Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương I

Một trận tuyết dày bao phủ khắp nơi,bốn phía sương mù một mảnh trắng xoá . Một thanh niên mặc áo lam đeo giỏ trúc từ sườn núi đi đến,nhìn dáng dấp như thầy y lên núi hái thuốc.

Chỉ tiếc gặp khí hậu không tốt lại có bão tuyết,thảo dược cũng vì thế bị chôn trong tuyết,rất khó tìm.

Đi tới, đi tới hắn bỗng nhiên ngừng cước bộ, ngồi xổm người xuống, đưa tay đào trên đống tuyết, một khối trăng trắng lập tức nằm trong tay hắn.

“Hả,nơi này lại có vật nhỏ thế sao.”

“Ô.” Vật nhỏ phát ra tiếng động,nhìn dáng dấp như bị đông cứng,đang run rẩy trong tay hắn.

“Ngươi tên gì?” Hắn chọt chọt vào bụng trắng vật nhỏ, hỏi.

“Ô.” Vật nhỏ hữu khí vô lực vung móng vuốt về

phía hắn.

“Như vậy đi,ta nhặt được ngươi,bắt đầu từ đây ngươi chính là của ta.” Sau đó hắn nhìn vật nhỏ như đang suy nghĩ tiếp theo gật gật đầu”Ừm,ta vừa lúc thiếu một vị thuốc dẫn,thôi thì cứ chọn ngươi.”

“Ô ô. . . . . . .” Vật nhỏ vừa nghe người này muốn đem y làm thuốc dẫn,lập tức tỉnh táo tinh thần,chân trước rồi móng vuốt đồng loạt cứ thế vùng vẫy không ngừng.

Hắn không quan tâm vật nhỏ vung móng vuốt ra sức phản kháng,cởi ra áo ngoài quấn Bạch Bạch thành một đoàn, sau đó ném vào vỏ trúc phía sau,quay người đi trở về.

Dùng nước nóng tắm rửa cho vật nhỏ,tiếp nữa dùng khăn lông giúp y lau khô bộ lông ướt nhẹp,thì ra vật nhỏ là một con chồn bạc xinh đẹp,chỉ tiếc quá nhỏ,thoạt nhìn cùng bằng con thỏ trắng.

Thầy thuốc trẻ tuổi tên là Xán Liệt,theo sư phụ sẽ sống dưới chân núi,nhưng sư phụ hắn hầu như không bao giờ chịu ở nhà,để lại một mình tiểu đồ nhi tự học thành tài.

Xán Liệt thỉnh thoảng vào trong trấn mở y quán xem chửa bệnh cho người nghèo, người nghèo trong thôn ai cũng thích tiểu đại phu này.

Vật nhỏ theo bên cạnh Xán Liệt ba ngày,mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon dần dần mũm mĩm,mà Xán Liệt như cố ý muốn nuôi Bạch Bạch mập mạp.

Chuyện vật nhỏ thích làm nhất chính là chạy đến bờ sông,nhìn bóng mình dưới nước,liếm liếm bộ lông thuần trắng không một tia tạp sắc,vẫy vẫy đuôi nhung to phía sau, vật nhỏ rất tự hào.

Trên đời này nào có chồn bạc có thể xinh đẹp như y,vật nhỏ luôn tự nghĩ thế,sau đó vung đuôi,vui mừng chạy dọc theo phía bên trái suối,bởi vì mặt trời đã xuống núi,giờ cơm tối đã đến.

Hôm nay vẫn thịt gà trộn lẫn cơm,vật nhỏ đương nhiên thích ăn gà,nhìn thôi đã chảy nước miếng,nhưng đối với từng hạt cơm trong chén lại không chút hứng thú,mỗi lần luôn ăn đến đống gà chén,chừa lại cả đống cơm.

Xán Liệt cầm chiếc đũa gõ gõ đầu vật nhỏ ,cười nói”Ngươi mà còn kén ăn nửa lần sau sẽ không cho ăn gà,chỉ có cơm,xem ngươi có ăn hay không.”

Vật nhỏ bĩu môi xem thường,nào có hồ ly không thích thịt chỉ thích cơm,y cũng đâu phải loài người,hừ,y cố ý không ăn đấy,để xem có thể làm gì mình.

Xán Liệt đương nhiên không có cách,mỗi ngày như cũ cho vật nhỏ ăn ngon,cho nên vật nhỏ ở trước mặt hắn càng thêm ngang ngạnh đắc ý. Buổi tối lúc ngủ, Xán Liệt theo thói quen kéo vật nhỏ lại gần mình,xem nó như lò sưởi ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro