" Là chị sai!!!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người con gái nói xong, ánh mắt liền trở nên ảm đạm. Sờ vào khuôn mặt cô gái trên tấm ảnh của bia mộ, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.

"Kim Duyên.... là chị sai! Đáng lẽ chị nên nhận ra tình cảm của mình sớm hơn."

"Là chị sai! Khi không dám thể hiện tình cảm của mình."

"Là chị sai! Khi tàn nhẫn đánh đập em, khiến cho không biết bao nhiêu lần em phải rơi nước mắt."

"Là chị sai! Khi chị luôn nói em là con đàn bà đê tiện."

"Là chị sai! Khi em luôn chăm sóc cho chị mà chị lại sỉ nhục, phỉ báng em một cách tàn nhẫn."

"Là chị sai! Khi không dám nói cho em biết rằng, từ lúc em tỏ tình với chị trước mặt mọi người chị đã thích em, nhưng chị lại khiến em bị người ta cười nhạo."

"Là chị sai! Khi đã dùng roi đánh em, trói em, nhốt em vào nhà kho lạnh lẽo trong khi biết em rất sợ bóng tối."

"Là chị sai! Khi giả vờ mang tình nhân về nhà hành hạ em."

"Là chị sai! Trong đêm tân hôn của chúng ta, chị không nên đẩy em vào vòng tay của người khác."

"Là chị sai! Khi không dám nói cho em biết rằng, lúc em bị người kia đánh ngất định cưỡng hiếp, chị đã nổi cơn ghen, xông vào đánh hắn ta tàn phế cả đời."

"Là chị sai! Khi đã không kìm được tình cảm của mình mà vấy bẩn em."

"Là chị sai! Khi tận mắt nhìn em vì cứu người yêu cũ của chị mà bị xe tải hất tung, khiến em ra đi mãi mãi.... Mà không kịp làm gì......"

"Tất cả là tại chị...... Là tại chị...... Haha...... Là tại chị...... Chị chính là con khốn...... Là con khốn nạn ha ha......".

Kim Duyên, chị hối hận rồi...... Chị thật sự rất hối hận! Tại sao khi em vẫn còn sống chị không yêu thương em? Tại sao chị lại khiến em đau khổ như vậy? Tại sao chị lại không chịu thừa nhận tình cảm của mình? Để bây giờ..... Dù có muốn, nhưng cũng không được... Em đã mãi mãi rời xa chị."

Nguyễn Trần Khánh Vân vừa cười vừa khóc, cứ như một kẻ điên, cười ha ha mà nước mắt không ngừng chảy.

Lấy từ trong túi áo một con dao gọt trái cây ra, tay cầm dao giờ cao lên, nhìn Kim Duyên trong tấm ảnh trên bia mộ.

" Kim Duyên..... chị không muốn sống! Chị muốn đi theo em, chờ chị..... Bây giờ chị sẽ đi theo em..... Chúng ta sẽ được đoàn tụ."

Nguyễn Trần Khánh Vân bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, từ từ nhắm mắt lại. Hướng đến phía bên trái lồng ngực mình, cánh tay cầm dao từ từ hạ xuống.

Bỗng nhiên, bàn tay cầm dao của Khánh Vân giống như được một bàn tay ấm áp nắm chặt, khiến hành động của cô ngay lập tức bị đóng băng. Cái nắm tay này...... Giống như lúc đó..... khi mà em cùng cô nắm tay nhau trong giây phút định mệnh ấy, cái giây phút tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về bọn họ, chờ đợi tên của cô tân hoa hậu được xướng lên.

Mà cảm giác bây giờ..... Cái cảm giác này..... đang nắm tay cô....... Thực sự quá giống...... Bàn tay Khánh Vân vô thức thả lỏng, con dao rơi thẳng xuống đất.

Cô muốn ngay lập tức xoay người tìm kiếm hình ảnh thân quen, nhưng làm thế nào cũng không thể xoay người được.

Như sợ em đi mất, giọng nói cô run rẩy đầy sợ hãi vang lên: "Kim Duyên......Kim Duyên...... Kim Duyên!!!".

Nói xong, Khánh Vân có cảm giác như một cánh tay vòng qua bụng cô, đầu dựa vào lưng cô, cái ôm từ phía sau thật ấm áp, trong đầu cô bỗng vang lên một giọng nói: "Chị phải sống, sống thật tốt.... và hãy quên em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro