[..]-青狱

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng huấn luyện viên mấy ngày nay tức giận.


Vương bạn học cảm thấy Phùng huấn luyện viên mấy ngày nay dị thường lạnh lùng. Mỗi ngày huấn luyện bị phạt hít đất một trăm cái, sau khi về nhà cũng không để ý người ta, khiến cho Vương bạn học mấy ngày nay đều phải ngủ trong thư phòng. Hỏi hắn, hắn cũng không nói, một mực sậm mặt lại. Người này nha, từ lúc nhỏ đã có dáng vẻ này. Tính cách trầm lặng , tức giận cũng chỉ sẽ tự mình giấu ở trong lòng, nếu như hắn không muốn nói, thì hỏi thếnào cũng không hỏi được . Vương bạn học ưu buồn thở dài, mấy ngày nay hắn ân cần làm những món ăn mà Phùng huấn luyện viên thích ăn nhất , Phùng huấn luyện viên cũng chỉ ăn vài miếng liền lập tức trở về phòng.


Vương bạn học uất ức, người này rốt cuộc là thế nào?


Muốn suy nghĩ muốn vỡ đầu mấy ngày, đột nhiên Vương bạn học đang hít đất khóe mắt liếc vềcô gái trong đội đứng ở bên cạnh mình. Vương bạn học linh quang chợt lóe, ngày đó nữ sinh kia vặn không ra nắp chai nước kêu mình giúp đỡ, đối phương còn không cẩn thận ngã vào trên người mình, mình còn đỡ một cái. Chẳng lẽ Phùng huấn luyện viên ghen? Nghĩ tới đây, Vương bạn học sáng tỏ thông suốt.


"Đại Vũ. . . anh khó chịu." Kết thúc một ngày huấn luyện hai người ăn cơm tắm xong, ngay tại lúc Phùng huấn luyện viên mặt lạnh như cũ muốn trở về phòng ngủ , Vương bạn học làm bộ đáng thương ôm dạ dày, ngã ở trên ghế sa lon nhìn Phùng huấn luyện viên đang sắp vào phòng.


Phùng huấn luyện viên ngừng một lát, lại nghĩ đến người này bình thường cũng hay nũng nịu như vậy để được mình chú ý, nghĩ tới đây liền nhẫn tâm không quay đầu lại đi vào phòng ngủ.


"Ôi Đại Vũ! Anh ! . . ."


" Ầm!" Cửa phòng ngủ đóng lại.


Vương bạn học ôm dạ dày, làm bộ đáng thương lẩm bẩm, "Anh đau dạ dày thật mà . . ."


Ngày hôm sau.


Vương bạn học tối hôm qua đau dạ dày nửa đêm còn đứng trên ban công hút thuốc , vì vậy vinh quang bị cảm.


Như cũ bị phạt hít đất, Vương bạn học đau dạ dày đến co quắp, phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt đến kiệt sức, vốn là cảm mạo đã làm toàn thân hắn mệt mỏi, vì vậy, Vương bạn học đang làm đến cái hít đất thứ 27 , té xỉu.


Phùng Kiến Vũ trong lòng run lên, trong đầu trong phút chốc hiện lên dáng vẻ tối hôm qua Vương Thanh làm bộ đáng thương . Nguyên lai hắn bị bệnh thật. Không kịp suy nghĩ nhiều, Phùng Kiến Vũ liền cõng Vương Thanh chạy đến bệnh viện.


Nằm viện,truyền dịch , truyền dinh dưỡng


Vương bạn học rốt cuộc đã khá hơn nhiều, chẳng qua là sắc mặt có chút tái nhợt. Được Phùng huấn luyện viên tự mình đút thức ăn , bạn học nào đó lập tức sanh long hoạt hổ, hận không thể lập tức đi ra ngoài chạy mười cây số. Phùng Kiến Vũ tự mình đút hắn ăn a! ! ! ! ! ! ! Xem ra sau này, nhiều bệnh một chút cũng là tốt. Vương bạn học nghĩ như vậy.


"Vũ ca, anh muốn đi nhà vệ sinh ." Nhìn Vương bạn học đang vô nước biển , Phùng huấn luyện viên lập tức cầm bình nước biển đỡ người đi vào phòng vệ sinh. Phòng bệnh một người thật tốt, an tĩnh không người quấy rầy, phòng vệ sinh thậm chí còn trang bị vòi hoa sen.


"Vũ ca, giúp anh cởi quần có được hay không, anh chỉ có một cái tay không tiện." Vương bạn học vẻ mặt thành thật thêm vô tội, Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, "Một cái tay cũng có thể cởi." "Đại Vũ. . . Em giúp anh đi mà. . .anh đang bị bệnh. . . tối hôm qua em đều không quan tâm anh ."


Vương Thanh bắt đầu ủy khuất, thân cao 193 nhưng lại ở trên người Phùng Kiến Vũ 182 co tới cọ lui, đầu chôn thật sâu trong ngực Phùng Kiến Vũ . Phùng Kiến Vũ thở dài, không thể làm gì khác hơn là giúp hắn. Tay mềm mại vừa tiếp xúc với da thịt người nào đó , mấy ngày không có thân cận da thịt , Vương bạn học nhất thời nổi lên phản ứng.


"Ah anh. . ." Phùng Kiến Vũ thấy đũng quần hắn nổi phản ứng , khuôn mặt liền đỏ lên. Mỹ sắc trước mặt, không ăn mới là ngu đần. Vương Thanh gỡ kim xuống vứt qua một bên, cúi người mạnh mẽ hôn lên. Hai tay không hề ôn nhu xoa nắn điểm nhạy cảm trên người Phùng huấn luyện viên, trải qua tình sự đã thành thói quen thân thể bị Vương bạn học trêu đùa, không lâu sau cũng nổi lên phản ứng.


"Ngô. . ." Phùng Kiến Vũ thỏa mãn hừ ra, mà hạ thân Vương Thanh đã sớm cứng rắn lợi hại. "Đại Vũ. . . em có phải là ghen hay không? Ân? hai đứa anh thật không có gì. . . anh cũng không biết cô ấy tên gì." Vương Thanh vừa gặm cắn da thịt trên người Phùng Kiến Vũ vừa giải thích.


"Đây là bệnh viện. . . Vương Thanh, anh đừng làm rộn. . ." Phùng Kiến Vũ bị áp trên tường, tiếp nhận người đàn ông ra sức trồng dâu mang tới khoái cảm. Vương Thanh đưa tay đem cửa phòng vệ sinh khóa lại, "Ngoan. . . Sẽ không có người đi vào. . . em nhìn xem anh đang bị bệnh . . . bồi thường anh!" Vương Thanh lột quần áo trên người Phùng huấn luyện ra , liền dùng sữa tắm trên bàn không nhẹ không nặng bắt đầu khuếch trương.


" Ân. . . Đừng làm ở chỗ này có được hay không. . . Chúng ta về nhà, về nhà lại . . . Ah!" Phùng Kiến Vũ khẽ hô, người phía sau đã đỉnh vào. Tính khí ma sát nội bích, hung hăng lướt qua điểm nhạy cảm."Ah.... anh cmn . . . . . còn có hơi sức làm. . . anh cmn không phải bị bệnh sao. . . Ah. . ." Phùng Kiến Vũ đè giọng than nhẹ, sợ y tá ở hành lang phòng bệnh nghe được thanh âm trong phòng.


"Đại Vũ. . .anh chính là bị cảm mạo. . . Làm một lần xuất một chút mồ hôi là anh sẽ khỏe thôi~" Vương Thanh cười khẽ, động tác càng lúc càng nhanh , vật cứng đỉnh vào điểm nhạy cảm thật khiến cho người ta thoải mái phát điên, lại không thể thống khoái kêu lên.


" Cốc cốc cốc!" Có người gõ cửa.


Phùng Kiến Vũ nhất thời khẩn trương , hậu đình cũng theo tâm tình biến hóa siết chặt lại , Vương Thanh sảng khoái gầm nhẹ mộ tiếng . Vương Thanh rút ra , xoay người Phùng Kiến Vũ lại, hai tay nâng hai chân Phùng Kiến Vũ lên ôm hắn lên áp trên tường. Quanh năm tập luyện khiến cho thân thể Phùng Kiến Vũ dẻo dai cực tốt , hai chân bị mở rộng ra cũng không có cảm giác đau đớn.


"Anh cmn. . ." Phùng Kiến Vũ sắc mặt đỏ ửng, "Bên ngoài có người!" "Tôi đang ở trong nhà vệ sinh ! Một hồi lại tới đổi thuốc!" Vương Thanh la lớn, lại hung hãn đỉnh vào. Thanh âm bên ngoài dần dần biến mất, Vương Thanh hôn lên Phùng Kiến Vũ, nửa người dưới bắt đầu tăng tốc độ va chạm . Lúc này tiếng rên rỉ của Phùng huấn luyện viên toàn bộ bị nụ hôn này nuốt chửng , hai tay vòng ở sau lưng Vương bạn học , vừa đau lại thoải mái hắn hung hãn ở sau lưng Vương bạn học cào mấy vết hồng hồng , mà Vương bạn học sau khi bị cào, càng không chút kiêng kỵ va chạm


Đến cuối cùng, hai người thống thống khoái khoái bắn ra, cũng mất đi khí lực. Vương Thanh mặc dù mất sức nhưng vẫn như cũ thần thanh khí sảng, đem hai người xử lý xong sau cùng đi ra ngoài trở lại giường bệnh, hướng về phía Phùng Kiến Vũ nũng nịu cầu sờ sờ rồi lại cầu hôn hôn sau đó mới trầm trầm thiếp đi. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh đã ngủ, trong lòng mắng chửi Vương Thanh mấy trăm lần mới hận hận chạy đến trên ghế sa lon đi ngủ.


Chờ anh xuất viện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy