Chương 10 .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10 .

Hôm nay Lâm Tể Phạm ở ngoài cung vào đón Nghi Ân với chủ ý cùng cậu tiếp tục ngao du sơn thuỷ ngoài thành . Hôm qua chỉ đi được một nửa , liền bị tên Vương Gia Nhĩ kia ngán đường . Dù cho hắn là Hoàng Thượng thì sao cơ chứ ? Chẳng có tí mạnh mẽ nào cả , sớm muộn rồi cũng sẽ bị anh cướp Nghi Ân đi thôi . Lâm Tể Phạm anh trước giờ không sợ trời không sợ đất , chỉ là một Hoàng Thượng vô dụng nhỏ nhoi , còn đấu lại anh sao? Anh chính là Thái Tử của nước láng giềng nha . Lúc trước anh chính là giả dạng sang đây thám thính tình hình giúp phụ thân , ai ngờ trên đường gặp Nghi Ân , cùng cậu kết nghĩa huynh đệ . Sau anh không muốn tình cảm vô bổ tiến triển nên đành trở về nước . Nhưng về thì sao? Mọi cố gắng đều đổ sông đổ biển . Anh quay trở lại đây với lời hứa sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ thám thính của mình cùng đem về cho phụ thân anh một nàng dâu như ông mong muốn trong vòng 3 tháng . Rồi mọi thứ sẽ thành công , đất nước này sẽ là của anh , Nghi Ân cũng sẽ là của anh...

"A , đau chết đi được . Ngươi làm gì đi đứng không nhìn đường thế hả" Hắn đang đứng yên vừa suy nghĩ vừa đợi Nghi Ân thì bỗng nhiên một thứ mềm mại nhảy bổ vào rồi tự té xong lại phát ra âm thanh chói tai thế này đây

"Ta cho ngươi nói lại một lần nữa . Là ai đi đứng không nhìn đường?" Anh quay sang nhìn thẳng vào Thôi Vinh Tể , ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí hù doạ y .

"Ta..ta nói chính là ngươi a . Hại ta té rất đau không thấy hả?" Y tự nhiên bị lạnh lẽo của tên này làm hoảng một chút nha . Nhưng chỉ một chút thôi , còn lâu y mới sợ

"Ở đây có rất nhiều lính gác , ngươi có thể đi hỏi xem là ai đã đụng vào ai . Nhưng mà ta khuyên ngươi không nên đi hỏi , không thôi lại chuốc lấy nhục vào người" Anh nói xong liền cười một cái mỉa mai

"Ngươi.."

"Phạm ca ca , ta đã chuẩn bị xong rồi a" Vinh Tể định chửi hắn một trận nhưng Nghi Ân ở đâu đi ra cùng với Chân Vinh đã ngắt ngang y

"Có cả Vinh Tể ở đây sao? Thế thì ta cùng đi dạo không?" Nghi Ân dù cho có chút xích mích với Vinh Tể chuyện Gia Nhĩ , nhưng cậu thật sự muốn làm bạn với tất cả mọi người nha . Mời cùng đi dạo chắc không có vấn đề gì đi?

"Ta không muốn đi cùng tên đầu heo kia đâu . Hai người đi với nhau đi" Nhìn thế này chắc là Nghi Ân và tên đầu heo đó lại muốn đi chơi rồi . Có chết y cũng không muốn đi cùng

"Ngươi nói ai là đầu heo hả?" Anh định lại nện cho y một trận thì bị Nghi Ân cản lại . Đúng là đồ khó ưa

"Ta nói ngươi đấy , Lâm Tể Phạm" Y nói xong liền lè chiếc lưỡi tinh nghịch ra trêu ghẹo anh , sau đó nhanh chóng chạy nhanh vào nhà tránh "tai hoạ"

"Ngươi dám..." Tể Phạm định đuổi theo nhưng một lần nữa bị Nghi Ân cản lại , dùng ánh mắt chất vấn nhìn anh . Thôi thì bỏ qua lần này vậy

"Thôi được rồi , bỏ qua đi . Ta đi thôi" Cậu kéo tay anh định bước tới nhưng lại cảm nhận anh chẳng nhúc nhích gì cả

"Tại sao tên này lại đi theo chúng ta?" Tể Phạm nói xong chỉ vào Chân Vinh đang lẽo đẽo ở sau

"Cậu ấy là thân cận của đệ nha . Đi theo chúng ta cùng đi dạo thì có gì đâu?"

"Chẳng phải đã nói là chỉ có ta và đệ sao?"

"Như vầy chẳng phải chỉ có hai chúng ta sao? Chân Vinh sẽ đi ở sau thôi , không có gì đâu" Cậu mỉm cười sau đó lần nữa kéo tay anh . Đương nhiên lần này anh phải ngoan ngoãn đi rồi . Dù cho có hơi không thoải mái vì anh chính là muốn bồi đấp tình cảm cùng Nghi Ân nhưng lại bị Chân Vinh làm kì đà . Nhưng mà không sao , cậu đi cùng anh đã là một điều quý giá...

Thế là cả ba bắt đầu chuyến ngao du quanh kinh thành của mình...

-----------------------——•——--------------------

"Thưa Hoàng Thượng , thị vệ ngoài vùng của ta bẩm báo rằng bên nước láng giềng đang có một kế hoạch khá chặc chẽ để đối đầu quân ta . Tuy rằng chiến lược nước ta rất chu toàn nhưng hình như là có gián điệp , vì vậy mà nghe thấp thoáng đâu đó nói rằng nước láng giềng sẽ phá mọi phòng thủ cùng tấn công của ta" Người đang nói chính là Kim Hữu Khiêm , kế bên là Quân Uẩn Cổ (tớ gom gọn tên Bam lại nhé :v) . Hai nhân vật này chính là trợ thủ đắc lực nhất của Gia Nhĩ . Lên ngôi từ khi còn rất trẻ , gắn đã trãi qua biết bao nhiêu cuộc chiến tranh , địch thù nhiều đến đếm không xuể . Nhưng đây là lần đầu tiên nghe tin nước ta có gián điệp . Hiện tại hắn chẳng thể khẳng định là ai cả . Nhưng dù cho tên đấy có mưu mô đến đâu , thì hắn vẫn sẽ tìm ra và trừng phạt thật thích đáng

"Ngươi chắc chắn chuyện nội gián chứ?" Gia Nhĩ nhìn Hữu Khiêm và Uẩn Cổ nghiêm túc hỏi

"Theo như nguồn tin thì có thể chắc chắn . Ngoài lý do này ra , không còn khả năng nào khác đâu thưa Hoàng Thượng" Uẩn Cổ bây giờ mới lên tiếng . Giọng điệu đanh như thép

"Được . Thế thì ta sẽ tăng cường tập luyện cho đội quân . Kế hoạch cũ hoàn toàn vứt bỏ , nhanh chóng lập một chiến lược mới . Còn việc nội gián , ta sẽ tự tìm cách" Vương Gia Nhĩ vừa nói vừa híp đôi mắt hẹp dài của mình . Âm khí lạnh lẽo toát ra từ phía hắn làm ai cungnx phải rùng mình . Đúng là đừng nhìn những ứng xử bình thường của hắn mà đánh giá . Khi nào cần  nhã hắn sẽ nhã , khi nào cần cường hắn sẽ cường...

Đang bàn chuyện thì từ bên ngoài vọng vào tiếng của thị vệ bẩm báo Vinh Tể muốn vào gặp  . Hắn nghe thế liền bảo Hữu Khiêm và Uẩn Cổ ra ngoài .

"Ta đến đem tin của Đoàn Nghi Ân cho ngươi đây" Y ngồi ngạo nghễ trên cái ghế phụng nhìn Gia Nhĩ với ánh mắt đắc ý

"Tin gì?" Gia Nhĩ hắn đang lo chuyện nội gián nghe đến tin của Nghi Ân thì không khỏi lạnh đi . Lại là gì nữa đây?

"Hôm nay cậu ấy lại cùng tên đầu heo kia đi dạo . Có lẽ đến tối mới trở về đấy"

"Tên đầu heo?"

"Là Lâm Tể Phạm . Phạm ca ca của vợ ngươi đấy"

Đi dạo ? Từ ngày tên Tể Phạm đấy đến đây có ngày nào cậu không đi cùng chứ ? Vương Gia Nhĩ hắn , phu quân của cậu ở đây vậy mà cậu lại bỏ rơi thế này . Hôm qua vẫn còn rất thân mật vậy mà sáng dậy cứ như rũ bỏ hết , xem như hắn và cậu chỉ là bạn giường , đêm đến thì quấn lấy nhau , sáng ra thì xem nhau như người lạ . Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bị ai làm cho mất kiểm soát và suy nghĩ lung tung nhiều lần đến như thế . Duy chỉ có cậu , Đoàn Nghi Ân

Đến bây giờ , hắn có thể khẳng định mình yêu Đoàn Nghi Ân . Bị chính con người thật của cậu làm cho say đắm , chìm sâu vào u mê không lối thoát . Từng cử chỉ nhẹ nhàng thoát tục của cậu làm hắn lưu luyến . Những đêm ân ái của hai người càng làm hắn mê muội cậu đến không có đường ra . Lúc nào làm việc , lo chuyện nước cũng nhớ đến cậu , muốn nhanh chóng hết một ngày để cùng cậu quấn quít  . Thế nhưng cậu thì sao ? Xem hắn như là một phu quân đã hết giá trị lợi dụng . Lúc trước hắn cảm giác được cậu quan tâm hắn rất nhiều , dù không tiếp xúc nhưng từng ánh mắ Nghi Ân nhìn hắn luôn chứa đầy tình yêu và hi vọng . Nhưng giờ đây , cậu luôn dùng hành động tránh né để đối xử với hắn , luôn dùng mọi cách cách xa hắn ra , chuyện này làm hắn rất đau đầu , rất đau...

"Gia Nhĩ , Vương Gia Nhĩ , ngươi bị sao vậy a?" Y thấy hắn trầm tư như vậy liền réo lên , nhưng mãi vẫn không thấy hắn động đây . Duy chỉ có ánh mắt càng ngày càng ngập đau thương . Điều này làm y lo lắng , liền đi đến lay mạnh hắn . Kết quả là...

Ánh mắt kia lập tức biến mất , chỉ còn Vương Gia Nhĩ âm lãnh , sát khí đến nghẹt thở đối diện với y cùng với tiếng thì thầm "Ta không sao , ngươi trở về đi"

Vinh Tể nghe thấy vậy thì cũng không thể phản khán , liền quay đầu rời khỏi thư phòng...

-----------------------——•——--------------------

Nghi Ân hôm nay đi dạo được gần nửa ngày thì Chân Vinh lại bị cảm nắng đến ngất xỉu . Vì thế mà chuyến đi dạo quanh kinh thành đành gác lại và trở về . Dù cho cậu cảm thấy có lỗi với Phạm ca ca nhưng thân cận của cậu bị bệnh , đương nhiên là phải cấp bách hơn nha , vì thế mà việc trở về là đương nhiên , ngự y trong cung rất giỏi .

Đoàn Nghi Ân vừa bước vào sảnh cung Lạc Phong định tìm Gia Nhĩ báo tin của Chân Vinh thì bắt gặp Vinh Tể từ thư phòng bước ra . Cậu ấy đến đây làm gì thế? Trước giờ nếu không có họp trong triều thì Gia Nhĩ luôn ở thư phòng mà . Nhìn thấy Vinh Tể đi ra mà không ai đi cùng thì có lẽ hai người gặp riêng rồi . Việc gì quan trọng mà phải gặp riêng vậy..?

"Bẩm Hoàng Thượng , Hoàng hậu cầu kiến" Tên thị vệ nhận lệnh của cậu liền vào bẩm báo

Giờ này chẳng phải là đang đi dạo cùng tên kia sao ? Cớ gì lại về sớm đến vậy nha?

"Cho vào"

Hắn nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu . Bắt gặp ánh mắt tinh khiết của cậu , hắn mới biết là hắn cậu vô cùng , dù chỉ là một buổi sáng...Nhưng cảm xúc nhanh chóng bị vùi lấp , thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo

"Ta đến để báo rằng Chân Vinh bị cảm nắng khá nặng , ta muốn ngươi giúp gọi ngự y"

Chỉ có vậy thôi sao? Cậu đến tìm hắn chỉ vì việc này? Không phải nhớ hắn mới trở về mà vì Chân Vinh bị bệnh mới quay lại sao?

"Được , ta sẽ nhanh chóng gọi . Còn gì nữa không ? Không còn gì ngươi có thể ra ngoài" Hắn bây giờ đang rất đau đầu , ngoài đau lòng ra thì....hắn muốn được yên tĩnh

"Ta..ta định hỏi rằng lúc nãy Vinh Tể đến đây để làm gì a?" Nghi Ân dùng hết dũng khí mới dám hỏi câu này nha

"Ngươi quan tâm sao?" Hắn ngẩng đầu lên , nhìn sâu vào đáy mắt cậu , muốn tìm trong đó chút quan tâm dành cho mình...

"Ta...ta chỉ là..." Cậu dù cho có quan tâm thì vẫn không muốn thừa nhận

"Cậu ấy đến đây nói nhớ ta , nói rằng luôn muốn cùng ta ở chung một chỗ . Như vậy , được chưa?" Hắn cố ý nói dối , hắn muốn xem cậu phản ứng như thế nào...

"À , thì ra là như vậy . Được rồi , ta chỉ muốn hỏi vậy thôi . Ta...cáo từ" Cậu nghe xong thì tim chợt nhói lên . Cúi đầu không dám đối mặt với hắn . Vinh Tể nhớ hắn , cậu cũng rất nhớ nha . Nhưng là Phạm ca ca sáng sớm đã muốn cùng cậu đi dạo , gấp như vậy không thể qua thăm hắn . Nếu Vinh Tể nói như vậy , hắn có động lòng không ? Cậu không muốn nghĩ , cậu cảm thấy phần trăm hắn yêu thích Vinh Tể rất cao....

"Ngươi nghe ta nói như vậy , không có phản ứng gì sao , Nghi Ân?" Gia Nhĩ nhẹ nhàng bước tới gần Nghi Ân , nâng mặt cậu lên . Nhìn sâu vào mắt cậu muốn tìm chút đau lòng...

"Ta...ta...ưm..." Một nụ hôn mạnh mẽ nhấn xuống môi cậu . Hắn hôn cậu như vậy vì không muốn nghe điều hắn không muốn nghe , cậu sẽ nói rằng mình không quan tâm hắn...

Hắn tàn bạo hôn lấy môi cậu , mạnh mẽ chà đạp nó như muốn nói lên nỗi đau đang sôi trào . Từng cỗ đau đớn len lỏi trong tim hắn khiến hắn không thể kiềm chế chính mình...

"Nghi Ân , có thể đừng rời xa ta không?"

"Gia Nhĩ , ngươi có yêu ta không?"

"Nghi Ân , ta yêu ngươi"

"Gia Nhĩ , ta còn phải đau bao nhiêu nữa đây"

End chương 10

Vote + cmt điiii . Yêu mọi ngươi ✨😻💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro