"Tai trái nghe lời yêu"-吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Xương sườn, ở phía trước trái tim. 

 Tim, ở bên trái phía sau cây xương sườn thứ tư . 

 Tai trái, thanh âm đến tim gần nhất. 

 Phùng Kiến Vũ nói dùng tai trái nghe lời yêu, là động tâm nhất .

 Về phần tại sao, Vương Thanh mỗi lần hỏi Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cũng cười cười không trả lời. 

 Vương Thanh luôn nói, Đại Vũ học xấu ......... nhưng mà Phùng Kiến Vũ luôn là cười nhìn cậu bé trai trước mắt khi thì ngây thơ, khi thì có trách nhiệm, không, đây là nam nhân của hắn a.

 Thanh nhi, anh không biết là tai trái nghe lời yêu, là biết bao động tâm. 


 [Một] 


 Ngày nào đó hai người ở dưới lầu đi tản bộ muốn tiêu cơm một chút. Vương Thanh theo thói quen đem Phùng Kiến Vũ kéo sang bên phải mình.

 Cùng hàn huyên về tương lai. 

 "Đại Vũ, em sau này muốn có được cái gì?" 

 "Được cái gì? Sự nghiệp thuận bườm xuôi gió." 

 " Ừ. Còn gì nữa không?" 

 "Còn có? Anh và em bất ly bất khí."

 " Ừ." Vương Thanh cong mi mắt, nhìn cậu bé trai trước mặt.

 "Vậy còn anh Thanh nhi? Muốn cái gì?" 

 "Anh sao?" Vương Thanh cười cười nói: "Cái gì tốt nhất anh cũng không muốn, anh có em là đủ rồi." 

 Bên trái cây xương sườn thứ tư của Phùng Kiến Vũ nhảy lên rất nhanh và mãnh liệt .


 [Hai] 


 Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn cẩu cẩu ăn no liền nằm ở trong ổ của mình , hâm mộ ghen tị trừng mắt một cái, thấp giọng than phiền với Vương Thanh đang đứng sau lưng: "Thanh nhi, trên thế giới hạnh phúc nhất là nó nha!"

 "Không phải." 

 Phùng Kiến Vũ sững sốt , đứng lên tiến tới bên phải Vương Thanh nói: "Vậy chẳng lẽ em là hạnh phúc nhất?" Cảm giác cuộc sống của cẩu cẩu là mãn nguyện nhất mà , có chút không nhịn được nghi ngờ ⋯⋯ 

 "Không phải, em là người hạnh phúc thứ hai, bởi vì anh là người hạnh phúc nhất ." 

 "Đại Vũ......." Vương Thanh lại nói: "Bởi vì anh có em ,nên anh là người hạnh phúc nhất ,vì vậy anh chỉ có thể để cho em trở người hạnh phúc thứ hai thôi ." 

 Bên trái cây xương sườn thứ tư của Phùng Kiến Vũ nhảy lên rất nhanh và mãnh liệt


 [Ba] 


 Ngày nào đó, Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh nhẹ nhàng lay tỉnh . Mắt buồn ngủ mông lung nhìn người trước mắt , thấp giọng hỏi: "Thế nào? Thanh nhi ⋯⋯ "

 "Không có sao, cánh tay đã tê rần đổi một chút." 

 Phùng Kiến Vũ khẽ ngẩng đầu lên, Vương Thanh rút cánh tay đã tê rần ra, muốn xuống giường sang phía bên kia Phùng Kiến Vũ , nhưng không nghĩ lại bị Phùng Kiến Vũ ôm chặc lấy.

 "Anh qua bên kia ôm em ngủ." Vương Thanh tiến tới bên tai Phùng Kiến Vũ thấp giọng dụ dỗ. 

 "Không muốn."

 "Anh không ôm em, sợ em ngủ không ngon."

 "Thanh nhi, em đau lòng anh ." Nhỏ giọng nỉ non truyền vào tai Vương Thanh . Vương Thanh cười cười, tiến tới bên tai trái của Phùng Kiến Vũ nói "Anh yêu em, Đại Vũ." 

 Bên trái cây xương sườn thứ tư của Phùng Kiến Vũ nhảy lên rất nhanh và mãnh liệt 


 [Bốn]


 Ngày nào đó Phùng Kiến Vũ nghe Vương Thanh diễn vở kịch Tai Trái , liền không nhịn được nhắc tới một câu: Tai trái nghe lời yêu, là động tâm nhất.

 Vương Thanh hỏi: "Bởi vì tai trái gần tim sao?" 

 Phùng Kiến Vũ khẽ lắc đầu một cái. 

 Vương Thanh lại hỏi: "Đó là bởi vì tim đập ở bên trái sao?"

 Phùng Kiến Vũ lại lắc đầu. Cười mặt đầy thần bí rời đi. 

 Thanh nhi, tai trái nghe lời yêu, đây là anh khiến cho em thành thói quen a. 

Mỗi một lần ra phố , anh đều đứng bên trái để bảo hộ em . Đem nguy hiểm để lại cho anh. 

 Mỗi một lần xe cộ từ bên trái đi ngang , người vĩnh viễn ở bên trái em đều là anh . Anh đem em thương yêu ôm nhu bảo bọc trong thế giới của anh.

 Mà em lần đầu nghe tiếng anh cũng là bên tai trái , tai trái nghe lời yêu, là anh cho em ôn nhu vô thanh vô thức a. 

 Tai trái nghe lời yêu, nhất động tâm . 

 -END-     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy