10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người cùng nhau vai bá vai đi vào trong lớp, vừa bước đến cửa đã nghe thấy những tiếng hô bay cả nóc nhà, đấy đều là do bức ảnh Minh Hạo đăng lên mạng tạo ra.
Minh Hạo hắng giọng, trách mắng: "Mấy người đang làm cái gì vậy?"

Nhưng người khiến cho tất cả kinh ngạc hơn ai hết chính là Doãn Chính Hàn. Trong khoảng thời gian này Doãn Chính Hàn vẫn luôn rất khiêm tốn, không gây chuyện, mỗi ngày đều mặc đồng phục. Nên hôm nay mặc đồ như vậy đúng là khiến cho người ta phải sáng mắt ra, thật đúng như người kia nói, ánh mắt của Doãn Chính Hàn rất sạch sẽ, không có một chút tạp chất, sau khi được Minh Hạo gắng sức tô điểm, lại thêm mấy phần quyến rũ.

Khi cậu ta nhìn về phía bạn, tim bạn sẽ vô thức đập mạnh, ánh mắt của cậu giống như một đại dương trong veo, vừa sâu sắc lại vừa khiến cho người ta phải đắm chìm.
Cửa sau đột nhiên bị đẩy ra, Doãn Chính Hàn nhìn về phía đó, là Thôi Thắng Triệt.
Thôi Thắng Triệt là người dẫn chương trình của tối nay nên phải mặc quần áo trang trọng. Bình thường khi tất cả đều mặc đồng phục thì không cảm nhận được mấy khác biệt, nhưng sau khi Thôi Thắng Triệt khoác âu phục lên người, anh hoàn toàn tách biệt khỏi đám người trong lớp hẵng còn ngây ngô.

Mặt Thôi Thắng Triệt vẫn lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, có lẽ là vì nóng nên áo sơ mi bên trong được anh cởi ra hai cúc trên, áo khoác ngoài không cài cúc. Anh lười biếng nhìn quanh phòng học, lúc nhìn thấy Doãn Chính Hàn ở đằng trước thì hơi sửng sốt.

Doãn Chính Hàn không muốn nghĩ nhiều, cậu nhìn về phía chỗ ngồi của mình, đánh giá khoảng cách, hẳn là có thể về chỗ trước khi Thôi Thắng Triệt ngồi xuống, có trời mới biết mỗi ngày cậu ra vào đều phải đυ.ng chạm một chút với Thôi Thắng Triệt, những khi ấy tóc đều muốn dựng hết cả lên.

Nhưng Thôi Thắng Triệt phản ứng nhanh hơn cậu, chân cũng dài hơn cậu, anh nhìn thấu suy nghĩ của Doãn Chính Hàn, Doãn Chính Hàn chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, Thôi Thắng Triệt đã ngồi xuống.
Doãn Chính Hàn: "..."

Anh tựa lưng vào thành ghế, tóc còn hơi ẩm ướt, chắc là rửa tay xong vuốt lên bị dính nước, Thôi Thắng Triệt để một tay lên bàn, mắt rũ xuống, tư thế Doãn Chính Hàn không mở miệng nói chuyện thì anh sẽ không cho qua.
Ngón tay Doãn Chính Hàn co quắp lại, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu nhìn Thôi Thắng Triệt, hàng mi dài hơi run rẩy, trong mắt có ngỡ ngàng, cũng có bối rối.

Cậu hơi há miệng, đang định nói chuyện thì loa trên tường rẹt rẹt vang lên hai tiếng, sau đó có tiếng thông báo của thầy cô.

"Mời các bạn theo thứ tự tập trung ở hội trường, tiệc tối sẽ bắt đầu sau đúng nửa tiếng nữa." Lặp lại đủ ba lần, các phòng học lập tức trở nên nhốn nháo.

Doãn Chính Hàn thở phào, xoay người rời đi, cậu không muốn có chút giao tiếp nào với Thôi Thắng Triệt, mặc dù cậu cũng không hiểu vì sao Thôi Thắng Triệt lại muốn làm như vậy.

Văn Tuấn Huy và Phác Trí Mẫn đang điên cuồng vẫy tay với Doãn Chính Hàn ở ngoài hành lang.
Đi chưa được hai bước, Doãn Chính Hàn dừng lại, quay người, Thôi Thắng TriệtThôi Thắng Triệt đã đứng lên, Doãn Chính Hàn thấp hơn anh khoảng nửa cái đầu, chỉ có thể ngẩng lên nhìn Thôi Thắng Triệt, cứng đờ nói: "Cô Thao dặn cậu đừng quên cầm tờ dẫn chương trình theo."

Con ngươi Thôi Thắng Triệt tĩnh mịch, không mặn không nhạt ừ một tiếng. Doãn Chính Hàn không biết dáng vẻ hiện giờ của mình giống một con mèo muốn xù lông nhưng lại không dám.
Nhất là ánh nhìn của đôi mắt sâu thẳm ấy có thể khiến cho lòng người tan chảy.
"Thôi Thắng Triệt, đi thôi!" Ở cửa sâu có một nữ sinh nhỏ nhắn mặc lễ phục màu trắng gọi anh.

Thôi Thắng Triệt trả lời.
Anh còn đang nghĩ về Doãn Chính Hàn.
Ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại muốn trêu chọc Doãn Chính Hàn. Trong đầu lại hiện lên gương mặt kia của Doãn Chính Hàn, Thôi Thắng Triệt chưa từng cho rằng mình là người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mặt của Doãn Chính Hàn, rồi biểu cảm, thậm chí cả giọng điệu, mọi thứ đều rất phù hợp với sở thích của Thôi Thắng Triệt.

Để xem.
"Vãi chưởng, hôm nay trông Hàn Hàn đẹp trai thật đấy!" Hồng Trí Tú kéo tay áo Doãn Chính Hàn, giương mắt mong chờ.

Doãn Chính Hàn sờ lên mặt mình: "Minh Hạo làm đấy."

Hồng Trí Tú liếc sang Văn Tuấn Huy, cảm thán: "Tên nào đó ấy, còn không mau lên, cứ để Hàn Hàn phải bảo vệ giùm, tiền đồ kìa, hứ, thối lắm!"

Văn Tuấn Huy không thèm phản ứng nó, nhìn về phía Doãn Chính Hàn, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Hàn Hàn, tao sẽ cố gắng."

Hôm nay nhìn thấy bài đăng của Minh Hạo, cậu ta không dám like, trong khoảng thời gian này bị Doãn Chính Hàn bắt học, cậu ta càng ngày càng thấy rõ được khoảng cách giữa mình và Minh Hạo.
Cậu ta không muốn cứ luôn bị người khác chê là không xứng, càng không muốn có một ngày, người ta sẽ nói mình và Hồng Trí Tú làm hỏng Doãn Chính Hàn.

Văn Tuấn Huy nghiêng đầu nhìn Doãn Chính Hàn, cậu chói lọi như vậy, rất nhiều người đã không còn ghét cậu như trước, nên Văn Tuấn Huy cũng muốn trở thành một người đủ tư cách làm anh em với Doãn Chính Hàn.
"Đm, chó Huy, đừng đùa chứ, mày khóc cái gì vậy? Tao đùa thôi mà, đừng có khóc!" Hồng Trí Tú nghịch lông mi của Doãn Chính Hàn chán rồi, quay đầu sang đã thấy vành mắt Văn Tuấn Huy đỏ bừng, nước mắt lấp lánh trong hốc mắt.

Nó sợ hết cả hồn.
Cái thằng Văn Tuấn Huy chó chết này, từ nhỏ đã lì lợm, suốt ngày đi đánh nhau, nhưng muốn làm nó khóc thì còn khó hơn cả lên trời.
Hồng Trí Tú ôm lấy cánh tay của cậu ta: " Huy, tao sai rồi, tao không ngờ mày lại yêu Minh Hạo sâu đậm như vậy, tao sẽ không nói nữa."

Văn Tuấn Huy lấy lại tinh thần, hung hăng dụi mắt: "Không liên quan đến Minh Hạo!"

Doãn Chính Hàn nhíu mày: "Vậy tại sao mày lại như thế?"

Văn Tuấn Huy do dự, Hồng Trí Tú huých cậu ta một cái: "Mày đang làm cái gì thế? Đừng nói là mày ăn dấm của Hàn Hàn nhé? Nếu thế thì chán mày thật đấy Văn Tuấn Huy ạ."

"Đmm." Văn Tuấn Huy thành công bị Hồng Trí Tú kích thích, cậu ta buồn bực nói: "Tao đang sợ. Hàn Hàn càng ngày càng ưu tú, lỡ sau này có người nói chúng ta không xứng làm bạn với Hàn Hàn thì phải làm sao bây giờ?"

Hồng Trí Tú không ngờ là chuyện này, nó thật sự chưa từng nghĩ tới, há to miệng, lắp bắp: "Chó Huy, mày thăng hoa rồi à."

Văn Tuấn Huy lườm nó một cái, căn bản là cậu ta cũng không trông cậy Hồng Trí Tú có thể nghĩ được đến trình độ này. Hồng Trí Tú hoàn toàn là một tờ giấy trắng, chính nó cũng không biết mình cố gắng để làm gì, chỉ là Hàn Hàn làm nên nó cũng làm theo.
Doãn Chính Hàn cảm thấy hơi phức tạp, thực tế cậu cũng chỉ lớn hơn Văn Tuấn Huy và Hồng Trí Tú ba tuổi, trong khoảng thời gian chơi chung này, cậu thật sự coi hai người này như anh em mình, Doãn Chính Hàn không biết Văn Tuấn Huy lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy.

Doãn Chính Hàn suy nghĩ, vỗ vai Văn Tuấn Huy : "Tuấn Huy, đừng sống vì ánh mắt của người khác, giữa chúng ta, không có chuyện xứng hay không xứng."

Tình nghĩa bọn họ dành cho nguyên thân như thế nào, Doãn Chính Hàn rõ ràng hơn ai hết.

Văn Tuấn Huy gật đầu: "Tao biết, nhưng tao không muốn kéo chân mày, nếu về sau mày gặp phải khó khăn gì, tao lại không thể giúp được mày, tao..."

Cậu ta chưa nói hết, nhưng Doãn Chính Hàn hiểu được.
Doãn Chính Hàn có chút vui mừng, cậu nghĩ rằng Văn Tuấn Huy không khác Hồng Trí Tú mấy, không ngờ Văn Tuấn Huy lại chín chắn hơn Hồng Trí Tú nhiều, càng không ngờ được là, người khiến cho Văn Tuấn Huy tỉnh ngộ lại chính là mình.

Hồng Trí Tú dán sát vào, phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, Hàn Hàn, tôi và chó Huy sẽ cố gắng để không kéo chân ông!"

Văn Tuấn Huy: "Thằng ngu này cút ra."

Doãn Chính Hàn cười: "Được, cùng cố lên."

Lần này, nhất định phải khiến tương lai của các cậu tươi sáng, ngày sau bình yên.
Hồng Trí Tú không cùng lớp với Văn Tuấn Huy  và Doãn Chính Hàn, lớp của nó được xếp ở cạnh hành lang, lớp của Doãn Chính Hàn thì ở sâu bên trong, là vị trí quan sát tốt nhất.
Trên mỗi ghế đều được dán tên, bí thư lớp đang kiểm tra sĩ số, lúc cô nàng trông thấy Doãn Chính Hàn thì vẫy tay với cậu: "Hàn Hàn, bên này!"

Văn Tuấn Huy huých vai cậu, cười nói: "Hàn Hàn, mau qua đó đi."

Lúc đầu chỉ có Hồng Trí Tú, Văn Tuấn Huy và người nhà gọi cậu là Hàn Hàn, nhưng trong khoảng thời gian này, những người quen cậu cũng bắt đầu gọi cậu Hàn Hàn.
Văn Đình đọc danh sách: "Ngồi theo vị trí ngồi trong lớp, không được tự ý đổi chỗ."

Doãn Chính Hàn: "..."

May là Thôi Thắng Triệt còn phải dẫn chương trình, không là cậu sẽ phải ngồi sát cạnh anh ta suốt buổi.

Tiết mục của bọn họ do Minh Hạo bốc thăm, xếp thứ ba từ dưới lên, lúc rút phải vị trí này, Minh Hạo còn mặt như đưa đám một hồi, khi gần kết thúc chương trình thì mọi người đều đã mệt, phản ứng của người xem chắc chắn sẽ không còn được hăng hái như đoạn đầu.
Doãn Chính Hàn không cần phải đến hậu trường, cậu ngồi yên tại chỗ làm khán giả.

Doãn Chính Hàn và Thôi Thắng Triệt ngồi cuối lớp, phía sau là các lớp khác. Cậu ngả lưng ra ghế, bả vai đột nhiên bị người ngồi sau vỗ vỗ.
"Bạn ơi, cho mình hỏi..." Nữ sinh đỏ mặt lắp bắp, bạn nữ bên cạnh chỉ tiếc rèn sắp không thành thép trừng mắt nhìn cô nàng một chút, sau đó nói hộ.
"Doãn Chính Hàn, cô ấy muốn xin Wechat của cậu!" Nữ sinh này nói lớn, người chung quanh đều nhìn lại, bạn nữ lúc đầu đã ngại ngùng giờ càng thêm xấu hổ.

Doãn Chính Hàn nhướng mày, lấy di động trong túi ra, nhẹ nhàng nói với bạn nữ kia: "Để tôi quét cậu."

Nữ sinh kia kinh ngạc ngẩng đầu, Doãn Chính Hàn mỉm cười với cô, chung quanh lập tức truyền đến tiếng hít khí.
Doãn Chính Hàn chọn đồng ý lời mời kết bạn rồi mới tắt điện thoại, nữ sinh phía sau nhìn điện thoại xuất hiện ảnh chân dung của Doãn Chính Hàn, kích động bịt miệng lại, run rẩy ghim lên đầu.
Nữ sinh ngồi cạnh thở dài: "Tiền đồ chỉ có vậy thôi à?"

"Hàn Hàn dịu dàng quá đi mất."

"..."

Doãn Chính Hàn nghe thấy hết mấy lời xì xào bàn tán đằng sau, cậu không phải người đa tình, chỉ là không muốn để người ta phải khó xử thôi, con gái da mặt mỏng, bị từ chối trước mặt mọi người là một chuyện rất mất mặt.
Lại nói, cậu cũng cần những lời bóng gió này để rửa trôi dấu vết liên quan tới Thôi Thắng Triệt của mình, vì gần như là người khác vừa nhắc tới cậu, sẽ chỉ nhớ tới những sự tích cậu điên cuồng theo đuổi Thôi Thắng Triệt.
Cũng khó trách Thôi Thắng Triệt lại phản cảm với mình như vậy, Doãn Chính Hàn kia chẳng khác nào keo dính chó, còn dõng dạc tuyên bố với người ngoài là Thôi Thắng Triệt sớm muốn cũng là người của Doãn Chính Hàn, nếu không thì người thích thầm Thôi Thắng Triệt nhiều như vậy, sao Hải Đăng cứ luôn đặc biệt nhằm vào Doãn Chính Hàn chứ?

Minh Hạo ở sau cánh gà, vén lên một góc rèm, nhìn thấy hết cảnh này, tự nhủ: "Hàn Hàn bây giờ đúng là được hoan nghênh ghê."

Cô vừa nói xong thì nhìn thấy Thôi Thắng Triệt ở cách đó không xa đang ngồi trên ghế sô pha đọc nội dung dẫn chương trình, vén mái tóc dài lên, hơi lên giọng nói với một bạn nữ bên cạnh: "Bà thấy Hàn Hàn thế nào?"

Bây giờ trong trường có rất nhiều bạn nữ đều gọi Doãn Chính Hàn là Hàn Hàn, Minh Hạo vừa nói bạn nữ kia lập tức biết là ai.
Cô bạn vén rèm lên, nhìn về phía Doãn Chính Hàn rồi trả lời: "Đẹp trai thật đấy, lớp tôi có mấy người còn nói muốn theo đuổi cậu ta cơ."

Nhưng nói xong lại nhướng mày, thấp giọng nói: "Nhưng mà trước đây không lâu, chẳng phải Hàn Hàn vẫn còn đang theo đuổi vị kia sao?"

Minh Hạo cười đến quyến rũ mê người, dùng âm lượng chắc chắn Thôi Thắng Triệt có thể nghe thấy: "Đấy là trước kia, bây giờ Hàn Hàn của chúng ta là độc thân mỹ lệ đó."

Cô nàng kia không biết là Minh Hạo đang cố tình dẫn dắt cho mình nói những lời này, còn đang cảm thấy may mắn vì Doãn Chính Hàn đã không còn thích Thôi Thắng Triệt: "Vậy thì tốt quá."

Cô nàng cộng tác ngồi cạnh Thôi Thắng Triệt tên là Lộ Mộng Mộng, có vẻ ngoài rất dịu dàng, cô cũng có Wechat của Minh Hạo, lúc nhìn thấy ảnh chụp của Doãn Chính Hàn còn kinh ngạc "Oa" một tiếng.
"Sao lúc trước lại không phát hiện ra Doãn Chính Hàn đẹp như vậy chứ?" Lộ Mộng Mộng tự lẩm bẩm, tiện tay like bài đăng.

Thôi Thắng Triệt đưa nội dung dẫn chương trình cho cô nàng: "Tôi xong rồi, cậu đọc lại đi."

Màn hình điện thoại đột nhiên bị một xấp giấy che đến kín kẽ, Lộ Mộng Mộng nhận lấy bản thảo, nhìn Thôi Thắng Triệt chuẩn bị đi ra ngoài, kinh ngạc nói: "Cậu đọc xong rồi sao?"

"Ừ." Thôi Thắng Triệt ít ý nhiều.
Lộ Mộng Mộng nhìn theo bóng lưng Thôi Thắng Triệt, thầm nói một câu "Lợi hại thật".

Thôi Thắng Triệt vừa đứng dậy, toàn bộ ánh mắt của đám con gái trong hậu trường lập tức nhìn theo, Lộ Mộng Mộng cười các cô: "Mấy hôm trước mấy người còn cứ nhắc mãi Doãn Chính Hàn cơ mà?"

Trong khoảng thời gian này, vì phải luyện tập nên Doãn Chính Hàn cũng gặp gỡ mấy người biểu diễn của các lớp khác, mỗi lần Doãn Chính Hàn đến, bọn họ đều cố gắng khiêu vũ đẹp hơn một chút.
"Không giống nhau, Hàn Hàn là cậu bé trai, bà đi với cậu ấy thì thấy rất dễ chịu, nhưng Thôi Thắng Triệt là kiểu khiến người ta mặt đỏ tim run muốn sinh con cho anh ấy."

"Bọn họ không phải cùng một loại hình mà, nhưng tôi cũng có thể sinh con cho Hàn Hàn."

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. Tôi có thể đẻ cho cả hai!"

Lộ Mộng Mộng nhịn cười: "Một đám mê trai."

Thật sự so ra thì Thôi Thắng Triệt được yêu thích hơn Doãn Chính Hàn, Doãn Chính Hàn là vừa mới được tẩy trắng gần đây, lãng tử quay đầu đương nhiên rất khiến cho người ta chú ý, nhưng đa số những người chú ý đến cậu là con gái.

Thôi Thắng Triệt lại không giống vậy, là con vợ cả của nhà quyền thế, hai năm ngồi vững chắc trên vị trí thứ nhất cho đến bây giờ, không chỉ có con gái mà cả con trai cũng có rất nhiều người tâm phục khẩu phục, anh đã hoàn toàn thoát ly khỏi quần thể loài người.

Minh Hạo nhìn mấy đứa con gái chiêm chϊếp quang quác, kích động đến mức nói bậy bạ, nhếch miệng, Thôi Thắng Triệt hoàn toàn không phải là người mà bọn họ có thể mơ đến, loại người đó, Minh Hạo rũ mắt, ai dám trêu chọc chứ?
Ngay cả ba mình là hiệu trưởng cũng phải cung kính với Thôi Thắng Triệt, ông còn tự mình dặn dò Minh Hạo đừng trêu chọc Thôi Thắng Triệt. Minh Hạo cũng chỉ là thiếu nữ, ngày trước cũng từng rung động với Thôi Thắng Triệt, nhưng sau khi nghe ba mình kể chuyện về nhà họ Thôi, cô không còn dám nảy sinh tâm tư với Thôi Thắng Triệt nữa.

Loại người như vậy, kẻ dám thích, hẳn cũng phải rất khủng bố.
Đèn trong hội trường đã được tắt, trong bóng tối mơ hồ không thấy rõ được người nào ngồi ở đâu, Thôi Thắng Triệt hỏi Phạm Văn Thao vị trí của lớp xong thì nhấc chân đi về phía đó.

Bả vai người thiếu niên rộng lớn, khí chất vượt khỏi cõi trần, gánh trên vai ánh đèn sân khấu, khuôn mặt trong trẻo càng thêm xuất chúng, nhìn từ bên cạnh thì ngũ quan lại thêm mấy phần sắc bén.
Văn Đình ôm hai bó hoa đi tới, đυ.ng phải Thôi Thắng Triệt, mặt đỏ lên.
Thôi Thắng Triệt cười: "Cho tôi à?"

Văn Đình ngượng ngùng lắc đầu, cô nói: "Là cho Hàn Hàn với Minh Hạo, lát nữa đợi bọn họ biểu diễn xong thì mang lên tặng. Một mình tôi lên thì không tốt lắm nên muốn tìm thêm một người nữa."

Hai bó hoa, một bó là hồng Champagne phối với hoa bạch đàn, bó còn lại là một chùm hồng màu phấn hồng, số lượng rất nhiều, tươi đẹp rực rỡ.
Thôi Thắng Triệt giơ tay chạm vào đóa hoa, nhìn về phía Văn Đình: "Bó nào là cho Doãn Chính Hàn?"

Văn Đình nhìn vào mắt anh, mất hồn trong chốc lát, sau đó giơ bó hồng Champagne lên: "Bó này."

Thôi Thắng Triệt tiện tay nhận lấy, nhẹ nhàng nói: "Để tôi đưa cho Doãn Chính Hàn."

"Được thôi... Nhưng mà cậu là người dẫn chương trình mà?" Giọng nói của Văn Đình càng lúc càng nhỏ, bởi vì Thôi Thắng Triệt đã cầm hoa đi mất.
Doãn Chính Hàn đang chơi game, dù sao thì chương trình cũng chưa bắt đầu, tiết mục của cậu lại ở gần cuối, cậu và Hồng Trí Tú bèn mở voice chat, Hồng Trí Tú cứ la hét nhất định phải lên trình Vương Giả nó mới có thể an tâm học hành, nhưng Doãn Chính Hàn vừa nhập hội, nó lập tức cảm nhận được ngày mai là mình phải học bài, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng

Đèn trên sân khấu rất sáng, Doãn Chính Hàn cúi đầu, trước mặt đột nhiên tối lại, có người đang đứng đó.
Lý Bạch của Doãn Chính Hàn về thành xong vẫn đứng đó không nhúc nhích, Hồng Trí Tú cảm thấy kì quái, đứng lên nhìn về phía Doãn Chính Hàn, khi nhìn rõ tình huống ở chỗ đó, lập tức "Đm" một tiếng.
Thôi Thắng Triệt đang ôm một bó hoa hồng đứng trước mặt Doãn Chính Hàn.
Doãn Chính Hàn ngửa mặt lên, chớp chớp mắt, mặt Thôi Thắng Triệt lờ mờ hiện lên trong hội trường u ám, bởi vì anh đứng ngược sáng nên Doãn Chính Hàn không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng cậu có thể khẳng định, chắc chắn lúc này Thôi Thắng Triệt đang nhìn mình.
Anh ta là người dẫn chương trình mà?
Sao lại xuống dưới khán đài thế này?
Thôi Thắng Triệt đổi bó hoa sang tay kia, con mắt vẫn nhìn Doãn Chính Hàn ngồi yên trên ghế như đã đi vào cõi thần tiên, khẽ nói: "Nhường chỗ một chút được không?"

Lối đi rất nhỏ rất hẹp, hẹp đến nỗi Doãn Chính Hàn có chặt chân từ phần đầu gối trở xuống thì vẫn sẽ chạm phải người Thôi Thắng Triệt.
Doãn Chính Hàn ấm ức cố gắng nhét chân xuống dưới gầm ghế, lưng dán chặt lên thành ghế, mặt lạnh te, như thể gặp phải thứ gì độc hại.

Thôi Thắng Triệt chân dài, không chút khách khí trực tiếp đi vào trong lối nhỏ. Doãn Chính Hàn càng không ngừng lẩm nhẩm ở trong lòng "Không cảm thấy gì hết không cảm thấy gì hết, tôi đã chết rồi tôi đã chết rồi", nhưng ảnh hưởng của Thôi Thắng Triệt với nguyên thân vẫn còn tồn tại.

Doãn Chính Hàn cảm giác được vành tai mình đang dần nóng lên.
Ngay lúc Thôi Thắng Triệt sắp bước qua rồi, bạn học ở đằng trước đột nhiên ngả ghế về đằng sau, cái ghế kia có lẽ bị hỏng, cậu ta hơi ngả một chút cả cái ghế đã ngã ra sau, Thôi Thắng Triệt đang đối mặt với Doãn Chính Hàn, cả người bị cái ghế đập phải đổ ụp xuống Doãn Chính Hàn.

Nhưng Thôi Thắng Triệt phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chống một tay lên lưng ghế của Doãn Chính Hàn, trông Doãn Chính Hàn chẳng khác nào bị Thôi Thắng Triệt đè dưới người.
Chỉ trong chớp mắt đó, mùi hoa hồng hòa cùng với hương bạc hà thoang thoảng trên người Thôi Thắng Triệt tràn vào khoang mũi cậu.

Doãn Chính Hàn còn đang ở dưới người Thôi Thắng Triệt, trực tiếp lọt vào tầm mắt của cậu là cổ áo hơi mở của anh, mơ hồ có thể thấy được một đoạn xương quai xanh, còn có cả yết hầu.
Doãn Chính Hàn nuốt một ngụm nước bọt, ép mình phải dời ánh mắt.
Thôi Thắng Triệt đúng là người đáng sợ, nhưng vẻ ngoài và điều kiện của anh lại hoàn toàn không được che giấu, chẳng trách nhiều người lại cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà yêu mến anh ta như vậy.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá nhanh, không chỉ có Doãn Chính Hàn không kịp phản ứng, bạn học ngồi trước Doãn Chính Hàn cũng hết hồn, cậu ta luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết cái ghế này bị hỏng, tôi tôi tôi tôi... Hai bạn không sao chứ?"

Ánh mắt Thôi Thắng Triệt rơi trên mí mắt hơi cụp xuống của Doãn Chính Hàn, không biết là vì căng thẳng hay là vì thẹn thùng mà hàng mi cứ không ngừng rung rinh, ánh mắt anh hơi tối lại. Nửa ngày sau, anh mới nâng người dậy, thản nhiên nói với bạn học bị dọa sợ kia một câu: "Không sao."

Bạn học kia nhẹ nhàng thở ra, Doãn Chính Hàn cũng thở ra vì Thôi Thắng Triệt đã kéo dài khoảng cách với mình.
Vừa rồi lúc Thôi Thắng Triệt ập xuống, Doãn Chính Hàn cảm thấy mình gần như không thở được, ánh mắt của Thôi Thắng Triệt từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trên mặt cậu. Nhịp tim cậu dồn dập, ngay cả mắt cũng không dám nhấc lên.
Cậu thật sự rất sợ Thôi Thắng Triệt, quá khó lường và không thể dò được, hoàn toàn không giống một học sinh cấp ba.
Doãn Chính Hàn liếc mắt sang phía bên cạnh, giữa chỗ ngồi của cậu với Thôi Thắng Triệt để một bó hoa hồng rất to, Doãn Chính Hàn ngẫm nghĩ, dù có thế nào thì quả thật là Thôi Thắng Triệt rất được hoan nghênh, còn chưa lên sân khấu mà đã có người tặng hoa rồi.

Thôi Thắng Triệt chưa ngồi được bao lâu đã bị gọi đi, Doãn Chính Hàn không biết Thôi Thắng Triệt đang tính toán cái gì, cứ chạy tới chạy lui, còn cầm theo cả bó hoa kia đi, trong truyện rõ ràng viết hễ là những thứ người theo đuổi tặng, Thôi Thắng Triệt luôn xử lý chúng bằng cách ném đi.

Sân khấu được bao trùm trong bóng tối, ánh đèn bốn phía bỗng bừng sáng, là màn diễn mở đầu của câu lạc bộ múa, ai cũng đều có dáng người nóng bỏng, đám con trai ngồi xem huýt sáo như muốn huýt đến tắt thở.

Doãn Chính Hàn thậm chí còn nghe thấy tiếng của Hồng Trí Tú, cậu ngẩng đầu ngó sang bên đó, phát hiện Hồng Trí Tú không biết moi từ đâu ra hai cái que huỳnh quang, đang không ngừng gào thét đến đỏ bừng cả mặt.

Doãn Chính Hàn: "..."

Hơn một phút để hâm nóng bầu không khí, tiếp theo chính là người dẫn chương trình lên nói lời khai mạc. Khi Thôi Thắng Triệt bước ra từ sau cánh gà, dưới khán đài lập tức vang lên những tiếng hét chói tai.

Thậm chí còn to hơn cả tiếng loa.
Doãn Chính Hàn hoài nghi mấy cô nàng này ngồi đây không phải là vì xem chương trình biểu diễn, mà là vì muốn nhìn Thôi Thắng Triệt.

Có gì đáng xem?
Doãn Chính Hàn nâng người khỏi ghế dựa, ngước mắt nhìn lên trên sân khấu. Thôi Thắng Triệt mặc âu phục màu đen, tóc đã được dùng keo xịt, cảm giác lạnh lẽo hòa cùng với sự xa cách trên người anh tỏa ra bốn phía, cho dù người ở dưới sân khấu đang điên cuồng la hét, anh vẫn có thể đeo trên mặt nụ cười thản nhiên, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói xong lời thoại của mình.

Thôi Thắng Triệt nói xong, nhấc mí mắt nhìn xuống dưới sân khấu, vừa hay thấy Doãn Chính Hàn đang nhìn lên.
Mặt Doãn Chính Hàn cứng đờ, dựa lại về ghế như trốn tránh.
Đó, cũng bình thường thôi. Dù sao thì cậu cũng không thể lại đi vào vết xe đổ của nguyên thân được.
Nghĩ được như vậy, Doãn Chính Hàn trở nên bình tĩnh hơn nhiều, vẻ mặt cậu trở nên hờ hững, đứng dậy, một đường xin lỗi đi ra ngoài, nói là muốn đi hít thở không khí.

Ở cửa sau của hội trường, Doãn Chính Hàn vừa mới bước ra đã gặp phải một người.
Hải Đăng trông thấy Doãn Chính Hàn, bật cười thành tiếng, săm soi đánh giá Doãn Chính Hàn mấy lượt, bỗng đổi sắc mặt, chất vấn cậu: "Mày cho rằng chỉ cần mày thay đổi là Thôi Thắng Triệt sẽ thích mày à?"

Doãn Chính Hàn tựa lên tường, mỉm cười: "Mày vừa từ hang chui ra đấy à? Tất cả mọi người đều biết tao không còn thích Thôi Thắng Triệt nữa rồi. Nếu mày rảnh rỗi tới mức suốt ngày bám lấy tao thì chi bằng ngồi suy nghĩ cho tử tế làm thế nào để theo đuổi Thôi Thắng Triệt thì hơn."

Ngón tay của Doãn Chính Hàn đặt sau lưng nhẹ nhàng gõ lên tường, cậu có thể đoán được đại khái câu tiếp theo của Hải Đăng sẽ là gì.

Quả nhiên...

Nam chính quyết đoán mạnh mẽ của tương lai bây giờ cũng chỉ là một cậu trai buồn rầu vì người trong lòng, gã lộ ra vẻ phiền muộn: "Sao tao biết được nên theo đuổi như thế nào? Tao mà theo đuổi được tao còn ở đây nói nhảm với mày à?"

Doãn Chính Hàn nhìn gã: "Nhiều người theo đuổi Thôi Thắng Triệt như vậy, sao mày cứ chỉ nhằm vào mình tao thế?"

Hải Đăng cười khẩy: "Bởi vì trong tất cả, mày là đứa mặt dày nhất, ai mà biết được sau này mày còn không biết xấu hổ tới mức độ nào."

Doãn Chính Hàn hơi nghẹn họng, hoàn toàn chính xác, gần kết truyện nguyên thân còn chuốc thuốc Thôi Thắng Triệt, đây cũng là lúc bi kịch của hắn bắt đầu. Chính xác hơn mà nói, bi kịch của nguyên thân đã bắt đầu từ khi thích Thôi Thắng Triệt.

"Mày và Thôi Thắng Triệt, tao không biết bọn mày như thế nào, nhưng tao nói với mày lần cuối cùng, tao không thích Kim Thái Hanh." Doãn Chính Hàn nghiêng đầu, ánh mắt kiên quyết.

Hải Đăng hơi say mê, lập tức mất tự nhiên nói: "Sao tao biết được mày không phải là đang lạt mềm buộc chặt?"

Doãn Chính Hàn đành phải giơ tay lên: "Tao thề luôn."

Hải Đăng hất cằm, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm hơn: "Vậy mày thề đi."

"Tao thề, tao..."

"Sầm" cửa sau đột ngột bị đẩy ra, bởi vì cửa làm bằng sắt nên dù chỉ nhẹ nhàng đẩy thôi nhưng khi nó va vào tường cũng sẽ phát ra tiếng động rất lớn.

Doãn Chính Hàn và Hải Đăng không hẹn mà cùng nhìn sang.
Thôi Thắng Triệt đứng ở nơi đó.
Vẻ mặt bình tĩnh, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt anh rơi xuống người Doãn Chính Hàn, con ngươi trở nên tối tăm: "Minh Hạo tìm cậu."

Anh nói xong rồi cứ thế đi mất, Doãn Chính Hàn nhìn sang Hải Đăng ở bên cạnh, gã vừa thấy Thôi Thắng Triệt đã ngơ ngẩn, bắt đầu lâng lâng, so với bộ dáng cứng rắn vừa rồi đúng là như hai người khác nhau.
Mặc dù không biết tại sao Thôi Thắng Triệt lại đến gọi mình, nhưng Doãn Chính Hàn cũng không nghĩ nhiều. Cậu chạy đến hậu trường, trông thấy Minh Hạo còn đang uốn tóc, thấy Doãn Chính Hàn đến, cậu đặt máy uốn tóc xuống, hỏi cậu: "Cậu đi đâu vậy?"

Doãn Chính Hàn kéo ghế ngồi xuống, giả vờ như lơ đãng hỏi: "Cậu nhờ... Người gọi tôi?"

Cậu nhịn lại, vẫn không nói ra tên của Thôi Thắng Triệt, dù đúng là vậy đi chăng nữa thì nói ra sẽ chỉ dẫn tới những suy đoán không cần thiết của người khác.
Cậu không muốn dính líu gì đến Thôi Thắng Triệt nữa.

Minh Hạo gật đầu: "Ừ, mặc dù chưa tới lượt nhưng tôi thấy có cậu ở đây thì tôi sẽ không hồi hộp như vậy nữa."

Doãn Chính Hàn cười với cô: "Cậu mà cũng hồi hộp á?"

Trước đây Minh Hạo đã từng đứng trên sân khấu còn lớn hơn hội trường này nhiều.

"Ừ." Ánh mắt Minh Hạo lấp lánh, lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, trách móc: "Làm sao? Dù gì tôi cũng là con người, chẳng lẽ không được phép hồi hộp?"

Cậu nói xong, giơ tay muốn bóp mặt Doãn Chính Hàn.

Doãn Chính Hàn tránh ra sau, Minh Hạo làm móng tay dài, trên móng còn đính đá, y như vuốt quỷ.
Chân ghế có bánh xe, Doãn Chính Hàn hơi ngả người ra sau là cái ghế cũng trượt ra sau theo, Minh Hạo Âu giỡn với cậu, xách áo đuổi theo.

Nhưng chỉ một giây sau, ghế của Doãn Chính Hàn va phải người ta...
Cái ghế suýt nữa lật ra trước, người phía sau nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Doãn Chính Hàn, một tay khác giữ lại cái ghế.
Doãn Chính Hàn chậm rãi bình tĩnh lại, giương mắt đã thấy Minh Hạo nhìn mình chằm chằm mà suy tư.

Sao vậy?
Doãn Chính Hàn không biết là đυ.ng phải ai, đầu tiên nói xin lỗi trước, đứng dậy nhìn lại mới phát hiện là Thôi Thắng Triệt , bảo sao Minh Hạo lại làm vẻ mặt như vậy.

"Cám ơn." Doãn Chính Hàn khô khốc nói.

Thôi Thắng Triệt vê đầu ngón tay, khẽ cười một tiếng: "Không cần cám ơn."

Áo sơ mi của Doãn Chính Hàn rất mỏng, cổ áo phanh ra để lộ nửa phần xương quai xanh nhỏ nhắn. Vừa rồi Thôi Thắng Triệt ôm cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái nơi xương quai xanh của Doãn Chính Hàn, xúc cảm lại tốt đến không ngờ.

Doãn Chính Hàn đã đi ra ngoài với Minh Hạo.
Đèn chân không trong phòng càng khiến cho ngũ quan của Thôi Thắng Triệt trở nên lạnh lẽo, con ngươi của anh đen như mực, một mình anh đứng dưới ánh đèn, khóe môi hơi nhếch.

Đến lúc người nữ dẫn chương trình gọi đến lớp của bọn họ, chỗ ngồi của lớp lập tức trở nên náo nhiệt hẳn, người nhà lên sàn đương nhiên phải khí thế rồi.
Đa số mọi người ngồi dưới đã cảm thấy nhàm chán, vì dựa trên sở thích của các thầy cô nên chương trình văn nghệ buổi tối hôm nay hầu hết là các tiết mục đọc thơ diễn cảm, hợp xướng, cái nào cũng na ná nhau, không có gì mới, cả đám đã nghiêng ngả bốn phương tám hướng dựa vào ghế.

Nghe được người dẫn chương trình nói tiết mục tiếp theo là khiêu vũ nam nữ bọn họ mới ỉu xìu rướn cổ lên nhìn về phía sân khấu.
Trên sân khấu tối om om.
Chính giữa hiện lên một chùm sáng trắng, rơi xuống đầu người thiếu nam.
Cậu mặc một chiếc áo lụa đỏ tươi, làn da trắng nõn nà, đôi mắt chậm rãi ngước lên, gương mặt đẹp lạnh lùng rơi vào tầm mắt của mọi người dưới sân khấu.

"Óa óa mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơiii! Là Tiểu Hạo!"

"Mẹ mày đứng lên ngay cho tao, là Minh Hạo! Nam thần của mày đó!"

"Tao thấy rồi, tao không mù, Tiểu Hạo nhìn tao kìa! Tiểu Hạo nhìn tao kìaaaaaa!"

Gương mặt của Minh Hạo cực kì nổi bật, cũng rất nổi tiếng ở trong trường, cô vừa xuất hiện, phía dưới đã "bùm" một phát nổ tung, đám người lúc nãy còn mặt ủ mày chau lập tức trở nên điên cuồng.
Thiếu nam đứng một mình chừng nửa phút, phía sau đột nhiên xuất hiện một thiếu niên ôm lấy cậu, nam sinh hơi rũ mắt, nghiêng đầu tựa vào gáy người thiếu nam, hai tay như có như không đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu trai.
Nam sinh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thân cao chân dài, khí chất trong veo, đứng cùng Minh Hạo đẹp lạnh lùng tạo thành sự kích thích thị giác mãnh liệt, xứng đôi một cách kì dị.

"Vãi chưởng! Hóa ra mấy đứa kia bảo Doãn Chính Hàn khiêu vũ là thật, tôi còn tưởng là bốc phét cơ."

"Kệ nó, đẹp trai là được, Hàn Hàn, tôi yêu cậu!!!!"

"Đẹp trai vãi!!! ** má cậu đẹp trai vãiiiii!"
Sân khấu sáng bừng lên, mặt Doãn Chính Hàn hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người, Minh Hạo được cậu ôm vào trong ngực, hai người nắm lấy tay nhau.
Theo nhịp điệu của bản nhạc, Doãn Chính Hàn ôm eo Minh Hạo, để cậu xoay tròn mấy vòng. Mái tóc của Minh Hạo quét vào cổ Doãn Chính Hàn, cậu bị nhột, không nhịn được bật cười.
Nụ cười này, khiến cho đám con gái đang la hét phía dưới sắp ngất hết rồi.
Dù cho Hồng Trí Tú lớn lên với Doãn Chính Hàn, cũng chưa từng thấy bộ dáng Doãn Chính Hàn tự tin chói lòa như vậy, nó chạy đến hàng đầu tiên, trên đầu đội vòng hoa không biết lấy ở đâu, la hét như một thằng điên.

Nửa phút cuối là một mình Doãn Chính Hàn đứng trên sân khấu, Minh Hạo chậm rãi lùi ra sau cánh gà.
Âm nhạc trở nên chậm rãi, nhưng giai điệu dịu dàng lại khiến cho người ta cảm nhận được một cơn sóng lớn hẵng còn ẩn sâu phía dưới, ánh đèn trở nên mờ tối, chỉ có thể nhìn thấy một mình Doãn Chính Hàn đứng trên sân khấu.
Đây là sân nhà thuộc về riêng Doãn Chính Hàn.

Áo sơ mi trắng của Doãn Chính Hàn vì động tác mạnh mà hơi vén lên, để lộ vòng eo trắng nõn thon gầy, khiến cho phía dưới lại một trận gào thét điên cuồng.
Có vẻ chính Doãn Chính Hàn cũng nhận ra, thừa lúc nhạc tạm dừng lập tức kéo áo xuống, nhưng lại làm cho cổ áo lệch sang một bên vai, xương quai xanh hoàn toàn lõα ɭồ trong không khí. Người Doãn Chính Hàn vốn gầy, xương quai xanh hãm sâu thậm chí còn tạo thành bóng.
Thôi Thắng Triệt đã dẫn hơn nửa chương trình, giờ đang ngồi ở ghế giám khảo, miễn cưỡng dựa vào ghế, vài sợi tóc rối tùy ý rơi trước trán. Khi ánh mắt rơi xuống thắt lưng Doãn Chính Hàn, anh hơi nhướng mày, khóe môi lặng lẽ bặm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro