22 (kiếp phù du)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YÊU EM TỪ GIỌNG NÓI – CHƯƠNG 22

10 Tháng Tư, 2019

Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Chương 22

“Xin hỏi Đồng tiểu thư còn có gì cần nói?”

Cố Hoài Cẩn đầu cũng không quay lại, dừng chân hỏi cô ta.

Đồng Vãn Thu bực bội, từ nhỏ đến lớn, làm gì có người nào dám đối với cô ta như vậy, cô ta nâng chân, bước nhanh đi trước mặt Cố Hoài Cẩn, giày cao gót lộc cộc trên sàn phát ra tiếng vang, giống như tố cáo tâm tình cuồng nộ của chủ nhân lúc này.

“Cố Hoài Cẩn, anh như vậy là có ý gì?” Ánh mắt cô ta sắc bén nhìn anh, thanh âm không tự chủ cao hơn mấy phần.

“Vậy Đồng tiểu thư như thế này, là rất có ý tứ sao?” Khóe miệng anh nhếch lên, liếc mắt nhìn cô ta trào phúng một câu.

Xong, liền xoay người mỉm cười nhìn tiểu bạch thỏ vẫn luôn ở sau lưng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong liền lôi tay cô, lướt qua Đồng Vãn Thu, kiên định đi trước.

Ra khỏi tòa nhà màu trắng, anh vẫn không buông tay Tô Noãn Dương, gọi điện thoại kêu trợ lý tiểu Trần mang xe đến.

Sau đó mở cửa ghế phụ để Tô Noãn Dương ngồi trước, anh vòng qua bên kia ngồi lên ghế lái.

Mới ngồi vào ghế lái, liền nghe thấy Tô Noãn Dương vẫn luôn trầm mặc bên cạnh đột nhiên mở miệng.

“Cố sư huynh, vì sao anh lại làm như vậy?” Tô Noãn Dương quay đầu nhìn Cố Hoài Cẩn, ánh mắt mang theo ủy khuất cùng dò hỏi.

“Tức giận sao?” Cố Hoài Cẩn từ trước đến nay chưa từng thấy cô gái nhỏ phát hỏa, cảm thấy còn rất có ý tứ, nhướng mày mỉm cười nhìn cô.

Tô Noãn Dương không nói lời nào, đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Cố Hoài Cẩn, Cố Hoài Cẩn không nói gì, ngồi trên ghế thoải mái hào phóng để cho cô nhìn.

Ánh nắng giữa trưa ấm áp, nhảy múa xung quanh, trong thùng xe một mảnh yên tĩnh, tốp năm tốp ba người đi qua bên cạnh, đều tò mò đánh giá chiếc Land Rover màu đen chưa từng thấy này, sau đó cũng không dừng lại mà đi vào tòa nhà màu trắng.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc, Tô Noãn Dương bại trận trước, cúi đầu gắt gao cắn môi, không nói một lời.

“…”

Cố Hoài Cẩn nhìn đến dáng vẻ cô chịu ủy khuất lại quật cường không nói lời nào, trong lòng góc nào đó đã trực tiếp bị hòa tan, không đành lòng tiếp tục trêu chọc cô, nghiêng người về phía trước xoa đầu cô, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ bé lên.

“Ngoan, đừng cắn môi, nói cho tôi biết, tại sao lại tức giận?”

Khuôn mặt cô bị anh nâng lên, vẻ mặt ủy khuất nhìn anh, đôi mắt hồng hồng, trên mặt còn thêm hai dòng lệ

Cố Hoài Cẩn dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đã thành hình dấu răng do bị Tô Noãn Dương cắn, sau đó vươn tay trực tiếp lau đi nước mắt trên gương mặt cô.

Bàn tay anh to lại ấm áp đặt trên làn da bóng loáng non mịn của cô, có chút thô ráp, có chút ấm áp, càng làm Tô Noãn Dương đỏ mặt. Cô muốn cúi đầu trốn tránh, nhưng Cố Hoài Cẩn lại giữ khuôn mặt không cho cô động, chỉ có thể thẳng tắp nhìn vào tận sâu trong đôi mắt anh, nơi đó lóe ra ngọn lửa nóng cháy.

“Ngoan, nói cho anh biết, vì sao khóc?”

Giọng đàn ông khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai, lại cố tình đè thấp thanh âm toàn, hoàn toàn khác ngày thường thanh lãnh đạm mạc, mang theo một chút dụ hoặc cùng sủng nịch, Tô Noãn Dương thậm chí sinh ra ảo giác, giờ này phút này, cô chính là toàn thế giới của anh.

“Bởi vì…” Tiểu cô nương thấp giọng lẩm bẩm, ấp a ấp úng không nói lời nào.

“Hửm?”

Cố Hoài Cẩn khó lúc kiên nhẫn không thúc giục cô, hình như biết cô cũng không thói quen tiếp xúc với mọi người ở khoảng cách gần như vậy, liền săn sóc buông tay trên má cô, dựa người vào ghế.

Hô, cảm giác áp bách rốt cuộc biến mất, Tô Noãn Dương hít sâu mấy cái, vuốt trái tim đang nhảy loạn thình thịch.

“Cố sư huynh, em…”

“Không vội nói cái này, chúng ta đi ăn cơm trước.”

Cố Hoài Cẩn cắt đứt lời Tô Noãn Dương.

Vừa rồi cô khóc lợi hại như vậy, hiện tại nếu chờ nói hết không biết sẽ mất bao lâu, chỉ sợ chờ cô nói xong, sẽ không còn nơi nào cung ứng cơm trưa, vẫn là nên đi ăn cơm trước, dù sao cô cũng đã thả lỏng, chốc lại hỏi cũng không muộn.

“À vâng” Tô Noãn Dương ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

“Thắt đai an toàn.” Cố Hoài Cẩn trầm giọng nói.

“Dạ” Tô Noãn Dương ngoan ngoãn thắt đai an toàn, sau đó mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Cố Hoài Cẩn thấy cô nghe lời như vậy, cong cong môi, gật đầu, chuyển động tay lái nhanh chóng rời đi.

Nhà hàng món ăn Quảng Đông.

Cố Hoài Cẩn đỗ xe, mang Tô Noãn Dương vào nhà hàng ăn món ăn Quảng Đông.

“Xin chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Tiếp tân đứng ở cửa đón khách nhiệt tình dò hỏi hai vị khách hàng vừa bước vào.

Trong đó một vị là ảnh đế Cố Hoài Cẩn, một vị kia, ách, không quen biết.

“Có, chiều hôm qua tôi đã gọi điện đặt trước.” Cố Hoài Cẩn nhìn nữ phục vụ mắt tỏa sáng trước mặt, bình tĩnh trả lời.

“Vâng, ngài chờ một lát, tôi giúp ngài xem một chút, ngài là Cố tiên sinh sao?”

Nữ phụ vụ biết rõ nhưng phải cố hỏi, đây là trình tự phục vụ, cần phải làm theo từng bước.

“Là tôi.” Cố Hoài Cẩn gật đầu.

“Vâng, mời ngài đi bên này.” Phục vụ vươn tay phải, ý bảo Cố Hoài Cẩn đi trước.

“Được, đi thôi.” Cố Hoài Cẩn dắt tiểu bạch thỏ còn ngây ngốc ở bên kia, mang theo cô đi về phía trước.

Không sai, hiện tại Tô Noãn Dương có chút choáng váng.

Cô lặng lẽ đánh giá cách trang hoàng của nhà ăn, nhìn sơ hẳn là không rẻ, vừa rồi chỉ lo khóc quên mất chính mình đang mời khách, lại để tùy ý Cố Hoài Cẩn chọn chỗ.

Đại thần à, sinh hoạt của giai cấp giữa hai chúng ta không giống nhau đâu, nơi mà ngài chọn, cô vô phúc, không có khả năng chi trả.

Ách, đại thần như thế nào lại kéo tay cô, thật ra chuyện này không quan trọng, quan trọng là, cô có tiền sao?

Bên này trong đầu Tô Noãn Dương còn đang có vài trăm con ngựa chạy tới chạy lui, bên kia phục vụ đã đem ipad đến.

Tô Noãn Dương nhận ipad, mở album xem xét thực đơn, thôi rồi, con số trên thực đơn làm cô khó có thể tiếp thu, một đĩa thịt thăn chua ngọt ở đây đủ cho cô ăn mười mấy cái hamburger.

Cô khép lại ipad, Cố Hoài Cẩn đối diện vứt sang một ánh mắt nghi hoặc.

“Không có việc gì, không có việc gì, đại thần, à à không phải, Cố sư huynh, anh cứ tùy tiện chọn, tôi không chọn, ăn cái gì cũng được.”

“Được, vậy tôi không khách khí.”

Cố Hoài Cẩn đương nhiên biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, cũng không vạch trần, mở thực đơn, làm bộ làm tịch bắt đầu gọi món ăn.

“Quả hạch blueberry củ từ, cô ấy thích ăn ngọt.” Cố Hoài Cẩn nói với phục vụ sinh, vừa nói vừa xem phản ứng cô gái nhỏ.

“Ngọt? Đúng vậy, tôi rất thích ăn ngọt, cảm ơn Cố sư huynh” Tô Noãn Dương vô cùng đau đớn gật đầu.

Đại thần à! Tôi rất thích ăn ngọt, nhưng tôi càng thích tiền đó nha, blueberry củ từ giá cả của nó cùng số lượng hoàn toàn kém xa!

“Không cần khách khí, tiếp theo là hai phần heo sữa nướng than, xoa thiêu song đua, cá quế sóc, nồi bông cải, thịt bò núi Phú Sĩ …”

Cố Hoài Cẩn order một món, Tô Noãn Dương sắc mặt liền biến trầm một phân, nhưng trên mặt cô còn cố muốn duy trì gương mặt tươi cười.

Cố Hoài Cẩn mỉm cười nhìn cô miễn cưỡng duy trì biểu tình cười vui, giống như là chơi đến nghiện, một món tiếp một món.

“Chờ một chút!”

Tô Noãn Dương nghe Cố Hoài Cẩn liên tiếp báo tên đồ ăn, trong lòng vẫn luôn chảy máu.

Cuối cùng thật sự nhịn không được nữa, theo bản năng mở miệng ngăn trở anh, nói xong, mới phát hiện phục vụ vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, ngay cả đại thần cũng có chút kinh ngạc với phản ứng của cô, nhướng mày nhìn Tô Noãn Dương.

Tô Noãn Dương nhìn tình cảnh này, ngượng ngùng cào cào đầu, nhỏ giọng bổ sung.

“Cái này, em sợ gọi quá nhiều hai người chúng ta ăn không hết, lãng phí là rất đáng xấu hổ, lãng phí là rất đáng xấu hổ đó”

Cố Hoài Cẩn gật đầu tỏ vẻ tán đồng, nói với phục vụ: “Thêm một phần canh đặc biệt hôm nay, tạm vậy đã, cảm ơn.”

“Vâng, ngài có cần rượu không?”

“Không cần, nước khoáng là được rồi.”

“Tốt, vậy tôi nói lại thực đơn một chút để xác nhận, quả hạch blue berry củ từ…”

Phục vụ lặp lại xong thực đơn, Cố Hoài Cẩn gật đầu, trả lại ipad, vị nữ phụ vụ cứng nhắc tiếp nhận, xoay người rời khỏi ghế lô.

Cố Hoài Cẩn cầm lấy cốc nước vừa rồi phục vụ mang lên, uống một ngụm, mỉm cười nhìn Tô Noãn Dương đứng ngồi không yên.

Cô đang tính toán giá cả, tính sơ qua đã thấy hôm nay mình không đi khỏi đây được, chẳng lẽ phải ở lại rửa chén trả nợ sao?

Hiện tại cô tốt xấu gì cũng coi là nhân vật công chúng, nếu đại thần thật sự thấy chết mà không cứu, vậy báo chí sẽ viết như thế nào.

【 Tin nóng! Nữ chính phối âm cho đoàn phim Kiếp phù du Tô Noãn Dương ăn cơm không có tiền trả bị nhà ăn giữ lại làm tiểu muội rửa chén! 】

Chậc chậc chậc, Tô Noãn Dương tự bổ não đã chạy quanh được một vòng trái đất, nghĩ vậy đến loại khả năng cao có thể xảy ra này, sợ tới mức rùng mình.

Cố Hoài Cẩn buông ly nước, từ từ phun ra mấy chữ: “Đừng lo lắng, hôm nay tôi mời khách.”

“A?” Tô Noãn Dương kinh ngạc ngẩng đầu.

“Chỗ là tôi chọn đương nhiên là tôi mời khách, bữa cơm của em cứ thiếu trước đi, chờ lần sau còn có cơ hội.

“Được được, cảm ơn Cố sư huynh! Lần sau em cũng nhất định sẽ mang anh đi ăn đồ ngon!”

“Tôi rất chờ mong.”

Cố Hoài Cẩn gật đầu, đối với biểu hiện của mình rất vừa lòng, không tồi, như vậy lại có nhiều thêm một cơ hội cùng cô ăn cơm.

Phục vụ lục tục mang đồ ăn lên, Tô Noãn Dương yêu nhất đồ ngọt, món ăn Quảng Đông chính là món cô thích nhất, cô nhìn một bàn mỹ thực, nhịn không được nuốt nước miếng.

“Đây, nếm thử cái này.” Cố Hoài Cẩn dùng đũa riêng gắp một quả hạch blueberry củ từ cho Tô Noãn Dương.

Củ từ màu trắng mập mạp mềm mại ngoan ngoãn nằm trong dĩa, xung quanh còn trang trí mấy quả hạch giòn ngon mắt, bên ngoài rưới qua một tầng sốt blueberry thật dày. Ai nha, nhìn rất ngon miệng!

“Cảm ơn Cố sư huynh.”

Tô Noãn Dương kẹp một miếng nhỏ đặt vào trong miệng, sốt blueberry ngọt ngào, củ từ vào miệng là tan, kèm thêm mấy quả hạch, ăn vào ngọt mà không ngán, môi răng vẫn còn lưu hương, ăn rất ngon!

Tô Noãn Dương liên tục ăn thêm vài miếng, đối với người thích ăn đồ ngọt như cô mà nói đây chính là siêu hưởng thụ!

Nhưng mà, hình như đại thần không giống như thích ăn đồ ngọt, anh còn chưa từng động đũa đâu.

“Cố sư huynh, sao anh không ăn?”

“A?” Cố Hoài Cẩn giống như không nghe được cô nói gì, chống cằm chuyên chú nhìn cô, lười nhác lên tiếng.

“Anh không thích sao? Tại sao không động đũa?” Tô Noãn Dương ngoan ngoãn mà lặp lại một lần.

“Không, tôi rất thích ăn, nhưng mà…”

Cố Hoài Cẩn vừa nói chuyện, vừa nghiêng người về phía cô cúi người, cánh tay thật dài duỗi tới trước mặt cô, dùng ngón tay lau đi phần sốt dính trên khóe miệng cô, sau đó lui trở lại chỗ ngồi, khẽ liếm ngón tay cái.

“Trách không được em thích ăn ngọt như vậy, ăn khá ngon.”

Nhìn thấy cảnh này, bùm một tiếng, mặt Tô Noãn Dương đã đỏ lự.

Đại thần mặc tây trang đi giày da, cả người đều tản ra hơi thở cấm dục, nhưng anh lại làm động tác gợi cảm, yêu nghiệt như vậy, đáng sợ nhất chính là, người nay lại không hề cảm thấy không đúng! Máu mũi ta sắp phun ra tới nơi!

Hơn nữa vừa rồi anh liếm cái gì! Là nước sốt từ khoé miệng của cô đó! Má ơi, quá thẹn thùng, cũng quá ái muội.

Tim của Tô Noãn Dương phanh phanh phanh không khống chế nổi mà nhảy loạn, gương mặt đã nóng tới có thể luộc trứng gà, chân tay luống cuống cầm chiếc đũa, không biết nên làm như thế nào.

Trái lại người gây họa là Cố đại thần, vẻ mặt bình tĩnh gắp một miếng heo sữa mật ong nướng, đưa tới đĩa Tô Noãn Dương.

“Nếm thử đi, món này cũng là đồ em thích ăn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro