Đoản Văn 28th: Torisetsu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một songfic :))) Lần này là bài 'Torisetsu', một bản tình ca cũng khá là đáng yêu :3

Tặng cho vợ yêu <3 <3 vì đã đoán ra thính của chồng :)))

Enjoy :3

==========

Cảm ơn anh rất nhiều,

Vì đã để mắt đến và chọn một người như em

Trước khi sử dụng tình yêu này,

Hãy đọc kỹ hướng dẫn sử dụng đã anh nhé.

Luôn luôn nâng niu nó, thật cẩn thận và dịu dàng

Đó là một vật có một không hai đấy,

Không trả lại,

Không trao đổi

Và xin hãy luôn thấu hiểu, được không anh?

Lee Ji Hoon ngây ngốc đứng từ ban công nhìn xuống cả một khuôn viên rộng lớn phía đối diện nhà mình đã bị nhuộm hồng rực bởi biết bao nhiêu là bóng bay hình trái tim cùng hoa hồng. Ở ngay giữa màu hồng rực ấy, nổi lên một dáng người mặc áo thun trắng cùng quần short màu xanh lá đậm.

-LEE JI HOON, ANH YÊU EM!!!- Người nọ bắt loa lên, hướng về phía cậu ở trên ban công đối diện mà gào, hình như còn đang sợ Ji Hoon không nghe thấy nữa kia.

Bao nhiêu hàng xóm cũng như người đi đường ngang qua nhìn thấy, đều không ngần ngại mà đứng lại vỗ tay ủng hộ vô cùng nhiệt tình. Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía người con trai đứng trên ban công.

Lee Ji Hoon ngượng chín cả mặt. Thẹn quá hóa giận, liền bặm môi, trừng mắt quát người vừa cất công tỏ tình với mình:

-KWON SOON YOUNG ĐÁNG CHẾT!!!! TÔI ĐÂY GHÉT NHẤT LÀ HOA HỒNG!!!

Tiếp đó liền quay gót, sập cửa đi vào trong nhà. Mọi người quay sang anh chàng kia, ánh mắt đầy cảm thông. Chẹp, đã chuẩn bị kỳ công như vậy mà vẫn bị từ chối, số nhọ thật.

Nhưng nào có ai biết, tên ngốc họ Kwon thu dọn trở về nhà mà cười ngớ ngẩn suốt cả ngày dài, chỉ vì một tin nhắn sáng ngày được gửi vào điện thoại:

"Đồ ngố, em cũng yêu anh..."

Rồi sẽ có những lúc,

Em đột nhiên rơi vào trạng thái thật tồi tệ

Dù cho nếu anh có gặng hỏi lý do,

Thì em cũng sẽ không trả lời đâu

Nhưng chắc chắn, em sẽ rất giận nếu anh bỏ em lại một mình đấy

Tha thứ cho em, vì luôn cư xử như vậy

Nhưng, không cần quá băn khoăn lo lắng đâu anh

Chỉ cần anh ở lại với em, đến cuối cùng.

-Bảo bối, em sao vậy? Mau mở cửa cho anh đi!- Soon Young đập cửa phòng, nét lo lắng hiện rõ trên gương mặt điển trai.

-Anh biến đi cho tôi, đừng có mà vác cái mặt ngố của anh về nhìn tôi nữa!!!!- Tiếng nói vọng ra từ trong phòng tuy có giận dữ, nhưng chắc chắn có pha thêm chút xót xa nghẹn ngào, hồ như vẫn còn đang khóc.

Nhận ra điều ấy, Soon Young bỗng giật mình. Lần này lớn chuyện thật rồi đây. Khẽ nuốt khan, anh len lén mở cửa vào. Quả như dự đoán,trên giường kia là cục bông đang cuộn trong chăn, thi thoảng lại run lên rồi phát ra tiếng nấc khe khẽ.

-Hoonie...

-Anh mau biến đi, đừng có mà vào đây!- Ji Hoon ngắt lời anh, xong lại cuộn tròn lại mà khóc.

-Bảo bối, anh xin lỗi.- Soon Young chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cục bông kia vào lòng.

-Anh... Anh chưa bao giờ bỏ em ở lại một mình khi chúng ta cãi nhau cả... Youngie... Em sợ lắm...- Ji Hoon vẫn sụt sùi khóc, cách một lớp chăn ôm lấy người nọ.

-Bảo bối, anh sai rồi, xin lỗi em.

Soon Young ôm chặt lấy người trong lòng, lời xin lỗi thoát ra thập phần ôn nhu. Anh chính là không thể nào rời bỏ cậu ấy, dù thế nào cũng không thể...

Em sẽ vui vẻ cả ngày dài,

Nếu anh dịu dàng nói một điều gì đó về em

Như khen rằng móng tay em vừa làm trông thật đẹp

Hãy để ý,

Dù cho đó là thay đổi nhỏ nhất

Quan sát em, một cách thật kỹ càng

Nhưng không có nghĩa,

Là anh để ý thấy em đã trở nên mũm mĩm hơn một chút

Hay những điều vụn vặt không cần thiết khác đâu nhé.

-Này bảo bối, em thật xinh đẹp.- Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu từ đằng sau.

-Đừng nịnh em, anh sẽ không xơ múi được gì đâu, em nói trước.-Ji Hoon thở dài, tiếp tục công việc viết nhạc của mình.

-Anh nói thật.- Soon Young nói, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, Ji Hoon cũng chỉ biết bó tay thôi, tên này, thật quá dẻo mồm đi.- Nhưng hình như em có hơi mập lên hả?

Khựng.

Kwon Soon Young anh vừa nói cái ngu người gì vậy...

*Cảnh sau đây chứa nội dung bạo lực máu me vô cùng của đôi trẻ SoonHoon, chúng tôi xin phép được lược bỏ đế giữ tính trong sáng lãng mạn cho đoản lần này (=v=)*

Rồi đến ngày mà,

Tháng năm khiến em trông già đi

Và anh cũng bắt đầu tìm cho bản thân một người khác

Thì em muốn anh hãy nhớ lại,

Ngày đầu tiên mà hai ta gặp nhau.

Từ nay về sau, hãy mãi mãi ở lại cùng em nhé

Mặc dù em luôn trẻ con thế này đây,

Hãy thật vị tha và mỉm cười với em

Làm cho em cười, cứ như thế, mãi luôn như vậy

Vì em là người mà

Cả đời này nguyện được ở bên anh.

Gió nhè nhẹ mang cơn mưa tràn về trên mảnh đất nhân gian ngày mùa thu xa vắng. Thoảng trên khung cửa sổ mùi hơi nước thật dễ chịu. Ji Hoon ngồi trên chiếc ghế tựa, nhàn nhã lim dim mắt như một con mèo ngái ngủ, mái tóc mềm nhạt màu khẽ bay theo chiều gió. Bàn tay để trên cuốn sách lật dở, lấp lánh một chiếc nhẫn bằng bạch kim.

-Hoonie, coi chừng cảm lạnh.- Soon Young nhẹ nhàng bước đến ,đem một chiếc chăn khẽ phủ lên đôi vai hơi gầy của cậu.- Em phải biết giữ sức khỏe chứ, em đâu còn là thanh niên mới mười tám tuổi nữa, em nghĩ mình còn khỏe mạnh lắm sao?

-Youngie, anh lại lo xa rồi.- Cậu bật cười, ngây ngốc mà hình như lại pha lấy một nỗi buồn dịu dàng xót xa.- Em chưa yếu đến mức ấy mà...

-Nhưng anh thật sự rất lo cho em, bảo bối...- Soon Young khẽ nhíu mày, tay tiếp đó liền với ra để khép bớt cửa sổ vào.

-Em thật sự không sao mà...

Mơ màng chìm vào giấc ngủ, Ji Hoon mơ hồ cảm thấy làn môi của ai đó ấm áp đặt lên gò má mình. Cứ thế chìm vào cõi mộng mị, cùng một nụ cười thật xinh đẹp trên gương mặt thuần khiết.

Bằng cách thật bất ngờ, chỉ một bông hoa đáng yêu

Cũng đủ khiến cho trái tim em chợt rung lên đầy ấm áp

Tặng em một món quà nho nhỏ vào một ngày bình thường,

Sẽ rất tuyệt vời, anh có nghĩ vậy không?

Cách chọn quà của anh,

Cũng ảnh hưởng nhiều lắm đấy nhé.

Nhưng chỉ cần vài dòng thư tay ngắn ngủi vụng về của anh

Đã có thể khiến em vô cùng, vô cùng hạnh phúc.

Ngày hôm ấy, cậu thức dậy với mùi bơ đường ngào ngạt. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường bỗng nhiên xuất hiện một bó hoa Baby's breath được đặt trong chiếc lọ thủy tinh xinh xắn. Căn phòng hình như được trang trí thêm một vài cái stickers dán tường màu dạ quang mà cậu rất thích.

'Tặng cho em, bảo bối

Dù không nhân dịp gì cả, anh chỉ muốn nói là

Anh yêu em'

Bất giác, Ji Hoon phì cười.

Cảm giác ấm áp len lỏi trong lồng ngực, thật dễ chịu biết bao...

Một lúc nào đó đẹp trời, hãy đưa em ra ngoài

Ngày kỷ niệm của chúng ta,

Hãy cùng ăn một bữa tối thật lãng mạn

Không cần phải nói,

Rằng làm những điều hào nhoáng không phải phong cách của anh.

Chỉ cần đối với em thật tốt

Em chắc chắn sẽ chấp nhận mọi điều ở anh, dù có đôi lúc chúng thật tệ

Với cả con tim, cùng tình yêu chân thành từ tận đáy lòng em.

Xoảng!!

-Kwon Soon Young anh lại định phá nhà có đúng không???

Ji Hoon chạy vội xuống nhà, để rồi tất cả cậu thấy, là hình ảnh Soon Young đang ngồi giữa đống ngổn ngang toàn mảnh vỡ thủy tinh. Cậu bất lực ôm lấy trán mình mà thở dài.

-Em đã nói anh bao nhiêu lần, đi vào bếp thì phải ngó trước nhìn sau rồi cơ mà, sao lại không nghe em vậy chứ?- Ji Hoon vừa chép miệng vừa sát trùng các vết thương trên người Soon Young.

-Anh chỉ muốn chuẩn bị bữa tối cho em thôi mà...

Điệu bộ trẻ con ấy của anh làm cậu phì cười, nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống trán anh, lời nói cũng dịu dàng tựa mật ngọt.

'Ngốc, dù anh có thế nào đi chăng nữa, em vẫn luôn yêu anh mà...'

Lỡ như có lúc,

Má em ướt đẫm những giọt lệ

Chỉ cần anh nhẹ nhàng lau chúng đi

Rồi ôm em thật chặt, vì anh là người duy nhất

Có thể vực em dậy...

Từ nay về sau, hãy mãi mãi ở lại cùng em nhé

Mặc dù em luôn trẻ con thế này đây,

Hãy thật vị tha và mỉm cười với em

Làm cho em cười, cứ thế, mãi như vậy

Vì em là người mà

Cả đời này, sẽ luôn ở lại bên anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro