[Đoản văn - Thích Cố đồng nghiệp văn ] Hạnh hoa ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả :Chu Vi Bach 

Thể loại : đoản văn , Thích Cố đồng  nghiệp văn

*****

Giang Nam hảo phong cảnh, núi cao như vẽ , mưa phùn như sầu, nhìn thế nào cũng  là một  bức tranh xinh đẹp .

Hắn bung dù đi trên con đường đá , người  cũng đẹp  như là một bức tranh.

Hắn mặc nhất kiện thanh sam y , bên trong là áo choàng vàng nhạt , nhan sắc phối hợp vừa đúng, khiến người khác nhìn vào cũng có cảm giác thoải mái . Y phục của hắn  thực khoan, tay áo rất dài, giống có thể cất vào  cả một Giang Nam.

Xuân phong ôn nhu, ống tay áo hơi hơi phi động, như là lá bay trong gió .

Mưa giống như vĩnh viễn sẽ không ngừng , hắn ngẩng đầu nhìn nhìn trời , thở dài.

Hắn tiếp tục đi tới.

Kỳ thật hắn cũng không nghĩ muốn tiếp tục đi, hắn tình nguyện đổi con đường, chính là ngõ tắt nhỏ không có gì đáng nói , đương nhiên cũng không có lối rẽ.

Hắn đi tới, tiếng đánh nhau phía trước  càng ngày càng gần.

Là ai ở nơi mưa phùn ngõ vắng này ra tay chém giết   ? Là giang hồ  sống mái? Hay  là quan phỉ tương chiến ?

Tiếng đánh nhau càng gần, tựa hồ có người ở hướng về phía hắn  chạy vội.

Hắn ngừng lại, nhưng không có xoay người tránh ra.

Hắn cũng không quay về .

Hắn nghiêng tay , hơi hơi  khuynh dù , che khuất mặt mình.

Tiếng đánh nhau ở bên người hắn  vang lên,  ở dưới bóng nghiêng  cây dù , nhìn thấy vài đôi chân .

Hắn cũng nghe thấy được , có đao, có thương, có ám khí, cũng có kiếm.

Kiếm thanh cuồn cuộn, thanh âm giống rồng ngâm.

Long? Thanh âm này  ? Chính là cái mà hắn đã gặp qua sao ?

Tâm hắn khẽ động , nhẹ nhàng nâng dù lên , nháy mắt kiếm quang chợt lóe, máu tươi vẩy ra, tiên thượng cây dù  ,cũng  nhuộm đỏ y trang của hắn .

Cuối cùng một tiếng thét thất thanh vang lên , sau đó chỉ còn tiếng mưa gió trong tịnh mịch .

Phong là tinh phong, vũ là huyết vũ.

Huyết vũ dọc theo chiếc dù , một giọt, hai giọt, hối hả nhập  vào dòng nước màu đỏ dưới chân .

Hắn ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt phía trước .

Khuôn mặt thực quen thuộc .

Mặc dù không đẹp như hắn , nhưng cũng có thể  cho là anh tuấn, nhiều năm sau  nhìn lại , lại cảm thận được  vài phần ấm áp.

Hắn nhìn khuôn mặt kia ,cười  nói: “Kim Phong Tế Vũ Lâu từ  khi nào thì đã sửa  thành Tinh Phong Huyết Vũ Lâu ?”

Kim Phong Tế Vũ Lâu  lâu chủ Thích Thiếu Thương , ở trong mua gió cầm trường kiếm , nói: “Ngươi đều thấy ?”

“Xem như là vậy . Thế nào? Tính toán diệt khẩu?” Hắn cười cười.

Thích Thiếu Thương  cũng cười  cười, lộ ra hàm răng trắng đều , “Tính toán bị ta diệt sao?”

Nói xong liền giơ lên kiếm, chỉ trụ cổ họng hắn , động tác rất quen thuộc .

Kiếm phong thực lạnh, nhưng không có sát khí.

Hắn miễn cưỡng khen, ánh mắt theo thân kiếm phản chiếu lên , mặt mày sinh động tới kỳ cục.

Thích Thiếu Thương  khe khẽ thở dài, kiếm đặt trên cổ hắn cũng triệt hạ xuống , động tác cũng là rất quen thuộc.

Như là phối hợp tâm tình của Thích Thiếu Thương  , mưa  đột nhiên lớn, áo trắng dán tại trên người hắn  , màu đỏ chậm rãi từ chỗ sâu trong vựng ra, như là nở hoa, quỷ lệ đẹp đẽ.

“Ngươi bị thương.”

Cố Tích Triều đi lên vài bước, cây dù  che trên đầu  Thích Thiếu Thương  .

“Theo ta đi.”

“Muốn  giúp ta trị thương sao?”

“Ân.”

“Ngươi không giống như là người có từ tâm như vậy .”

“Bộ dáng hiện tại của ngươi nhìn  thực chật vật , làm cho ta cảm thấy từng bại trong tay ngươi  thật sự rất oan uổng .”

Hai cái , một người bị thương đổ máu , còn lại trong tay cầm chiếc dù nhiễm huyết .

May mắn một đường không ai đi , ngỏ tắt nhỏ phi thường yên tĩnh , phi thường trống trải , tựa hồ từ trong  nhân gian độc lập  đi ra.

Hạng tường rất cao, rêu xanh loang lổ, bị mưa tẩm ướt trở nên xanh ngát  dị thường .

Chân tường nở đầy hoa trắng nho nhỏ ,đinh  đinh đáng yêu, ở trong gió lúc lắc lúc lắc.

Thích Thiếu Thương  đứng dưới cây dù , dưới dù một người khác cũng lúc lắc lúc lắc , bộ dáng giống như chân không được khỏe .

Sợi tóc ở trong gió bay phấp  phới , thẳng hay xoăn đều không phân biệt , phân không rõ là tóc của ai .

Phất ở trên mặt, giống nhau  làm cho người ta ngứa.

“Ngươi liền như vậy rời đi  sao?”

“Sẽ có người đến  thu thập .”

“Giết người như chém cây cỏ, Thích đại hiệp vẫn là nhất phái anh hùng khí khái.”

“Không bằng Cố công tử.”

“Ta từ lâu đã không giết người .”

“Dư uy do ở.”

“Nói chuyện với ngươi thực sự ý tứ.”

“Bởi vì đụng phải kẻ  có ý tứ.”

“Ngươi không sợ kẻ có ý tứ đích hội hại ngươi?”

“Ngươi hội sao?”

“Có lẽ.”

Xuyên qua hai ba  ngỏ tắt nhỏ, liền tới nhà  Cố Tích Triều .

Thực bình thường tiểu lâu,  nhìn cũng đã cũ , mộc chất thâm hạt,  ở mặt trên điểm một tầng bụi .

Bên trái là một nhà ăn chín phô, bên phải là một nhà chỉ bút điếm.

Hương vị thục thịt cùng giấy Tuyên Thành lẫn nhau phiêu đãng.

Hương vị nhân gian đúng là như thế.

Ha ha thịt, viết viết tự.

Cố Tích Triều từng muốn , không phải chính là cuộc sống như vậy ?

Thích Thiếu Thương  thu dù , thuận tay vung, giọt mưa theo   đường cong vẩy ra đi ra ngoài.

Tiểu lâu thật sâu, thang lầu nha nha rung động, giống như tiếng tim đập .

Tầng trên cùng , Cố Tích Triều mở  cửa sổ,ánh sáng mầu  than chì  chiếu vào, tiếng mưa rơi tí tách, gió nhẹ quất vào mặt.

Trong phòng có mùi dược, còn có một chút hương vị của Cố Tích Triều .

Ánh trăng lạnh lẽo cũng có hương vị tương tự.

“Cởi quần áo ra.”

Thích Thiếu Thương  cởi y phục trên thân xuống , trên bụng  có một đạo vết thương dài khoảng bán chỉ .

Cùng mấy chục loại vết thương nhất loạn bát tao trên người hắn , vết thương mới này so sánh ra  thật sự không phải cái  gì to tát , vừa không đủ dài, cũng không đủ sâu , chính là vị trí thoạt nhìn thực nhìn quen mắt.

Cố Tích Triều bật cười.

Thích Thiếu Thương  tức giận “Uy”  một tiếng.

Cố Tích Triều ngẩng đầu.

” Võ công của ngươi có chỗ thiếu hụt, ngươi hẳn là nên hảo hảo nghĩ lại một chút, vì cái gì chỗ này lại dễ dàng bị người khác  lộng thương như vậy ?”

“Đề nghị này nghe quả thật không tồi.”

“Ta có thể giúp ngươi may lại , như vậy phải đau một chút . Ngươi có sợ đau  thì cứ nói ra .”

“. . . . . . Ngươi may đi.”

Cố Tích Triều lấy ra châm tuyến, bén nhọn châm đâm vào làn da Thích Thiếu Thương  , đau đớn liên miên không ngừng.

Bộ vị đó ở nhiều năm trước kia  từng bị người dùng một phen âm hiểm tiểu đao lộng thương ,  hiện tại chủ nhân  tiểu đao đó chính là đang cúi đầu  may vá  lại cái địa phương kia .

Đau đớn khi may vá so với một đao thống nhập quả thật lớn hơn , Thích Thiếu Thương  ngửa đầu, ngay cả một chút biểu tình đau đớn cũng không có, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần khuôn mặt của hắn ,  thần sắc kia quả thực có thể xưng là khoái trá.

“Ngươi suy nghĩ cái gì? Thân mật  cô nương? Hay là khoái cảm giết người?”

“Nói như vậy khiến  ta giống một kẻ dâm côn, lại giống một tên  sát nhân cuồng.”

“Anh hùng không phải đều như vậy sao? Giết chết nhất bộ phân nam nhân, giữ lấy nhất bộ phân nữ nhân. . . . . . Đừng nhúc nhích!”

“Ngươi đừng làm cho ta cười, đau quá.”

“Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi suy nghĩ cái gì.”

“Ta suy nghĩ đến ngươi.”

“Nga?”

“Ta suy nghĩ đến lúc đó trên đỉnh núi , ngươi tặng ta một đao , kỳ thật ngươi cũng không hạ nặng tay.”

“Đương nhiên, khi đó  không phải thời điểm để lấy mạng ngươi , trong kế hoạch của ta , lúc đó ngươi nhật định không được chết .”

“Kế hoạch của ngươi  luôn rất phức tạp, phức tạp tới không có cách nào khác cho ngươi một đao thống tử ta, một kiếm giết ta.”

“Nếu sớm biết chuyện phát sinh sau này , khi đó ta nên một đao thống tử ngươi.”

“Đáng tiếc trên đời không có đường rút lui.”

“Ta  cũng không có lối quay về .”

“Cùm cụp” một tiếng, kéo  chặt đứt dây tuyến.

“May xong rồi ?”

“Ân. Đừng nhúc nhích.”

Thích Thiếu Thương  vẫn duy trì tư thế  nằm ngửa, ngón tay Cố Tích Triều theo miệng vết thương chậm rãi hoạt hướng về phía trước, vuốt ve vết thương trên người Thích Thiếu Thương  .Vết thương thật sâu nhợt nhạt, cách nhiều năm vẫn có  thể mơ hồ nhận ra được thảm trạng của hắn lúc bị thương  , cũng nhìn ra được ẩn ẩn  đường may.

Cố Tích Triều chậm rãi vuốt ve nơi nhiều lần  bị thô bạo xé mở , ngón tay ôn nhu mà lưu luyến, tình thâm vô hạn.

“Tay  nghệ  nàng so với ta hảo nhiều lắm, lúc đó ngươi nhất định sẽ không rất đau.” Đầu ngón tay cảm giác  đường may ở làn da thượng tạo thành vết nổi lên rất nhỏ .

“Ta không biết, ta lúc ấy đau đến hôn mê . Phu nhân của ngươi  là như thế nào giúp ta may lại , ta đã muốn nhớ không rõ .”

“Nàng giúp ngươi máy đến hơn một trăm mũi , ngươi thế nhưng nhớ không rõ .”

“Ngươi hy vọng ta đem mỗi một châm đều nhớ kỹ, hiện tại chậm rãi nói cho ngươi nghe sao? Đáng tiếc lòng ta  đã muốn nhớ không được, ta chỉ nhớ rõ lúc ấy có một chốc ta đây đã muốn  chết, sau đó lại sống đến giờ.”

“Nga? Y thuật của Vãn tình quả nhiên xuất thần nhập hóa.”

“Không liên quan chuyện của nàng, ta có thể sống lại, là bởi vì  ngươi. Ta là hô tên của ngươi mà sống lại .”

“Ta nghĩ đến ngươi  sẽ gọi tên  Tức Hồng Lệ.”

“Hận so với yêu khắc cốt minh tâm một chút.”

“Lúc ở Ngư Trì Tử  ta hỏi ngươi ngươi trước khi chết muốn gặp ai, ngươi vì cái gì nói Tức Hồng Lệ? Ngươi chẳng lẽ không muốn  trước khi chết gặp ta một lần , giết ta sao?”

“Ngươi hy vọng ta  trả lời như vậy ?”

“Không tồi.”

“Khó trách ngươi lúc ấy thất vọng như vậy . Lúc từ Ngư Trì Tử đi ra nhìn thấy ta cùng Tức Hồng Lệ ở cùng một chỗ, vội vàng  đi lên muốn giết ta.”

Cố Tích Triều cười cười, Bàn tay trên người Thích Thiếu Thương  bất chợt ly khai , hắn cảm thấy làn da một trận hư không, lưu luyến run rẩy một chút.

Cố Tích Triều cầm thuốc mỡ, ở miệng vết thương xoa nhẹ một tầng  hơi mỏng, dùng bố băng lại  kỹ lưỡng.

“Tâm tình lúc đó ta cũng nhớ không rõ , dù sao nhìn thấy  ngươi cao hứng, ta sẽ không thống khoái.”

“Vậy ngươi nghe được tin tức  Hồng Lệ gả cho Hách Liên Xuân Thủy , nhất định là rất  cao hứng.”

“Không tồi, ngày đó ta cười đến cơm đều ăn không vô.”

“Ngươi thật sự là rất xấu rồi.”

“Ta chưa bao giờ là cái gì người tốt, ngươi càng không thoải mái, ta lại càng cao hứng.”

“Nói như vậy ngươi vừa rồi đồ cho ta  hẳn là không phải kim sang dược mà là hủ cơ cao mới đúng.”

“Ngươi nghĩ rằng ta đồ cho ngươi chính là kim sang dược?”

Thích Thiếu Thương  cả kinh, tay đè lại miệng vết thương, nâng lên nửa người trên, lại phí công  ngã xuống, miệng vết thương giống có hỏa đốt, mặc da tận xương.

“Ngươi  dồ dược gì cho ta ?”

“Đau sao?”

Thích Thiếu Thương   không trả lời.

Cố Tích Triều mỉm cười, đứng dậy buông màn, ngồi vào bên cạnh bàn, mặc cho thích Thiếu Thương  ở trong màn giãy dụa.

Hắn nhàn nhã cầm  chén trà, một bên uống, một bên nghe đủ loại động tĩnh  của  Thích Thiếu Thương  ở trên giường.

Màn chớp lên , nhân thể ở trên giường quay cuồng , thanh âm yêu mị nói không nên lời ..

Là thanh âm đau đớn cực kỳ .

” Cố Tích Triều!”

Nghiến răng nghiến lợi, lại có điểm run rẩy.

Tiếng mưa rơi rả rích, trời  đã hoàng hôn.

Ngoài cửa sổ hạnh hoa mãn thụ, mưa đánh gió thổi.

Hoa tàn rơi man mác , rất vội vàng, bất đắc dĩ hướng đến  hàn vũ muộn phong.

Một nén nhang sau, trên giường dần dần bình tĩnh trở lại, có ẩn ẩn tiếng thở dốc.

Một bàn tay từ trong  màn vươn ra , ngón tay chậm rãi xiết chặt.

Cố Tích Triều nhìn chằm chằm cái tay kia.

“Ngươi nói ngươi đau đến gần như sắp chết  , hô tên của ta mà  sống lại, ta chỉ muốn biết đó là loại tình hình như thế nào .”

Trong trướng truyền đến một tiếng thở dài , biểu hiện đâu đó một chút phẫn nộ.

Màn bị xốc lên, một người sắc mặt cực kì không tốt từ  trên giường bước xuống .

Tóc bị mồ hôi làm ướt bết chặt vào gương mặt , hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt hắc bạch phân minh toát ra không sát khí không thèm che giấu , ngược lại càng  có vẻ anh tuấn phi phàm.

Cố Tích Triều đưa qua cái chén.

“Ra nhiều mồ hôi như vậy , khát nước sao?”  ngữ khí có chút quan tâm.

Thích Thiếu Thương  tiếp nhận cái chén, chậm rãi uống cạn.

Cái chén bị thả lại đến trên bàn, không bao lâu, một tiếng động rất nhỏ vang lên , trên chén xuất hiện  mấy cái cái khe, sau đó tự cố tự nát.

Cố Tích Triều nhìn ra  ngoài cửa sổ, lầm bầm lầu bầu.

Hắn quay sang, kỳ dị cười, biểu tình thâm trầm , có một tia khờ dại.

Thích Thiếu Thương  cúi đầu, ngữ khí sâu thẳm.

“ Cố Tích Triều, ta thật sự nhịn không được, muốn giết chết ngươi.”

Hắn tựa hồ  phải mất rất nhiều khí lực  mới khắc chế được hai tay của mình không vươn lên .

Một trận gió thổi vào , thổi tan không khí khô nóng trong phòng .

Thích Thiếu Thương  mặc quần áo, lấy thượng kiếm.

“Ngươi  đi?”

“Nếu không đi, Cố công tử nhất định sẽ lấy mạng của ta.”

“Ngươi sợ?”

“Có điểm.”

Thích Thiếu Thương  đi xuống lâu, thang lầu nha nha rung động.

Mưa dần dần ngừng, một loan trăng non từ giữa  tầng mây  hoạt đi ra, giống như lông mi của người vừa nãy họa đi ra , cao ngạo hào khí , có chút  hung tợn.

***

Đêm dài nhân tĩnh.

“Ngươi như thế nào ngay cả đèn  cũng không điểm?”

Thích Thiếu Thương  nhăn mặt  nhíu mày.

Cố Tích Triều nằm ở trên giường, như là đang ngủ.

“Ngươi gặp qua  người khi ngủ đốt đèn sao?”

“Ta cũng chưa thấy qua người khi ngủ còn có thể nói chuyện  .”

“Ngươi như thế nào lại trở lại? Không sợ ta hại ngươi lần nữa ?”

“Con người ta  luôn luôn không bao giờ nghĩ muốn chết  .”

“Lá gan ghê gớm thật.”

“Ta ngoại hiệu Thích lớn mật, ngươi không biết sao?”

Thích Thiếu Thương  thắp sáng đèn .

Cố Tích Triều hơi khựng lại động tác xuống giường , nâng tay  che khuất mắt.

“Thích đại hiệp tìm ta có việc?”

“Lúc ta đi cầm cây dù của ngươi , bây giờ mang trả lại .”

“Hảo lấy cớ.”

“Nói chuyện cần gì trực tiếp như vậy .”

“Ta cũng không đối với ngươi nói dối.”

“Câu này đã muốn phải”

Cố Tích Triều đi đến bên cạnh bàn.

“Đây là cái gì?”

“Rượu nhắm đồ ăn , mua ở cách vách .”

“Rượu đâu?”

Thích Thiếu Thương  từ  trong lòng,ngực lấy ra một cái hồ lô.

Rượu đổ vào chén , còn mang theo độ ấm thân thể .

“Vừa mới bị thương còn uống rượu, Thích đại hiệp hảo tiêu sái.”

“Dược của ngươi tuy rằng khiến ta đau chết khiếp , bất quá hiệu quả trị liệu tốt lắm.”

“Thế nhưng không đau chết ngươi được .”

“Ngươi nếu hung hăng đồ thêm nhiều một chút , ta liền sẽ đau đến  chết .”

“Còn chưa đủ nhẫn tâm sao?”

“Ngươi luôn nghĩ là đủ nhẫn tâm , kỳ thật luôn thiếu chút nữa, nếu không ta sớm đã chết .”

“Ngươi luôn bất tử, ta đều sắp  bị ngươi lộng điên rồi.”

“Chính ngươi không tiền đồ, trách không được người khác.”

Cố Tích Triều nhấp khẩu rượu.

“Rượu không tồi.”

“Kia đương nhiên, ta đối rượu cùng nữ nhân luôn luôn thật tinh mắt.”

“Còn nói không phải kẻ dâm côn.”

“Dùng từ như thế nào lại  thô tục như vậy ?”

“Kia phải nói như thế nào? Trời sinh đa tình lại  không có chí tiến thủ?”

“Tùy tiện ngươi, dù sao nếu ngươi được cao hứng, ta liền tuyệt không  thể thống khoái.”

Cố Tích Triều yên lặng uống rượu, ngọn đèn chiếu vào y phục của hắn , vựng hoàng một mảnh, hai má giống như ngọc tạc , thoạt nhìn vẫn còn nét trẻ trung .

Hắn còn thực tuổi vẫn còn  trẻ, cũng đã có một quá khứ bi ai .

Thích Thiếu Thương  vươn tay, chạm vào khuôn mặt hắn , ngón tay trên gương mặt nhẹ nhàng vuốt ve .

Cố Tích Triều không nhúc nhích, giống như kia không phải mặt mình, sờ sờ khuôn mặt mình cũng không phải là bàn tay của một nam nhân .

“Ngươi mấy năm nay quá sống  được chứ?” Thích Thiếu Thương  hỏi, thanh âm phiêu phiêu như khói .

“Hảo.” Cố Tích Triều đáp, thực ngắn gọn.

“Ngươi thế nhưng còn sống.”

“Cho nên như vậy ,  còn sống đã là tốt nhất .”

“Ngươi còn sống ta thật cao hứng.”

“Khó có được ngươi cao hứng ,  ta cũng thống khoái.”

” Cố Tích Triều…”

“Ân.”

Thích Thiếu Thương  đứng dậy.

Đèn  bỗng nhiên tắt , không có dấu hiệu.

Ánh trăng chiếu vào, bóng dáng hạnh hoa  ánh lên chỉ song , tuôn rơi tự nhiên.

” Cố Tích Triều  ….”

“Ân.”

“Sợ đau sao?”

“Ngươi nhất định phải làm đau ta sao?”

“Làm đau ta, ngươi có  phải trong lòng rất sung sướng?”

“Ân.”

“Ta cũng tương tự . Ngươi đau đến sắp chết đi , hô tên của ta mà  sống lại, ta cũng muốn biết đó là loại tình hình như thế nào . . . . . .”

Màn phất lên  , nhân thể ở trên giường quay cuồng , thanh âm kiều mị không nói nên lời

Là thanh âm đau cực kì ?.

Là ai?

Không biết qua bao lâu, trên giường dần dần bình tĩnh trở lại, có ẩn ẩn  tiếng thở dốc.

Một bàn tay từ trong màn  vươn ra , tiếp theo lại có thêm một bàn tay giơ lên .

Mười  ngón tay gắt gao quấn quít lấy nhau .

“Cái gì cứng như vậy ?”

“Là cây sáo của ta .”

“Ngươi biết thổi sáo ?”

“Ân, muốn nghe sao?”

“Tùy tiện ngươi.”

Trăng sáng chiếu hồng trần , thanh u nhạc thanh ở dưới ánh trăng phiêu ra.Hạnh hoa sơ ảnh lý, xuy địch đến bình minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro