đoản văn ngẫu nhiên (NorNaib)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè dừng lại giữa khoảng trời xanh trong vắt, để rồi áng mây trắng xoá trôi nổi giữa bầu trời chầm chậm cong vênh ấy theo gió đi xa mãi. Mùi cỏ cháy hừng hực bên đầu mũi, làm sống mũi Naib có chút cay cay, vị đắng và cay nồng của khói, đổ ập vào trong tim.

Gió lộng ùa vào trong vai áo, Naib mặc kệ giọt nắng rơi xuống bả vai gầy, kệ đi làn gió đổ ập lên mái đầu, rơi cả xuống mái tóc nâu đầy cát bụi và mồ hôi. Tên cựu binh nằm lặng giữa thảm cỏ khô, anh giấu mình đi trong vạt áo xanh nhạt, cuộn tròn trong sự cô đơn ăn mòn trong khoảng lặng.

Naib Subedar lạnh, không rõ cho sức bền không còn như thuở xưa, hay là do tim anh lạnh.

Kẻ đào vàng yêu dấu của anh, bỏ anh rồi.

Naib nhớ về những đêm không ngủ, của những chuỗi ngày hừng hực gian nan, nhộn nhạo thẩm thấu trong mùi gỗ sồi và chút vani ngọt ngào, khi cốc sữa nóng va lạch cạch vào nhau trước câu chúc ngủ ngon.

Hoặc đơn giản chỉ nhớ về cái ôm ấm áp vào những đêm lặng gió, an ủi nhau vào lúc cả hai yếu lòng. Và khi ấy, đôi tay sẽ đan lại với nhau, và Norton Campbell ấy sẽ gục mái đầu lên đôi vai Naib, ậm ờ trò chuyện, sau đấy vò nhẹ lọn tóc anh, rụt rè.

Nhưng thôi, giờ tất cả chỉ là quá khứ.

"Tiền bối, em có người mình thương rồi."

Chà.

Đấy là khi con tim Naib chết lặng.

Nó bỗng rách ngang, khi thế giới dấu yêu của anh vỡ nát thành hai nửa, đổ vỡ như thứ đồ sứ phế phẩm vô dụng. Dù cho sự tử vong có xé toạc gã đàn ông đau buồn thành từng mảnh, Naib cũng không còn đau nữa.

Anh nhắm chặt mắt, lặng đi khi nghe tiếng gió rít bên tai. Và chờ đợi khi cả thế giới tối sầm lại, sự hiện diện của tên lính thuê chỉ vồ vập sượt qua trong tim kẻ đào vàng nọ, xuất hiện, rồi phai nhạt đi.

Máu đã cạn rồi, đỏ rực cả nền đất. Nhuộm cả màu đất đen thành sắc nâu xấu xí, nồng mùi sắt, nặc cả mùi đất ẩm sau đêm mưa.

Đôi môi anh mấp máy, thủ thỉ những điều quá đỗi giản đơn, nhưng lại đau đớn quá.

Norton Campbell hỡi.

Chạy, chạy đi em.

Đừng để họ bắt được em, lần nữa.

Em tự do rồi.

Và đừng trở lại bên anh, nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro