C.12-C.16: Cô thật đáng ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12:
Cố Lan San ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nữ hài mặc váy công chúa màu hồng nhạt nắm tay một vị thiếu niên mặc sơ mi trắng từ trên lầu đi xuống.

Nữ hài rất đẹp, da trắng như tuyết, thiếu niên rất tuấn tú, phong thái hiên ngang.

Hình ảnh như vậy, giống như là cảnh tượng Cố Lan San nhìn thấy trong phim thần tượng.

Cố Lan San nhìn xong có chút ngây người, mãi vẫn chưa hoàn hồn, cho đến khi có một tiếng cười trào phúng truyền đến, Cố Lan San mới phát hiện, ở lan can lầu hai còn có một thiếu niên đang nằm bò ở đó.

Bộ dạng người thiếu niên này... Cố Lan San chín tuổi vắt hết óc suy nghĩ, mới nghĩ ra được một từ để hình dung, đó chính là xinh đẹp!

Người thiếu niên này bộ dạng rất xinh đẹp!

Anh đẹp giống như trong tranh, so với hình ảnh hai người thiếu nữ cùng thiếu niên xinh đẹp sóng vai đứng chung một chỗ thành cảnh đẹp ý vui thì anh vẫn xinh đẹp hơn nhiều!

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên trên người anh, làm cho quanh người anh như có một viền vàng. Cửa sổ mở ra, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, tóc đen mềm mại của anh hơi hơi bay, làm cho đôi mắt mỹ lệ của anh lay động.

Thiếu niên như vậy, xinh đẹp đến nỗi không chân thật.

Trong nháy mắt đó Cố Lan San cho rằng chính mình gặp thiên sứ trong truyền thuyết.

Đương nhiên, ý nghĩ này Cố Lan San chỉ giữ lại trong nháy mắt.

Bởi vì một giây sau, anh nhếch môi cười như một đóa hoa xinh đẹp, mang theo lời nói độc ác, nói ra ba chữ: "Quê mùa!"

Thiên sứ nháy mắt biến thành ác ma!

.....

Cố Lan San chớp chớp mắt, mang chính mình từ trong hồi ức từ trong hồi ức kéo ra ngoài.

Có lẽ ở trong mắt người khác, Cố Lan San cô là may mắn.

Cố gia ở Bắc Kinh xem như là danh môn vọng tộc, ở ngoài xã hội làm rất nhiều việc thiện, ví dụ như nhận nuôi Cố Lan San cô, nhưng trên thực tế là mua cô về.

Cố Gia cũng không có đối xử tệ với cô, đối với cô xem như hài hòa, quần áo đẹp thức ăn ngon, sinh hoạt xa xỉ.

Nhưng mà đối với Cố Lan San mà nói, trong một đêm cô từ trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam bước vào đế đô mấy ngàn năm tích lũy, cũng không phải một chuyện may mắn. Cô ứng phó không kịp cái thay đổi này, trong một đêm liền trưởng thành và hiểu biết hơn.

Cô biết mẹ đẻ của mình bán cô, không cần cô nữa.

Cô cũng biết tuy cô là con gái Cố Gia, nhưng cuối cùng vẫn là một người ngoài cuộc.

Cho nên cô làm chuyện gì, đều cực kì cẩn thận, ở trong nhà này cô giống như bộ dạng của vai phụ không ai để mắt, dần dần lớn lên.

Càng lớn, Cố Lan San càng hiểu được nhiều điều. Cô dần dần hiểu rõ ràng, thiên hạ không dễ dàng có chuyện tốt. Nuôi quân nhiều ngày dùng binh chỉ một giờ. Đạt được vài thứ nhất định sẽ mất đi vài thứ.

Thật ra Cố Gia nhận nuôi cô, coi cô như một quân cờ có tác dụng.

SKIP IN 6...

Advertisement

00:00

Bọn họ đối xử tốt với nàng bởi vì cô có chút tác dụng, cô là công cụ của một loại đám hỏi chính trị.

Sẽ bị người bày ở trên mặt bàn, giống như bộ dạng của một món hàng, cò kè mặc cả.

*************

Từ sau hôm ấy, có mấy ngày Cố Lan San đi đường cũng không dám đi trên phạm vi lớn, đại khái qua năm sáu ngày mới khôi phục bình thường.

Mà Thịnh Thế từ ngày đó không còn về nhà.

Nhưng Cố Lan San vẫn có thể nhìn thấy sự tồn tại của anh từ trên truyền hình, trên báo, trên tin tức giải trí.

Mười ngày trôi qua, bước vào tháng kế tiếp, trong tay Cố Lan San không có tiền, không có tiền viện phí cho một tháng tiếp theo, cô rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa.....

Chương 13:
Trong tay Cố Lan San không có tiền, tiền ở bệnh viện lần sau còn không có tin tức gì, cô rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi nữa.

Cho nên hôm nay đi làm tại công ty, Cố Lan San đều có chút thất thần.

Cô cắn cắn ngón tay, một tay chuyển qua cầm cây bút, tin tức thảo luận như thế nào cũng không viết xuống được, cuối cùng dứt khoát ném bút lên trên bàn.

Trong văn phòng rất yên tĩnh, động tác này của Cố Lan San, dẫn đến sự kinh ngạc của các đồng nghiệp, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Cố Lan San rất xinh đẹp, trời sinh có một loại khí chất không thể nói nên lời, làm việc gì đều sạch sẽ lưu loát, khiến cho người khác một loại cảm giác có ma lực mạnh mẽ, bây giờ một hành động vô tình này, khiến mọi người đều nhìn mình, vốn đã phiền lòng, nhíu nhíu mày, sau đó đảo một lượt những đồng nghiệp đang nhìn mình, những người đó chạm phải ánh mắt của cô, đều lập tức quay đầu, đi làm chuyện của mình.

Văn phòng trở lại yên tĩnh, Cố Lan San cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, xem ra, hay là muốn cô tự mình đi mời hắn về nhà, thở dài một tiếng, cô cầm lấy di động bên cạnh, gọi một cuộc điện thoại: “ này, Tĩnh Hảo, mình là Lan San, tối nay đến Thịnh Thế đi cậu ở đâu vậy?......Ừ, được, buổi tối mình qua......Ngô......Không cần nói cho anh ấy đến......Không có việc gì ......ah, tạm biệt.”

Tắt điện thoại, Cố Lan San nhìn nhìn thời gian, nghĩ nghĩ, cầm lấy con chuột, di chuyển hai cái, gửi một email đi, thế này mới hắng giọng, đơn giản mà rõ ràng đưa ra mệnh lệnh: “ tin tức chính của kì này sắp in ra, cùng với công việc của từng người phụ trách, tôi đều đã có kế hoạch, vừa mới gửi mail cho mọi người, mọi người xem mình phụ trách việc nào, đều nhanh chóng hoàn thành, sáng mai tôi sẽ đến công ty để xem kết quả!”

Sau khi Cố Lan San nói xong, giơ tay lên, ba lập tức gập lại máy tính, đem điện thoại để vào túi xách, cầm chìa khóa xe trên bàn, dưới ánh mắt của mọi người, giẫm trên giày cao gót kiêu ngạo rời đi.

Cố Lan San trở về nhà, tắm một chút, cởi trang phục công sở trên người, chọn một chiếc váy dài màu vàng nhạt, cùng một đôi giày cao gót, mái tóc quăn dài tự nhiên xõa sau lưng, yêu kiều đứng trước gương, Cố Lan San xoay hai vòng, đối với mình xinh đẹp động lòng người vừa lòng gật gật đầu.

Thu thập xong mọi thứ, đã là sáu giờ tối, vừa đúng giờ cao điểm, nếu không kẹt xe mà nói đều phải mất bốn mươi phút, nếu kẹt xe,càng phải tranh thủ thời gian, Cố Lan San đơn giản liền xuất phát trước.

Cố Lan San vừa cầm túi ra khỏi cửa phòng ngủ, lão quản gia đã lên lầu, vốn muốn hỏi cô bữa tối ăn cái gì, bây giờ nhìn thấy cô một thân trang phục như vậy, liền thức thời hỏi một câu: “ San tiểu thư, ngài muốn ra ngoài sao?”

Cố Lan San gật gật đầu.

Lão quản gia lại hỏi: “ San tiểu thư, ngài muốn tự mình lái xe, hay là muốn lái xe đưa ngài đi?”

Cố Lan San vốn muốn nói mình tự lái xe, nghĩ một chút, lại sửa lời nói: “ bảo lái xe đưa tôi đi.”

“ Vậy tôi bảo lái xe chuẩn bị xe đưa ngài đi.” Lão quản gia vội vàng xoay người xuống lầu.

Lúc Cố Lan San ra khỏi nhà, xe đã phát động rồi,lái xe thấy cô đến gần, giúp cô mở cửa xe, Cố Lan San ngồi vào trong xe,lái xe đóng cửa, lên xe, hỏi: “ San tiểu thư, xin hỏi ngài muốn đi đâu?”

" Kim Bích Huy Hoàng"

Chương 14:
Lái xe không nói gì, im lặng lái xe.

Cố Lan San ngồi ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kim Bích Huy Hoàng là câu lạc bộ ăn chơi cao cấp nhất toàn thành phố.

Rượu hạng nhất, thiết kế trang hoàng hạng nhất, có nhiều gái đẹp nhất, đương nhiên chi phí cũng là đắt nhất.

Mà Kim Bích Huy Hoàng chính là một tay Thịnh Thế lập nên.

Thịnh Thế là thiên chi kiêu tử.

Từ khi anh ta sinh ra, thế giới này đều xoay quanh anh ta.

Ông nội anh ta là một đại tư lệnh nhiều huân chương chiến công.

Ông nội anh ta sinh được sáu người con, hai nam bốn nữ.

Tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng, mà năng lực hành động đều vô cùng xuất sắc, tất cả đều rất có địa vị, người nào kết hôn với chị gái của Thinh Thế, cũng đều là người tốt vô cùng.

Cho nên, cả gia tộc Thịnh gia trong mắt người ngoài, chính là gia đình quý tộc danh xứng với thực.

Tuy nhiên, Thịnh gia đâu phải đều tốt, điều không tốt duy nhất chính là âm tịnh dương suy.

Bác cả của Thịnh Thế sinh được ba người con, cả ba đều là nữ, mà cha của Thịnh Thế sinh được năm người con, trong đó bốn người là nữ.

Mà bốn người cô của Thịnh Thế cũng không chịu thua kém, còn sinh cho Thịnh Thế mấy người anh họ.

Nhưng, chung quy cũng là con gái, không phải không yêu không đau, nhưng cuối cùng vẫn là gả cho người khác, họ đương nhiên cũng là theo họ nhà khác, Thịnh Thế đối với đại gia tộc như vậy mà nói, tự nhiên hi vọng có một đứa con có huyết thống của mình, mà vốn dĩ đứa trẻ này, đương nhiên được cả gia tộc đặt ở trên người Thịnh Thế, cho nên, Thịnh Thế đồng thời cũng gánh vác là người quan trọng duy trì huyết thống của Thịnh gia.

Ông nội Thịnh Thế muốn làm cho thịnh gia có vẻ có nhiều người, vì vậy, đã đem các con của sáu người con của mình sắp xếp thứ tự theo ngày tháng năm sinh, Thịnh Thế là người nhỏ nhất, xếp thứ hai mươi.

Cho nên mọi người trong nhà đều gọi anh ta là Nhị Thập.

Nhưng những anh họ này cũng chỉ là anh họ, không giống như Thịnh Thế, là máu mủ ruột thịt.

Vì vậy đến thế hệ này của Thịnh Thế, anh ta liền trở thành người thừa kế duy nhất của Thịnh gia, chân chân thật thật là huyết mạch duy nhất.

Cho nên, anh ta vừa sinh ra, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, toàn bộ già trẻ lớn bé của Thịnh gia đều xoay xung quanh anh ta.

Vì vậy mà, Thịnh Thế vừa sinh ra, chính là thiên chi kiêu tử.

Tất cả yêu thương dành cho một mình cái loại thiên chi kiêu tử đó.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, được thể hiện rất sống động trên người anh ta.

Thịnh Thế từ khi sinh ra, chính là một hỗn thế ma vương, bọn họ sống trong đại viện, và những người bạn lớn lên cùng anh ta, không ai dám trêu chọc hắn, bởi vì hắn có nhiều anh họ chị họ.

Cho nên thường xuyên có chiến hữu của cha Thịnh Thế lôi kéo con của họ đến cáo trạng.

Lúc đầu là cậu bé, sau này cả cô bé cũng có.

Cha của Thịnh Thế tức đến nghiến răng, muốn dạy dỗ anh ta.

Nhưng mà, Thịnh Thế không sợ, vì anh ta có ông nội.

Anh ta là đích tôn ruột thịt của ông nội, là thịt trong lòng của ông nội, là vận mệnh của ông.

Ông nội anh ta là chủ nhân của Thịnh gia, trước mặt ông nội anh ta bác và cha anh ta có tức cũng không dám nói một tiếng.

Cho nên, mỗi lần Thịnh Thế gây chuyện bên ngoài, đến chỗ cha anh ta vạch trần, anh ta sẽ đi tìm ông nội, chỉ cần ông nội nói một câu, cha anh ta cũng không dám ho he tiếng nào.

Vì vậy, Thịnh Thế muốn làm gì thì làm cho đến khi trưởng thành.

Lúc học cấp hai, Thịnh Thế học yêu sớm, còn ít tuổi mà đã lái xe thể thao đi rêu rao khắp nơi, mỗi lần trên xe đều chở bạn gái khác nhau, có khi còn chở cả hai người.

Mặc dù như vậy, nhưng tất cả nữ sinh trong trường, thậm chí là nữ sinh ngoài trường đều điên cuồng vì anh ta.

Chương 15:
Cho nên, mỗi lần Thịnh Thế gây chuyện bên ngoài đến tai cha anh. Anh chỉ cần tìm ông nội. Chỉ cần ông nội nói một cầu thì cha anh cũng chẳng dám ho he lời nào.

Cứ như vậy, Thịnh Thế đều thích làm gì thì làm cho đến khi trưởng thành.

Lúc học cấp ba, Thịnh Thế cũng yêu sớm. Còn ít tuổi mà đã lái xe thể thao đi rêu rao khắp nơi. Mỗi lần, trên xe đều chở bạn gái khác nhau, có khi còn có hai người.

Mặc dù như vậy nhưng tất cả nữ sinh trong trường, thậm chí là nữ sinh ngoài trường đều điên cuồng vì anh.

——

"San tiểu thư, đã đến rồi!"

Câu nói của lái xe khiến Cố Lan San bừng tỉnh. Cô lấy lại bình tĩnh, gật đầu, đẩy cửa ra ngoài.

San tiểu thư, tôi có cần đợi cô không?" Lái xe đứng ở mui xe mở miệng hỏi.

Cố Lan San nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Không cần, anh về trước đi!"

Sau đó, cô đóng cửa xe lại, đi vào trong Kim Bích Huy Hoàng.

Kim Bích Huy Hoàng cũng giống như tên gọi của nó, bảy giờ mở cửa, chỗ nào cũng đầy ánh sáng lung linh. Dù chỉ nhìn từ xa, cũng thấy nó xa hoa, chói mắt.

Cố Lan San có thẻ hội viên VIP ở đây nên không gặp khó khăn gì. Dọc theo con đường lát đá đó chính là phòng đặc biệt cực kỳ xa hoa mà Thịnh Thế cùng bạn bè đều thích tụ tập ở đó.

Suốt đường đi, Cố Lan San gặp không ít nhân viên phục và khách hàng. Bọn họ đã gặp không ít người đẹp nhưng khi thấy dáng vẻ Cố Lan San không nhịn được mà nhìn thêm một chút.

Thịnh Thế cũng được coi là ông chủ và cũng thường xuyên đến đây. Thậm chí, bọn họ cũng biết Thịnh Thế đã kết hôn.

Bối cảnh gia đình Thịnh Thế có chút đặc thù cho nên có rất nhiều việc không thể quá xa hoa. Vậy nên, hôn lễ của anh và Cố Lan San cũng chỉ tổ chức đơn giản.

Mà sau khi kết hôn, Cố Lan San cũng không tham dự xã giao, cho nên chỉ có ít người biết được cô chính là thiếu phu nhân Thịnh gia trong tin đồn kia!

Vừa đến cửa, Cố Lan San đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ. Cố Lan San nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra!

Trần phòng VIP đặc biệt này rất cao, trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển, cực kỳ xa hoa, tráng lệ.

Bên trong bài trí cũng đơn giản khiến cho không gian càng lớn. Có một nhóm người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm.

Quý Lưu Niên nghe thấy tiếng giày cao gót đã quay đầu lại trước tiên, thấy người đến là Cố Lan San, đầu tiên cảm thấy hơi sửng sốt sau đó đứng lên, nói giọng chuẩn Bắc Kinh: "Cố Lan San, sao em lại đến đây? Mới có mấy hôm không gặp trông em càng ngày càng xinh đẹp nha!"

Quý Lưu Niên vừa cất tiếng đã khiến những người khác cũng chú ý tới Cố Lan San, đều nhìn về phía cô.

Chỗ đó có cả nam và nữ khoảng chừng bảy tám người. Trong đó có hai người Cố Lan San biết rõ nhất, một người vừa chào hỏi cô, Quý Lưu Niên. Còn một người nữa là Hạ Phồn Hoa. Bọn họ đều ở trong đại viện cùng Thịnh Thế từ nhỏ. Khi bé, Thịnh Thế là Hỗn Thế Ma vương thì hai người họ cũng là hai cánh tay đắc lực của anh!!

Hạ Phồn Hoa ngồi trên ghế sô pha hơi cách xa Cố Lan San nên chỉ vẫy tay với cô, nói: "Lan San, em vẫn xứng danh mỹ nhân!"

Quý Lưu Niên nghiêng đầu lườm Hạ Phồn Hoa một cái, mắng: "Rốt cuộc miệng cậu có để nói chuyện hay không? Cái gì mà xứng danh mỹ nhân, đây phải là tuyệt thế mỹ nhân!"

Hạ Phồn Hoa bị Quý Lưu Niên mắng một câu, không thèm phản bác chỉ bĩu môi.

Chương 16:
Hạ Phồn Hoa bị Quý Lưu Niên mắng cũng không nói cầu gì chỉ bĩu môi, ôm lấy cô gái bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Cố Lan San, chuyển đề tài: "Lan San, đừng đứng đấy, mau ngồi đây đi!"

Quý Lưu Niên nhanh chóng ôm bả vai Cố Lan San kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, bưng ấm pha trà: "Muốn uống gì, Bích Loa Xuân? Hay là Kim Tuấn Mi?"

Cố Lan San mỉm cười, nói một câu: "Gì cũng được ạ!"

Quý Lưu Niên đưa cho Cố Lan San một chén hồng trà, "Hôm nay rảnh sao mà lại đến đây thế này?"

Cố Lan San nhận chén trà nói tiếng "Cảm ơn!". Nhấp một ngụm, đôi mắt nhìn một vòng, Quý Lưu Niên rất nhanh đã biết Cố Lan San tìm ai, cười hì hì: "Hóa ra em tìm tên kia. . . . .Cậu ấy vẫn chưa đến đâu. Vừa mới gọi điện thoại nói công ty có chút việc sẽ đến muộn một chút. Nếu không để anh gọi điện giục câu ấy nhé?"

Vừa nói, Quý Lưu Niên đã cầm lấy điện thoại, Cố Lan San vội vàng lắc đầu, ngăn cản: "Không cần, tôi chờ anh ấy một lúc cũng được!" Dừng một chút, mới nói thêm: "Các anh cứ mặc kệ tôi. . . . ."

Cố Lan San vừa nói xong thì cửa lại có người đẩy ra. Thịnh Thế mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao lớn, phong độ hơn người giống như một vị đế vương. Khuôn mặt anh không tỏ thái độ gì, cánh tay còn đang kéo một người đẹp cao gầy nhưng có bộ ngực đầy đặn thản nhiên đi vào.

Cô gái kia nóng lòng muốn dán sát toàn bộ cơ thể trên người Thịnh Thế. Cô ta kiễng chân, hôn lên má Thịnh Thế một cái.

Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đều biết Cố Lan San là vợ Thịnh Thế. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy không nhịn được mà hắng giọng một cái. Lúc này, Thịnh Thế mới ngước mắt lên nhìn trong gian phòng mới nhận ra Cố Lan San đang ngồi ở một góc sô pha.

Cố Lan San cũng nhìn về phía anh. Bốn mắt giao nhau.

Ánh mắt Thịnh Thế hơi lạnh lùng cũng không có ý định nói chuyện với cô, rất nhanh đã rời ánh mắt đi giống như khong quen biết cô. Hơi duỗi tay, ôm chặt người đẹp kia vào lòng, không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của Cố Lan San.

Cố Lan San biết rõ Thịnh Thế vẫn đang tức giận. Từ nhỏ đến giờ, anh vẫn luôn tự coi mình là nhất. Anh không bao giờ chấp nhận chuyện có người chọc giận, không chịu nể mặt anh. Rõ ràng biết rõ không thể đắc tội anh vậy mà cô vẫn cố tình làm.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy bây giờ Thịnh Thế càng dễ nóng giận hơn trước đây!

Cố Lan San suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy được. Nếu hôm nay cô đã chủ động tìm anh, thì cũng phải bỏ hết tự ái đi.

Nghĩ đến đây, Cố Lan San bỏ chén trà trong tay xuống, đứng dậy, vuốt lại tà váy rồi đi về phía chỗ Thịnh Thế và cô gái kia đang ngồi.

Thịnh Thế ngồi bên này, mặc dù đang tán tỉnh cô gái trong lòng nhưng lúc nào cũng chú ý đến mọi hành động của Cố Lan San. Đợi đến khi cô ngồi xuống cạnh anh, cả người Thịnh Thế hơi cứng lại một chút rồi cũng làm như không có việc gì, cúi đầu nói chuyện với cô gái trong lòng.

Cố Lan San biết Thịnh Thế đã thấy cô nhưng chỉ cố tình làm ra vẻ không nhìn thấy mà thôi. Cô cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh quay đầu nhìn một bên mặt Thịnh Thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro