"Nãi công! cũng là công !"(2) -吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Vương Thanh phiền não ở nhà vòng tới vòng lui ⋯⋯ thỉnh thoảng rên rỉ than thở ⋯⋯ không phải vì lí do nào khác, mà là sắp phải nghênh đón sinh nhật bạn học Phùng Kiến Vũ ! ! 


 Nghĩ tới đây, Vương Thanh lại phiền não đá đá bàn uống trà không vừa mắt , một khắc sau lại ôm mình bị đau nhảy loạn. 

 Tặng cái gì tốt chứ ? 

 Bật lửa? Quá quê mùa ⋯⋯ 

 Quần áo? Bình thường cũng hay mua a ⋯⋯ 

 Đi ăn? Đại Vũ cũng không phải thích ăn hàng ⋯⋯ 

 Mỗi lần nghĩ đến cái gì trong nháy mắt lại bị mình hủy bỏ! Vương Thanh đang phiền não không có nghe thấy âm thanh Phùng Kiến Vũ đón Hạ Hạ cùng Ngốc manh trở về .

 "Thanh nhi?" Không nhìn thấy người bình thường hay dính lấy mình , Phùng Kiến Vũ nghi hoặc kêu gào một tiếng. 

 Lúc này mới đem Vương Thanh đang đắm chìm trong thế giới của mình kéo trở về. Vương Thanh bước nhanh hai bước , muốn đón lấy tiểu ngốc manh đáng lẽ phải đi bộ chứ không phải được ôm trong lòng Phùng Kiến Vũ ,vị trí đó là của hắn nha.

Không ngờ Ngốc manh nhìn ra ý định của ba mình , đưa tay vòng sau cổ Phùng Kiến Vũ, đem mặt vùi vào hõm vai Phùng Kiến Vũ, không thèm để ý tới Vương Thanh đang trừng mắt tức giận nhìn bé. 


 Hạ Hạ nhìn lão ba nhà mình cùng Ngốc manh nổi máu ghen, khôn khéo cầm cặp sách, thay xong giầy đi vào nhà ⋯⋯

 "Hạ Hạ,sao lại không hôn hôn ba ba ⋯⋯" sau lưng truyền tới thanh âm ủy khuất của Vương Thanh

 "Ba Đại Vũ hôn ba là đủ rồi." Hạ hạ cũng không quay đầu lại để lại cho Vương Thanh một bóng lưng tiêu sái.

 Không chờ Vương Thanh tán dương con gái nhà mình hiểu chuyện, đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng dụ dỗ ngốc manh trong ngực hắn , cuối cùng còn nhẹ khẽ hôn một cái, lúc này mới thả ngốc manh trong ngực mình xuống. 

 Ngốc manh bởi vì được ba nhà mình hôn một cái mà thích thú trưng ra mặt mày vui vẻ với Vương Thanh , nhưng trong mắt Vương Thanh lại thành nụ cười dương dương đắc ý ⋯⋯

 Vương Thanh liếc mắt nhìn Đại Vũ đang đổi giày , ủy khuất tiến lên dựa vào. 

 "Đại Vũ, em nhìn một chút bọn chúng ⋯⋯ đều không phải là con ruột của anh⋯⋯

 " Phùng Kiến Vũ thay giày xong vỗ vỗ người rõ ràng so với mình cao hơn một cái đầu nhưng dựa vào trong ngực mình nũng nịu : "Vốn chính là con nuôi! Không phải con ruột a ~ " 

 "Đại Vũ ⋯⋯ em cũng khi dễ anh!"

 "Được rồi ~ em sẽ mua cho anh sữa chua mà anh thích . Đừng ⋯⋯" Lời Phùng Kiến Vũ còn chưa nói hết liền bị Vương Thanh in một cái hôn trên môi chận trở về. 

 "Đúng rồi, Đại Vũ, sắp tới sinh nhật em ⋯⋯ em có muốn gì không?" Thấy Đại Vũ mới vừa mua sữa chua về lại không nhịn được tiến lên trước dính vào.

 "Muốn cái gì? Không bằng đem anh tặng cho em đi ~" nói xong còn không quên trêu đùa sờ soạng mặt Vương Thanh một chút. 

 Vương Thanh sững sốt , trong nháy mắt thẹn thùng nói: "Em muốn phải tặng thế nào ?" 

 Phùng Kiến Vũ câu môi nói: "Đem bản thân mình đóng gói tặng em~ " 

 Vương Thanh lại tiến lên trộm hôn, ôn nhu lại cưng chìu trả lời: " Được."

 Phùng Kiến Vũ sững sốt một chút, không nghĩ tới người này chỉ như vậy đáp ứng mình phản công? 

 Không không không không ⋯⋯ ngây thơ Đại Vũ chỉ biết là có một loại trái cây kêu: Tề chanh. Nhưng không biết có một loại tư thế ⋯⋯ gọi kêu: Tề chanh (⺣◡⺣)♡

 [Tiểu phiên ngoại một] 

 Ngày sinh nhật Phùng Kiến Vũ , theo lý chuẩn bị đi đón Hạ Hạ cùng Ngốc manh tan học , nhưng không nghĩ Vương Thanh gọi một cuộc điện thoại liền đem hai đứa giao cho cha mẹ . Mỹ danh kỳ viết: Hôm nay bọn họ phải trải qua thế giới hai người.

 Cho nên khi Phùng Kiến Vũ về đến nhà, nghênh đón hắn không phải là bữa tối dưới ánh nến, cũng không phải hoa hồng lãng mạn hay bánh sinh nhật gì cả. 

 Mà là Vương Thanh tắm rửa sạch sẽ ,cởi láng quần áo, đeo lỗ tai thỏ, diêm dúa lòe loẹt nằm ở trên giường chờ hắn ! ! 

 Phùng Kiến Vũ sững sốt , vừa nghĩ tới mình có thể phản công, liền tiến lên hôn Vương Thanh một cái ,môi cười chúm chím, thấp giọng nói: " Chờ em ,em đi tắm." 

 Phùng Kiến Vũ cúi đầu xuống hôn môi Vương Thanh, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa dáng môi Vương Thanh , thỉnh thoảng trêu đùa lướt qua hàm răng , ôn nhu chậm rãi kéo dài⋯⋯ 

 Môi Phùng Kiến Vũ dần dần đi xuống, lướt qua xương quai xanh, dừng lại ở trước ngực, Vương Thanh nằm ngửa, môi khẽ mở, nhắm mắt cảm thụ cảm giác ôn nhu Phùng Kiến Vũ mang đến cho hắn

"Đại Vũ ⋯⋯" bất mãn kêu một tiếng, đưa tay kéo người đang tác quái trên người mình 


 Vương Thanh lại chiếm quyền chủ đạo, Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên người Vương Thanh trong nháy mắt quân lính tan rã. Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ khóe môi truyền ra.

 Căn phòng lập tức tràn ngập cảnh xuân nóng bỏng, ngay cả trăng cũng mắc cở đỏ mặt. Chẳng qua là Phùng Kiến Vũ đem chính bản thân mình nhận thức nguyên lai còn có một loại ⋯⋯ tư thế⋯⋯ gọi kêu: Tề chanh! ! 

 Vương Thanh chính là dùng hành động chứng minh :"Nãi công, cũng là công! !

 [Tiểu phiên ngoại hai] 

 Phùng Kiến Vũ tỉnh lại vào ngày thứ hai tức giận dán lên mặt người nào đó đang ngủ say một cái tát. 

 Vương Thanh lúc này mới mê mang mở mắt ra, lập tức đối diện với đôi mắt tức giận của Phùng Kiến Vũ , Vương Thanh trong nháy mắt thanh tỉnh, tiến lên cười cười lấy lòng⋯⋯ 

 "Đi đi đi, đi qua một bên, không phải đã nói sinh nhật em anh sẽ đem bản thân mình tặng cho em sao! Cuối cùng ⋯⋯ " 

 "Đại Vũ, ngày hôm qua là em ở phía trên!" chiếm tiện nghi còn khoe tài , nhưng cũng không quên đưa tay quan tâm ôn nhu giúp Phùng Kiến Vũ xoa xoa cái eo đau nhức . 

 "Hừ, tên lường gạt!" Đôi mắt mê người hung hãn trừng mắt nhìn người sau lưng.

 "Anh không lừa gạt em ⋯⋯" người phía sau cực kỳ ủy khuất. 

 "Không lừa gạt em? Không phải đã nói đem chính anh tặng em sao?" Chớp mắt, chờ đợi người phía sau giải thích. 

 Vương Thanh liếc mắt nhìn người tức giận, nhỏ giọng nhưng lại bao hàm ủy khuất nói: "Anh làm rồi , nhưng mà người chuyển phát nhanh nhất quyết không chịu cho anh nằm ở trong hộp giấy ⋯⋯ "

 -END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy