Câu chuyện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cô ấy vẫn chưa về à ?

Lâm Hạo lo lắng hỏi dì Lý qua điện thoại. Vì sao Tô Nhã chưa về ? Chẳng lẽ còn đợi Hứa Minh? Nhưng nay Hứa Minh bận họp, sẽ không đến đó Tô Nhã được. Mà trời thì đang mưa. Không kịp nghĩ nhiều, anh vội lao xe đội mưa tới sân trường của Tô Nhã. Nhưng sân trường không một bóng người.

Anh tự cười mình thật ngốc. Đã tan học gần 2 tiếng rồi, có ai ngốc mà đứng đợi nữa chứ. Chỉ có anh mới là kẻ ngốc, đi lo lắng dư thừa. Nhưng kẻ ngốc kia thực tồn tại. Ánh mắt Lâm Hạo nhìn về phía cô gái ngỏ đang nép mình dưới mái hiên. Anh mỉm cười, cầm ô đi về phía cô.

Bước chân anh khựng lại. Có người đã nhanh chân hơn anh. Một cái ô hiện lên che cho Tô Nhã. Hứa Minh đã đến. Tô Nhã vui vẻ cười, không hề bận tâm vì phải chờ đợi, cùng sóng bước với Hứa Minh trong một chiếc ô. Họ vui vẻ rời đi, chỉ có anh đứng đó. Tự cười mình lo chuyện bao đồng, anh vứt chiếc ô xuống đất, mặc mưa gió tạt vào người, lạnh lùng quay đi. Đến cuối cùng, anh vẫn chậm một bước.

Có điều anh không phải kẻ ngốc nhất. Bên cạnh hai kẻ ngốc còn có cô gái ngốc hơn. Nếu anh để ý kỹ sẽ thấy bên cạnh Tô Nhã còn có một người nữa. Cô gái nhỏ bé đứng thu mình lại để tránh mưa. Ngay từ đầu cô đã thấy Lâm Hạo. thấy ánh mắt tuyệt vọng của anh nhìn hai người rời đi. Mặc mưa gió, cô muốn chạy lại an ủi anh. Nhưng bước chân của cô đã dừng lại ở giữa sân trường vì ngay lúc đó Lâm Hạo đã vứt bỏ chiếc ô và quay lưng rời đi. Cô sững người đứng đó, mặc cho mưa ướt nhẹp người. Trong câu chuyện này, hai người kia là nhân vật chính, anh chỉ là vai nam phụ, còn cô thì sao? Một nhân vật quần chúng đến ngay cả tên cũng không có. Cô yêu anh nhiều năm như vậy mà anh...một cái tên cũng không dành cho cô. Anh còn chưa từng nhìn cô. Có lẽ cũng chẳng biết cô là ai, chẳng biết mỗi ngày cô đều đứng bên cửa sổ nhìn anh chơi bóng dưới sân trường.

Cô yêu anh, âm thầm như thế...

MAK

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro