1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi một sự tồn tại trên thế giới đều có một vai trò nhất định, thế nhưng không phải ai cũng thế. Đối với những cặp sinh đôi trên thế giới luôn nhận sự yêu thương như nhau, nhưng lại bất công thay khi chính cậu lại không được hưởng sự yêu thương vốn có.

Kể từ lúc sinh mệnh của cậu xuất hiện tại thế giới này, đã là một sự bất hạnh. Gia đình với mức sống không mấy ổn định của một bà mẹ đơn thân tin vào lời đường mật của kẻ đàn ông khốn nạn. Ông trời luôn tạo ra đau khổ cho người phụ nữ khờ dại ấy, bà hạ sinh được một cặp song sinh nam, nhưng một đứa rất khỏe mạnh và một đứa yếu ớt hơn.

Thời gian trôi qua rất nhanh thấm thoát hai đứa trẻ đã bốn tuổi, trí tuệ ngày càng thể hiện rõ rệt, đứa trẻ yếu ót hơn lại thông minh lanh lợi hơn còn đứa trẻ thoạt nhìn khỏe mạnh kia lại chậm chạp và im lặng hơn. Vì thế mà sự quan tâm của người mẹ trẻ lại tập trung vào đứa trẻ thông minh hơn, xem nó như vận mệnh thay đổi cuộc đời của mình.

Đến lúc cả hai cùng đến trường sự thiên vị ngày càng lớn. Đứa trẻ khỏe mạnh Jungkook luôn hứng chịu sự trách phạt của mẹ thay cho người anh yếu ớt JungHo.

-" Tại sao lại để JungHo trèo cây, tại sao mày chẳng chịu nghe lời tao?"

-" Con đã ngăn rồi nhưng anh chẳng nghe, tại sao anh sai mà con luôn là người chịu phạt, sao mẹ lại thiên vị anh hơn?"

-" Bây giờ mày còn cãi lại mẹ mày à? Mày chả khác gì thằng cha mày đều chỉ làm khổ tao"

Tiếng khóc vang cả căn nhà nhỏ, sự ủy khuất kéo dài cả một quá trình trưởng thành của cậu cho đến khi Jungkook mười tám tuổi, người đàn ông được cho là cha cậu quay về và muốn mang cậu hoặc anh của cậu đi. Và hiển nhiên sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi mẹ cậu lại chọn cậu cả, ông ấy đối xử nhẹ nhàng như trách nhiệm của một người cha, cậu được học ở một ngôi trường tiếng tăm hơn hứa hẹn cho một tương lai tốt đẹp. Thế nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu công ty của cha cậu rơi vào khủng hoảng cậu bị biến thành món đồ gáng nợ của gia đình với lời xin lỗi của người cha bỏ rơi cậu cùng anh và mẹ. Cuối cùng cậu cũng hiểu ra mục đích cha mang cậu về chỉ để nối dõi cho gia đình đến lúc như thế này lại trở thành thứ hữu ích để trao đổi nợ nần.

Cậu bật cười chua chát, cuộc đời cậu từ lúc sinh ra chỉ để hoàn thành trách nhiệm này vậy cái chuyện quái quỷ này bao giờ mới dừng lại. Cậu được đưa đến Kim gia bất đắc dĩ trở thành vợ của Kim tổng - Kim Taehyung, nhưng trớ trêu thay người mà Kim tổng nhìn trúng lại là JungHo anh trai cậu.

Gần đây hắn ta lại hay say sỉn trở về nhà, cậu ghét bỏ chả muốn nhìn đến, nhiều lần còn nhầm tưởng Jung kook là JungHo cậu thật sự tức giận. Tại sao mọi thứ luôn xoay quanh anh ta, cậu chỉ muốn tự do, sự tự do của chính mình.

-" Cậu buông cái vẻ mặt khó chịu đó xuống một giây là chết à, nhìn thấy cậu tôi chán ngấy đến tận cổ rôi"

Hắn ngồi trên sofa phòng khác cầm tài liệu đối mặt với cậu đang im lặng ngồi như pho tượng gương mặt chẳng lấy một tia vui vẻ, hắn khó chịu lên tiếng

-" Vậy thì đừng nhìn nữa"

Im lặng một chút cậu tiếp lời

-" Hay do tôi không giống anh ta nên anh không muốn để tâm"

Như bị nói trúng tim đen hắn bắt đầu cau có buông tài liệu trên tay xuống trầm giọng nói

-" Cậu đừng suy diễn theo ý mình, tôi thế nào chẳng liên quan đến cậu, cậu nên biết thân phận của mình hiện tại với tôi cậu chẳng khác gì một con chó đáng thương khẩn cầu sự yêu thương cả"

Cậu đanh mắt nhìn hắn cười khẩy

-" Anh cần gì phải thái độ như thế, bị tôi nói đúng rồi cáu à ?"

Hắn bị chọc giận tháo cái kính trên mắt xuống tiến lại phía cậu, một tay nắm lấy cổ áo cậu nhấc lên

-" Đúng thì sao cậu không bằng cả một con chó thì lấy tư cách gì so sánh với em ấy"

-" Các người cuối cùng cũng như nhau ai cũng thế, tại sao cùng một gương mặt nhưng các người ai cũng thiên vị cho anh ta?"

Cậu phẫn uất nói, tay chẳng thua giữ nơi cổ áo đang bị kéo căng

-"Cậu còn dám so bì sao? Chỉ cần thấy kẻ như cậu mang gương mặt giống hệt em ấy cũng khiến tôi tức điên lên cậu chẳng khác gì rác rưởi cả"

Cậu trợn mắt nhìn hắn, từng câu từng chữ hán thốt ra đều khơi dậy từng cổ tức giận trong lòng cậu. Tay nắm thành đấm nhịn không nổi mà đấm thẳng vào mặt hắn. Hắn không ngờ cậu lại ra tay, không đề phòng hứng trọn cái đấm của cậu hơi mất thăng bằng dựa người vào bàn. Tay xoa lấy chổ đã bắt đầu đỏ lên trên gương mặt nhìn cậu đang giận đến run rẩy bằng đôi mắt hằng hộc, nghiến răng

-" Con mẹ nó tôi quá nhân nhượng với cậu để cậu quên mất đi thân phận của mình rồi, để tôi nhắc lại cho cậu nhớ"

Dứt lời hắn túm lấy áo cậu ném ra bên cạnh, cậu mất đi trọng lực ngã xuống sàn nhà, chưa kịp định hình đã cảm nhận thấy đau đớn ở bụng Hắn không nương tay đá một cái thẳng chân vào bụng cậu, chất lỏng từ bụng như muốn trào lên. Cậu đau đớn ôm lấy bụng, hắn khinh bỉ nhìn xuống cậu đang quằn quại không nương tình mà nắm lấy tóc cậu kéo lên đối diện hắn, cậu đối mặt hắn mắt ươn ướt nước, Hắn gằng giọng mình

-" Dù cậu có vùng vẫy với số phận của mình như thế nào cũng không bao giờ có thể so sánh với JungHo, cả đời này cũng không thể"

Giọng cậu đã bắt đầu nghẹn, đau đớn trong lòng như một chất độc đang từ từ giết chết con người đáng thương đang bị cuộc sống dày vò

-" Tại sao?"

-"???"

-" Tại sao phải là tôi, tôi chưa từng sai gì cả?"

-" Cái sai của cậu chính là đã tồn tại trên thế giới này đấy"

Câu nói đơn giản của hắn đã chính thức bóp chết trái tim loang lổ vết thương của cậu. Vậy ra sự tồn tại của cậu đã là một sự sai trái, vậy là do chính cậu tự tạo ra đau khổ cho mình à? Ra là vậy.

Sau ngày hôm đấy hắn càng chán ghét cậu nhiều hơn. Hắn mang về một lọ thuốc nhỏ bảo với đầu bếp mỗi ngày bỏ một viên vào thức ăn của cậu, giải thích qua loa là thuốc bổ cho cậu. Nhưng thực tế chẳng ai biết hắn muốn giết chết cậu bằng loại thuốc suy giảm chức năng đó, và cũng chẳng ai biết sau này hắn sẽ hối hận chỉ muốn giết chết bản thân mà thôi.

Cậu từ sau đợt cãi vả với hắn đã bắt đầu im lặng không có đấu tranh, không có hy vọng, không có niềm vui càng không có hạnh phúc. Thực tế hắn không cần thiết phải đầu độc cậu làm gì, bởi vì cậu đã chết rồi, chết từ bên trong, cả tâm hồn cũng trở nên mục rửa. Sớm hay muộn cả thân xác cậu cũng sẽ chết đi mà thôi.

Sức khỏe cậu ngày càng yếu dần cả ngày đều cảm thấy mệt mỏi, cả những người giúp việc cũng cảm thấy cậu gầy đi thấy rõ. Dưới danh nghĩa vợ chồng nhưng hơn hai tháng hắn không nhìn thấy mặt cậu đúng nghĩa đen. Lúc hắn rời nhà đến công ty thì cậu vẫn còn rúc trong chăn, đến lúc hắn trở về thì cậu cũng đã ngủ từ sớm. Giờ việc gặp mặt cậu còn khó hơn việc đuổi cậu đi, mà hắn cũng chả quan tâm đây chẳng phải là điều hắn muốn à.

Trong lúc ăn tối, cô phụ bếp rón rén hỏi hắn

-" Cậu chủ thuốc cậu đưa là thuốc bổ sao tôi thấy càng ngày cậu Jungkook càng gầy yếu đi vậy?"

-" Chắc do sức khỏe của cậu ta vốn yếu thôi bà đừng lo nhiều"

Thấy hắn không muốn tiếp tục trả lời bà, bà cũng đành ngậm bồ hòn quay lại bếp. Bà cũng đã hoài nghi về lọ thuốc nhưng thân tôi tớ bà lại không dám trái lời, mỗi lần nhìn cậu ngày một hao mòn bà cũng thương xót. Nhưng làm sao được, cậu chủ của bà tính khí nóng nảy bà sợ cái mạng già này còn không giữ nổi.

Hôm nay có vẻ đặc biệt, hắn trở về phòng nhưng không thấy cậu nằm cuộn chăn lại như mọi ngày. Tắm rửa xong xuôi hắn tìm vài người giúp việc hỏi

-" Jungkook đâu?"

-" Hình như cậu ấy ở ngoài vườn thưa cậu chủ"

Hắn không đáp bước thẳng ra vườn, nhìn thấy cậu một thân mỏng manh ngồi trên xích đu ánh mắt thơ thẫn chẳng biết nghĩ gì. Quả là gầy đi rất nhiều, hắn tặc lưỡi đi đến gần nhẹ lay người cậu

-" Vào nhà"

Cậu không đáp lời chậm rãi rời khỏi xích đu, nhẹ nhàng từng bước vào nhà. Hắn cũng chẳng quan tâm bước đi phía sau, quan sát chiếc cổ trắng ngần mà lại gầy đến lộ cả xương ra trông lố bịch hết sức.

Cả hai ngồi vào bàn ăn, hắn chậm rãi quan sát cậu. Cậu nhìn chăm chú vào đĩa thức ăn rồi cũng chậm chạp cầm lấy thìa lấy từng miếng thức ăn. Bữa ăn trôi qua trong sự im lặng đến đáng sợ, cuối cùng cũng ăn xong cậu không thèm liếc nhìn hắn một cái mà thẳng bước lên phòng. Hắn bước đến sofa lòng có chút bứt bối, cậu bây giờ chẳng khác gì cái xác sống, đến nhìn hắn một cái còn chẳng buồn. Bỗng nhiên hắn giật mình, hắn vừa nghĩ cái gì đây. Đây chẳng phải là điều hắn muốn sao giờ thấy khó chịu là thế nào. Vò đầu bức tóc một hồi hắn quyết định đi ngủ cho đỡ nghĩ.

Bước vào phòng vô thức liếc mắt nhìn đến chiếc giường đôi đang có một người an ổn nằm đấy. Hôm nay cậu chẳng đắp chăn như mọi ngày, cả cơ thể nhỏ bé lọt giữa cái nệm bông. Con người có thể gầy đến mức này sao, hắn vươn tay kéo chăn phủ lên người cậu.

-" Chỉ tiện tay thôi"

Chỉ được một ngày hiếm hoi như thế, cả một tháng sau lại tiếp tục như trước. Cậu từ lúc thức dậy chỉ ngồi thừ một chổ bộ dạng vô cùng mệt mỏi, cậu ngồi bó gối trên sofa đưa đôi mắt vô hồn nhìn lên tivi đang chạy một bộ phim gì đấy cậu cũng chẳng hiểu. Từ cổ họng vọng lên một cảm giác khó chịu, cậu ho dữ dội, dùng tay che miệng lại. Nước mắt cũng trào ra theo từng tiếng ho đau đớn, trên tay là một bệt máu thẫm, chị giúp việc gần đó hốt hoảng chạy lại đỡ lấy cậu cầm cánh tay đỏ máu của cậu, sốt sắn hỏi han cậu chỉ đơn giản lắc đầu không đáp lại tiếng nào.

Chị gọi cô phụ bếp giúp cậu lau đi bàn tay đã bẩn, do dự có nên gọi cho hắn hay không nhưng cậu chặn lại không cho gọi, cậu thều thào

-" Cháu buồn ngủ quá"

Cả hai người họ dìu cậu lên phòng, đắp chăn ngay ngắn rồi lặng lẽ đóng cửa lại, cả hai nhìn nhau chỉ biết thở dài.

Cậu biết rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, cậu thừa biết hắn đã làm gì đó. nhưng thay vì oán hận như trước kia thì giờ cậu lại xem đó như một ân huệ từ hắn. Cậu cũng muốn nhanh một chút kết thúc cuộc đời bất hạnh này.

Chiều đấy hắn về vẫn sinh hoạt bình thường mà chẳng hề biết chuyện gì hết. Lúc lên phòng vẫn là thân ảnh cậu nằm ngủ trên giường, cứ như mọi ngày mà đi vào giấc ngủ. Nhưng đã khuya hắn loáng nghe thấy tiếng ho, nhíu mày trở mình. Chốc lát lại nghe thấy tiếng ho lần này còn dữ dội hơn, vò đầu ngồi dậy hắn thấy cậu đang co người tay ôm lấy miêngj mà ho khụ khụ

Càng ngày cậu ho càng nhiều, phòng tắt đèn hắn không nhìn thấy được máu đang len lỏi từ ngón tay cậu chảy xuống nệm bông.

-" Này bị làm sao đấy"

Không nghe thấy cậu trả lời mà liên tục ho, hắn với tay mở đèn lên lúc này mới tá hỏa bên dưới mặt cậu đã đỏ máu, hắn kéo cậu lên người dùng tay lau cái vết máu dính trên mặt cậu. Tâm có chút sợ, là do thuốc đó sao, chẳng lẽ lại đáng sợ đến thế à.

-" Cậu có sao không? Nghe tôi nói không? "

Hắn vừa hỏi vừa dùng tay vỗ nhẹ đôi má đã hốc hác đi nhiều của cậu. Mắt cậu đã nhòe đi từ lâu, nhăn mặt nói

-" Đau,... đau ..quá"

Hắn sửng người nhìn con người đang đau đớn trong tay mình. Hắn đã làm gì vậy, tại sao hắn lại khiến cậu thành ra thế này. Điều này là điều hắn muốn mà, nhưng sao bây giờ thấy cậu đau đến không thể khóc thế này hắn lại thấy không vui chút nào. Đúng rồi cậu đã sai nhưng mà sai cái gì, sai cái gì để hắn phải làm cậu ra nông nỗi này.

Hắn đặt hàng ngàn câu hỏi nhưng chẳng một ai trả lời hắn. Hắn siết cậu vào lòng, miệng liên tục an ủi

-" Không sao không sao, không đau nữa. Ngủ một giấc liền không đau nữa."

Cậu mơ màng nghe ai đó đang nói, nhưng chẳng rõ được từ nào, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Hắn cảm nhận nhịp thở của cậu đã ổn định đặt cậu lại chổ nằm rồi lau đi chổ máu vừa nãy, đêm đó hắn ôm cậu trong lòng, hắn hối hận rồi. Nhưng giờ muộn rồi làm sao đây.

Hôm sau trước khi đi làm hắn dặn dò người giúp việc trông chừng cậu. Cũng trông hôm đấy hắn liên hệ với bạn bè trong ngành y mong có một cách nào đó giữ cậu lại bên mình. Lúc trước chính hắn mang cậu tặng cho thần chết, giờ lại chính hắn muốn cướp cậu về từ tay thần chết.

Và từ thời điểm đó hắn không thờ ơ nữa, mỗi sáng hắn đều gọi cậu dậy dặn dò đủ thứ rồi mới đi làm, tối về lại cần mẫn đốc thúc cậu ăn cơm, nhắc cậu uống thuốc.

-" Không muốn uống"

-" Em nghe lời tôi uống thuốc đi được không? Xem như tôi năn nỉ em, em là tổ tông của tôi uống thuốc đi"

Cậu nghe hắn nói mà nhức hết cả đầu cũng miễn cưỡng nhận lấy mấy viên thuốc từ tay hắn. Hắn nhìn cậu ôn nhu muốn đem cậu giấu vào tim để tận tâm yêu thương. ( Ơi là chời )

Cậu im lặng uống mấy viên thuốc từ tay hắn, lòng có chút khó tả. Hắn thay đổi rồi, không còn là hung thần đáng sợ giờ đây chẳng khác gì một người chồng đúng nghĩa. Cậu nên vui mừng hay lo lắng? Cậu không muốn bản thân mình tiếc nuối nhưng nếu hắn có tình cảm thì làm sao cậu có thể cam tâm chứ.

Tuy rằng hắn rất tận tâm chăm sóc cậu, nhưng sức khỏe chẳng khả quan gì mấy. Cơn ho xuất hiện thường xuyên hơn, mỗi lần thế cậu đều mệt đến chẳng thể thở nổi. Hắn ôm cậu trên giường, hít lấy hương tóc thơm dịu của cậu

-" Em hận anh không?"

Không gian im lặng tiếng nói của cậu rất bé nhưng hắn vẫn nghe rất rõ

-" Không"

-" Tại sao vậy, anh tồi tệ đến thế mà?"

-" Có lẽ chỉ là lỗi do em thôi"

Câu trả lời của câu hoàn toàn là thật lòng, sau những thứ hắn đối với cậu, cậu vẫn cảm thấy những thứ đó là cái giá phải trả cho sự tồn tại của mình. Cậu vẫn xem những lời trước đó anh nói là đúng có lẽ sự tồn tại của cậu thật sự là một sai lầm.

Hắn im lặng không nói, tim như có ai véo mạnh vào. Những lời đó là lời mà hắn đã nói với cậu, nhưng lời miệt thị nghiệt ngã hắn dành cho cậu. Hắn siết chặt cậu trong vòng tay mình, không gian lại trở nên yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở, hắn nghĩ cậu đã ngủ thì thình lình cậu lại lên tiếng.

-" Ngày mai mình ra ban công ngắm mặt trời lặn được không?"

-" Được em muốn gì cũng được, ngủ sớm thôi nào"

Giấc ngủ nhẹ nhàng đến với cả hai, không gian cứ tĩnh mịch theo cách riêng của nó. Hai con người đó bên nhau một người mãn nguyện một người ray rứt, cuộc sống mà chả ai biết ngày mai nó xảy ra cái gì cả chỉ có thể tiếp nhận dù muốn hay không.

Hôm sau đúng như hắn nói, hắn về nhà trước giờ mặt trời lặn, dọn một cái đệm bông lớn cả hai cùng nằm hướng mắt về phía trời Tây đang ngả màu hoàng hôn, thật đẹp mà cũng thật buồn. Hắn đắp cái chăn mỏng qua người cậu, trời chiều nay có vẻ lạnh. Ôm cậu trong lòng cùng đưa mắt về những giọt nắng cuối cùng. Cảm giác này hắn chỉ muốn giữ mãi lại cho chính mình, hạnh phúc của hắn giờ chỉ có bấy nhiêu thôi.

Cậu chăm chú về chân trời đỏ rực trước mặt, vươn cánh tay lên trời như muốn chạm vào khoảng không bao la ấy. Thỏ thẻ nói

-" Ở ngoài đó có vui không?"

Hắn toang trả lời cậu nhưng lại nghe cậu hỏi tiếp

-" Ở đó có tự do không?"

-"..."

-" Ba mẹ có sợ mất em không?"

-"..."

-" Khi em chết liệu có ai buồn và nhớ tới em không?"

Giọng nói yếu ớt của cậu như con dao sắt bén cứa từng nhát vào lồng ngực hắn.

-" Ai cho em chết hả? Em mà chết anh sẽ không buồn đâu. Mà sẽ đau lòng chết theo em đó, nên làm ơn ở lại với anh đừng đi đâu hết nhé"

Hắn đưa tay mình bao lấy cánh tay cậu, thì thầm vào tai cậu, giọng run run

-" Ở ngoài kia vui lắm, ngày mai anh dẫn em đi nhá"

Cậu gật đầu rồi vùi vào ngực hắn, tìm kiếm hơi ấm từ con người sắt đá của ngày trước này.

-" Anh à, anh yêu em rồi đúng không?

Hắn ngây ngẩn lắng nghe giọng nói ba phần trong trẻo sáu phần mệt mỏi một phần hiếu kì của cậu, dịu dàng đáp lại lời cậu

=" Đúng rồi, em làm anh phải yêu em rồi nên em phải ở đây chịu trách nhiệm với anh, không được đi cả. Vậy em đã yêu anh chưa?'

-" Có em cũng yêu anh rồi, cũng muốn ở bên cạnh anh. Nhưng nếu em iến mất thì anh vẫn phải sống thật hạnh phúc nhé, em muốn thấy anh hạnh phúc"

-" Không có chuyện đó đâu, mỗi giây phút bên em anh đều hạnh phúc mà."

không gian im lạng lặng lẽ trôi theo ánh hoàng hôn, giọng nói của hắn vừa chua chát vừa nghẹn ngào vất lên

-" Anh xin lỗi, xin lỗi em"

Cả hai ở cạnh nhau đến khi trời tối hẳn, hắn mới bế cậu vào phòng ủ ấm cậu trong vòng tay to lớn của mình, mỗi một ngày trôi qua với hắn như một loại cực hình được dụng trên người hắn.

Hôm sau hắn đi làm đặt lên trán cậu một nụ hôn, nhưng hôm nay thật kì lạ lòng hắn cứ bất an lo sợ cái gì đó.

Cậu dậy sau khi hắn đi một chút mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng hôm bay cậu thấy mình khỏe thế nhỉ? Ăn cơm rất ngoan ngoãn, cũng mặc một bộ quần áo mới hắn mua cho, mọi thứ thật tươm tất để tối cùng hắn ra ngoài. Cậu ra ban công ngắm nhìn một ngày lại trôi qua, nhưng sao buồn ngủ quá cậu mơ hồ nhắm mắt.

-" Anh ấy về sẽ đánh thức mình thôi, ngủ một chút cũng được"

Đến khi hắn về sau cuộc họp hội đồng đau đầu, trở về phòng lại thấy cậu ngồi ở ban công. Câu mặc bộ quần áo cậu tặng, hôm nay cậu đẹp quá. Hắn mỉm cười

-" Đợi anh đến ngủ quên luôn rồi, dậy nào mình ra ngoài chơi nhé"

Hắn lay người cậu nhưng chẳng hề có sự phản ứng nào từ cậu, anh cầm lấy tay cậu. Lạnh quá, tay cậu lạnh quá, mặt cũng lạnh cơ thể cũng thế, anh bắt đầu hoảng loạn.

-" Dậy đi em, đừng ngủ nữa, em đã nói sẽ cùng anh ra ngoài hôm nay mà. Em đừng có nuốt lời với anh, dậy đi đừng bỏ anh ở lại mà, xin em Jungkook... dậy đi"

Hắn ôm lấy cái cơ thể chẳng còn sự sống kia mà khóc, vùi mặt vào mái tóc mềm mại kia mà khóc. Cả đời hắn chưa bao giờ phải trải qua chuyện đau đớn thế này, tim hắn như muốn vỡ ra.

-" Anh vẫn chưa bù đắp đủ mà, em phải nhận hết rồi mới được rời bỏ anh."

Hắn cứ ôm cậu ở đấy đến khi khóc cũng chẳng thể hắn vẫn ôm cậu. Những người trong căn nhà này chứng kiến tất cả, chẳng ai có thể nén sự bi thương này. Cậu chủ của họ lãnh khốc bá đạo giờ đây đã hối hận mà khóc như đứa trẻ. Cô phụ bếp đến gần đặt tay lên vai hắn

-" Cậu chủ, cậu Jungkook đã đi rồi. Ta không nên níu kéo lại, thời gian qua cậu ấy đã hiểu được tấm chân tình của cậu rồi. Cậu đừng như thế, cậu Jungkook không thể đi được đâu"

Hắn không đáp vẫn khư khư ôm. Cậu trong lòng, Jungkook của hắn chịu nhiều đau khổ như thế, mà hơn một nữa đều do hắn. Hắn còn chưa bù đắp đủ mà.

Trong đám tang Jungkook, hắn gặp gia đình cậu. Trong thấy gương mặt đờ đẫn của mẹ cậu hắn lên tiếng

-" Mẹ vợ"

-" Con rễ Kim"

Hắn nhìn cả ba mẹ cậu cùng JungHo rồi lại nhìn vào tấm ảnh của thiếu niên mang nét cười ngây thơ kia, hắn lại đau lòng mà nghẹn giọng

-" Trước khi em ấy từ bỏ thế giới đau khổ này em ấy có hỏi con vài câu hỏi, nhưng con không trả lời được, vậy ba người có thể trả lời giúp con không?"

Cả ba im lặng chờ hắn

-" Em ấy hỏi liệu hai người có sợ mất em ấy không? Và khi em ấy chết đi liệu có ai buồn mà nhớ tới em ấy không?"

Mẹ cậu nghe tới đây lòng đau như ai cào xé

-" Ta xin lỗi, tất cả là lỗi của ta. Nếu ta không thiên vị JungHo nhiều hơn thì chẳng có cớ sự này. Jungkookie của mẹ đã chịu thiệt thòi quá nhiều rồi, tất cả là lỗi của mẹ."

Bà khụy xuống khóc nức nở, bản thân người mẹ ai chả yêu thương con mình. Nhưng bà ấy lại chú trọng vào đứa yếu ớt mà quên rằng đứa con khỏe mạnh của bà cũng rất yêu bà.

Hồi lâu hắn mới đánh tiếng

-" Ba mẹ vợ con xin phép sau khi hỏa táng con sẽ mang em ấy về nhà, con có lỗi trong chuyện này, con muốn dùng cả đời còn lại ở bên Jungkook"

Ba mẹ cậu cũng chẳng có ý kiến, họ thấy mình chẳng đủ tư cách để mang hai chữ cha mẹ trên người.

Đám tang của cậu qua đi, mọi người ai cũng có một khoảng lặng của riêng mình. Nhưng lớn nhất có lẽ là hắn một kẻ giác ngộ muộn màng, hối hận cũng chẳng kịp. Mọi thứ về cậu hắn vẫn giữ nguyên lại, như cậu vẫn ở đây. Đôi lúc loáng thoáng qua hắn lại thấy cậu đang ngồi ở ban công mà mỉm cười nhìn hắn. Như thế hắn lại cảm nhận được cậu vẫn đang ở bên cạnh hắn, vẫn yêu hắn và tha thứ cho sự khờ dại của hắn.

-------------

Tôi quay lại rồi nè áhihu

Văn phong của tui cũng dưới mức tầm thường có sạn cũng thông cảm cho tui hen. Viết dị chứ hông biết nó có ngược hông nữa
Mong rằng tui hông có bị per =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro