Mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tướng quân, bệ hạ ban cho ngài một mỹ nhân, ngài có muốn mang lên cho ngài xem không?" Người hầu cẩn thận hỏi ý kiến ​​của vị tướng quân trước mặt.

Khải cau mày nói: "Không xem......."

"Không xem không xem, huynh nói không xem liền không xem? Đây chính là mỹ nhân mà ta đích thân chọn cho huynh! Ta nói ca, huynh có thể hay không cả ngày đừng giơ đao múa kiếm, còn như vậy nữa, ta xem có cô nương nhà ai nhìn trúng huynh, huynh có biết bên ngoài người ta đồn gì về huynh không, bọn họ nói huynh...................Ưm ưm ưm!"

Tôn Ngộ Không kịp thời bưng kín miệng Luna, cười làm lành nói: "Xin lỗi nha tướng quân, không ngăn được nàng, bất quá nương tử cũng là vì ngài suy xét, người hôm nay nàng xác thật chọn lựa rất lâu, ôn nhu lại hiền huệ, vẫn là có thể gặp một lần."

Cuối cùng Khải vẫn là không thể vượt qua bướng bỉnh của muội muội, phất tay cho hai người họ tự mình lăn lộn.

Chạng vạng, Khải từ võ trường trở về, mới nhìn đến người mặc áo cưới đỏ ngồi trên giường của mình.

Khải một bên cởi áo giáp, một bên đối mắt người trước mặt nói: "Bệ hạ đem ngươi ban cho ta, ngươi cũng coi như là người trong phủ ta, ngươi chỉ cần an phận thủ thường, trong phủ sẽ không bạc đãi ngươi, chút nữa ta sẽ cho người sắp xếp một cái nhà ở hậu viện cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi một lúc rồi lui xuống, về sau đừng tới trong phòng ta."

Áo giáp cởi được một nửa, đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp, hắn không kiên nhẫn đi tới bên giường, một phen xốc lên khăn voan đỏ, bực bội nói: "Ngươi khóc cái gì."

Mới vừa nói xong, Khải liền ngây ngẩn cả người, người trước mặt thật sự rất đẹp, đôi mắt long lanh, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như ngọc, Khải cảm thấy đời này chính mình chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, lớn lên giống như tiên hạ phàm.

Ngẩn ngơ một lúc, Khải mới nhận ra mỹ nhân vẫn còn đang khóc, hắn vội vàng dỗ dành một cách vụng về: "Ngươi......... Cái kia................... Đừng khóc, đừng khóc nữa được không, chịu ủy khuất gì thì hãy nói cho ta biết, ta giúp ngươi, ta sẽ giúp ngươi...."

Mỹ nhân lắc đầu, môi đỏ khẽ mở: "Không chịu ủy khuất, chỉ là vừa tới ngày đầu tiên đã bị tướng quân ghét bỏ, nhịn không được mà thương tâm." Mỹ nhân nói là không chịu ủy khuất, bộ dáng lại là cực kỳ ủy khuất.

Khải hoảng loạn giải thích: "Không, không ghét bỏ, ta không chê ngươi. Thật sự, ngươi, ngươi rất đẹp."

Mỹ nhân giương mắt nhìn về phía Khải, mím môi, khổ sở nói: "Kia tướng quân ngày đầu tiên liền đuổi ta đi, là tướng quân xem ta là con lai người ma, cảm thấy ta không sạch sẽ..............."

Khải lúc này mới chú ý tới mỹ nhân trên người ma chủng đặc thù, hắn liền vội lắc đầu: "Không có, không có không sạch sẽ, không đuổi ngươi đi, ngươi đừng khóc được không."

Mỹ nhân lúc này mới giơ tay xoa xoa nước mắt, khẽ gật đầu.

......

Đến đêm, mỹ nhân lại khóc, lần này Khải không còn căng thẳng như trước mà bình tĩnh dỗ dành mỹ nhân dưới thân.

"Em tên là gì?"

".........Ân, Thủ Ước............A............. Bách Lý Thủ Ước........... "

Một đêm không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro