Chương 8, chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra ngày hôm đó khi ở đại điện từ chối ban hôn của hoàng đế, trong lòng Nguyên Sắt Sắt không phải là không hối tiếc.
Nàng vừa mới quen biết biểu ca Dư Tu Bách không lâu, thì đã động lòng với người biểu ca đẹp trai, thông minh ma quái này.
Nguyên Sắt Sắt còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp hắn, hắn đối với một cô gái mỏng manh và yếu đuối như nàng đã không giấu được vẻ mặt thiếu nhẫn nại, bộ dạng cực kỳ giống với giống với dáng vẻ khó chịu và kiêu ngạo của ca ca mình.
Lần đầu tiên khi Nguyên Sắt Sắt nghe mẹ kể rằng gia đình có mối quan hệ với vị biểu ca ở kinh thành, tuy lúc đó nàng còn chưa nhìn thấy hắn nhưng trong lòng nàng đã vô cùng tò mò về hắn. Đợi đến khi nàng thật sự gặp được hắn thì diện mạo dáng người của Dư Tu Bách thực sự đã khiến cho nàng thất vọng, hắn chỉ mới chưa đầy mười sáu tuổi, cũng cao lớn gần bằng Dư bá bá, nhưng tuổi hắn vẫn còn nhỏ, vẻ mặt khi túm đến đây vừa lôi thôi vừa buồn cười, khiến cho Nguyên Sắt Sắt nổi lên ý muốn trêu chọc và chơi xỏ hắn.
Xét về tuổi tác, lúc ấy huynh trưởng Nguyên Minh Tu của nàng cũng không quá lớn, nếu so với Dư Tu Bách lúc đó thì còn nhỏ hơn vài tuổi, nên khi trêu chọc hắn thật sự rất thú vị.
Nguyên Sắt Sắt thích xem nhất, mèo vờn cẩu khiến cho huynh trưởng tức giận đến mức dậm chân, tay chỉ vào nàng rồi chỉ có thể làm ra vẻ bất lực mà nhìn.
Thật ra lúc đó, huynh trưởng cũng không phải là đang thật sự tức giận, khóe miệng vẫn là ý cười, với lại phụ thân và tỷ tỷ đều đã quen nuông chiều nàng, còn khen nàng làm thật tốt.
Còn vị huynh trưởng đang tức giận kia thì ba người bọn họ đều nhất loạt không thèm để ý đến.
Trước khi Dư Tu Bách đến Giao Châu, thì nàng là một tiểu quỷ vô hình ở Giao Châu.
Nàng lúc đầu, chỉ là hơi tò mò về hắn mà thôi.
Hắn cũng được gọi là hỗn thế tiểu ma vương sao?
Nếu vậy thì thật là trùng hợp.
Ban đầu Nguyên Sắt Sắt cũng không có quan tâm đến việc hắn có thích nàng không, nàng bị bệnh đã lâu, uống thuốc nhiều năm, chỉ cần không để ý một chút thì người trong phủ đều bị làm cho hoảng sợ, nháo nhào cả lên.
Trước đây, mỗi khi tỉnh dậy, Nguyên Sắt Sắt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của phụ thân, đôi má sưng húp vì khóc của mẫu thân, còn có ca ca, tỷ tỷ cũng nhìn chằm chằm vào nàng và sự quan tâm không chút che giấu của họ.
Lúc đầu Nguyên Sắt Sắt chỉ muốn có một người bạn nhỏ có thể chơi cùng mình.
Khi Dư Tu Bách đến đây cũng thật tình cờ vì hắn chính là cái người được nàng lựa chọn.
"Tiểu thư, sắp đến giờ rồi, chúng ta nên đến sảnh chính để dùng cơm với phu nhân."
Khóe miệng Nguyên Sắt Sắt nở nụ cười, nhớ tới những chuyện nực cười mình đã làm khi còn bé, ánh mắt nàng thất thần nhìn chăm chú chính mình trong gương.
"Ừm, được rồi, chúng ta đi thôi!"
Nguyên Sắt Sắt đứng dậy, lại không yên tâm mà nhìn mình trong gương lần nữa rồi mới đi, nàng mặc váy xanh và áo lót, lông mày mảnh nhưng mềm và đậm, trên má bởi vì được phủ một lớp phấn hồng trông có một chút huyết sắc hồng hào, không như vẻ suy nhược tái mét thường ngày.
Tiểu cô nương mỉm cười nhìn mình trong gương, lộ ra một chút vẻ đẹp thuần khiết.
"Tiểu thư người rất đẹp!Tiểu thư là cô nương xinh đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy."
Nô tỳ Hương Vân quanh năm đi theo hầu hạ bên người Nguyên Sắt Sắt, chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của nàng, trêu ghẹo mà nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương.
Nguyên Sắt Sắt không biết đang nghĩ gì, đột nhiên xấu hổ buồn bực vỗ vỗ cánh tay Hương Vân: "Em đang nói lung tung cái gì vậy!"
Trong khoảnh khắc quay đầu lại đó, bởi vì khuôn mặt nàng thẹn thùng, mà thoáng hiện lên nét ửng hồng, sắc đẹp đó càng khiến cho người khác không thể rời mắt được.
Hương Vân mỉm cười, sợ nàng thẹn quá hóa giận, sẽ nổi giận với mình, nên thôi không trêu ghẹo Nguyên Sắt Sắt nữa, mỉm cười ngồi xổm xuống giúp nàng chỉnh lại váy áo.
Vốn dĩ nàng cũng không có nói sai, tiểu thư nhà nàng thật sự rất xinh đẹp.
Tuy rằng Nguyên Sắt Sắt trời sinh thân thể yếu ớt, cũng có một khung xương nhỏ nhắn đến cực điểm, ngày thường chỉ cần nàng đứng ở nơi đó thôi, cũng khiến cho người ta cảm thấy giống như có Tây Thi đang nâng niu ôm lấy trái tim, hàng lông mày mỏng tinh tế thoáng nhìn, càng làm cho người ta không kìm lòng được mà muốn chăm sóc nàng.
Nhưng mẫu thân và tỷ tỷ của nàng đều có lông mày rậm, mắt to, mũi cao, ngũ quan thâm thuý, vóc dáng cũng cao hơn nữ nhân bình thường, Nguyên Sắt Sắt có di truyền tốt như vậy, nên cho dù trông nàng có yếu ớt đi chăng nữa, thì trên thực tế nàng cũng không thể giống như những nữ tử thấp lùn được, những đường nét trên khuôn mặt nàng cho dù không quá sắc nét, nhưng đều bị đường cong nhu hòa của nàng che lấp, làm cho người ta theo bản năng không nhận ra.




Nguyên Sắt Sắt mím môi cười với Dư Tu Bách, ôm lấy cánh tay hắn, trọng lượng thân thể gần như đều ỷ vào cánh tay rắn chắc cường tráng của hắn.

Dưới sự vô tình mà cố ý chăm sóc hộ tống của Dư Tu Bách, nàng cuối cùng cũng bò lên thấu đỉnh núi, thậm chí còn không cảm thấy quá mệt mỏi.

"Biểu ca thật lợi hại!"

Nguyên Sắt Sắt rất thích a di, nhưng nàng cũng rất thích biểu ca.

Thừa dịp a di xoay người nói chuyện với một cậu bé dẫn đường, Nguyên Sắt Sắt bí mật kiễng chân, ghé sát vào tai Dư Tu Bách, nhỏ giọng khen hắn.

Hơi thở nóng ướt của tiểu cô nương cùng đôi bàn tay mát lạnh, thì thầm bên tai Dư Tu Bách, khiến Dư Từ Bách vừa tê tê dại dại muốn gãi, vừa muốn cong người rụt đầu vào vai chà sát một phen.

Nhưng hắn lại cảm thấy loại cảm giác này có gì đó rất kì lạ.
Tựa hồ như rất ngứa, nhưng lại có loại cảm giác tê tê dại dại không nói lên lời.

"Kia hẳn là... đứa trẻ nay chính là giỏi Dư tiểu tướng quân tài giỏi ở phía bắc đây sao."

"Sắt Sắt, Tu Bách, mau tới đây, chào hỏi Thẩm phu nhân một chút, đây là phu nhân của Binh Bộ thượng thư."

Hai người đang mải hăng say trò chuyện, lại đột nhiên nghe thấy Dư phu nhân điểm danh, Dư Tu Bách bị giọng điệu đột ngột dịu dàng này làm rùng mình một cái, muốn nổi hết cả da gà..

"Sắt Sắt / Dư Tu Bách bái kiến Thẩm bá mẫu."

Trước mặt người ngoài, Dư Tu Bách vẫn giữ lại mặt mũi cho mẫu thân mình, làm tròn vai một vị công tử đỉnh đạt, chính trực.

Ba người trình diễn một màn mẫu hiền tử hiếu, huynh muội thuận hoà.

Còn chưa bắt đầu dâng hương, Dư Tu Bách và Nguyên Sắt Sắt
mặt mày đều đã cười đến cứng đờ.

A di/ nương sao có thể trùng hợp như vậy?!

Còn chưa bắt đầu thắp hương, niệm kinh, Dư Tu Bách cảm thấy chính mình hôm nay nhất định là bị trúng tà, chẳng biết thế nào lại đi tin chuyện ma quỷ, đi theo tới đây chính là một sai lầm.

Dư tiểu tướng quân nhân lúc Nguyên Sắt Sắt ngồi ở đại điện nghỉ tạm, mà Dư phu nhân vẫn còn hăng gái thảo luận phật pháp với sư phụ trong chùa, tinh lực tựa như bất tận, nói đến mặt mày hớn hở.

Nguyên Sắt Sắt từ nhỏ thân thể đã không tốt, phần lớn thời gian phải nằm trên giường bệnh, Dư Tu Bách sợ nàng cũng giống như như, không chịu nổi tịch mịch buồn tẻ, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

"Sắt Sắt?"

Dư Tu Bách vẫy tay ý bảo Nguyên Sắt Sắt cùng hắn ra ngoài đi dạo.

Nguyên Sắt Sắt che ngực, xua xua tay, cười nhẹ, khẽ chỉ về hướng Dư phu nhân, tỏ ý muốn ở đây chờ a di.

Dư Tu Bách đành phải đi ra ngoài một mình.

Từ khi còn nhỏ Dư phu nhân đã muốn đưa hắn đến chùa này, chỉ là hắn lúc ấy so với hiện tại quá nóng nảy, sao có thể nguyện ý nghe lời bà, đến nghe các sư phụ đầu trọc tụng kinh!

"Chu Thấm Nhiên!"

Dư Tu Bách nghe thấy tiếng hắng giọng của một nữ tử, đang không giấu nổi sự tức giận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro