Tiểu Tam 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#ĐOẢN TIỂU TAM 3


Vân Thiên nhìn hai người phụ nữ đang diễn trò trước mặt, không biết nên nói mở đầu thế nào, thậm chí anh còn không biết mình nên nói giúp ai.


Thật đúng là một tình huống cẩu huyết.


Nhưng Đinh Hà Yên lại phản ứng rất nhanh. Cô ta quay đầu nhìn cô gái vẫn đang duy trì tư thế bị đánh, hừ lạnh:"Cô diễn kịch giỏi đấy. Sao hả? Cô cho rằng gọi anh ấy tới đây để bảo vệ cô sẽ khiến tôi nản lòng hết hy vọng, sau đó cô có thể giành chiến thắng ư?"


Lăng Điềm Điềm cúi đầu mờ mịt, khàn khàn nói:"Không phải."


"À ~" Bộ dạng Đinh Hà Yên như bừng tỉnh đại ngộ, một tay chống nạnh một tay vuốt cằm,"Nói như vậy là do tôi hiểu lầm cô? Chẳng lẽ cô chỉ muốn gọi anh ấy đến để nhìn thấy tôi đánh cô mà thôi?"


"Không phải tôi gọi anh ấy đến."

"Cô nương à, cô xem tiểu thuyết quá nhiều rồi đấy! Mà quên, bộ dạng cả vú lấp miệng em vừa nãy của cô đâu rồi nhỉ? Là ai nói tôi nên đi chết đi hả?"


"Cô đừng nhục mạ tôi!" Rốt cuộc Lăng Điềm Điềm cũng ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ đang phẫn nộ trước mặt, thoáng chốc nước mắt liền chảy ra.


Cô nói: "Tôi biết, từ trước tới nay tiểu tam chỉ là loại người hạ lưu. Cô nghĩ tôi muốn trở thành người như vậy sao?"


"Được rồi, cả hai đừng nói nữa." Nơi này cũng chỉ có Vân Thiên được coi như còn bình tĩnh, anh đến gần hai người phụ nữ đang giương cung bạt kiếm, cố gắng nhịn xuống ý muốn quan sát tình hình của Lăng Điềm Điềm, nhẹ nhàng trấn an bạn gái: "Chúng ta ra ngoài trước đã."


Hất tay của Vân Thiên ra, Đinh Hà Yên cao giọng kêu lên, dường như muốn cả thế giới đều nghe thấy: "Tiểu tam đã tới tận cửa muốn soán vị rồi, vợ cả là em chẳng lẽ phải dâng lên vị trí nhường cho cô ta sao? Em rất muốn xem xem cô ta làm tiểu tam là do có ẩn tình khó nói gì?"


Vân Thiên không quan tâm bạn gái muốn cái gì, anh nhanh chóng cầm lấy túi xách và di động trên mặt bàn lên: "Đi thôi."


"Em không đi! Vân Thiên, anh cho rằng hôm nay anh sẽ không có việc gì à? Anh nghe cho rõ đây, ngày nào anh còn chưa giải quyết dứt điểm với cô ta thì ngày đó chúng ta không thể hòa hợp được! Anh còn để ý tới con tiểu tam này phải không? Hai người bọn em nhất định phải nói chuyện cho rõ ràng."


Thật ra, Đinh Hà Yên luôn tự cho mình là một người lòng dạ thẳng thắn, rất ghét gặp phải những người phụ nữ giả tạo, thích làm ra vẻ; mà hiển nhiên ở trong mắt cô ta, Lăng Điềm Điềm chính là loại người như thế.


Gia đình Đinh Hà Yên cũng không giàu có gì, kinh tế chỉ thường thường bậc trung. Sống dưới sự bảo vệ của cha mẹ hai mươi mấy năm chưa từng kết giao cùng bạn trai, bởi vậy sau khi thực sự có người yêu liền dốc hết lòng hết dạ mà yêu. Huống hồ, người bạn trai này lại vĩ đại đến mức khiến cho người ta ghen tị — giống như truyện cổ tích giữa đời thường vậy, cuộc sống tốt đẹp đến thế có vẻ không được chân thật. Vân Thiên vừa có tiền, có gia cảnh, lại soái khí ngời ngời như thế cô ta sao có thể để vụt mất được.


Vì thế Đinh Hà Yên lại càng thêm quý trọng tình yêu này, cô ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc tình yêu xuất hiện tạp chất, huống chi lại là kẻ thứ ba? Nhưng người phụ nữ này lại không nghĩ đến cái tình cảm mà cô ta dành cho Vân Thiên có thật sự là tình yêu, và Vân Thiên anh có yêu cô ta hay Đinh Hà Yên chỉ là thế thân cho người nào đó...


Vấn đề là, phụ nữ vĩnh viễn không hiểu được tâm lý của đàn ông, Đinh Hà Yên càng như vậy thì lại càng làm hao mòn tính kiên nhẫn của đàn ông, từng chút từng chút một, cho tới lúc kiên nhẫn không còn.


Lăng Điềm Điềm lạnh lùng nhìn Đinh Hà Yên, giờ phút này, cô chỉ muốn biết anh có thực sự không có chút cảm giác gì với cô hay không. Chỉ nghĩ tới việc anh sẽ chọn Đinh Hà Yên, Lăng Điềm Điềm đã cảm thấy tâm can đau nhói. Ánh mắt cô không khỏi dõi theo từng hành động của anh.


Bạn gái hoạt bát, đáng yêu bày ra dáng vẻ người đàn bà chanh chua, chửi đông đổng; sắc mặt Vân Thiên dần dần có chút khó coi.


"Anh và cô ấy không có gì cả."


"Anh gạt em!"


"Không phải, thật sự không có gì mà. Đi thôi, chẳng phải em muốn nói chuyện với anh sao?" Khi nói những lời này, Vân Thiên có hơi sợ không dám nhìn vẻ mặt của Lăng Điềm Điềm.


Anh cũng biết lời nói đơn giản mà trực tiếp vĩnh viễn khiến con người bị tổn thương nhất.Vì nó đơn giản, nên quá dễ hiểu, khiến cho người ta một chút không gian ảo tưởng, lừa dối bản thân cũng không có.


Vì nó trực tiếp, nên rất kiên định, giống như đánh người ta rơi vào hầm băng, thậm chí Lăng Điềm Điềm còn không cảm giác được một chút độ ấm nào. Vẻ mặt của cô ung dung bình thản, chỉ có đôi môi là nhẹ nhàng run rẩy.

Đinh Hà Yên cảm thấy thái độ của Vân Thiên đã thể hiện rõ ràng lập trường của anh. Vân Thiên tuyệt đối vẫn đứng bên cạnh cô ta.


Đinh Hà Yên nhận lại túi xách của mình, nhìn Lăng Điềm Điềm cười đắc ý: "Còn nỗi khổ tâm của cô đâu, vẫn không nói ra được à?"


"Bớt nói đi một chút."


"Em phải nói, là anh sai trước! Bộ mặt thật sự của cô ta anh đâu có biết! Để em nói cho anh nghe."


Lăng Điềm Điềm có chút không cam tâm, cô đau đớn nói lên tiếng lòng của mình, muốn thổ lộ tất thảy: "Tôi thực sự yêu anh ấy! Mười lăm năm cuộc đời lúc trước của Vân Thiên đều có mặt của tôi, dựa vào cái gì hiện tại tôi phải rời khỏi cuộc sống của anh ấy?"


"Tôi không phải tiểu tam! Thực sự không phải! Nếu có ai đó là tiểu tam thì người đó chính là cô, chính cô mới là kẻ thứ ba can dự vào cuộc sống của chúng tôi!"


"Mẹ kiếp, con trà xanh biểu này diễn trò đến nghiện rồi đi? Hôm nay tao không đánh chết mày thì tao không phải họ Đinh!"


Đinh Hà Yên lập tức kích động lao lên, Vân Thiên không thể không dùng cả hai tay ôm lấy thắt lưng của cô ta, vừa lôi vừa túm, kéo ra ngoài. Khi nghe những lời kia, tim anh không khỏi rộn rạo, lại dằn xuống cảm giác khác lạ này, Vân Thiên tiếp tục hành động của mình.


"Buông ra!".


"Anh buông ra cho em!"


Không để ý tới bạn gái cố sống cố chết giãy dụa, Vân Thiên tranh thủ liếc mắt nhìn thoáng qua Lăng Điềm Điềm, cũng coi như là cảnh cáo.


Nhưng vừa chạm đến ánh mắt của cô thì anh tức khắc dời tầm mắt đi. Ánh mắt đó chứa vô vàn bi thương, Vân Thiên không biết phải đối mặt như thế nào.


Chạm phải ánh mắt đau xót giống như mất đi tất cả mọi thứ, Vân Thiên mới nhớ ra Lăng Điềm Điềm đã mất cha mẹ, cô không thể chịu nổi nếu mất thêm cái gì nữa.


Vân Thiên lại càng thêm áy náy..... Chắc là thương hại đi...


Nhìn bóng dáng hai người qua khỏi cửa phòng, Lăng Điềm Điềm toàn thân vô lực, thuận theo bàn trà ngã ngồi xuống đất, vội lấy tay che miệng ngăn từng tiếng nghẹn ngào đứt quãng.Nghe thấy tiếng vang phía sau, Vân Thiên run run nắm chặt hai tay, nhưng vẫn không quay đầu lại.


Vậy là anh đi rồi, anh không ngoảnh lại nhìn cô đến một lần. Bóng lưng lạnh lùng của anh đã khiến lòng Lăng Điềm Điềm càng thêm nguội lạnh. Quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, một bên má bị Đinh Hà Yên tát lúc nãy không cảm thấy gì sao giờ lại đau rát đến lạ. Haha, Lăng Điềm Điềm, mày thế mà cũng có ngày hôm nay đấy, bị đánh ghen đấy, thật nhục nhã mà. Nhục, nhục sao? Nó có lớn bằng nỗi đau đớn thấu tâm can của cô không, tình yêu của cô đối với anh không đáng một xu, ngay cả một ánh mắt đồng tifh anh cũng lười cho cô nữa mà...


Lấy điện thoại di động ra, cô thuần thục ấn một dãy số.


Vẻ mặt của cô bình tĩnh đến đáng sợ, chắc nước mắt giờ đã cạn khô, chỉ thấy đôi mắt sưng húp và tiếng nói phát ra lại nức nở nghẹn ngào, bi thương đau xót .....là tố cáo tất cả mềm yếu nơi cô.


"Alo? Lăng Hạ Nhàn.".


"Chị... chị không sao cả."


"Thật mà. Hôm nay... em ăn cơm cùng với chị đi."


"Ừm, bây giờ... chị... đến đó đây."


————–Trong không khí quanh quẩn hương cafe thơm ngát, không biết là hương cafe khiến cho không khí thêm say mê hay là không khí làm cho hương cafe thêm nồng nàn. Từng tốp năm ba người ngồi một bàn, hoặc bàn chuyện, hoặc hẹn hò, trên mặt mỗi người đều mang theo cảm xúc tự nhiên thanh thản.


Không thể nghi ngờ đây là một quán cafe có khung cảnh vô cùng tốt, mà một quán cafe như vậy thì chị em nhà họ Lăng hiện giờ đang nghèo túng quả thật không thể vào nổi.


Lăng Hạ Nhàn lạnh mặt nhìn chị gái rút ra một tấm thẻ đặt lên trên bàn, rồi đẩy về phía cậu.


"Tiền này chị lấy ở đâu?"


"Chuyện đó em đừng quan tâm, cứ học cho thật tốt là được rồi."


"Chị không nói cho em biết tiền này ở đâu ra thì em tuyệt đối sẽ không dùng." Lăng Hạ Nhàn cố chấp mở miệng, giống như một con nhím xù đầy gai.


Có lẽ là nhận ra nguyên nhân của bầu không khí căng thẳng hiện giờ, Lăng Điềm Điềm mỉm cười trêu chọc: "Yên tâm đi, không phải là tiền bán thân đâu."


Nụ cười này nhìn rất giả tạo.


Nhìn ở dưới bất kỳ góc độ nào thì nụ cười tưởng chừng như hoàn mỹ kia đều tản ra sự yếu ớt, ánh mắt sưng đỏ đã biểu lộ ra tất cả.


Lăng Hạ Nhàn không nói gì nữa, cậu dựa lưng vào bức tường phía sau, nhìn thẳng vào Lăng Điềm Điềm —– cậu chờ một câu trả lời hợp lý.


Tiếng nhạc thanh nhã không ngừng truyền vào tai, đem tầm mắt dời về phía người đánh đàn cô độc, Lăng Điềm Điềm nói: "Hỏi nhiều như vậy để làm gì?"


Lăng Hạ Nhàn vẫn duy trì tư thế, không lên tiếng.


"Thằng nhóc này, sao lại ngoan cố như vậy?"


.......


"Tốt xấu gì chị cũng là chị của em mà."


.......


".................."


.......


Bồi bàn đã đi qua đi lại hai lượt, hai người vẫn duy trì trạng thái trầm mặc.


Không biết qua bao lâu, Lăng Điềm Điềm bưng lên tách café đã lạnh, nhưng không uống, chỉ nhìn mặt nước café trong tách vì động tác của cô mà dao động: "Là của Vân Thiên."


"Vân Thiên?"


"Ừm, chắc cậu vẫn còn nhớ, mới trước đây cậu rất thích theo sau anh ấy chạy tới chạy lui."


"...... Vì sao anh ấy lại cho chị tiền?"


Gần như trong nháy mắt, một giọt nước mắt rơi vào trong tách cafe. Lăng Điềm Điềm nhẹ nhàng trả lời: "Hiện tại chị là ...... bạn gái của anh ấy."


"Là bạn gái thì sẽ cho tiền?"


"Sao không thể cho tiền bạn gái?"


"Vậy chị khóc cái gì?"


"Chị không khóc! Cậu đoán mò vớ vẩn gì chứ?"


Đây quả thực là lời nói dối kém cỏi nhất!


Bọng mắt sưng lên, chóp mũi đỏ ửng, không che giấu nổi ánh mắt trốn tránh, thương tâm...... Có quá nhiều sơ hở để vạch trần lời nói dối, nhưng ngay tại lúc này Lăng Hạ Nhàn lại do dự không muốn làm rõ mọi chuyện.


"Ting... Ting... Ting..." Màn hình di động trên mặt bàn đột nhiên sáng lên, đây rõ ràng là chiếc điện thoại "đã bị mất" kia của Lăng Điềm Điềm.


Cô chậm rãi mở tin nhắn ra xem: Tốt nhất em nên giải thích một chút về việc gửi tấm ảnh chụp kia cho anh.


Là Vân Thiên gửi đến.


Cô nhanh chóng gửi tin trả lời: Em sẽ giải thích.


Đinh Hà Yên quả nhiên nói cho anh, thế cũng tốt thôi.


Tận mắt nhìn thấy chị gái chỉ vì nhận được một tin nhắn nhỏ mà tươi cười ngọt ngào, Lăng Hạ Nhàn cũng bưng cafe lên: "Là tin nhắn của anh Vân Thiên?"


Lăng Điềm Điềm vẫn cười thật hạnh phúc: "Ừ."


Uống một hơi cạn sạch cafe, Lăng Hạ Nhàn xách ba lô đứng dậy: "Em đi đây, nếu chị đã lựa chọn, thì..... tự giải quyết cho tốt."


Thân ảnh cao lớn quay người rời đi.


Lăng Điềm Điềm nhìn theo bóng dáng kia, thuần túy cảm khái một câu: "Hạ Nhàn cũng đã trưởng thành rồi."


Lăng Hạ Nhàn tăng nhanh bước chân.


Lăng Điềm Điềm ngồi nhìn em trai xoay người bỏ đi, ánh mắt cô tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịnh. Đứa em này là thứ mà ông trời giữ lại cho cô, là chút ấm áp mà cô cần tới, và có lẽ ngoài anh ra, cậu là người quan trọng nhất đời cô. Cô luôn muốn bảo vệ cậu thật tốt, muốn cậu sống vui vẻ không phải lo việc mưu sinh vất vả, tất cả đã có cô chèo chống, nhưng có vẻ cậu không còn dựa vào cô nữa rồi...


..................................


Mà ở một nơi khác.


"Alo? Toàn soạn báo XL phải không?"


"Tôi muốn cung cấp cho các anh một tư liệu thực tế, có liên quan đến một tiểu tam vô sỉ!"


"Anh có thể gọi tôi là ...... cô Đinh."


"Người phụ nữ kia không cần che giấu đâu, cô ta tên là Lăng Điềm Điềm."


"Được, bây giờ tôi bắt đầu kể đây."


"Cô ta là một nữ tiếp viên bán rượu, hơn nữa......".


...........................................Còn tiếp......................................😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro