Quên ( Part 5 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tương đối mà nói, lúc đó Đào Tử nhớ rất rõ biểu cảm đau khổ của Vượng Tử, Đào tử biết, những lời nói lúc tức giận của cậu đã làm tổn thương trái tim của Vượng Tử. Nhưng mà, những lời nói này là thứ Đào Tử đã đè nén trong lòng từ rất lâu, thời học sinh vui vẻ là vì lúc đó cả hai còn chưa bước vào xã hội, cứ sai lầm nghĩ rằng xã hội cũng sẽ đơn thuần như trong trường học, dù có bị người khác biết được thì cũng chỉ mỉm cười rồi sau đó sẽ không gặp lại nữa.

– ......

– ......

– Vượng Tử, hiện thực làm người ta quá đau khổ, em, em đã quá mệt mỏi rồi ......

– ......

Tám năm rồi, chúng ta đã bên nhau tám năm rồi. Không có lúc nào là em không phải cẩn thận quan sát xung quanh, em sợ em sẽ bị người khác biết được người yêu của em là một thằng đàn ông. Em không giống như anh, em không cách nào làm lơ ánh mắt của người khác, thậm chí ngay cả người giữ cửa em còn sợ bị ông ấy phát hiện em không bình thường ......

– ......

– Em đã mệt mỏi lắm rồi. Vượng Tử, em không muốn đùa nữa, em cứ tưởng rằng em có thể miễn cưỡng bản thân chấp nhận, nhưng cha mẹ anh xuất hiện đã khiến em hiểu rằng em đã quá đề cao bản thân, em không thể chịu đựng được, em không thể chịu được ánh mắt của người khác, em nhu nhược, em tự ti ......

– Là anh đã làm em đau khổ sao?

– ......

– Là tình yêu của anh đã làm tổn thương em sao?

– ......

– Là anh sao?

– ......

– ......

Cả hai lặng lẽ nhìn đối phương, Vượng Tử nhìn thấy trong mắt Đào tử những giọt nước mắt chực chờ rơi. Vượng Tử biết, Đào Tử trước giờ không hề lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác, bao gồm cả anh ......

Đào Tử hôm đó nhìn theo Vượng Tử thất vọng xoay người rời khỏi, vẫn là thân thể cao to, dáng người hơi khom khiến người ta đau lòng, khiến người ta không nỡ. Rất lâu sau đó có người biết chuyện đã hỏi Đào Tử: "Anh có từng yêu Vượng Tử không?"

Đào Tử lúc đó chỉ cười khổ trả lời: "Đã từng yêu, yêu đến nỗi mỗi ngày đều lo lắng anh ấy sẽ quên mất mình ......"

– Vậy tại sao phải từ bỏ?

– ......

......

Bởi vì ...... bởi vì yêu quá khó, cũng quá mệt mỏi rồi ......

– ......

– Tình yêu cũng giống như sợi dây chuyền trên cổ chúng ta. Khi bị hiện thực bỏ rơi, chúng ta sẽ vì sự rực rỡ, lấp lánh của nó mà tự hào, khi bị hiện thực chú ý tới, sợi dây chuyền xinh đẹp liền biến thành sợi xích, sợi xích càng ngày càng chặt, còn chúng ta, chỉ có thể im lặng chờ cho đến khi nghẹt thở, bị tình yêu bị hiện thực siết cổ đến chết ......

– ......

– ......

Ba ngày sau, Đào Tử rời khỏi thành phố mà cậu đã sống gần hai mươi mấy năm, và trong ba ngày đó, Vượng Tử không trở về nhà, còn Đào Tử, cũng chỉ đem theo một bộ quần áo của Vượng tử ......

......

Đào Tử, là yêu Vượng Tử!

......

Trong nhà bởi vì rèm cửa bị kéo lại nên trở nên tối tăm, tấm rèm cửa thường xuyên bay lên mơ hồ để lộ nỗi bi thương của sự ly biệt, cửa phòng từ từ khép chặt rồi đóng lại, khóa cửa phát ra tiếng than 'loảng xoảng' ......

Kí ức bao năm giờ đã bị khóa chặt. Đào Tử biết, cả cuộc đời này, cậu sẽ không bao giờ tìm lại được mối tình lỡ làng này nữa......

Chiếc máy bay lạnh lùng rời đi, để lại phía sau bầu trời bị cậu rạch nát!

Ba năm sau.

Vẫn là con đường xưa đông đúc, vẫn đoàn người đi trong vội vã, Đào Tử bởi vì yêu cầu của công việc mà trở về thành phố nơi mình đã từng sống, đứng tại ngã tư, là cảm giác vừa xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc.

Bản thân đã từng cùng Vượng Tử đứng tại ngả tư ngớ ngẩn nhìn vào mắt đối phương, đã từng trên con đường sau cơn mưa đạp lên những vũng nước một cách trẻ con, đã từng giữa đêm đen rộng lớn khẽ thầm thì: "Em yêu anh ......".

Đã từng ......

Bóng người lướt qua, Đào Tử vội quay đầu, lặng lẽ nhìn theo dáng người thân thuộc, trong mũi vẫn còn lưu lại khí vị quen thuộc kia ......

Vượng Tử, là Đào Tử kìa ......

– Ai?

– Đào Tử ấy, bạn học trước kia của anh! Còn là ......

– Người nào?

– Người đó!

Lục chỉ vào dáng người ốm yếu kia, bọn họ không có nhìn thấy Đào Tử quay đầu, chỉ là nhìn thấy một dáng người tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Anh rất thân với cậu ta sao?
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com
– Vâng ......

– Haha, chịu thôi, cũng có thể cậu ta cũng quên mất anh rồi, không thì lúc nãy cậu ta sao lại không kêu anh chứ?

– Vậy là anh quên mất rồi ......

– Đúng vậy, quên mất rồi ......

......

– ......

Hai thân người càng đi càng xa, trái tim đôi bên đã từng rất gần gũi, một câu quên rồi, một câu khó quên ......

Từ từ rời khỏi, cho đến khi nghe thấy một câu 'quên rồi', Đào Tử cười rồi!

Vượng Tử, anh, sẽ quên mất em sao?

– Sẽ không đâu, nếu như em vẫn còn nhớ những lời em đã nói ......

– Vượng Tử, anh yêu em không?

– Yêu!

– Yêu sâu đậm đến đâu?

– Yêu đến khi em muốn để cho anh quên em ......

– Nếu như em không muốn để cho anh quên em thì sao?

– Vậy anh sẽ trọn đời trọn kiếp tiếp tục yêu!



Những chiếc xe qua lại ồn ã, thổi bay những hạt cát nhỏ ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro