Tình yêu vượt thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Một
Lúc Tiểu Ái sáu tuổi , Tiêu Dao được Thanh ba từ bên ngoài ôm về nhà , khi đó Tiêu Dao mặc một bộ trang phục không thuộc về thời đại này , Tiểu Ái biết đó là trang phục cổ đại.



"Ba, hắn là ai ?"



Tiểu Ái ngẹo đầu nhỏ nãi thanh nãi khí hỏi đứa trẻ lãnh đạm được Vương Thanh ôm vào trong ngực, nhìn cũng không lớn hơn mình bao nhiêu.



"Tiểu Ái, hắn tên là Tiêu Dao, sau này ở tại nhà chúng ta có được hay không?"



"Tại sao phải ở nhà chúng ta? Hắn không có nhà sao? Hắn không có ba sao?" Tiểu Ái không hiểu hỏi, Phùng Kiến Vũ trìu mến khom người sờ đầu Tiểu Ái , kiên nhẫn giải thích.



"Tiểu Ái, Tiêu Dao là em trai, con sau này phải chiếu cố em thật tốt ,có biết không? Tiêu Dao sau này sẽ trở thành người một nhà với chúng ta ."



"Nga , được , con sẽ chiếu cố em trai thật tốt ." Nghe cha nhà mình giải thích, Tiểu Ái ngoan ngoãn gật đầu một cái.



"Thanh nhi, anh mang Tiêu Dao đi rửa mặt thay quần áo đi." Phùng Kiến Vũ kéo tay Tiểu Ái nói với Vương Thanh đang ôm Tiêu Dao đứng bên cạnh, Vương Thanh gật đầu một cái, liền ôm Tiêu Dao vào phòng tắm.



"Cha, tại sao Tiêu Dao không mặc quần áo giống chúng ta?" Phùng Kiến Vũ kéo tay Tiểu Ái đi tới phòng khách , vừa đi Tiểu Ái vừa thắc mắc hỏi mình.



Phùng Kiến Vũ quay đầu lại nhìn cửa phòng tắm đã khóa chặt , lại quay đầu nhìn Tiểu Ái có gương mặt giống mình , ngay cả lệ chí ở khóe mắt cũng giống nhau như đúc. Phùng Kiến Vũ khẽ thở dài, cười một tiếng: "Tiêu Dao là từ một nơi khác tới."



"Một nơi khác? Là nơi nào?"



"Một nơi mà Tiểu Ái không biết ." Phùng Kiến Vũ cúi người xuống sờ đầu Tiểu Ái



"Vậy ba cùng cha có biết chỗ đó không?"



"ừ, biết."



"Đó là nơi nào? Tiểu Ái cũng muốn đi." Tiểu Ái kéo kéo tay Phùng Kiến Vũ làm nũng muốn nhanh chân đến xem nơi mà mọi người đều biết



"Tiểu Ái ngoan, chỗ đó không đi thì tốt hơn, con thay ba cùng cha chăm sóc kỹ em trai có được hay không?"



" Được." Tiểu Ái ủy khuất đô đô miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.



"Đi chơi đi, cha đi nấu cơm." Tiểu Ái tiến tới bên cạnh Phùng Kiến Vũ  , hôn cha nhà mình một ngụm, lúc này mới chạy đến phòng tắm đi tìm em trai mới của mình .



"Tiểu Ái, con chơi cùng em trai có được hay không? Ba đi xem cha một chút ." Vương Thanh đem quần áo của Tiểu Ái mặc vào cho Tiêu Dao , lại gọi Tiểu Ái đang ôm cửa nhìn lén dặn dò đôi câu, lúc này mới đi vào phòng bếp tìm Phùng Kiến Vũ .



"Xin chào , tớ tên Tiểu Ái."



Tiêu Dao nhìn chằm chằm Tiểu Ái hồi lâu, Tiểu Ái vẫn một mực cười ngọt ngào, hai mắt thật to nhìn Tiêu Dao, khóe mắt mang lệ chí nho nhỏ.



Tiêu Dao rốt cuộc mấy máy miệng, mặc dù cũng nãi thanh nãi khí như Tiểu Ái, nhưng giọng hết sức bình thản, không mang theo một tia gợn sóng: "Tiêu Dao."


....................


"Đại Vũ?"



Vương Thanh vừa đi vào phòng bếp, đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ dựa vào nơi đó ngẩn người,canh trong nồi đang sôi trào mà Phùng Kiến Vũ lại không phát hiện.



"Đại Vũ?" Vương Thanh lại kêu một tiếng.



Phùng Kiến Vũ lúc này mới có phản ứng, ánh mắt mê mang quay đầu lại nhìn Vương Thanh.



"Đại Vũ, anh đem Tiêu Dao mang về, em...."



"Không sao, đều đã qua, hơn nữa đây bất quá là hồi ức kiếp trước của em mà thôi, cũng không phải cuộc đời thật của em ."



Vương Thanh có chút đau lòng đem Phùng Kiến Vũ ôm vào trong lòng, thấp giọng lại áy náy nói:"Thật xin lỗi, kiếp trước anh đã đến trễ."



Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh có chút bi thương, nhàn nhạt cười: "Không sao, kiếp này vẫn còn kịp."



Vương Thanh không lên tiếng.



"Thanh nhi, anh nói xem Tiểu Ái cùng Tiêu Dao có thể sống chung thật tốt hay không ?" Phùng Kiến Vũ có chút lo âu nhìn vào phòng, Vương Thanh cũng không để ý, dường như cũng không lo lắng.



"Đại Vũ, kiếp này còn có thể gặp em, thật tốt."



Phùng Kiến Vũ nhìn hai đứa trẻ đang chơi trong phòng , quay đầu nhìn Vương Thanh, cậu cũng rất cảm ơn ông trời đã để cho cậu có thể mang theo kí ức của kiếp trước mà luân hồi nên mới có thể ở gặp được Vương Thanh chuyển kiếp, không bỏ lỡ một lần nữa



Cho dù kí ức kiếp trước không hề tốt đẹp, nhưng mà Phùng Kiến Vũ nghĩ chỉ cần có thể nhớ được Vương Thanh, tất cả những điều không tốt đẹp kia thì có là gì ?



"Tiêu Dao, cậu là từ nơi nào tới?" Tiểu Ái sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tiêu Dao , không nhịn được hỏi vấn đề lúc nãy không có được đáp án từ cha



Tiêu Dao nhìn chằm chằm Tiểu Ái , mới nói: "Một nơi mà ngươi không biết."



"Vậy người nhà của cậu đâu ?"



"Ba chính là phụ vương của ta."



"Phụ vương? ? Ba chính là ba, sao lại là phụ vương?" Tiểu Ái không hiểu.



Tiêu Dao cũng không biết nên giải thích thế nào , hắn chỉ biết là hắn rất nghe lời ngủ một giấc, khi tỉnh lại liền được phụ vương ôm vào trong ngực đi đến một thế giới xa lạ , cùng ngôi nhà xa lạ nhưng ấm áp hơn so với Vương phủ rất nhiều .



Nơi này có phụ vương, không, có ba, còn có thân ảnh trong trí nhớ mơ hồ của hắn , người đó được gọi là cha, còn có Tiểu Ái



Tiêu Dao thích nơi này, so với Vương phủ lạnh như băng thật tốt hơn nhiều.



"Không sao, sau này nơi này chính là nhà của cậu , cậu chính là em trai tôi , tớ sẽ đem những thứ tốt nhất cho cậu." Tiểu Ái ra dáng tớ là anh tớ sẽ đối tốt với cậu, còn vỗ ngực thề chân thành .
Nhà sao? Thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy