"Mê mệt body không cách nào tự kềm chế " -吴佩桐 XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đối với thành quả suốt ba tháng rèn luyện của Vương Thanh , có quyền lên tiếng nhất không ai khác ngoài Phùng Kiến Vũ .

Bởi vì cơ bụng này , đường cong này, cơ ngực này  ⋯⋯ mỗi một chỗ Phùng Kiến Vũ đều yêu thích không buông tay.

Vào mỗi buổi tối , chỉ cần Vương Thanh tắm xong quấn khăn tắm đi ra , tầm mắt của Phùng Kiến Vũ liền không thể rời khỏi

Vương Thanh đi đến phòng bếp lưu lại cho cậu cái bóng lưng , cậu liền nhìn chằm chằm vào cái mông của Vương Thanh 

Vương Thanh đi lấy nước xong nghiêng người đưa cho cậu, cậu liền nhìn chằm chằm vào ngực  Vương Thanh 

Vương Thanh cười đễu đem cậu áp lên trên giường, cậu liền nhìn chằm chằm gương mặt Vương Thanh , sau đó hướng về phía người này bắt đầu giở trò.

Vương Thanh bày tỏ hắn cho tới bây giờ cũng không biết Phùng Kiến Vũ lại là một người cuồng cơ bắp... ⋯⋯

Mà Phùng Kiến Vũ bày tỏ mình đối với cơ bắp của Vương Thanh rất hài lòng, lại càng hài lòng hơn với lực hông của Vương Thanh bây giờ

Chẳng qua là Phùng Kiến Vũ  chưa từng nghĩ, một thân cơ bắp độc nhất thuộc về mình sẽ bị công chúng thưởng lãm. Mặc dù họ đều là khuê nữ của mình , nhưng mà Phùng Kiến Vũ vẫn không vui! !

Bởi vì những tấm hình là Vương Thanh tự mình thiếu nợ nên phát lên weibo ! !

Mặc dù nói ba tháng sau muốn kiểm tra thành quả, nhưng mà có thể giống như lần trước cách một lớp áo không được sao ! ! Tại sao phải vén lên! ! Vén lên cũng được đi! ! Còn vén cao như vậy ! ! Ngực cũng lộ ra hết rồi! !

Hừ, không cho phép nhìn không cho phép nhìn! ! Là của ta của ta! !

Phùng Kiến Vũ càng nghĩ càng sinh khí, mà ở trong phòng tắm Vương Thanh tâm tình cực tốt vừa nghe nhạc vừa tắm tựa hồ không biết bởi vì một cái weibo, mình có thể sẽ bị lưu đày đi đến ngủ trên ghế sa lon ⋯⋯

"Thanh nhi ⋯⋯ "

"Ừ ?" Vương Thanh mới từ phòng tắm đi ra liền nghe được Phùng Kiến Vũ  kêu gào, có chút lười biếng trả lời, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Phùng Kiến Vũ ⋯⋯

"⋯⋯ "

"Thế nào?" Vương Thanh cau mày nhìn Phùng Kiến Vũ không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm hắn - có chút không hiểu.

"Cái đó ⋯⋯ "

"Cái gì?"

"Cái đó, em ⋯⋯ anh ⋯⋯ "

"Đại Vũ, em muốn nói cái gì?" Vương Thanh buồn cười tiến tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, nhìn  Phùng Kiến Vũ đang không biết phải nói gì.

Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh gần trong gang tấc , lặng lẽ nuốt nước miếng một cái. Để cho Vương Thanh đi ngủ ghế sa lon những lời này làm thế nào cũng không thể nói ra miệng.

"Đại Vũ, em muốn làm gì?" Vương Thanh cúi người xuống,  ngồi ở trên giường đối mặt Phùng Kiến Vũ 

Phùng Kiến Vũ thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Vương Thanh , vô tội nháy nháy mắt nói: "Muốn ⋯⋯ "

Vương Thanh sững sốt một chút, mới phản ứng được người này hiểu lầm câu kia muốn làm gì ⋯⋯ nhưng mà thịt đưa đến mép có đạo lý nào lại không ăn?

Trực tiếp kéo khăn tắm ra, thuận thế đè Phùng Kiến Vũ ngả xuống giường sau lưng ⋯⋯

"Thanh nhi, của em!" tay Phùng Kiến Vũ ở trước ngực Vương Thanh không ngừng sờ loạn, cuối cùng còn chưa thấy đủ liền tiến lên gặm cắn, trong miệng còn hàm hồ không rõ tuyên thệ chủ quyền.

" Ừ, đều là của em  ⋯⋯ "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy