ĐOẢN VĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Yêu thường cảm thấy rằng kể từ khi cô ấy được sinh ra, cô ấy đã gặp vô số điều không may mắn, và rằng những điều tốt đẹp không bao giờ xảy ra với cô ấy, và sự thật luôn được xác nhận.

Bảy trăm năm sau khi cô và Đồ Sơn Cảnh lang thang khắp nơi, Đồ Sơn Cảnh đã nhắm mắt xuôi tay trong vòng tay của cô.

Những lời cuối cùng anh ấy nói là: "Tiểu Yêu, đừng thương hại ta, Diệp Thập Thất đã bầu bạn cùng nàng đi khắp nơi trên thế gian này bảy trăm năm qua. Nếu có kiếp sau, ta vẫn hy vọng có thể gặp được nàng."

Lần này Tiểu Yêu không khóc. Cô và Cảnh đã dạo quanh trong thế gian hơn bảy trăm năm, nhìn thấy tất cả những niềm vui và nỗi buồn trên thế gian, trái tim nàng từ lâu đã mạnh mẽ hơn. Hơn nữa, sức khỏe của Cảnh không tốt, Tiểu Yêu đã chuẩn bị tinh thần từ lâu.

Hôm nay uống say, Tiểu Yêu cẩn thận gói một lọn tóc đen của Đồ Sơn Cảnh và y phục của anh ấy bỏ vào trong túi, sửa sang lại một chút hành trang, sau đó mang hành trang sau lưng và bầu rượu bên hông lên đường.

Nơi cô đến là trấn Thanh Thủy, nơi cô và Diệp Thập Thất gặp nhau lần đầu tiên. Khi cô đến Hồi Xuân Đường, giờ nơi đây đã là y viện lớn, những bệnh nhân không có tiền để khám bệnh thường ngồi ở cửa, và sẽ có những lang y trẻ thỉnh thoảng bưng thuốc ra và phát miễn phí.

Tiểu Yêu không đi vào, cũng không có người nào biết cô, đây từ lâu đã không phải là Hồi Xuân Đường của cô nữa.

Cô đi đến bờ sông nơi cô nhặt được Cảnh, bờ sông nhiều năm như vậy nhưng cũng không có gì thay đổi, cô lấy quần áo của Đồ Sơn Cảnh từ trong túi ra, đào một cái hố sâu ngay tại chỗ rồi chôn quần áo vào đó. Anh ấy nói trước khi chết rằng anh ấy muốn trở lại nơi mà cuộc sống thứ hai của anh ấy bắt đầu sau khi chết. “Tạm biệt, Thập Thất.” Tiểu Yêu ở trong lòng nhẹ nhàng nói.

Mọi thứ dường như là một vòng tròn không điểm dừng, cô ấy đi một vòng và quay trở lại điểm ban đầu. Từ tiểu Vương Cơ đến Văn Tiểu Lục, đến Đại Vương Cơ, đại tiểu thư tộc Tây Lăng lại đến hôm nay Văn Tiểu Lục đứng trước mộ bên sông, Tiểu Yêu cẩn thận suy nghĩ một chút, lần này cô thật sự không biết sẽ thế nào.

Cô đi đâu? Nhà cô ở đâu?

Nỗi cô đơn trước kia lại dâng lên, Tiểu Yêu đột nhiên sợ hãi, như thể cô biến trở lại thành Văn Tiểu Lục cô độc một mình khi xưa, chỉ có thể trò chuyện cùng một con khỉ.

"Ai!" Một âm thanh dị thường đột ngột vang lên khiến Tiểu Yêu giật mình, trong tay nàng xuất hiện một cây trường cung trong suốt màu trắng bạc, chỉ chớp mắt đã có thể lập tức bắn ra mũi tên đâm thủng ngực người khác, đây là nàng vẫn chuyên tâm tu luyện chưa bao giờ lơ là.

Nhưng trong nháy mắt, cách đó không xa một con đại bàng trắng mào vàng dừng lại, Tiểu Yêu trong tim chậm mất một nhịp, nhận ra đó là Mao Cầu. Sau khi Tương Liễu tử trận, trong lòng Tiểu Yêu mang một vết sẹo không thể chạm tới, tự bảo vệ xoa dịu chính mình khiến Tiểu Yêu mấy trăm năm nay không dám nghĩ đến Tương Liễu, trong lòng cô từ sớm kỳ thực cũng không thể chịu đựng thêm chút đau đớn nào. Thật bất ngờ, Mao Cầu biến mất sau cái chết của Tương Liễu bảy trăm năm trước lại xuất hiện trước mắt cô.

“Mao Cầu, là ngươi sao?” Tiểu Yêu thu hồi cung tên. Nhưng vẫn còn kinh ngạc không thể tin được.

Mao Cầu biến thành một nam nhân đẹp đẽ. Tiểu Yêu từng bước đi về phía Mao Cầu, nhưng anh ta không nói gì, vẻ mặt anh ta không rõ ràng khuất dưới bóng cây.

Sau khi bước tới, Tiểu Yêu nhìn thấy đôi mắt anh ta đẫm lệ.

"Mao Cầu, ngươi. . ."

“Sau khi chủ nhân qua đời, ta đến Ngọc Sơn.” Mao Cầu ngắt lời cô, nói: “Nghe đồn Vương Mẫu Ngọc Sơn có pháp lực cường đại, không để tâm đến thế sự thiên hạ tranh đấu bên ngoài, ta chỉ có thể nhịn xuống hy vọng cuối cùng. Chủ nhân là quân sư Thần Vinh, mọi người trên thế gian đều nóng lòng muốn giết ngài ấy, tất cả họ đều đang reo hò và ăn mừng cái chết của chủ nhân. Vào ngày trận chiến cuối cùng sắp diễn ra, ta được chủ nhân cử đến Ngọc Sơn. Trở về chỉ thấy hoang đảo đầy máu độc đen ngòm của ngài ấy. Luôn bị người đời trêu chọc vì sự quái dị của yêu quái chín đầu. Sau khi chết cách duy nhất có thể giữ lại tôn nghiêm chính mình là biến thành dòng máu độc đen ngòm ấy."

Mao Cầu nhìn thẳng vào Tiểu Yêu, như muốn nhìn thấu trái tim cô "Ta được chủ nhân nhặt về từ nhỏ, lúc ấy ta chỉ là một con chim không có lông vũ bị tộc chim chế nhạo khinh thường. Chính chủ nhân đã mang ta đi, cho ta ăn uống cẩn thận, và đặt tên ta là 'Mao Cầu'. Khi ta lớn lên, ta trở thành đôi cánh của chủ nhân, có thể coi là xứng đáng với cái tên Mao Cầu. Ta đã nghĩ chúng ta sẽ mãi bên nhau, đi theo chủ nhân, cho dù cùng chết trong trận chiến, ta cũng xem như là viên mãn."

Vừa nói, anh ta đã bắt đầu run rẩy, hai mắt đỏ hoe "Nhưng ta là một con chim ngu xuẩn, bị lừa đi, ta trở về muộn chủ nhân liền cái gì cũng không còn nữa!"

Tiểu Yêu đưa tay ra, cố gắng an ủi Mao Cầu, nhưng bị gạt xuống thật mạnh bạo

"Ta là thú cưỡi của đại ác ma Tương Liễu. Sau khi chủ nhân chết, ta bị bắt và tra tấn hơn hai mươi năm. Cuối cùng ta trốn thoát. Không có chủ nhân, ta như trở về là một con chim bé nhỏ không có lông vũ. Bị bắt nạt bị  hành hạ bị coi thường suốt thời gian dài. Nhưng ta không quan tâm đến điều đó. Ta vội vã đến Ngọc Sơn để xin gặp Vương Mẫu. Ta ở dưới chân Ngọc Sơn ba mươi năm. Nhưng ta chỉ gặp được Tệ Quân chuyển lời, nói với ta rằng chủ nhân là một yêu vương được sinh ra trong mấy ngàn năm, người được trời ban cho vô thượng yêu thú lực lượng, nhưng là một khi chết đi liền sẽ rời khỏi nhân gian, không có luân hồi!"

Mao Cầu hai tay hóa thành móng vuốt sắc bén, miễn cưỡng dừng ở trên cổ Tiểu Yêu.

"Ta muốn đi cùng với chủ nhân của mình, nhưng ta không làm được! Không ai trên thế gian này sẽ nhớ đến ngài ấy ngoại trừ ta! Tất cả họ chỉ biết nhớ tới ngài ấy là một yêu quái chín đầu lạnh lùng, tàn nhẫn và khát máu! Vì vậy, ta đã tu luyện chăm chỉ, biến thành thành hình dạng con người như ngày hôm nay đứng trước mặt ngươi "

Trái tim của Tiểu Yêu đã rối bời, cô đứng đó bất động, cô thậm chí không dám nghĩ về điều đó, cô chỉ yên lặng lắng nghe những lời của Mao Cầu, trái tim cô không biểu hiện ra ngoài, nhưng trái tim cô bắt đầu đập điên cuồng tựa như đang vùng vẫy trong đau đớn.

"Ngươi có biết ta sẽ nói gì với ngươi không? Muốn nghe không? Ngươi có sợ nghe không?" Mao Cầu chế nhạo.

"Năm đó chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở ngoài Thanh Thủy trấn, chủ nhân rõ ràng muốn giết ngươi, lại thả ngươi đi, ngày ngày hạ lệnh cho ta lấy thuốc độc, ta mới đầu không vui, nhưng lại thấy chủ nhân càng ngày càng ôn nhu. Ngài ấy nhận thuốc uống thuốc từ nghiêm túc dần trở nên vui vẻ, ta cũng trở nên vui vẻ với ngươi."

"Chủ nhân tuy vì Thần Vinh đại quân mà dốc hết lòng. Ngài ấy rõ ràng là yêu vương của biển cả, nhưng lại muốn sống như chim trong lồng, ngày ngày sống trong rừng sâu từ năm này qua năm khác để huấn luyện những người lính mỏng manh đó. Sự xuất hiện của ngươi khiến chủ nhân dường như bớt cô đơn hơn, và thậm chí còn nói chuyện với ta nhiều hơn."

"Ngay từ đầu ngài ấy nói Văn Tiểu Lục đối với ngài ấy có ích về sau ngài ấy nói tim ngài ấy đập có chút nhanh, sau lại nói ta nhanh mang ngài ấy đi gặp ngươi, ngươi hiện tại rất nguy hiểm. Chủ nhân không cảm giác được chính mình thay đổi, nhưng ta có thể nhìn thấy rõ."

"Cây cung của ngươi thật đẹp. Có phải nó ngày càng nhạt hơn kể từ khi chủ nhân của ta qua đời không?"

Tiểu Yêu mím môi im lặng, như Mao Cầu đã nói, từ khi Tương Liễu tử trận, cung của nàng càng ngày càng trong suốt, cho tới bây giờ trong suốt như thủy tinh ánh lên màu trắng bạc lạnh lùng, giống như... Tương Liễu.

"Ha!" Anh ta giễu cợt cười cười, "Không biết ngươi có từng nghĩ qua, mai rùa đá mặt trăng huyết hải yêu nước mắt của giao nhân, gân của chúc long... Đây đều là bảo vật trong biển, huống chi cây cung này cũng cần máu thủy quái chín đầu để nhận chủ!"

"Chủ nhân là một kẻ ngốc. Một yêu quái không được tự do mấy trăm năm, nhưng lại yêu một người không nên yêu. Có bao nhiêu thần tộc đánh giá cao yêu quái chúng ta? Ngài ấy rất vui khi ngươi gieo cổ thành công lên bản thân, cũng chưa từng thật sự nghĩ rằng đó là một thỏa thuận. Vì vậy, ngài ấy đã ngu ngốc đến Kim Thiên để làm cung tên cho ngươi, muốn tặng ngươi một món quà. Nhưng không ngờ ngươi rời đi, và sẽ không có Văn Tiểu Lục của Hồi Xuân Đường, chỉ có Đại Vương Cơ của Cao Tân.

Tiểu Yêu đầu ong ong, cô lui về phía sau từng bước, tim đập nhanh như sắp nổ tung, cô bao năm qua che giấu sự thật bên trong trái tim đều bị vạch trần, vết sẹo trong tim dường như nứt toát ra đau đớn không tả xiết

"Đừng nói dối ta, Mao Cầu, Tương Liễu... hắn có chín cái đầu, người biết tính kế sao có thể..."

"Làm sao có thể? Làm sao có thể!" móng vuốt sắc bén của Mao Cầu đụng vào cổ Tiểu Yêu.

"Chủ nhân còn làm chuyện ngu xuẩn hơn thế này! Ba mươi bảy năm dưới biển, ngươi cho rằng ngài ấy vì cái kia ngọn núi mà làm sao? Ngươi cho rằng Vương Mẫu giải Cổ Tình Nhân sao? Ngươi lại là ai thức tỉnh? Ngươi cho rằng, Một nửa máu của ngươi, ai đã dùng?" Mao Cầu gằn từng chữ từng chữ, hận không thể mổ tim Tiểu Yêu ra xem nó được tạo thành từ cái gì!

Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào mắt Mao Cầu, cố gắng hết sức để tìm ra dấu vết nói dối của anh ta, bởi vì cô không thể chịu đựng được hậu quả của sự thật. Cuối cùng, ngụm máu lớn trong cổ họng không thể kiềm chế được nữa mà trào ra, toàn bộ máu đều phun lên người của Mao Cầu đang đứng trước mặt.

Thấy cô nôn ra máu, Mao Cầu không đành lòng mà cảm thấy nhẹ nhõm, nói tiếp: "Chủ nhân là Cửu Mệnh Tương Liễu, để báo đáp ân tình của Cộng Công, một kiếp là đủ, ngài có thể bỏ mạng đổi thân , Phòng Phong Bội, Dù là con thứ đi nữa, thế giới rộng lớn như vậy, tại sao không thể sống hạnh phúc? Tại sao lại yêu một người nhưng cố đẩy người đó ra xa."

"Ngươi cũng là kẻ bị bỏ rơi. Hãy nghĩ đến chủ nhân của ta. Ngài ấy sinh ra đã không cha không mẹ. Ngài ấy chỉ có một mình. Ngài ấy nguyện báo đáp ơn tình của Cộng Công, nhưng lại gặp được ngươi khi chỉ có một mình ngươi. Ngươi từng bước mở lòng ngài ấy, rồi duyên dáng rời đi, tốt! Thật tốt! Thật là một Vương Cơ, ngươi thực sự có năng lực!” Mao Cầu không thể chịu đựng được nữa, móng vuốt sắc nhọn của anh ấy đã chạm vào cổ Tiểu Yêu, ngay sau đó cổ Tiểu Yêu chảy máu, người phụ nữ nhẫn tâm này cuối cùng sẽ phải trả giá!

Lại một ngụm máu nóng phun lên cây cung màu bạc, trông cực kỳ kinh diễm. Tiểu Yêu nhìn bầu trời, cảm thấy choáng váng một lúc. Móng vuốt sắc nhọn của Mao Cầu đã đâm vào cổ cô, cảm giác đau nhói nhưng đã là gì so với nỗi đau vết sẹo trong tim của cô, không muốn tránh đi.

Một khi rào chắn cưỡng ép che giấu trong tim hàng trăm năm bị phá vỡ, cô ấy cảm thấy không còn gì đau đớn hơn. Nỗi đau nhỏ này là gì? Chết dưới tay Mao Cầu như vậy cũng tốt, Tiểu Yêu thầm nghĩ.

"Con búp bê bụng bự... nó là quà của Tương Liễu à?"

Nhìn thấy nụ cười chế nhạo của Mao Cầu, Tiểu Yêu hiểu ra và nhắm mắt lại.

Tương Liễu, ơn này khó đền, tình này khó trả. Mặc dù đã hơn bảy trăm năm trôi qua, tại Thanh Thủy trấn ta sẽ tặng Văn Tiểu Lục cho chàng, chàng cũng đừng trách ta đến muộn.

Cái chết đã không đến như mong đợi. Tiểu Yêu mở mắt ra, nhưng thấy Mao Cầu đang quỳ trước mặt cô, tay cầm trường cung run run, nói năng ngắt quãng: "Cái này, cái này, cung của chủ nhân, giúp đỡ. . . "

Tiểu Yêu cụp mắt xuống, chỉ thấy cây trường cung trong suốt màu trắng bạc đã hấp thụ toàn bộ máu tươi, trên mặt cung xuất hiện một cái vảy rắn nhàn nhạt, tỏa ra một tia sáng trắng lạnh lẽo.

Không do dự, Tiểu Yêu định cắt cổ tay của mình và tiếp tục để máu chảy lên, nhưng đã bị Mao Cầu ngăn lại.

"Đừng! Máu của ngươi không đủ! Nếu ngươi muốn cứu chủ nhân... ngươi phải đổ máu vào đêm trăng tròn ngày này qua ngày khác!" Mao Cầu vui vẻ nói: "Ta hiểu rồi.... Ta biết rồi! Chủ nhân là trời sinh yêu vương, sẽ không dễ dàng chết như vậy! Trên người ngươi có một nửa dòng máu nguyên thủy của ngài, ngươi chỉ cần lợi dụng đêm trăng khi sức mạnh yêu vật mạnh mẽ, để máu nhỏ lên trường cung, sau đó hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nhất định có thể vực chủ nhân trở về!"

Lúc này, Tiểu Yêu giống như người sắp chết với sợi dây cứu mạng, cuối cùng cũng bắt đầu thở lại. Nàng ôm chặt trường cung khẽ gật đầu.

Bạch vân thương câu, trong chốc lát. Tiểu Yêu đã không đếm được bao nhiêu lần cô ấy đã nhìn thấy mặt trăng tròn. Trong những năm qua, cô đã đi khắp Đại Hoang và biển lớn với cây cung của mình.

Trong một trăm năm đầu tiên, trường cung đã thay đổi rất nhiều, từ vảy rắn mờ nhạt đến vô số vảy rắn giống như chạm vào một con rắn thực sự, mỗi khi Tiểu Yêu đổ máu, cô ấy đều rất rất vui.

Cô ấy thường ngồi trong một chiếc vỏ sò lớn trên biển cầm một cây trường cung kể chuyện về những chuyến đi của mình em

"Tương Liễu, hiện tại ta trả máu cho chàng?"

"Thì ra đổ máu cũng không tính là đau.."

"Sao không nói chuyện? Có tin hay không ta đi lột vảy rắn của chàng! Chàng có biết ta sợ nhất là cô độc không!"

"Chàng nghĩ chàng sẽ trở thành một con rắn hay một quả trứng? Nếu là một quả trứng rắn, nướng nó có ngon không?"

"Chàng còn có chín cái đầu sao? Vậy khi nào trở lại, chàng có thể nói cho ta biết, chín cái đầu chàng ăn cơm như thế nào không?"

"Trăng đêm nay thật tròn, giống như đêm đó."

"Ta lại làm ra một loại thuốc cực độc, chàng trở lại nhất định sẽ thích."

Trong vài trăm năm tiếp theo, trường cung ít thay đổi. Tiểu Yêu giống như canh giữ một ngọn nến yếu ớt, hy vọng mong manh, nhưng cô ấy lại bám chặt lấy nó không chịu buông tay.

Đã năm trăm năm, trường cung đầy vảy rắn dường như có nhịp tim yếu ớt, và Tiểu Yêu ngủ thiếp đi khi nghe tiếng nhịp tim yếu ớt ấy mỗi ngày.

Sáu trăm năm qua đi, cây trường cung đầy vảy rắn chạm vào đã trở nên mềm mại hơn, Tiểu Yêu thỉnh thoảng thích chọc vào nó, tưởng tượng nếu cây cung là cơ thể thật của Tương Liễu, không biết Tương Liễu có tức giận đến mức cắn cổ cô không.

Đã bảy trăm năm qua đi, Tiểu Yêu bắt đầu đe dọa: "Nếu chàng không tỉnh lại, ta sẽ phá vỡ cây cung này!" Nói xong, vẫn im lặng như mọi khi, và cô ấy im lặng ôm cây cung.

Tám trăm năm qua đi, Tiểu Yêu bắt đầu cầu xin: "Lại đây, lần này ta thu nạp chàng, làm cho chàng trở thành yêu quái thiên hạ nhất tự do."

Chín trăm năm qua đi, trong một đêm bầu trời bắt đầu có tuyết rơi. Cầm trường cung, Tiểu Yêu nói: “Tương Liễu đại nhân, đêm nay tuyết rơi.” Vẫn không đợi phản ứng, Tiểu Yêu nhìn tuyết rơi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm chợt tỉnh giấc, thấy trên biển trăng sáng, ánh trăng lành lạnh phản chiếu trên mặt biển như một lớp bạc. Trên vỏ sò đã tích tụ một lớp tuyết dày, Tiểu Yêu men theo vỏ sò nhìn thấy trên mặt nước xuất hiện những vòng gợn sóng, đưa mắt nhìn lên trên, liền nhìn thấy bộ y phục màu trắng quen thuộc.

Nước mắt tuông trào làm mờ đi tầm nhìn, giọng Tiểu Yêu run run.

"Yêu quái chín đầu... là chàng sao?"

"Ta đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro