[Đoản văn - YJ] it's cold Full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói đầu

        Đây là tác phẩm đầu tay của ta cho nên còn rất nhiều thiếu sót, mong mọi người thông cảm ^^. Là món quà ta muốn dành tặng cho những người luôn yêu và đặt niềm tin tưởng ở Yunjae và Yoosu. Mọi comment và ý kiến đóng góp của mọi người ta xin ghi nhận và rất cảm ơn mọi người ủng hộ và giúp đỡ để ta có thể hoàn thành được Fic.

It’s cold

Thể loại: Fan-fiction

Trạng thái: on- going

Giới thiệu nhân vật:

It’s cold

Chapter 1

-         Jaejoong ah... con đang làm gì thế? Vào nhà đi kẻo lạnh, tuyết bắt đầu rơi ngày một nhiều rồi con. Mẹ vừa nấu súp xong con về ăn luôn đi cho nóng...

-         Dạ con về ngay đây ạ ~

-         Woahhhh....lạnh thật đấy....- Jaejoong nhỏ bé vừa xoa bàn tay vào nhau vừa cảm thán...

Đôi tay nhỏ giơ lên không trung đón lấy những bông tuyết. Chúng thật đẹp, trắng tinh nhưng lại mang đến một cảm giác thật cô đơn và lạnh lẽo. Vừa chạy vừa mải ngắm nhìn những bông tuyết đang rơi ngày một nhiều nên Jaejoong đã vô tình va phải một người

-         aigooo... đau quá à...- đang xuýt xoa kêu đau thì một đôi bàn tay đưa ra đỡ cậu dậy và xoa xoa cái trán đang bắt đầu đỏ lên của cậu. Lạnh thật đấy, đôi tay đó lạnh hơn cả đôi tay đùa nghịch thật lâu dưới trời tuyết của cậu.

-         Em có sao không cậu bé?

Dù là con trai với nhau nhưng Jaejoong phải cảm thán rằng anh trai cao lớn mà cậu va phải thật đẹp trai á. Phải mất nửa ngày Jaejoong mới để ý tới người con trai phía trước đang khua khua tay loạn xạ và đang nói nói cái gì gì đó...

-         Nè nè... em có sao không vậy? Đừng bảo với anh là có va chút xíu đó mà đã mất trí nhớ rồi nhé.

-         À à... em ..em không sao ạ. Em xin lỗi..t..tại mải ngắm tuyết nên em không để ý...va phải anh..em em xin lỗi.. em xin lỗi ạ.

-         Anh không sao đâu- Anh mỉm cười dịu dàng- Trời lạnh lắm sao em không mau về nhà đi. Ơ .. sao mặt em đỏ hết cả lên rồi này?

“Thật xấu hổ quá đi”- Jaejoong nghĩ- À vâng mẹ em vừa gọi, em về đây ạ, thật sự xin lỗi anh. Dạ, em chào anh em về đây ạ.

Quay đầu chạy thật nhanh về nhà, Jaejoong chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào. Thật mất mặt mà, đã va phải người ta còn mải mê nhìn ngắm người ta đến ngây người... mất mặt quá, thật mất mặt quá đi. Nhưng chả hiểu sao Jaejoong chạy được một đoạn lại vô thức quay đầu lại nhìn anh trai ban nãy lần cuối. Anh đứng đó, một mình giữa trời tuyết rơi lạnh lẽo trông thật cô đơn. Anh chỉ khoác hờ hững bên ngoài một chiếc áo dạ đen, bên trong là đồng phục học sinh thì phải. Bóng anh cao gầy đổ dài trên mặt đường. Anh ý cao thật đấy, Jaejoong nói chuyện với anh mà phải ngước đến mỏi cả cổ nhưng khuôn mặt anh vẫn chỉ là khuôn mặt của một cậu bé mà thôi.

-         Lại..ii đỏ mặt rồi.... mình làm sao thế này.. phải ...phải ii về thôi...

-         Jaejoong ah.,.. JAEJOONG. Ba về rồi này con, con ơi.

-         AAAAA ... Ba về, Ba về, ...

Do quá vui mừng và cũng vì quá xấu hổ mà Jaejoong không để ý tới cặp mắt theo dõi mình nãy giờ.

        Anh chợt mỉm cười. Nói là mỉm cười nhưng chỉ là anh vẽ lên khuôn mặt mình một nụ cười gượng gạo.

-         Dễ thương thật.. và... cậu bé thật may mắn khi có một gia đình như vậy. Giá mà...

-         Cậu Yunho, có điện thoại của ông chủ.

Thu lại ý cười mà đã từ rất lâu, lâu lắm rồi đã không xuất hiện trên khuôn mặt anh- khuôn mặt của một cậu bé chỉ mới 10 tuổi. Thế nhưng lúc nào anh cũng phải mang một bộ mặt lạnh lùng, phải làm sao cho ra dáng một cậu chủ- người mà trong tương lai sẽ thừa kế tập đoàn đang ngày một lớn mạnh ở Hàn Quốc cũng như trên trường quốc tế với những khách sạn, nhà hàng,... 5sao - Tập đoàn nhà họ Jung.

-         Ba à, ba gọi con có việc gì ạ.

-         Con còn phải hỏi sao, tan học đã hơn 3 tiếng rồi đáng lẽ con phải về ngay chứ. Chả nhẽ con đã quên hôm nay có buổi học với thầy giáo quản trị kinh doanh rồi sao. Là người thừa kế tương lai không được suốt ngày lo chơi bời như những đứa trẻ bình thường như thế được. Con khác chúng, hãy nhớ lấy và về nhà ngay cho ba. Thật mất mặt....tít tít tít ...

-         Con... Ba à... mong ước của con chỉ cần được như những đứa trẻ bình thường khác mà thôi....- Khẽ thì thầm những lời mà anh nghĩ cả đời anh sẽ không bao giờ dám nói ra khỏi mồm, nói thật khẽ, để không ai nghe thấy được. Hay kể cả anh có nói thật to, hét thật to cho cả thế giới này nghe thấy, cho ba anh nghe thấy được thì sẽ thay đổi được gì chứ. Anh sẽ không còn phải mang cái lớp mặt nạ này nữa sao, hay anh sẽ được làm những điều mà như những đứa trẻ hơn 10 tuổi bình thường khác? Không. Không bao giờ. Có nằm mơ anh cũng không bao giờ dám mơ tới ngày đó. Ba anh là ai? Là Jung YunDong- chủ tịch tập đoàn Jung. Anh là ai? Là con trai duy nhất của ông- là người thừa kế tương lai của một tập đoàn đang ngày một lớn mạnh- Jung Yunho. Thế nhưng điều quan trọng đó là anh chỉ là một thằng nhóc hơn 10 tuổi thì chả ai quan tâm. Với tất cả bọn họ anh chỉ là người thừa kế tương lai của một tập đoàn to lớn, là công tử ngày ngày ăn nằm trên một lố tiền khổng lồ. Mọi lời ngon ngọt nịnh hót cũng bởi vì thế nên anh  từ lâu đã không còn mỉm cười với ai. Tất cả chỉ là giả tạo. Bọn họ yêu quý anh ư? Hay là yêu tiền của anh? Anh không biết và cũng không muốn biết nữa. Anh đã quá mệt mỏi rồi.

-         Đi về thôi

-         Dạ vâng, thưa cậu chủ.

Trong khi đó....

-         Ba à ba mua gì cho jaejoong vậy?

-         Con đoán xem?

-         Xe lửa? lego? Xếp hình?...

-         Hahahahha .. con đoán sai hết rồi nhé.... hahaahha ...chả phải con đã đòi bộ máy bay điều khiển từ xa đó, sao giờ đã quên rồi?

-         Woahhhhhhhhhhhh hihihihi con cảm ơn ba. Bà à con yêu ba nhiều nhiều lắm đó.

-         Yêu ba chừng nào cơ?

-         Chừng này này- Jaejoong ngay lập tức hí hửng dang cánh tay rộng nhất có thể rồi vẽ thành một vòng tròn- chừng đó ba à

-         Nhiêu đó thôi sao? Hahahaha..

Cả căn biệt thự rộng lớn vang lên tiếng cười: Tiếng cười của ông Kim Dong Won khi thấy nụ cười đứa con thơ, đứa con trai dễ thương, ngoan ngoãn của ông – kim jaejoong; tiếng cười khe khẽ của bà Kim khi thấy cả nhà ba người vui vẻ bên nhau như thế này; tiếng cười nắc nẻ của jaejoong khi nhận được món quà yêu thích. Và cũng trong lúc đó, tại một căn biệt thự rộng lớn khác, không phải là tiếng cười hạnh phúc mà là sự tĩnh lặng đến cô quạnh. Không còn là tiếng cười nữa mà thay vào đó là những giọt nước mắt lặng lẽ.

        BỐP..

“Mẹ dùng hết sức đó sao? À không phải đâu, mẹ sẽ không bao giờ dùng hết sức đánh mình. Nhưng.. sao lại đau thế này? Không chỉ cảm nhận được sự bỏng rát ở bên má mà còn thấy rất đau, đau ở trong lòng...” – Cố kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra ngoài, Yunho nắm tay thành nắm đấm thật chặt.

-         Con xin lỗi. Lần sau con sẽ gọi điện báo trước ở nhà.

-         Xin lỗi? Mày có biết tao ở nhà đã bị ba mày mắng như thế nào không? Lại còn có lần sau sao? Bây giờ tao không muốn nhìn thấy mặt mày, mày biến ngay đi cho khuất mắt tao.

Bước đi với tâm trạng hết sức bực bội và khó chịu. Tiếng giày cao gót của Mishil nện xuống sàn như từng nhát từng nhát đang găm sâu vào Yunho lúc này. Anh chạy thật nhanh về phòng rồi khóa trái cửa lại và cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra. Bước từng bước nặng nề ngồi xuống giường, Yunho với tay lật gối kiếm tìm bức ảnh chụp mẹ mình rồi dùng ngón tay vuốt thật nhẹ gương mặt bà qua tấm ảnh. Trong ảnh là chân dung một người phụ nữ đã ngoài 40 nhưng trông bà rất đẹp, ánh mắt bà ấm áp và bà đang nở một nụ cười hạnh phúc.

-         Mẹ thật sự đã bỏ rơi Yunho sao? Con .. từ nhỏ tới giờ vẫn luôn luôn mong cảm nhận được tình mẫu tử như bao người khác. Nhưng sao lại khó vậy hả mẹ? Con vẫn chưa bao giờ tin rằng mẹ đã rời bỏ con mà đi... con biết vì lí do nào đó mà mẹ buộc phải xa Yunho mà. Con lúc nào cũng mong muốn có một ngày mẹ trở về rồi ôm con vào lòng, hay hát ru cho con nghe, xoa đầu con như những đứa trẻ khác...hức hức...

Một giọt...hai giọt... từng giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má ấy. Những giọt nước mắt Yunho cố kìm nén trước mặt bao người bấy lâu nay mà giờ đây chúng cứ tự động trào ra... Lúc nào cũng bị gò bó trong những bài học về kinh tế, sống trong một gia đình mà bao người ngưỡng mộ mà trong đó người ba lúc nào cũng chỉ biết về lợi nhuận, kinh doanh, mọi thứ chỉ là tiền tiền và tiền; một người mẹ kế đáng tuổi chị mình lúc nào cũng tỏ vẻ yêu thương anh trước mặt bao người nhưng khi chỉ có 2 người thì lại là một người phụ nữ lúc nào cũng đối xử cay nghiệt và ghét bỏ anh. Mọi người xung quanh từ bạn bè tới người thân đối xử tốt với anh nhưng anh thật sự không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm là thật nữa. Những lúc như thế này anh thật sự, thật sự rất cần... cần lắm vòng tay ấm áp dịu dàng của mẹ, cần giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của mẹ lúc này, anh cần, cần nhiều lắm. Để an ủi, để vỗ về anh những lúc tâm trạng anh tồi tệ như bây giờ. Đôi mắt anh bây giờ đẫm lệ, mọi hình ảnh về mọi thứ xung quanh đang nhòe dần thì bỗng nhiên gương mặt cậu bé con hồi chiều lại xuất hiện ngay trước mắt. Thật rõ ràng như cậu đang đứng trước mặt anh lúc này với cái mỏ chu ra rất dễ thương, đôi má ửng đỏ, đôi mắt long lanh to tròn ngước nhìn anh ngây ngẩn. Anh chợt mỉm cười trong vô thức. Thật nực cười, nực cười đúng không? Bọn họ sẽ cười nhạo anh nếu anh nói rằng ước mơ của anh là được sống một cuộc sống như cậu bé đó trong khi anh dường như có tất cả. Ánh mắt ngây thơ, khuôn miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói trên môi, được ba mẹ yêu thương chăm sóc. Nực cười, thật nực cười... nhưng đó là sự thật.    

-         Thật sự mệt mỏi, nếu nhắm mắt rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa thì tốt quá...

Yunho dần dần chìm sâu vào giấc ngủ trong khi hình ảnh của cậu nhóc vẫn quẩn quanh trong đầu.

Chapter2

-         Jaejoong ah.. nhớ nắm chặt tay mẹ không lạc nhé con.

-         Dạ vâng ạ.

Hôm qua ba vừa về nên hôm nay hai mẹ con Jaejoong sẽ đi siêu thị sắm thật nhiều đồ để về nấu cho ba một bữa tiệc gia đình nho nhỏ. Ba jaejoong là phi công nên số lần về nhà rất ít, mỗi lần ba về là jaejoong vui lắm. Trên môi lúc nào cũng nở nụ cười toe toét. Siêu thị gần nhà Jaejoong hôm nay lại đóng cửa để sửa chữa nên hai mẹ con mới phải đi bộ khá là xa. Ngày hôm nay là cuối tuần nên ngoài đường đông lắm. Thỉnh thoảng Jaejoong lại bị người này va phải một cái, người kia lại va phải một cái nữa. Thật mệt a~

-         Oa... ở kia bán bóng bay kìa mẹ. Mẹ ơi mua cho...Mẹ? Mẹ ơi. Mẹ ....mẹ...huhuhu.......

Đôi mắt Jaejoong đã bắt đầu ngập nước, mồm không ngừng gọi mẹ. Rõ ràng mẹ vừa đi ngay cạnh mình mà bây giờ mẹ đang ở đâu rồi? Jae không biết phải làm gì bây giờ cả, không thấy mẹ đâu cả, ở đây lạ quá, Jae không biết tìm đường về kiểu gì bây giờ.

-         Chú ơi chú có thấy mẹ cháu đâu không? Chú gì ơi...huhuhu...

Cố sức hỏi mấy cô chú đi đường nhưng không ai dừng lại để cho jae hỏi cả. Họ chỉ nhìn rồi ngoảnh mặt bước đi. Sao mọi người không ai giúp Jae vậy?

-         Mẹ ơi .........hu huhuh ... hixhxhixx..... mẹ đâu rồi......

-         Bé con?

-         Uoaaaaaaaaoaoaoa ...huhuhh hixhihx.. hyung hôm qua...hyung ahah.... hyung tìm mẹ giúp em đi... em không thấy mẹ đâu cả...huhuhu- jae vừa khóc nức nở vừa tóm chặt lấy cổ của anh.

-         Được rồi nín đi nín đi nào... để .... hyung... đưa em về nhà.

Jaejoong gật đầu như dập tỏi rồi tóm chặt lấy cổ của anh.

-         Bé con à, em có biết em nặng lắm không? Em mà không bỏ tay ra thì làm sao anh đưa em về được?

-          Huhuhh aaaaaaaaaaa oaoaoaooa hxhxhxh...

-         Aizzz nín đi nào anh đưa em về, nào đưa tay đây.

Nắm tay anh thật chặt để không bị lạc như lúc nãy nữa, jae sợ lắm rồi, sợ rằng sẽ không được gặp lại ba, không được gặp lại mẹ nữa. Sợ không ai trả lời, không ai giúp jae như vừa rồi, thật sự sợ lắm rồi.

Bước vào xe ô tô của anh, jae dù vẫn nức nở nhưng không còn khóc như ban nãy nữa. Ngồi một lúc bỗng thấy mắt nặng trĩu, rồi jae ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong khi đó Yunho lại mở to mắt ra ngạc nhiên nhìn bé con đang nằm ngủ ngon lành trong lòng mình. Chỉ là nhìn một cậu nhóc ngủ ngon lành trong lòng mình thôi mà trong lòng Yunho bỗng trực trào một cảm giác lạ lẫm. . Ấm áp quá... – Yunho nghĩ- cảm giác này.... bình yên quá...

-         Cậu chủ, tới nơi rồi.

Bước ra khỏi xe, Yunho thấy mẹ của bé con thì đang khóc lóc tùm lum. Hẳn là lo cho cậu nhóc lắm. Ba của cậu nhóc dù không khóc lóc như vợ mình nhưng anh có thể thấy khóe mắt ông đang đỏ lên và bắt đầu ngập nước, ông đang cầm điện thoại trên tay, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ, chân thì chỉ đi có một chiếc dép, khuôn mặt ông căng thẳng tột độ..

-         Dạ cháu chào hai bác, con của hai bác giờ đang ngủ thiếp đi trong xe cháu, cháu đang đi trên đường thì nhìn thấy em ý đang khóc và....

-         Cảm ơn cậu,... cảm ơn cậu nhiều lắm, vợ chồng tôi cảm ơn cậu huhuhu...

Chưa kịp nói xong thì Yunho đã thấy bà Kim lao tới ôm siết lấy cậu. Giật mình. Ngạc nhiên. Ngỡ ngàng. Rồi ấm áp. Hạnh phúc. Anh cũng dang đôi tay ôm chặt lấy bà. Cảm nhận hơi ấm người mẹ.

-         Cô... có thể để im như thế này một lát được không? Chỉ một lúc thôi cũng được...

-         Tất nhiên rồi...- Bà Kim có chút sững người trong chốc lát nhưng rồi bà cũng mỉm cười dịu dàng rồi xoa đầu anh và ôm lấy anh vào lòng.

Trong khi đó ông Kim đã bế jae ra khỏi xe và jaejoong bé nhỏ cũng bắt đầu tỉnh dậy rồi dụi dụi mắt mơ màng...

-         Aaaaa... ba – ôm chặt lấy cổ ba rồi thơm chụt một cái vào má của ba. Jeajoong cứ ngỡ rằng sẽ không được gặp ba nữa chứ.

-         Mẹ mẹ... mẹ ơi... jaejoong ở đây...mẹ - nhìn thấy mẹ thì ngay lập tức jae dãy giụa đòi xuống. Ông Kim thả jae ra để con trai chạy ra với mẹ. Bà Kim mỉm cười hiền dịu dang tay ra ôm lấy đứa con trai bé bỏng. Hai mẹ con bỗng ôm nhau khóc lóc một hồi.

-         Con mau ra cảm ơn anh trai kia .... Ơ đi đâu rồi? Ban nãy thằng bé còn đứng đây mà...

-         Hyung.... cảm ơn hyung..

-         Chú ơi bán cháu quả bóng kia ạ.

-         Đây của cháu đây.

-         Cháu gửi tiền. cháu cảm ơn ạ.

Tay cầm quả bóng, mồm ngậm kẹo mút, Jaejoong vừa nhảy chân sáo vừa híp mắt cười. Hahaha... với jaejoong thì hạnh phúc là đây...hahaha...

-         Bé con ơi...

Giọng nói này....

-         Aaaaa.........hyung........ sao hôm qua hyung bỏ về sớm vậy?

-         Tại ......hyung...có việc. hyung phải đi học.

-         À phải rồi .... ơ sao hyung lại ở đây?

-         Hyung tìm em.

-         Tìm em? Tìm em có việc gì?

-         Ngày mai.. là ngày rất quan trọng với hyung. Ngày mai chúng ta gặp nhau ở công viên gần nhà em được không?

-         Ngày quan trọng? – jae mắt to mát nhỏ tò mò hỏi lại Yunho – Là sinh nhật của hyung đúng không?

-         ... em là người bạn đầu tiên và có lẽ là duy nhất của hyung vậy nên... mai em nhất định phải tới rõ chưa?

-         Dạ...

-         Mai nhé. Vậy 5h chiều được không?

-         Dạ được ạ

-         Vậy hẹn em ngày mai nhé. Hyung phải về rồi. tạm biệt bé con. Jaejoong phải không?

-         Dạ vâng ạ. Hẹn anh ngày mai nhé.

-         Vẫy tay chào tạm biệt hyung, lời lúc nãy của hyung làm jae có chút buồn. “... em là người bạn đầu tiên và có lẽ là duy nhất của hyung vậy nên... mai em nhất định phải tới rõ chưa?”.

-         Vậy là hyung ấy chỉ có một mình thôi sao? Chắc hyung cô đơn lắm.

Ọc ọc ọc...aizz cái bụng biểu tình rồi. jae phải hạy thật nhanh về nhà để an ủi vái bụng lép kẹp thôi. Da bụng sắp dính vào da lưng rồi...

5:00pm

-         mẹ ơi con ra công viên đằng kia một tí nhé mẹ.

-         uhm. Đi về sớm nhé con.

Chạy thật nhanh ra công viên ngồi đợi, hyung đã bảo hôm nay là ngày quan trọng của hyung nên jae phải tới đúng giờ. Jae kiếm một chỗ ngồi lí tưởng rồi lôi kẹo mút ra và đợi hyung tới.

Trong khi đó...

-         Ba ...ba à, con xin ba, cho con ra ngoài một tí thôi mà. Con có hẹn với một người rất quan trọng, con phải đi gặp người ấy. ba .. ba à... con xin ba đấy.

-         BỐP... mày im đi. Chẳng phải hôm qua tao đã nói nhà mình hôm nay chuyển đi rồi sao. Đi ngay không lỡ mất giờ đẹp của tao.

-         Nhưng mà ba.. ba à..hôm nay là...

-         Mày câm mồm cho tao,... Milshil đâu, chuẩn bị đồ cho yunho đi rồi đi nào.

-         Ba à... con xin bà chỉ một lúc thôi... Ba à...

-         Nhanh lên nào.

Bước từng bước nặng nề, Yunho hiện giờ cảm thấy thật tệ. Trước khi bước vào xe, anh rút từ túi ra một túi giấy và đưa cho vệ sĩ.

-         Gửi tới Jaejoong. Hứa với ta, phải đưa tận tay Jaejoong.

Khuôn mặt thành khẩn, lời nói chân thành nhất từ trước đến nay. Rồi từng bước chậm chạp bước vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh và rời khỏi tòa biệt thự. Đôi mắt Yunho trong một khoảnh khắc ngắn ngủi liếc ra ngoài nhìn từng bông tuyết trắng rơi ngày một nhiều.

        “ Chắc không đâu, lạnh như thế này, tuyết rơi ngày một nhiều như thế này chắc giờ Jaejoong đã về nhà từ lâu rồi” – anh cố tự an ủi mình thế nhưng lòng anh ngày một trùng xuống. Anh cảm thấy bồn chồn, lo âu hơn bao giờ hết, trời thì ngày một tối, ngày một lạnh, tuyết lại rơi ngày một nhiều như thế này,... Jaejoong mà đợi ở ngoài thì...

Tại công viên.

-         Jaejoong ah... jaejoong con đâu rồi...?????????

-         Sụt...- khuôn mặt tái mét vì lạnh, hai má và chóp mũi đã ửng đỏ, nước mũi thì hcary ròng ròng. Jaejoong bây giờ trông thảm hại hướn bao giờ hết.

-         Jaejoong, jaejoong ah... con còn chưa về sao? Lạnh lắm rồi đây này... trời ơi nhìn con này... Aigooo.... chết rồi bị cảm lạnh rồi mau vào nhà thôi con...

-         Không được đâu mẹ à... con đã hẹn với hyung rồi... hyung nhất định sẽ tới mà... hôm này là ngày rất quan trọng với hyung mẹ à....hyung sẽ tới thôi... hyung sẽ tới...

-         Aigooo...jaejoong à, muôn lắm rồi đấy, đã hơn 2 tiếng đồng hồ rồi, hyung ấy chắc đang bận không tới được đâu con à.

-         Không, mẹ không hiểu đâu, hôm nay là ngày rất quan trọng của hyung, hyung ấy cô đươn lắm, con cũng đã hứa hôm nay sẽ chờ hyung mà, mẹ ơi ...huhuhuu.......... Đấy ..... mẹ xem, hyung tới rồi kìa...mẹ xem...

Chiếc Roll-Royce màu đen dần dần ngừng bánh và dừng lại. Thế nhưng người bước xuống lại không phải Yunho...

-         Cậu chủ gửi cho cậu cái này- Đưa cho Jaejoong chiếc túi giấy được bao bọc khá kĩ lưỡng rồi nhanh chóng rời đi.

-         Hyung à...

Mãi sau một hồi lâu Jaejoong mới chịu về nhà. Vừa về nhà là Jaejoong chạy ngay vào phòng rồi mở chiếc túi ra thật cẩn thận. Bên trong là một bức thư và một chiếc nhẫn Cartier.

        “ Jaejoong ah..

Hyung xin lỗi, có lẽ từ bây giờ hyung không thể gặp lại jaejoong nữa. Hyung cứ nghĩ rằng sẽ cùng jaejoong vui vẻ chơi đùa ngày hôm nay cơ nhưng mà hyung thấy sao mà khó quá.... Chiếc nhẫn này là một đôi, jaejoong hãy giữ lấy. Mong sau này có ngày chúng ta gặp lại... Xin lỗi vì hyung không thể nói lời tạm biệt với em...”

-         Oaaaaa huhuhuhu hxhxhx....

-         Jaejoong ahhh... con sao lại khoác vậy...jaejoong ah....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro