Đoản 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn vạn không ngờ tới tôi lại yêu một đứa nhóc 8 tuổi rưỡi.

Đến một hôm tôi không còn thấy cậu bé đó nữa. Không nhịn được họ Phác tôi liền đi tìm cậu.

"Cho hỏi anh có thấy cậu bé này hay không ? Nhóc ấy dễ thương như thiên thần vậy."

Người đó nhìn tôi liền nói.

"Tôi rất tiếc."

Đột nhiên tôi bị người ta ôm chặt nhưng không phải là Thế Huân của tôi.

"Con trai đến giờ uống thuốc rồi. Chúng ta cùng về nào."

Thế Huân ở trên thiên đường chắc chắn chỉ muốn trốn tôi một chút, chọc tôi khóc một chút phải không ?







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro