28 (lục ly)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YÊU EM TỪ GIỌNG NÓI – CHƯƠNG 28

Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Chương 28

Nửa năm trước, vào một ngày đoàn phim được nghỉ.

Đã lâu không có ngày nghỉ, Cố Hoài Cẩn rất vất vả mới có thể nghỉ ngơi, anh cự tuyệt lời mời của Tiêu Dao, một mình làm người ngốc trong nhà.

Tắt di động, ngồi buồn chán trên sô pha, muốn xem TV giết chút thời gian.

Nhưng thật không khéo, điều khiển từ xa hết pin. Lại càng không khéo nữa chính là, tiểu Trần không có ở bên cạnh anh.

Cho nên, rơi vào đường cùng, Cố Hoài Cẩn đành phải tự mình đi ra siêu thị mua pin.

Mang kính râm đeo khẩu trang cẩn thận, anh nhanh chóng xuống lầu, đi đến bãi đỗ xe, lái xe đi.

Vất vả lắm mới theo hướng dẫn tìm được rồi một siêu thị gần nhà nhất, anh ở dừng xe, vội vàng đi vào siêu thị, tùy tiện cầm hộp pin sau liền bắt đầu xếp hàng tính tiền.

Lúc đến lượt anh, anh duỗi tay lục túi tiền, xong rồi, ra ngoài quá sốt ruột, nên anh đổi cả bộ quần áo, bên trong không có tiền.

Có lẽ là anh ăn mặc quá mức quái dị, nhân viên siêu thị dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh, người chung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Anh rất bất đắc dĩ, không mang ví tiền, cũng không mang di động.

Nếu buộc anh bỏ xuống khẩu trang cùng kính râm, chuyện này sẽ rất khôi hài nhất định trở thành hot search.

Vừa vặn gần đây anh không có tin tức gì, cái này hay rồi, có chuyện này, ngày mai nhất định sẽ lên đầu đề.

Cố Hoài Cẩn tứ cố vô thân đứng ở đó, trong lòng đã bổ não ra tới tình hình báo chí ngày mai sẽ viết như thế nào.

Không đúng, chưa chắc đợi được tới ngày mai, phỏng chừng ngay đêm nay có thể lên Weibo trở thành hot search.

Bỗng nhiên, có một bóng dáng từ bên cạnh anh lung lay đi qua.

Tóc thật dài phất qua mặt anh, cách một lớp khẩu trang anh vẫn có thể ngửi được mùi thơm thanh nhã từ mái tóc đó.

Anh thấy cô đi đến trước người mình, vươn tay, đem tiền lẻ đưa cho nhân viên thu ngân.

“Thật xin lỗi, bạn tôi quên mang tiền, để tôi giúp anh ấy trả.”

Cô vừa mở miệng, anh liền ngây ngẩn, âm thanh này, là cô ấy!

“Tiên sinh, xin hỏi vị tiểu thư này là bạn ngài sao?”

Thu ngân hồ nghi hỏi anh, như thế nào cũng không thể tin bỗng nhiên lại nhảy ra một vị bạn bè của người này.

Anh không phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn cô.

Cô quay đầu lại, nở nụ cười giảo hoạt với anh, sau đó nghịch ngợm chớp chớp mắt, dùng khẩu hình nói với anh.

“Mau nói đúng vậy!”

Anh nhìn cô nghịch ngợm, ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu.

“Được rồi, tiên sinh ngài có thể đi rồi, vị tiếp theo.”

Thấy anh còn ngốc lăng tại chỗ, cô duỗi tay kéo anh đi ra.

Anh cứ như vậy tùy ý để cô lôi kéo anh đi về phía trước, ra khỏi cửa siêu thị, cô buông tay.

“Xin chào, tôi là Tô Noãn Dương. Anh là?”

Cô đứng ở cửa siêu thị, cười với anh tự giới thiệu, vừa nói vừa vươn tay về phía anh, mười ngón thon dài, sạch sẽ gọn gàng.

Sau lưng cô, là đường cái nhộn nhịp như nước chảy, rõ ràng là ồn ào như vậy, nhưng Cố Hoài Cẩn cảm thấy có chút an ổn.

Thanh âm ồn ào xung quanh đều biến mất, tiếng còi xe, tiếng động cơ, tiếng mọi người tới tới lui lui nói chuyện với nhau, tiếng thét to của người bán hàng rong ven đường, đều biến mất. Chỉ còn lại cô gái trước mắt cái này, cô gái vươn tay với anh, cười với anh.

Có lẽ, đây chính là cảm giác năm tháng tươi đẹp.

“Ách, xin hỏi anh làm sao vậy?”

Thấy anh vẫn luôn không trả lời lại, Tô Noãn Dương ngượng ngùng hỏi. Người này làm sao vậy, tại sao luôn nhìn chằm chằm cô phát ngốc, chẳng lẽ anh biết cô. Nhưng mà không thể, tại sao cô không nhớ rõ người cao như vậy là ai chứ.

“Khụ.” Cố Hoài Cẩn ho nhẹ một tiếng, bình phục cảm xúc hoảng loạn trong người.

“Tô…, Tô Noãn Dương, cảm ơn cô, cô cho tôi phương thức liên lạc, về nhà tôi sẽ trả lại tiền cho cô.”

Anh không nắm đôi tay kia, chỉ là nhàn nhạt đáp lại một câu, nhưng mà tay đút trong túi đã chảy đầy mồ hôi.

Tính tình cô rất tốt không cùng anh so đo, thu hồi tay, sau đó tỏ vẻ không sao cả mà nói.

“Không cần phiền phức như vậy, chỉ là mấy đồng tiền, không cần trả lại. Tôi đi trước, anh cũng về nhà sớm một chút đi, tạm biệt!”

Cô phất tay cáo biệt với anh, xoay người rời đi.

“Hẹn gặp lại, Tô Noãn Dương.” Cố Hoài Cẩn yên lặng nhìn bóng dáng kia, Tô Tô, xin chào, chúng ta rốt cuộc cũng gặp mặt.

Về nhà, anh đem hộp pin ném trên sô pha, lấy di động bắt đầu nhắn tin.

“Uy, hai ngày trước cô hỏi tôi có thể quay “kiếp phù du” , tôi có thể nhận lời.”

“A vâng? Sao anh thay đổi chủ ý?” Cô gái bên đầu kia điện thoại kỳ quái hỏi.

Kiếp phù du là bộ phim truyền hình đầu tiên cô đầu tư, vốn muốn để Cố Hoài Cẩn ra mặt đóng vai nam chính Lục Ly, nhưng khuyên can mãi, vừa đấm vừa xoa, anh cũng không chịu đáp ứng, cô đã từ bỏ định đi đối tượng tiếp theo, bây giờ anh ta thế mà lại chủ động liên hệ cô.

“Không có gì, chính là đột nhiên nghĩ muốn quay, nhưng mà tôi có điều kiện.”

“Nói đi.” Cô biết ngay mà, làm gì có chuyện trên trời đột nhiên rớt xuống bánh bao, nhìn đi, còn có điều kiện.

“Ừ, tôi yêu cầu, lần này diễn viên phối âm cho nữ chính nhất định phải là Tô Noãn Dương.”

“Tô Noãn Dương?” Đây là ai, cô nào đây, tên nghe rất hay.

“Cô nhất định phải tìm được cô ấy”

“Anh để tôi suy xét một chút, cho tôi hai ngày, tôi sẽ cho anh câu trả lời.”

Cúp điện thoại, Cố Hoài Cẩn cũng không sốt ruột, không phải nói anh tin tưởng chính mình, mà là tin tưởng Tô Noãn Dương.

Anh tin tưởng, nếu người đó nghe được giọng nói của Tô Noãn Dương, nghe được cô đã từng phối âm cho nhân vật tốt đến mức nào, nhất định sẽ đồng ý chuyện này.

Đây là một mũi tên trúng hai đích, cô ta cũng không có hại, không đúng, không phải không có hại, có hai người bọn họ, cô ta chính là kiếm được món lời lớn.

Quả nhiên, vài ngày sau, người nọ gọi điện thoại tới.

“Alo, A Cẩn, chuyện lúc trước anh nói,

tôi đồng ý.”

“Được, ngày mai tôi sẽ đến trường quay.”

Cúp điện thoại, anh lấy ra hộp pin kia.

“Tô Noãn Dương, Tô Tô.”

“Cố sư huynh, tôi đã xem xong rồi, chúng ta bắt đầu đi.”

Đột nhiên thanh âm vang lên lôi Cố Hoài Cẩn trở lại hiện thực, anh lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn Tô Noãn Dương đang nói chuyện với mình.

Hình như tâm tình cô gái nhỏ không tốt, sắc mặt nặng nề, thanh âm cũng héo héo, nghe không có tinh thần.

Cố Hoài Cẩn gật đầu, không nhanh không chậm nói:

“Không vội. Chúng ta trước nói chuyện khác.”

“Cố sư huynh, làm sao vậy?” Tô Noãn Dương có chút giận dỗi, đại thần, anh không vội, nhưng cô vội đó, Đào Đào còn ở khách sạn kia kìa.

Phảng phất giống như cảm nhận được cảm xúc nóng nảy của cô, anh vội vàng lên tiếng an ủi.

“Em không cần quá lo lắng cho Đào Đào, em yên tâm, Quân Tử nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Anh đều biết rồi?”

“Ừm, lúc đó tôi và Tiêu Dao có thấy Quân Tử.”

Trời ơi, Đái Quân sao có thể như vậy, loại chuyện này có thể tùy tiện nói cho người khác à, cậu ta rốt cuộc đặt mình vào hoàn cảnh người khác, có suy xét cho Đào Đào không?

“En đừng nghĩ nhiều, cậu ta không có nói cho chúng tôi biết chuyện của cậu ta với Đào Đào, là chúng tôi tự đoán được.”

“Các anh đoán được?” Tô Noãn Dương kỳ quái hỏi, sao bọn họ có thể đoán được.

Cố Hoài Cẩn có chút bất đắc dĩ, riêng mình cô trì độn, tất cả mọi người trong đoàn phim đều có thể nhìn ra quan hệ mờ ám của Quân Tử cùng Đào Đào.

Quan tâm quá sẽ loạn, cô chỉ nghĩ tới Đào Đào sẽ chịu ủy khuất, lại không nghĩ tới chuyện này phải xuất phát từ hai phía, nếu Đào Đào không muốn, Quân Tử cho dù có uống nhiều, hai người cũng không có khả năng sẽ phát triển đến trên giường.

Anh bất đắc dĩ giơ tay xoa xoa đầu nhỏ xù lông của cô, sau đó sủng nịch nhéo chóp mũi cô.

“Cô gái ngốc, chẳng lẽ em không nhìn ra Quân Tử và Đào Đào thích nhau sao, em cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện này nhất định sẽ kết thúc viên mãn, người có tình sẽ trở nên thân thuộc, em nên vì Đào Đào mà cảm thấy vui vẻ, không nên đứng đây ở chỗ này rầu rĩ không vui.”

Tô Noãn Dương bị hành động của Cố Hoài Cẩn làm cho choáng váng, đại thần à, rốt cuộc có biết anh vừa làm động tác rất ái muội hay không.

Nhưng mà nghe anh nói như vậy, cô cũng coi như là yên tâm, vẫn là đừng suy nghĩ bậy bạ, tin tưởng Quân Tử, bọn họ sẽ hạnh phúc.

“Ừ, còn vừa rồi ở thang máy, Tiêu Dao cũng không có ý khác. Cậu ta chính là người như vậy, tâm tư đơn thuần, không lựa lời, nhưng cậu ta tuyệt đối không có ác ý, nếu khiến em cảm thấy không vui, tôi thay cậu ta xin lỗi”

“Không cần không cần, Cố sư huynh, tôi biết Tiêu tiền bối không có ý khác, muốn nói xin lỗi, vừa rồi tôi cũng có sai, quá sốt ruột, thái độ cũng có chút không tốt lắm.”

Tô Noãn Dương nghe Cố Hoài Cẩn xin lỗi mình, sợ tới mức vội vàng xua xua tay, ý bảo cô một chút việc đều không có.

“Phốc.” Cố Hoài Cẩn cười.

“Làm sao vậy, tôi nói sai chỗ nào sao?” Tô Noãn Dương cẩn thận hỏi lại.

“Không có, chính là anh có chút không rõ lắm, vì sao em luôn gọi Tiêu Dao là Tiêu tiền bối.”

“Ách, đó là bởi vì….” Tô Noãn Dương nghịch ngợm cười.

“Cái này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời, Cố sư huynh anh hiểu không?”

Cố Hoài Cẩn suy tư nửa ngày, mới hiểu được, chắc là sợ gọi Tiêu sư huynh sẽ bị anh ta mượn cơ hội lấy việc này tới nói giỡn.

Anh vừa lòng gật đầu, xem ra độ cảnh giác còn rất cao, tuy rằng nói Tiêu Dao không đúng, nhưng cũng đáng khen ngợi.

“Tôi hiểu rồi, về sau em cứ gọi cậu ta là tiền bối đi.”

“Vâng vâng!” Được Cố Hoài Cẩn đồng ý, Tô Noãn Dương gật đầu như băm tỏi.

Một ngày nào đó, lúc bạn nhỏ Cố vừa được một tuổi, mọi người còn lấy chuyện này cười đùa.

Tiêu Dao vô tội nằm không cũng trúng đạn ôm tiểu Cố vừa mới một tuổi, nhỏ giọng nói với bé.

“Bảo bảo, cháu không thể giống ba cháu, không trượng nghĩa như vậy, thời khắc mấu chốt liền quên huynh đệ, cháu phải học tập ba nuôi!”

Vương Ngọc bên cạnh bất đắc dĩ nhìn anh ta, người này lớn như vậy, mà vẫn còn ấu trĩ như.

“Cố sư huynh, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu làm việc chứ?”

Khúc mắc đã được giải quyết, Tô Noãn Dương cũng không muốn lãng phí thời gian, muốn mau chóng bắt đầu công tác.

Hôm nay đã tới đoạn phối âm Lục Ly biết thân phận thật của Phù Sinh, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông, cô xoa tay hầm hè, ngầm chuẩn bị đã lâu, chỉ chờ hôm nay bạo phát.

“Không vội.” Cố Hoài Cẩn giơ tay nhìn nhìn đồng hồ.

“Bọn họ lập tức sẽ tới rồi.”

“A? Là sao?.” Tô Noãn Dương cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, kỳ quái hỏi.

Lúc này, cửa Lục Bá Thất bị người mở ra.

“Xin chào, A Cẩn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro