8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì thi chỉ hai ngày là kết thúc, ngày thứ ba đã có kết quả.
Văn Tuấn Huy nhìn phiếu điểm vừa được phát, mãi không bình tĩnh nổi, vẻ mặt đờ đẫn. Cho đến khi Doãn Chính Hàn dùng tay chọc mấy lần, cậu ta mới chậm rãi quay sang nhìn Doãn Chính Hàn, ánh mắt dần trở nên không thể tin được. Cậu ta múa may tờ phiếu điểm: "Hàn Hàn, tao không nhìn nhầm chứ? Tao thi được hơn hai trăm điểm!"

Doãn Chính Hàn tươi cười: "Vậy lần sau thi bốn trăm đi."

Văn Tuấn Huy đã vui vẻ đến sắp bay lên trời, pentakill cũng không khiến cậu ta có cảm giác thành tựu như vậy. Cậu ta đứng lên, khó nén kích động: "Hàn Hàn, tao chạy qua xem Trí Tú thi được bao nhiêu điểm!"

Điểm của Doãn Chính Hàn cậu ta đã biết rồi, không thừa không thiếu, vừa tròn ba trăm.
Cái này đương nhiên không phải là thực lực chân chính của Doãn Chính Hàn, sau khi tính đủ điểm rồi, phần còn lại Doãn Chính Hàn đều cố tình điền sai đáp án, nếu không thì cậu đã có thể phân cao thấp với Thôi Thắng Triệt.

Lần này Thôi Thắng Triệt lại đứng thứ nhất, 737.
Trong lớp hò hét ầm ĩ, tất cả mọi người đều đang sôi nổi bàn luận, bạn cùng bàn với Thôi Thắng Triệt đương nhiên không dám thảo luận với anh, đã sớm chạy đến một đám khác mà buôn chuyện.

Doãn Chính Hàn nhìn về phía Thôi Thắng Triệt mấy lần, anh đang đọc sách, dáng gò má mượt mà, hiện ra chút lạnh lẽo không hợp với cảnh vật xung quanh.
Văn Tuấn Huy đi chưa được bao lâu, Doãn Chính Hàn đã nghe thấy tiếng cậu ta với Hồng Trí Tú trên hành lang, tao mắng mày mày chửi tao, cứ thế ỏm tỏi cho đến lúc gặp Doãn Chính Hàn.

Hai mắt Hồng Trí Tú tỏa sáng, nó thở hổn hển: Hàn Hàn, ông đoán xem tôi thi được bao nhiêu điểm?"
Doãn Chính Hàn đặt bút xuống, tay chống cằm, nhướng mày: "Bao nhiêu?"

+
Thấy Doãn Chính Hàn cổ vũ như vậy, Hồng Trí Tú cực kì vui vẻ: "Được những 297, cao hơn chó Huy 30 điểm! Cho nên từ nãy tới giờ nó cứ đánh tôi vì ghen ghét."

"Thật sao? Giỏi quá." Doãn Chính Hàn dỗ cho Hồng Trí Tú vui vẻ, Hồng Trí Tú cực kì thích Doãn Chính Hàn như vậy, nó khoe khoang với Doãn Chính Hàn xong lại tiếp tục chế giễu Văn Tuấn Huy đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Hai người này không nói được hai câu tử tế đã bắt đầu lao vào nhau đấm đá.

Doãn Chính Hàn quan sát bọn họ một lát, xác định là bọn họ chỉ đang trêu nhau, thế là nhìn về phía Minh Hạo đang đi lên bục giảng.
Hôm nay Minh Hạo làm tóc xoăn nhẹ, cứ đi một bước là cái mái tóc lại vung vẩy một chút, trông tuổi trẻ dào dạt, trong lớp đã có rất nhiều người vô thức nhìn về phía cậu.
Đúng là đẹp thật, ánh mắt Văn Tuấn Huy không tồi. Doãn Chính Hàn nghĩ thầm.

Khách quan mà nói, Doãn Chính Hàn rất thích những người như Minh Hạo, biết rõ mình muốn cái gì, và luôn cố gắng để đạt được mục tiêu của mình. Lúc cậu thu tầm mắt về, Thôi Thắng Triệt lại nhìn sang cậu, vừa hay nhìn thấy hết cảnh Doãn Chính Hàn nở nụ cười nhìn theo bóng lưng Minh Hạo.
Thôi Thắng Triệt khẽ nheo mắt, tức là để ý người khác rồi chứ gì?

Hình ảnh Doãn Chính Hàn đứng dưới dù của anh vào tuần trước, hàng mi dài đựng đầy hơi nước, dáng vẻ như chú nai con ngây thơ mà vô tội bỗng hiện lên trong đầu Thôi Thắng Triệt.
Đúng là nhóc lừa đảo.

"Buổi tối thứ sáu tuần sau có dạ tiệc Quốc Khánh, mọi người có đề xuất gì không?" Minh Hạo vỗ lên mặt bàn, phía dưới chậm rãi yên tĩnh trở lại.

"Tiểu Hạo, ngoài việc học ra bọn này cái gì cũng không biết, hay là cậu cứ lên hát một bài cho xong."

"Còn nhớ hồi năm lớp mười bọn mình phải hát hợp xướng không, chả ra cái giai điệu gì, tôi không muốn phải tiếp tục lên sân khấu nữa đâu."

"Tiểu Hạo, cậu biết dancesport mà đúng không? Hay là tìm một người trong lớp hợp tác với cậu?"Tiểu Hạo khiêu vũ bao giờ! Tiểu Hạo nhảy cho "Oa, tôi còn chưa được nhìn thấy Âu tỷ khiêu vũ bao giờ! Tiểu Hạo nhảy cho tôi xem đi!"

Là bạn cùng lớp mấy năm, quan hệ đương nhiên không tệ, Minh Hạo còn là cực kì được hoan nghênh, phía dưới bắt đầu nhao nhao lên.
Minh Hạo cười: "Vậy ai biết dancesport nào?"

"Oaaaaaaaaaaaaaa Tiểu Hạo sẽ nhảy thật sao?"

"Để tôi để tôi, để tôi cho!"

"Dẹp ông đi, ông đến quán bar nhảy disco thì may ra."

"Tôi nhớ là... Hình như lớp trưởng biết đấy."

Không biết ai nói câu này, phòng học lập tức trở nên tĩnh lặng, ai bọn họ cũng có thể lừa gạt dỗ dành cổ vũ để lên nhảy, chỉ có mỗi Thôi Thắng Triệt là có đánh chết bọn họ cũng không dám.
Nhưng cả đám vẫn vô thức nhìn về phía Thôi Thắng Triệt, có lẽ là vẫn muốn biết xem liệu anh có chịu lên nhảy hay không, lại nói, biết đâu, biết đâu Thôi Thắng Triệt sẽ đồng ý hợp tác với Minh Hạo thì sao?

Hạc Khánh giương mắt lên, đang định mở miệng, từ phía cuối lớp bỗng vang lên một tiếng gào đinh tai nhức óc: "Doãn Chính Hàn biết!"

Doãn Chính Hàn bị Văn Tuấn Huy đẩy ra, Văn Tuấn Huy gào mồm lên xong cực kì hèn mọn nói với Doãn Chính Hàn: "Đừng để Minh Hạo tiếp xúc với Thôi Thắng Triệt, nhờ cả vào mày đấy Hàn Hàn

Ánh mắt vừa rồi nhìn Thôi Thắng Triệt của Minh Hạo khiến còi báo động trong đầu Văn Tuấn Huy rung lên mãnh liệt.

Anh em, là để hi sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro