Chương 31: Lao ngục tai ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Lao ngục tai ương

Thân thể Thành Mẫn được che kín kẽ nên có lẽ chưa bị người khác nhìn thấy, vì vậy trong lòng ít nhiều cũng nhẹ nhõm thở ra, đồng thời cũng âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định không thể làm bậy ở bên ngoài cùng Lục Phi Hoàn nữa, lại chẳng ngờ rằng sang ngày hôm sau có một cái thái giám tới phòng chàng mời đi, nói là hoàng thượng muốn gặp chàng.

Thành Mẫn thấp thỏm bất an, Lục Phi Hoàn lại không ở đây, nhưng chàng lại không thể làm trái thánh ý chỉ nên chỉ có thể đi theo, lúc tới nơi nhìn thấy Lục Phi Hoàn đứng ở một bên mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng thượng hơn năm mươi tuổi, vì thân thể được bảo dưỡng cẩn thận nên thoạt nhìn như chỉ ngoài bốn mươi tuổi, cũng có lẽ do quá mức nhọc lòng nên dù trên mặt không có nhiều nếp nhăn nhưng hai bên tóc đã hoa râm. Y hòa ái nói mấy câu với Thành Mẫn, hỏi về cố hương của chàng, Thành Mẫn nghiêm túc trả lời. Hoàng thượng nhìn chàng, lại nói: "Trên đùi ngươi có tật, Lục ái khanh, chuyện lần trước một tiểu thiếp của ngươi phóng hỏa giết người, người bị thương là hắn?"

Lục Phi Hoàn giải thích một chút ngọn nguồn trong đó, hoàng thượng khẽ gật đầu, lại nói: "Vậy độc phụ đó đã bị xử tử chưa?"

Diêu thị cùng gian phu của nàng đã bị trảm từ mấy tháng trước, hoàng thượng nghe vậy "Được" một tiếng, nói: "Trong cung có một loại thuốc dán rất tốt, đối tật ở chân rất có lợi, tiểu Tô, sau khi hồi cung, ngươi nhớ rõ đưa một ít đến phủ tướng quân."

Thái giám bên cạnh y đồng ý, Lục Phi Hoàn liền tạ ơn hoàng thượng, Thành Mẫn cũng tạ lễ, hoàng thượng thưởng cho chàng chút đồ ăn rồi để chàng lui xuống trước.

Trong lòng Thành Mẫn sợ hãi, chờ đến đêm Lục Phi Hoàn mới trở về, chàng vội vàng ra đón, lo lắng nói: "Em đã tạo thành phiền toái cho chàng đúng không?"

Lục Phi Hoàn ôm chàng vào ngực, khẽ cười nói: "Cũng không có, sao Mẫn lang lại nghĩ như vậy?"

Thành Mẫn thấy hắn nói chân thành, thoáng yên lòng.

Mấy ngày du ngoạn chớp mắt trôi qua, Thành Mẫn trở về phủ tướng quân, sắp đến cuối năm, công việc của Lục Phi Hoàn lu bù lên, ban ngày giường như chẳng thấy bóng người. Tụng Nhã công chúa từ ngày thứ hai trở về trong phủ như gấp không chờ nổi tới tìm Thành Mẫn, quấn lấy chàng dạy tiếng Hán cho nàng.

Kỳ thật hai người nam nữ khác biệt, ở cùng một chỗ như vậy sẽ bị người khác đàm tiếu, Thành Mẫn mơ hồ nhắc qua vài lần nhưng công chúa một chút cũng không để trong lòng, còn nghiêm túc cầu chàng day chữ Hán cho nàng, mỗi ngày ra vào đình viện của chàng.

Lục Chiêm Đình nhắc cậu phải phòng bị, trong lòng Thành Mẫn cũng biết nhưng bất hạnh Tụng Nhã công chúa quá mức nhiệt tình không thể cự tuyệt.

Tới đêm giao thừa, Tụng Nhã công chúa và tướng quân phụng mệnh vào trong cung bồi hoàng thượng, phải muộn một chút mới về, nên Lục gia cũng chỉ có thể đợi tướng quân trở về rồi khai yến, Thành Mẫn liền đi tắm gội trước, vừa mặc xong quần áo, đột nhiên có tiếng bước chân ồn ào truyền đến, chàng còn chưa tới kịp phản ứng thì cửa bị phá vỡ, một đại đội quân mặc giáp sắt hùng hổ tiến vào lục tung, ở tủ quần áo của Thành Mẫn lục được một cái cái hộp nhỏ, sau khi mở ra xác nhận bên trong có thư tín, người cầm đầu liền hạ lệnh nói: "Chứng cứ vô cùng xác thực, mang đi."

Có hai thị vệ tới trói trụ Thành Mẫn, Lục Chiêm Đình nhận được tin tức khó khăn lắm mới chạy tới, thấy vậy cả giận nói: "Các ngươi là ai? Tới làm cái gì? Có biết đây là đâu?"

Người nọ đưa ra một cái lệnh bài, Lục Chiêm Đình nhìn liền biết là cận vệ bên cạnh hoàng đế, trong lòng giật mình, không kịp nói thêm gì thì cậu đã bị bắt đi.

Lục Chiêm Đình sốt ruột không xong, một mặt phái người tìm hiểu, một mặt tự mình đi tìm cha, y đến bên ngoài cửa cung thì bị ngăn lại, thuyết phục mãi cũng không được cho qua, y chỉ có thể đi lại lòng vòng, rồi lại không có biện pháp, âm thầm hận chính mình vô dụng.

Thành Mẫn bất ngờ bị bắt đi còn chưa kịp hoàn hồn đã bị nhốt vào lao ngục u ám, mơ hồ chỉ nghe được mấy chữ "Thông đồng với địch bán nước", thực sự không nghĩ ra tại sao lại như vậy. Hoàn cảnh nơi này vừa ẩm thấp vừa lạnh, trong góc chỉ có một đống sợi bông chống lạnh, chàng vừa tắm gội chưa kịp mặc quần áo ấm, lúc đầu còn ghét bỏ sợi bông rách nát dơ bẩn kia, về sau bị lạnh quá nên chỉ có thể đắp sợi bông lên người.

Chàng nhớ cái hộp nhỏ bị thị vệ tìm thấy không phải của mình, nhưng làm như thế nào lại có trong phòng ngủ của minh?

Thành Mẫn nghĩ tới Tụng Nhã công chúa, trong thời gian này cũng không có người xa lạ đến chỗ chàng, chỉ có Tụng Nhã công chúa mỗi ngày đều tới, nàng lại mang theo nha hoàn thị vệ, nếu muốn để một thứ vào trong ngăn tủ của chàng thì thật sự rất đơn giản.

Trong lòng Thành Mẫn thấp thỏm bất an, không vì tình cảnh của mình mà là lo lắng cho Lục Phi Hoàn. Chàng ở tại nhà hắn, cùng hắn có quan hệ như vậy, nếu bị gán cho tội danh lớn như vậy thì Lục Phi Hoàn sẽ ra sao?

Một đêm này chàng ngủ chẳng yên, vốn là một ngày tốt đẹp nhưng lại hoảng sợ tại vượt qua trong lao ngục, đến hừng đông, mới có ngục tốt đưa thức ăn, chỉ là một chén cháo gạo trắng, nước nhiều gạo thiếu, nói là một chén canh suông cũng không quá, nhưng tốt xấu gì cũng còn nóng. Thành Mẫn đói bụng một đêm, lúc này cũng không chê, bưng lên uống.

Tới giữa trưa, lại có người đưa thức ăn đến, có một cái màn thầu vaf một bát rau xanh, màn thầu rắn như đá, rất khó nuốt nhưng chàng vẫn chậm rãi ăn.

Lao ngục rất rộng chỉ giam giữ mình chàng, thỉnh thoảng có chuột bò qua, trong lao có một thùng nước tiểu tản ra mùi hôi thối trong không khí.

Thành Mẫn bị giam hai ngày, tới ngày thứ ba mới nhìn thấy Lục Chiêm Đình.

Lục Chiêm Đình nhìn thấy cậu, thấy chàng ngồi trên đống bông vải bẩn thỉu, nghĩ những ngày thường chàng rất thích sạch sẽ, cho dù là quần áo vải thô cũng phải giặt cho sạch, sao chịu nổi khổ như vậy? Nghĩ đến đây, y khàn giọng kêu lên: "Cậu......"

Thành Mẫn còn tưởng mình bị ảo giác, khi phục hồi tinh thần lập tức chạy qua, "Đình, sao con lại tới đây?"

Có lẽ ngục tốt thu được chút đồ tốt nên mở cửa cho Lục Chiêm Đình đi vào, trên tay Lục Chiêm Đình khoác một cái tay nải thật lớn, tiến vào đánh giá người cậu trên dưới một phen trước tiên, mới nói: "Cậu, cậu gầy thật nhiều."

Thành Mẫn trong mắt hoảng loạn, "Cha con không có việc gì chứ? Rốt cuộc...... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Lục Chiêm Đình trước tiêng đem bình nước mang theo cho chàng uống, mới chậm rãi nói rõ ngọn nguồn cho chàng nghe.

Chàng xác thật là bị người hãm hại, mà người kia cũng xác thật là Tụng Nhã công chúa. Ngày thường nàng để Thành Mẫn dạy nàng viết chữ, mà những chữ đó, mỗi lần viết ra hợp lại vừa thành một phong thư thông đồng với địch bán nước.

Thành Mẫn nghe vậy, nhớ đến những từ chính mình viết ra thì lập tức hoảng loạn. Chàng mờ mịt nói: " Vì sao nàng phải hại ta?"

Lục Chiêm Đình nói: "Đại khái bởi vì cậu là người thích hợp nhất, quê cậu ở biên cương, vốn dĩ nơi đó từ nhiều năm trước thuộc về Nhã quốc, cậu lại biết nói tiếng Nhã quốc, quan trọng nhất chính là cậu là người cha để ý nhất."

Tim Thành Mẫn run lên, " Mục tiêu của nàng lại là cha con sao? Nàng...... Nàng không phải ngưỡng mộ Phi Hoàn......"

Lục Chiêm Đình lắc đầu, "Đó chỉ bề ngoài thôi." Y lấy chăn đệm sạch sẽ trong bao mang đến phủ lên cỏ kho, lại đem vài món quần áo dày cho cậu mặc vào, còn cầm một ít thức ăn đưa cho cậu, Thành Mẫn cũng không ăn uống, lắc đầu, "Ta không ăn, Đình, con nói cho ta, nàng vì cái gì muốn làm như vậy?"

Lục Chiêm Đình nhìn bốn phía, không phát hiện có người khác, đè thấp thanh âm, nói: "Hoàng thượng yêu thích công tích, từ sau đăng cơ đã muốn thu phục giang sơn này, chờ đến khi thu phục toàn bộ giang sơn thì lại muốn nhất thống thiên hạ. Cha vì hắn chinh chiến nhiều năm, quân công hiển hách, hắn lại trở lên lo sợ, lo lắng cha cầm trọng binh trong tay muốn tạo phản."

Chuyện này lúc trước Lục Phi Hoàn đã nói qua với Thành Mẫn, chàng ngẩn ra một chút, "Nhưng Phi Hoàn...... Cũng không có ý định này......"

Lục Chiêm Đình cong cong khóe miệng, "Cha tuy không có ý định này, nhưng thiên tử tự nhiên sẽ lo lắng, mãnh hổ ở bên, há có thể ngủ yên, ngồi ở địa vị cao, tự nhiên lo lắng sẽ bị người hung hăng kéo xuống, quăng ngã tan xương nát thịt."

"Vậy...... thì có can hệ gì tới Nhã quốc?"

"Xích Nhĩ Quốc cùng Nhã quốc từ trước đến nay giao hảo, Xích Nhĩ Quốc bị giết, quân chủ Nhã quốc tự nhiên không ngồi yên được. Hoàng thượng lại xác thật có tâm tư này, hắn liền tặng Tụng Nhã công chúa tới giả ý hòa thân, trên thực tế lại là muốn trộm bản đồ tác chiến."

Thành Mẫn sửng sốt một chút, "Bản đồ tác chiến?"

Chàng bỗng nhiên nhớ ra bản đồ được Lục Phi Hoàn phần vẽ mỗi đêm, trong lòng nhảy "Thình thịch", nói: "Nguyên lai hoàng thượng sớm đã chế định kế hoạch, muốn để Nhã quốc khởi xướng tiến công?"

"Đúng vậy, công chúa một mặt trộm đồ, một mặt muốn đem cha lôi xuống ngựa, nàng cảm thấy cha kiêu dũng thiện chiến, Xích Nhĩ Quốc bị giết, cha dụng binh như thần tất sẽ chiếm hơn phân nửa công lao, nếu cha bị hoàng thượng triệt hạ, đổi thành tướng khác đi tấn công Nhã quốc, địa hình Nhã quốc kỳ lạ, người dân lại kiêu dũng, chưa chắc không thể cùng nước chúng ta quốc gia phân cao thấp."

Ngữ khí Lục Chiêm Đình nhàn nhạt, đem sự tình giải thích rõ ràng cho cậu, "Mục tiêu của công chúa và hoàng thượng giống nhau, cho nên mặc dù biết cậu oan uổng, cũng muốn bắt cậu, bức bách cha đưa ra lựa chọn."

Thành Mẫn chẳng quan tâm đến an nguy của mình, chỉ vội vàng nói: "Phi Hoàn...... Phi Hoàn sẽ như thế nào?"

Lục Chiêm Đình nhìn thần sắc vội vàng tái nhợt của chàng, một đôi con ngươi tràn đầy lo lắng, ngực cứng lại, nói: "Cậu đừng lo lắng, cha sẽ có biện pháp."

Thành Mẫn tất nhiên không thể không lo lắng, thời gian Lục Chiêm Đình có thể vào thăm ngục có hạn, thấy ngục tốt tới thúc giục, đem tất cả đồ vật an bài thỏa đáng, mới nói: "Cậu đừng lo lắng, ngày mai con lại đến thăm cậu."

Thành Mẫn nhìn y chậm rãi rời đi, trong lòng vắng vẻ, vẫn luôn nghĩ đến Lục Phi Hoàn, hắn rốt cuộc sẽ làm như thế nào.

Mấy ngày sau ngày Lục Chiêm Đình vào thăm, ngục tốt mang đồ ăn cho chàng tốt lên rất nhiều, Lục Chiêm Đình quả nhiên mỗi ngày đều tới, Thành Mẫn hỏi y tin tức của Lục Phi Hoàn, y chỉ nói cha còn ở trong cung, cũng không ra ngoài. Thành Mẫn trong lao ngục trung vượt qua bảy ngày, ngục tốt tới mở cửa, nói chàng có thể đi rồi.

Thành Mẫn sửng sốt một chút đi theo, chàng mấy ngày rồi chưa được đi lại, bởi vì lo lắng cũng chưa từng ăn uống cho tốt, cho nên bước chân phù phiếm, hơn nữa trên người hôi bẩn, mang bộ dạng chật vật chưa từng có. Ra đến bên ngoài, chàng mới chú ý chỗ của nhà giam này là ở ngoại ô, cách kinh thành một khoảng xa, nghĩ đến Lục Chiêm Đình ngày ngày đều tới cũng thật vất vả cho y.

Chàng đi vài bước, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe ngựa, bên cạnh xe ngựa đứng một người, thân trường ngọc lập, thân hình đĩnh bạt, ngũ quan vẫn anh tuấn vô cùng, chỉ có thần sắc hơi tiều tụy.

Thành Mẫn thấy hắn, trong lòng nhói lại, bước chân dừng lại không nhúc nhích được, người nọ bước nhanh lại đây, nhìn chàng một hồi lâu, mới nói: "Mẫn lang, để em chịu khổ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1#caoh