29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Doãn Kì chịu thua mà lắc đầu, không nhịn được phải nói: "A Hanh, nếu như ông không thật sự thích người ta..."

"Ông nói cái gì?"

"Hả?"

Kim Thái Hanh nhìn Mẫn Doãn Kì: "Tại sao ông lại cảm thấy như vậy?"

Bầu không khí trong xe bỗng rơi vào im lặng, không chỉ có Mẫn Doãn Kì cảm thấy, mấy tên bạn thân kia của Kim Thái Hanh mà thấy chắc cũng sẽ nghĩ như vậy. Kim Thái Hanh căn bản không biết thích là cái gì.

Trong mắt người ngoài, anh biết tiến biết lùi có chừng mực, nhưng thật ra anh là loại người thích gì làm nấy, cái gì thích thì nhất định phải chiếm cho bằng được, còn không thích thì vứt đi như bỏ đôi giày cũ. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng thấy Kim Thái Hanh thích cái gì, đúng là anh thích mặt đẹp, nhưng những người xinh đẹp đó, Kim Thái Hanh chưa từng thật sự thích họ.

Tiểu Lục nhà Kim Thái Hanh là một bé con mũm mĩm xinh xắn như tạc từ ngọc, đáng yêu tới nỗi ai gặp cũng thích, chính vì thế nên Kim Thái Hanh mới chịu nhìn con bé thêm mấy cái. Nhưng chính vài cái nhìn đó lại giúp cho địa vị của Tiểu Lục với mẹ con bé lên như thuyền gặp nước dâng, những kẻ khác hoàn toàn không sánh bằng.

Nếu như thật sự thích một người, đối phương có muốn mặt trăng thì chắc A Hanh cũng sẽ hái xuống.

Mẫn Doãn Kì suy nghĩ, trực tiếp hỏi cái vấn đề đâm thẳng vào trái tim: "A Hanh, em ấy thích ông thì tại sao hai người còn chưa ở bên nhau?"

Ngón tay đặt trên đầu gối của Kim Thái Hanh khựng lại, hàng mi rũ xuống, che khuất đi con ngươi dần trở nên rét lạnh.

Mẫn Doãn Kì thấy Kim Thái Hanh như vậy, cũng đoán được là chắc chắn hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn vội lảng sang chuyện khác, nhìn ra ngoài cửa xe, lại ngoài ý muốn thấy được mấy tên con trai kia.
"Đỗ Chu? A Hanh, ông nhìn xem đó có phải là Đỗ Chu không?" Mẫn Doãn Kì kinh ngạc nói: "Sao thằng đó lại ở đây, nó còn đi cùng đường với Điền Chính Quốc nữa, liệu có đụng phải không?"

Dưới hàng cây dương xanh rờn bên kia, đèn đường lờ mờ, cái đoạn Điền Chính Quốc đυ.ng phải Đỗ Chu lại là khúc tối nhất, bây giờ Đỗ Chu đi ra khỏi đoạn đường đó, Mẫn Doãn Kì mới thấy rõ mặt gã.

Mấy thằng con trai vây quanh Đỗ Chu, gã mặc chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, cổ áo dựng đứng lên, vẫn nghênh ngang như trước.

Kim Thái Hanh nhìn về phía Đỗ Chu.

Dường như Đỗ Chu cảm nhận được, gã giương mắt nhìn về phía Kim Thái Hanh và Mẫn Doãn Kì, đúng lúc gặp phải ánh mắt của Kim Thái Hanh. Đỗ Chu nhếch khóe miệng, ánh mắt trở nên khiêu khích.

Mẫn Doãn Kì "Đm" một tiếng, giơ tay định mở cửa xe.
Kim Thái Hanh đè lại bả vai Mẫn Doãn Kì: "Không cần thiết."

Mẫn Doãn Kì khựng lại, tỉnh táo hơn một chút, làm khẩu hình "Cút mẹ mày đi" với Đỗ Chu, sau khi thành công khiến cho Đỗ Chu phải đen mặt, Mẫn Doãn Kì mới cảm thấy thoải mái hơn.

Lúc nhỏ, mấy người bọn họ có quan hệ không tệ với Đỗ Chu, thậm chí ở trong lòng Kim Thái Hanh, vị trí của Đỗ Chu cũng giống như Mẫn Doãn Kì. Nhưng đó chỉ là trước kia.

Mẫu người của Đỗ Chu và Kim Thái Hanh giống hệt nhau, thật ra như vậy cũng không sao, trong bóng tối của các gia tộc có không ít chuyện xấu xa, cái kiểu truyền qua truyền lại tình nhân cho nhau cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng Kim Thái Hanh lại có lòng chiếm hữu rất mạnh với những thứ mình thích, dù là người hay là vật, bất cứ ai động vào đều sẽ bị Kim Thái Hanh lột một lớp da.
Có điều từ nhỏ đến lớn Kim Thái Hanh cũng chưa từng thật lòng thích ai, nhưng càng ngày tâm tư của Đỗ Chu càng lớn, hễ là thứ gì được Kim Thái Hanh nhìn nhiều một chút, gã đều muốn cướp tới tay, như thể làm vậy sẽ khiến gã thắng được Kim Thái Hanh.

Chuyện khiến hai người bọn họ hoàn toàn cắt đứt là từ một thằng con trai. Cậu nhỏ kia vừa nhìn đã biết là gu của Kim Thái Hanh và Đỗ Chu, nhưng cậu bé đó lại thích Kim Thái Hanh. Mặc dù là mẫu người Kim Thái Hanh thích, nhưng không phải ai tới anh cũng sẽ đồng ý. Sau khi anh nhã nhặn từ chối người ta, cậu bé kia trên đường về nhà đã bị Đỗ Chu cướp đi, sau đó cũng không biết chuyện gì xảy ra, cậu bé kia nghỉ học.

Kim Thái Hanh tới tìm Đỗ Chu, mang người đi khỏi nhà gã, cũng chẳng nói lời gì tàn nhẫn. Nhưng ngày hôm sau, nhà họ Kim rút lại tất cả các mối đầu tư với gia tộc họ Đỗ cũng như hủy các hợp đồng đã được kí lâu năm, cắt đứt toàn bộ liên hệ, cho tới bây giờ, hai nhà vẫn nổi tiếng là có ta không có ngươi, có ngươi không có ta.
Mẫn Doãn Kì thở dài: "Ông tốt nhất nên dặn dò bạn nhỏ kia một chút, chắc chắn Đỗ Chu đã gặp em ấy, nếu như nó biết em ấy là người của ông, chậc, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?"

Gương mặt kia của Điền Chính Quốc hấp dẫn người khác như vậy, Kim Thái Hanh và Mẫn Doãn Kì đều biết.

Kim Thái Hanh ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Mẫn Doãn Kì: "Lần này ông về, định ở lại bao lâu?"

Mẫn Doãn Kì ngửa mặt tựa vào ghế: "Không đi nữa, về thi đại học, tính thi vào trường âm nhạc, tôi chuyển đến lớp ông nhé?"

Kim Thái Hanh nhìn mặt hắn, nghĩ đến lần trước người này còn khen Điền Chính Quốc xinh đẹp muốn chết ngay trước mặt mình, anh nhã nhặn từ chối: "Không được tốt lắm."

"Phác Trí Mẫn ở lớp bên cạnh." Kim Thái Hanh không chút do dự đẩy bạn tốt của mình đi.
Hai mắt Mẫn Doãn Kì lập tức sáng lên: "Tôi phát hiện ra là, mặc dù tôi thấy Điền Chính Quốc đẹp thật, nhưng mà đứa nhỏ đi bên cạnh em ấy, tôi còn thích hơn."

Chỉ cần không phải là Điền Chính Quốc, Mẫn Doãn Kì có yêu người hay yêu thú thì Kim Thái Hanh cũng không quan tâm.

Mẫn Doãn Kì nhìn bóng dáng hai người kia biến mất, lưu luyến không rời thu tầm mắt lại: "A Hanh, ngày mai ông dẫn tôi đi dạo quanh trường ông đi."

Kim Thái Hanh: "Được."

Mấy ngày nghỉ lễ kiểu như thế này, trong trường vẫn sẽ có học sinh. Trường cấp ba Kim Dương nổi tiếng với tỉ lệ đỗ đại học cực cao, có rất nhiều học sinh trái tuyến từ các tỉnh thành khác tới theo học, vài ngày nghỉ như vậy, đa số bọn họ đều sẽ chọn ở lại trường, đợi đến nghỉ đông hoặc nghỉ hè mới về nhà, nhất là đám học sinh lớp mười hai đang hối hả ôn thi.
Kim Thái Hanh đã gọi điện báo cho Lý Thư Nhã, để cô nói chuyện với bảo vệ, dù sao thì Mẫn Doãn Kì cũng không có thẻ học sinh, ngay cả thủ tục nhập học còn chưa làm.

Điền Chính Quốc vừa về đến nhà, Điền Đại Chí thấy sắc mặt cậu so với buổi sáng tốt hơn thì cũng thở phảo nhẹ nhõm, vừa thở ra một hơi, đã bị bà Điền tát cho một phát vào lưng.

"Quốc Quốc ốm như thế anh còn để cho thằng bé đi học, sao thằng bé lại có ông ba như anh nhỉ?"

Điền Đại Chí: "..."

Điền Chính Quốc mau chóng chạy tới khuyên can: "Bà ơi, là con đòi đi học, không..."

"Nó lại dùng tiền tiêu vặt uy hϊếp con đúng không? Lại đây, bà nội chuyển cho con mấy vạn." Bà Điền vỗ ngực một cái, đúng chất tiều nhiều như nước.

Mấy năm nay bà Điền sống rất vui vẻ, con cháu đầy cả sảnh đường, đứa nào cũng hiếu thuận, mỗi tháng đều cho bà cả đống tiền, bà luôn để đó, dù sao thì cũng không có chỗ để tiêu, nếu không phải là chuyển cho đứa cháu gái này thì cũng là phát lì xì cho đứa cháu kia. Đương nhiên, đa số vẫn là tiêu trên người Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc dỗ dành bà một hồi, bà lại cằn nhằn Quốc Quốc lớn rồi, không bám người như trước nữa.

Điền Chính Quốc buồn cười, lại thấy có chút chua xót. Trước kia nguyên thân bám dính lấy bà Điền chẳng qua là vì nhìn trúng mấy đồng tiền trong túi bà, biết bà nội xót mình còn hào phóng, Điền Đại Chí không cho tiền là sẽ bám lấy bà nội mà vòi vĩnh.

Cũng không thể nói nguyên thân là đứa bất hiếu, chẳng qua là trong lòng hắn, sự sung sướng của mình mới là quan trọng nhất.

Cậu ăn cơm xong, lúc về phòng chuẩn bị làm bài tập mới phát hiện ra quên mất không cầm đề về, tất cả đều để ở trường, lúc chuẩn bị cất đồ vào trong cặp cậu bị Phác Trí Mẫn cắt ngang nên sau đó cũng quên luôn.

Đến trường lấy vậy.

Cậu gọi điện cho Lý Thư Nhã, hỏi cô ngày nghỉ có thể đến trường không, lúc đầu Lý Thư Nhã còn nói được, sau đó lại nói không được.
"Cửa lớp bị khóa rồi, chìa khóa Kim Thái Hanh cầm."

Điền Chính Quốc khô cằn hỏi: "Tối hôm qua Kim Thái Hanh có phải là người cuối cùng ra khỏi lớp đâu..."

Lý Thư Nhã tưởng là Điền Chính Quốc xấu hổ, bèn cười nói: "Bí thư là người cuối cùng ra khỏi lớp, nhưng em ấy đi núi Lệ du lịch rồi, xe lửa tối hôm nay đã đi rồi, sáng mai là em sẽ thấy em ấy đăng ảnh lên."

Sau khi cúp điện thoại, Điền Chính Quốc ấn mở khung chat với Kim Thái Hanh, ảnh đại diện của Kim Thái Hanh rất đơn giản, chỉ có một chữ Kim. Điền Chính Quốc nhắn có đang ở đó không?

Cậu sợ là Kim Thái Hanh tưởng mình tìm anh ta nói chuyện phiếm nên vờ như không thấy, bèn hỏi tiếp anh có cầm chìa khóa lớp không.

Cậu nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm hai cái tin mình vừa gửi, phần ghi chú của đối phương hoàn toàn không có dấu hiệu là đang trả lời tin nhắn.
Không nhìn thấy à?

Điền Chính Quốc lại bò ra giường, gõ tiếp mấy chữ gửi qua.

[Quốc bé con: Thôi không có gì đâu.]

Quốc bé con là biệt danh Kim Thái Hanh đặt cho Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh vừa từ phòng tắm ra cầm điện thoại lên thì thấy có ba tin nhắn của Điền Chính Quốc, tin thứ ba chỉ cách hai tin trước có hai phút.

Không biết kiên nhẫn gì cả... Kim Thái Hanh khẽ cười, rồi không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt bỗng trở nên u ám. Người nào đó không có kiên nhẫn, chẳng phải anh đã sớm biết rồi sao?

Điền Chính Quốc nhắn xong bèn ném điện thoại sang một bên, có làm bài hay không cũng không ảnh hưởng lắm, chẳng qua cậu không muốn phá hủy ấn tượng tốt khó khăn lắm mới gầy dựng được với các thầy cô thôi.

Vừa an ủi bản thân xong, điện thoại bỗng vang lên, là cuộc gọi từ Wechat, Điền Chính Quốc tưởng là Phác Trí Mẫn hoặc Trịnh Hạo Thạc gọi, bèn cầm lên xem.
Là Kim Thái Hanh.

Do dự một chút, Điền Chính Quốc vẫn nghe máy: "Có chuyện gì sao?"

Bởi vì đang bị cảm nên giọng Điền Chính Quốc hơi nghèn nghẹn, từ loa bên kia phát ra, nghe như mang theo chút ấm ức. Nhưng chính cậu lại không nhận ra, Điền Chính Quốc còn cảm thấy thái độ của mình với Kim Thái Hanh rất lạnh nhạt.

Giọng bình thường của Kim Thái Hanh vừa trong vừa lạnh, nhưng sau khi anh thả lỏng, nhẹ nhàng nói ra lại có sự khàn khàn cực kì mê người.

"Em cần chìa khóa để làm gì?"

Điền Chính Quốc túm góc chăn: "Tôi quên không cầm bài tập về."

"Em muốn đến trường lấy?"

"Ừm."

Trong chốc lát, Kim Thái Hanh không trả lời, Điền Chính Quốc lấy điện thoại xuống, cuộc gọi vẫn đang tiếp tục. Cậu nhíu mày: "Cô Lý nói anh cầm chìa khóa, bảo tôi tìm anh..."

"Quốc Quốc." Kim Thái Hanh ngắt lời cậu, giọng nói cực kì nhẹ nhàng, lại như có như không mang theo một chiếc lưỡi câu. Như miếng kim loại bị cứa vào, màng nhĩ Điền Chính Quốc cũng bị chiếc lưỡi câu ấy khẽ cào lên, khiến trái tim run lên từng hồi.
"Ừm?" Điền Chính Quốc vùi mặt trong chăn, không biết Kim Thái Hanh muốn nói gì, chỉ theo bản năng mà trả lời.

"Em gọi tôi một tiếng A Hanh, ngày mai tôi sẽ cho người mang chìa khóa tới nhà em." Kim Thái Hanh như đang dụ dỗ một đứa nhỏ, từng bước một nắm tay người nào đó, dẫn em ấy vào trong địa bàn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro