai bác sai, hai bác thật sự sai rồi. Nếu như hai bác không cố chia cách hai đứa thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi này, các con sẽ không phải chia tay, Tiểu Khải cũng sẽ không phải lên chuyến bay đó, hai bác sẽ không mất đi con trai và con sẽ không mất đi người mà mình yêu thương. Tất cả là lỗi của hai bác, dù biết bây giờ đã muộn nhưng hai bác vẫn muốn gửi lời xin lỗi đến con và Tiểu Khải. Xin lỗi Tiểu Khải, xin lỗi con..............................
Nước mắt của bà Vương cứ vậy rơi xuống, Thiên Tỉ ở trong lòng bà từ nãy đến giờ gào khóc đã mệt đến nỗi không thể khóc được nữa, mắt đã sưng húp lên, chỉ ngồi yên như người mất hồn, thỉnh thoảng nước mắt chảy ra lại nấc lên vài cái, tay vẫn ôm khư khư chiếc đồng hồ và bức ảnh của Tuấn Khải không buông..........................................

******Quay trở lại hiện tại******
Thiên Tỉ đang ôm bức ảnh của Tuấn Khải trong lòng, khuôn mặt đã đẫm nước mắt. Suốt ba năm qua, không ngày nào là Thiên Tỉ không sống trong đau khổ. Kể từ ngày trở về từ tang lễ của Tuấn Khải, Thiên Tỉ rơi vào trầm cảm; ngày nào cũng như ngày nào, cậu luôn luôn tưởng tượng ra Tuấn Khải đang ở bên cạnh, cậu đặt ảnh Tuấn Khải ở khắp nơi trong nhà: trên giường ngủ, ngoài sofa, trong nhà bếp,.......,tự nói chuyện với những bức ảnh đó như nói chuyện với anh, sau cùng nhận ra mình đang nói chuyện một mình cậu lại ôm lấy ảnh anh rồi bật khóc. Xong cứ mỗi năm đến sinh nhật mình, Thiên Tỉ lại ra ngoài mua bánh kem, mua đồ về nấu một bữa ăn rồi đặt tất cả những bức ảnh của anh mà cậu có xung quanh bàn ăn, tự ăn, tự hát Happy birthday, tự thổi nến,......rồi lại tự nói chuyện một mình, lại ôm lấy khuôn mặt tươi cười của Tuấn Khải mà khóc. Ngày hôm nay cũng vậy, chỉ khác là Thiên Tỉ chỉ đặt duy nhất một bức ảnh của Tuấn Khải bên cạnh mình chứ không đem tất cả ảnh trong nhà ra để nữa. Lúc này đây, Thiên Tỉ đã khóc không nổi nữa mà gục xuống bàn lẩm bẩm:
- Tiểu Khải, hôm nay là sinh nhật của em, em làm cơm ngon, em mua bánh kem mời anh này, anh mau đến ăn với em, chúc mừng sinh nhật em như mọi lần đi, em cô đơn lắm, em nhớ anh lắm, anh đến đây đi,......................................................................................................................................................................................
- Thiên Thiên! - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Em lại mơ thấy giọng nói của anh rồi, sao lúc nào em cũng chỉ mơ thấy giọng nói của anh, sao anh không về đây nói chuyện với em, sao anh lại chỉ gặp em trong giấc mơ vậy? - Thiên Tỉ vừa nói vừa ứa nước mắt.
- Thiên Thiên, anh không xuất hiện trong giấc mơ của em nữa đâu, anh về rồi!
- Nói dối! Anh chính là đang xuất hiện trong giấc mơ của em còn gì!
- Em mau quay lại đằng sau đi!
Thiên Tỉ khẽ lau nước mắt rồi quay lại đằng sau. Thân hình ấy, gương mặt ấy, nụ cười ấy đang rất chân thật trước mắt cậu.
- Không, chỉ là mơ thôi, anh chỉ là đang xuất hiện trong giấc mơ của em thôi! - Thiên Tỉ ôm đầu hét lên rồi khuỵu xuống đất.
- Thiên Thiên, em bình tĩnh lại đi! Em nhìn này, đây không phải là mơ, là thật, là anh thật mà! Em sờ đi, không phải là mơ mà! - Tuấn Khải chạy lại nắm lấy tay Thiên Tỉ rồi đặt tay cậu lên mặt mình.
Thiên Tỉ run run đưa tay lên sờ từng đường nét trên khuôn mặt quen thuộc:
- Là anh, đúng là anh rồi! Em không mơ, đúng là anh thật rồi! - Thiên Tỉ chồm lên ôm cổ Tuấn Khải rồi oà lên khóc như một đứa trẻ.
Tuấn Khải không biết nói gì chỉ biết ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé trong lòng, ôm chặt lấy người mà anh nhớ nhung bấy lâu nay. Khóc một lúc đã thấm mệt, Thiên Tỉ không khóc được nữa, chỉ nấc lên vài cái nữa rồi ngừng hẳn. Tuấn Khải để cậu bình tĩnh lại rồi khẽ đưa tay lên lau hết những giọt nước mắt còn sót lại trên đôi mắt đã sưng húp của Thiên Tỉ:
- Thiên Thiên, anh xin lỗi, xin lỗi đã làm em buồn trong suốt ba năm qua!
- Tiểu Khải, anh...anh sẽ không đi nữa phải không, anh sẽ không biến mất nữa phải không? - Thiên Tỉ lại đưa tay lên sờ khuôn mặt của Tuấn Khải, sờ từ vầng trán đến đôi mắt, cái mũi rồi đến cái miệng.
- Anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ chỉ ở bên em thôi Thiên Thiên. Anh sẽ không để em phải cô đơn nữa, anh sẽ bù đắp cho em.
- Em không cần gì hết, em không cần anh phải bù đắp cho em, em chỉ cần anh ở bên em thôi! - Thiên Tỉ lắc lắc đầu nói, giọng như sắp khóc.
- Ngoan nào, đừng có khóc, em mà khóc trông sẽ xấu lắm có biết không hả? Em yên tâm, anh đã nói rồi mà, từ bây giờ anh sẽ chỉ ở bên cạnh em thôi, sẽ không đi đâu hết.- Tuấn Khải ôn nhu vòng tay ôm Thiên Tỉ vào lòng.
- Em biết rồi! - Thiên Tỉ khẽ dụi mặt vào lồng ngực ấm áp, quen thuộc của Tuấn Khải, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Anh có thể kể cho em biết chuyện gì đã xảy ra với anh được không? Tại sao anh lại quay về đây được trong khi mọi người đã tưởng anh chết trong vụ tai nạn máy bay ba năm trước rồi?
- Chuyện kể ra cũng dài lắm. Ngày hôm đó, lúc máy bay rơi, chỉ có người của phi hành đoàn mới có dù bảo hộ, còn hầu như các hành khách đều không có, nhưng một cậu tiếp viên hàng không trên máy bay lúc đó đã nhường dù bảo hộ của mình cho anh, cậu ấy nói anh cần nó hơn cậu ấy và đã đến lúc cậu ấy phải đi rồi. Anh chưa kịp trả lời thì cậu ta đã đẩy anh xuống khỏi máy bay, lúc anh kịp định hình lại thì dù đã bật ra và anh đang trên không trung. Anh và những người khác của phi hành đoàn có dù đều hạ xuống một vùng đất liền nhưng lại cách chỗ máy bay rơi quá xa. Nhưng không may là dù của anh có chút trục trặc nên anh bị rơi từ độ cao 40m xuống và bị thương nặng; cũng may là có người của phi hành đoàn và người dân ở nơi đó giúp đỡ đã đưa anh đến bệnh viện. Anh đã bị liệt và không đi lại được suốt hai năm trời, mọi người cũng không có cách nào để liên lạc về Trung Quốc vì đó là một hòn đảo ngoài biển lớn, lại ở nước ngoài và phương tiện liên lạc của mọi người cũng đã mất hết. Trong thời gian ở đó, anh rất nhớ em, nhớ mọi người nhưng cơ thể không cử động được khiến anh bất lực, anh chỉ mong có thể bình thường trở lại để có thể về với em. Anh biết em không hề muốn chia tay anh, anh cũng biết trước hôm em nói chia tay em đã gặp ba mẹ anh, anh biết em vẫn còn yêu anh rất nhiều. Anh cũng vậy, anh rất nhớ em, anh đã cố gắng luyện tập để có thể hoạt động bình thường được và anh đã thành công. Sau khi anh bình phục thì trên đảo cũng có cách liên lạc về với đất liền và giờ thì anh đang ở đây, ở bên em.
Tuấn Khải kể xong nhìn xuống thì thấy người trong lòng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.
- Em xin lỗi! Anh gặp nhiều chuyện như vậy mà em không thể ở bên cạnh chia sẻ với anh, để anh phải một mình chịu đựng tất cả. Em......- Thiên Tỉ đang nói thì bị Tuấn Khải cúi xuống hôn một nụ hôn thật sâu. Một lúc sau Tuấn Khải mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi của Thiên Tỉ rồi nói:
- Đồ ngốc, em không có lỗi gì cả, đừng lúc nào cũng chỉ biết nói lời xin lỗi như vậy. Em chỉ cần luôn dành tình yêu và trái tim mình cho anh là đủ rồi, anh không cần gì nữa cả.
Thiên Tỉ nghe vậy mặt liền đỏ ửng lên, trên môi khẽ nở một nụ cười rồi vùi đầu vào bờ vai rắn chắc của Tuấn Khải, Tuấn Khải cũng đưa tay lên xoa đầu người yêu nhỏ:
- Em xem, anh mới không bên cạnh em có ba năm mà em đã gầy đi nhiều, khuôn mặt hốc hác, thiếu sức sống thế này, anh nhìn anh đau lòng lắm; ở đảo không có tin tức gì của em anh rất khó chịu. Bây giờ về bên em rồi, anh phải làm em béo lên chút mới được, như vậy ôm mới thích.
- Anh là cái đồ đáng ghét, em gầy đi vì ai hả, em đau buồn vì ai hả? Vừa gặp lại nhau mà anh đã thích trêu em vậy hả? - Thiên Tỉ phụng phịu đập đập tay vào người Tuấn Khải.
- Anh biết rồi, anh biết rồi! Không trêu bảo bối của anh nữa. Nhìn em vui vẻ thế này là anh thấy vui rồi.
- Anh biết vậy là tốt rồi! - Thiên Tỉ nhìn Tuấn Khải nở nụ cười.
- À phải rồi, hôm nay là tròn ba năm anh gặp nạn, cũng là sinh nhật của em, anh có món quà này muốn tặng em!
Tuấn Khải nói xong liền đưa tay vào túi áo móc ra một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ rồi mở nó ra, bên trong là một chiếc nhẫn đính những viên kim cương nhỏ tuyệt đẹp.
- Thiên Thiên, anh đã trở về rồi, em hãy đồng ý cho anh được ở bên cạnh chăm sóc và yêu thương em cả đời được không? Em......em hãy trở thành vợ của anh nhé!
Thiên Tỉ xúc động không nói lên lời, chỉ mỉm cười gật đầu một cái. Tuấn Khải chỉ chờ có vậy liền đeo chiếc nhẫn vào tay Thiên Tỉ rồi hạnh phúc ôm lấy cậu.
- Em xem chúng ta có nhẫn đôi này, đồng hồ đôi rồi bây giờ có cả nhẫn cưới nữa! Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều vì đã luôn yêu anh kể cả anh không ở đây với em. Anh yêu em rất nhiều Thiên Thiên ạ!
- Em cảm ơn anh vì anh đã quay trở lại, cho em thêm một lần được hạnh phúc nữa. Em cũng yêu anh rất nhiều, Tiểu Khải của em.
Hai người nhìn nhau hạnh phúc rồi lại trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.
   Sau một hồi hôn nhau say đắm, hai người mới rời môi nhau, Tuấn Khải nhìn sang bàn ăn rồi nhìn Thiên Tỉ:
- Thiên Thiên, em có chuẩn bị bánh kem và đồ ăn phải không? Chúng ta tổ chức sinh nhật cho em nhé!
- Nhưng thức ăn đều nguội hết cả rồi, làm sao ăn được nữa đây hả anh? - Thiên Tỉ nghe Tuấn Khải hỏi xong liền xụ mặt xuống.
- Không sao, thức ăn nguội chúng ta sẽ đem hâm nóng lại; là đồ ăn em nấu, dù nguội hay nóng thì anh đều vẫn thích ăn. Bây giờ chúng ta cùng thắp nến lên bánh kem để chúc mừng sinh nhật em nhé!
Thiên Tỉ gật đầu đồng ý, Tuấn Khải liền cắm nến lên bánh kem, thắp nến lên rồi quay sang Thiên Tỉ mỉm cười:
- Thiên Thiên, sinh nhật vui vẻ!
Thiên Tỉ mỉm cười hạnh phúc:
- Tiểu Khải, cảm ơn anh đã cho em một sinh nhật thật ý nghĩa; em sẽ không bao giờ quên sinh nhật năm nay! Bây giờ anh và em cùng nhau hát to bài Happy birthday để chúc mừng sinh nhật em nhé!
Tuấn Khải nở một nụ cười tươi rồi gật đầu. Vậy là cả Thiên Tỉ và Tuấn Khải cùng vỗ tay và hát vang khúc ca mừng sinh nhật trong niềm vui và hạnh phúc:

HAPPY BIRTHDAY TO YOU
HAPPY BIRTHDAY TO YOU
HAPPY BIRTHDAY TO QIAN XI
HAPPY BIRTHDAY TO YOU..........!

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro