"Nhiều nam thần? Bạn trai!" - 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đánh giá kém, chín tấm cũng không có anh ⋯⋯ "

"Lại khi dễ Android   ⋯⋯ "

"Ba, anh còn nhớ có WEIBO?"

"A a a ⋯⋯ tiểu Nhạc nhạc của ta ! ! Ba anh đi xem tấu nói! !"

⋯⋯

Vương Thanh phát xong WEIBO thuận tay cà bình luận ⋯⋯ cái gì gọi là ta khi dễ android? Ta đây không phải là muốn cùng các ngươi chia sẻ một chút nội dung sao! !

Còn có cái này! ! Soa bình? Phát WEIBO mà còn đánh giá kém ! ! Can đảm ghê gớm thật ! !

Cái gì gọi là ta còn nhớ có WEIBO? ? Ta có phải là thật lâu không phát WEIBO rồi không  ? Không đúng a, trước đây đã phát một trận rồi a, lần trước phát là ngày mấy ? Ta nhìn một chút, ngày mười sáu ! !  Mới mấy ngày a ⋯⋯

Hắc! Cái gì gọi là tiểu Nhạc nhạc của ngươi ! ! Đó là nam thần của ta ! ! Có điều nói giống như ta muốn một người đi xem tấu nói không bằng ! ! Ai bảo Đại Vũ không có ở đây a ⋯⋯ hảo bi thương khóc một hồi! !

⋯⋯

Đại Vũ, anh thật là nhớ em a ⋯⋯

Vương Thanh làm bộ đáng thương từ Đức Vân Xã đi ra liền bấm số điện thoại Phùng Kiến Vũ 

Điện thoại bên kia một trận âm thanh bận ⋯⋯

" A lô?"

"Đại Vũ ⋯⋯ "

"A, làm sao vậy?"  Phùng Kiến Vũ bên kia điện thoại bị thanh âm làm bộ đáng thương của Vương Thanh  làm cho sững sốt .

"Anh nhớ em ⋯⋯ "

"Phải không? Em thấy anh đang cùng nam thần của anh tốt vô cùng a." Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu kẹp lại điện thoại di động, dùng hai tay sắp lại sủi cảo có chút lộn xộn một chút.

"Nào có ⋯⋯" Vương Thanh nhỏ giọng giải bày.

"Phải không?"

"Dĩ nhiên ~ Đại Vũ, tết ông Táo vui vẻ!" Sợ Phùng Kiến Vũ nắm mình dùng từ không thả, vội vàng liền đổi chủ đề.

"Phương Bắc tết ông Táo đã là hôm qua rồi ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ có chút không biết làm sao, người này đều u mê mà qua mấy ngày này sao?

"Hắc hắc, không có sao, mỗi địa phương không giống nhau, hôm nay cũng là tết ông Táo ⋯⋯ , lại qua một lần."

"Ngày hôm qua anh không phải là chưa ăn sủi cảo chứ?"

" Ừ."

"Táo đường thì sao ?"

"Không có."

"Vậy ngày hôm qua anh làm gì?" .

"Ngày hôm qua? Ngày hôm qua nhớ tới em á !"

"Đắc đắc đắc, em thấy kế hoạch hôm nay của anh là cùng nam thần của anh trải qua tết ông Táo a!"

"⋯⋯ không có ⋯⋯ "

"Chúng nam thần? Anh có nhiều nam thần như vậy ? Em thấy em cũng chưa được xếp vào hàng ngũ này đi."

"Bọn họ là nam thần, em không phải ⋯⋯ "

"Vậy em là cái gì?"

"Em là bạn trai ~ "

"Chớ lời ngon tiếng ngọt!" Ngoài miệng nói như vậy , nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn là ở bên kia điện thoại cười lên.

"Không có! Bảo đảm không có, đây đều là sự thật."

"Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, mau về nhà dọn dẹp nhà cửa , chuẩn bị thức ăn , tắm thay quần áo."

"A?"

"Nghênh đón bạn trai anh về nhà! Đi nhanh."

"Yes sir ~ lãnh đạo!" Nói xong hết sức phấn khởi cúp điện thoại, chuẩn bị về nhà nghênh đón lãnh đạo nhà anh a.

"Ngu ngốc." Phùng Kiến Vũ giơ điện thoại bị cắt đứt , thấp giọng nỉ non, trong giọng nói lộ ra cưng chìu cùng ôn nhu.

-END-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy