32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình đun nước nóng ở trong lớp cần phải đợi một lát mới có nước Điền Chính Quốc ngồi trên bàn của mình, mở Wechat ra.

[Trịnh Hạo Thạc: Bạn gái của mày về rồi!!!!!! ]

[Phác Trí Mẫn: Sửa lại một chút, là bạn gái cũ của Quốc Quốc! Chưa kể Quốc Quốc có nhiều bạn gái cũ như vậy, ông có biết nó đang nói đến ai không?]

Điền Chính Quốc len lén liếc nhìn Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng đang cầm cốc của Điền Chính Quốc, đứng ở phía sau bỏ thuốc bột vào pha nước cho cậu. Điền Chính Quốc nhanh chóng nhắn lại.

[Điền Chính Quốc: Là bạn gái cũ nào?]

Cậu nhanh chóng nhập vai thành tên đàn ông khốn kiếp, không hề cảm thấy miễn cưỡng. Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc cũng tự động nhập vào đầu hình ảnh Điền Chính Quốc cà lơ phất phơ của trước kia, cái giọng điệu tao khốn nạn với mày là nể mặt mày lắm rồi.
[Trịnh Hạo Thạc: Mai Lệ đó, bạn gái cũ của mày hồi lớp mười, hoa khôi nhỏ của trường Tam Trung!]

[Phác Trí Mẫn: Một chị gái thật tốt, lại bị gọi là hoa khôi nhỏ, tao cũng thấy giận thay cho chị ấy!]

[Trịnh Hạo Thạc: Mày đừng có ngắt lời nữa Mẫn, nói chuyện nghiêm túc này. Quốc Quốc, sau khi chia tay với mày thì em ấy ra nước ngoài, năm nay quay lại rồi, nhưng không về Tam Trung mà chuyển tới trường của chúng ta.]

[Phác Trí Mẫn: Bởi vì Quốc Quốc à?]

[Trịnh Hạo Thạc: Tao cũng không biết, tao biết ẻm về là vì tao có Wechat của em gái của bạn học với chị họ của ẻm, hai người đó là bạn thân, đăng ảnh nhiều lắm, tao vừa thấy xong nên nhắn cho bọn mày.]

[Phác Trí Mẫn: Nhưng cổ đẹp thật, Quốc Quốc có nhiều người yêu như thế, tao ấn tượng nhất với cô ấy nhất, có hai cái răng nanh, xinh cực luôn.]
[Trịnh Hạo Thạc: Tao lại thấy cô em sεメy ở trường thể thao kia đẹp hơn.]

[Phác Trí Mẫn: Đội trưởng đội điền kinh của bên trường Tam Trung cũng ổn đó chứ!]

[Trịnh Hạo Thạc: Đứa hoa khôi bên trường Châu Trung tao thấy cũng được, có điều mắt to quá.]

[Phác Trí Mẫn: Còn có còn có...]

Điền Chính Quốc:...

Điền Chính Quốc biết nguyên thân từng có rất nhiều người yêu, nhưng cụ thể là những ai thì cậu cũng không rõ, truyện bắt đầu từ lúc hắn đang theo đuổi Kim Thái Hanh. Dù sao thì chuyện tình cảm của nguyên thân cũng chỉ được tác giả miêu tả bằng mấy câu qua loa, tóm lại cứ biết hắn là một tên khốn nạn là được.

Xem Phác Trí Mẫn nói thì người yêu cũ của hắn có vẻ nhét đầy cả cái xe tải, có khi còn không chỉ đầy một xe thôi đâu.

Nhưng Điền Chính Quốc vẫn có ấn tượng Mai Lệ là một cô bé cực kì vui tươi. Khi nhà họ Điền xảy ra chuyện thì cô ấy vừa từ nước ngoài về, ba cô ấy không đồng ý tiếp tay cho kẻ xấu, cô nhỏ lập tức lấy toàn bộ tiền tích góp của mình, thậm chí còn vay tiền chị em bạn dì để đưa cho Điền Chính Quốc, nói hắn không cần trả.

Khi Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc trở thành người giao thức ăn với chuyển phát nhanh vẫn bị nam chính Tưởng Trì làm khó dễ, cô ấy cũng giúp đỡ họ một chút. Cô bé ấy làm toàn bộ những gì mình có thể vì Điền Chính Quốc.

[Trịnh Hạo Thạc: Vl, Mai Lệ nhắn cho tao này, ẻm hỏi giờ mày còn độc thân không? Trả lời sao giờ?]

[Điền Chính Quốc: Nói tao không độc thân là được.]

Nợ tình của nguyên thân, Điền Chính Quốc chỉ có thể dùng đao chém sạch. Cậu không có tí kinh nghiệm nào trong chuyện tình cảm, nên không thể điêu luyện bay nhảy giữa đám trai gái như nguyên thân được.

Chỉ riêng một tên Kim Thái Hanh đã đủ khiến cậu đau đầu rồi.

Cậu không biết Trịnh Hạo Thạc nói như thế nào với đối phương, ngước mắt lên đã thấy một chén thuốc nóng hổi màu nâu sậm ở trước mặt. Điền Chính Quốc vừa nhìn vừa tắt màn hình điện thoại.
Động tác rất tự nhiên không chút gượng gạo, nên Kim Thái Hanh cũng không để ý.

Điền Chính Quốc vừa bị Kim Thái Hanh véo cho một phát, không dám nói những lời khiến người ta không thích, im lặng ôm cái cốc đang bốc hơi, định mau chóng uống hết.

Ngồi đợi cùng với Kim Thái Hanh khiến Điền Chính Quốc cực kì mất tự nhiên, nhưng cốc nước trong tay nóng bỏng kinh người, Điền Chính Quốc không uống được, mà cũng chẳng cầm được lâu, đành phải đặt xuống đợi nó nguội.

Thế là lại bấm điện thoại.

Điền Chính Quốc mới không nhìn một lát, trong nhóm chat đã có thêm 99+ tin mới, cậu tiện tay bấm vào tin nhắn bằng giọng nói của Trịnh Hạo Thạc, điện thoại tự động bật loa ngoài.

Trong căn phòng trống trải, tất cả đều là tiếng gào thét của Trịnh Hạo Thạc.

"Vcl Quốc Quốc, tao bảo với ẻm là mày có bạn gái siêu gợi cảm, ẻm không tin tao, ẻm nói là muốn kết hôn với mày! Tao nói là mày cũng sắp đính hôn rồi, tốt nghiệp cấp ba xong sẽ kết hôn, ẻm nói tao chó má lừa ẻm. Đm con gái lớn thời nay đều biết chửi người khác à?"
Điền Chính Quốc: "..."

Tin nhắn kết thúc, Kim Thái Hanh chậm rãi đặt bút sang một bên, nhìn về phía Điền Chính Quốc.

"Có bạn gái? Tốt nghiệp là kết hôn?" Giọng Kim Thái Hanh rất nhẹ nhàng, anh nhìn Điền Chính Quốc, đòi câu trả lời.

"Tôi..."

Kim Thái Hanh ngắt lời cậu: "Quốc Quốc, nghĩ kĩ rồi hãy nói."

Điền Chính Quốc nghĩ đến cái câu "Em nghe lời một chút đi" trước đó của Kim Thái Hanh. Khách quan mà nói, cậu không ghét Kim Thái Hanh, thậm chí cậu rất thưởng thức kiểu người như anh, đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là cậu không có đắc tội người ta.

Điền Chính Quốc cẩn thận nghĩ, trong khoảng thời gian này cậu cũng không có đắc tội Kim Thái Hanh, nhưng mối quan hệ của hai người lại trở nên là lạ.

Vốn dĩ trong truyện miêu tả Kim Thái Hanh là một người không ai có thể nhìn thấu, Điền Chính Quốc đọc truyện, dùng góc nhìn của Thượng Đế nên đương nhiên không hiểu, giờ trở thành người trong cuộc thì lại càng không thể hiểu nổi.
Bây giờ cậu đang rơi vào trạng thái ngu ngơ, trong đầu toàn là, tại sao Kim Thái Hanh lại làm vậy?

Cậu mất hồn trong chốc lát, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề Kim Thái Hanh vừa hỏi, lúc lấy lại tinh thần đã nói thẳng: "Bạn gái cũ của tôi quay lại, tôi bảo Trịnh Hạo Thạc lừa em ấy, không phải sự thật."

Được rồi, chỉ cần không phải là muốn chơi chết mình thì sao cũng được. Xưa này Điền Chính Quốc chưa từng cho rằng mình chơi lại được Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh hơi cúi đầu, tạm thời không nói gì. Điền Chính Quốc tưởng là anh sẽ hỏi thêm, nhưng Kim Thái Hanh lại giơ tay chạm vào cốc của Điền Chính Quốc: "Uống thuốc đi đã."

Giọng mũi của Điền Chính Quốc càng lúc càng rõ.

Mặc dù Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc sau khi bị ướt càng thêm xinh đẹp, nhưng nếu cái giá phải trả là Điền Chính Quốc bị ốm thì Kim Thái Hanh lại cảm thấy không được.
"Ừm." Nhiệt độ vừa vặn, có thể uống được, nước thuốc có vị ngọt, uống rất ngon.

Tự Điền Chính Quốc cảm thấy mình không phải là một người yếu ớt, cậu đã nếm trải rất nhiều khổ sở. Nhưng ở nơi này, cậu trở thành nguyên thân, có người nhà bạn bè cực kì đáng yêu, ngay cả phỏng đoán Kim Thái Hanh sẽ làm gì đó cực đoan với mình cũng không xảy ra.

Có thể nói, xuyên vào truyện lâu như vậy rồi, Điền Chính Quốc vẫn luôn được mọi người quan tâm.

Cậu cầm cốc ngẩn người, khóe môi dính chút nước thuốc màu nâu, Kim Thái Hanh không nhắc nhở cậu, lấy từ trong ngăn bàn ra một cái khăn tay.

Điền Chính Quốc bị dọa cho tỉnh cả người vì Kim Thái Hanh đột nhiên đến gần, cậu lập tức lùi về sau, nhưng sau lưng là tường, Kim Thái Hanh nhanh tay lẹ mắt đệm tay ra sau đầu cậu.
Thế nên Điền Chính Quốc có muốn tránh cũng không được.

Tóc cậu vẫn hơi ẩm, da lại trắng, cả khuôn mặt xinh đẹp như bước ra từ trong tranh.

Kim Thái Hanh giúp người lau khóe miệng xong, rất tự nhiên rút tay về. Điền Chính Quốc cảm thấy cả người mình nóng bừng, cái gáy bị Kim Thái Hanh chạm vào rất nóng, khóe miệng cũng nóng, cái mũi suýt chút nữa bị chạm vào lại càng nóng.

"Quốc Quốc, đưa thư cho tôi." Kim Thái Hanh đúng lúc dời đi sự chú ý của Điền Chính Quốc , bạn nhỏ có vẻ sắp bốc cháy luôn rồi. Anh không muốn thấy Điền Chính Quốc quá bận tâm vào những chuyện vụn vặt, đó không phải là chuyện tốt.

"Suýt nữa quên mất, đây, Nha Nha gửi cho ba anh." Điền Chính Quốc lấy thư từ trong cặp sách ra, phong bì có màu trà, không được đóng kín, phía trên có chữ kí của hiệu trưởng và con dấu của trường.
Điền Chính Quốc có thể đoán được, đây đại khái là thư gì gì đó của trường học gửi cho nhà họ Kim, cám ơn vì họ đã hào phóng quyên tặng như vậy.

Kim Thái Hanh không buồn xem, nhét thẳng vào trong túi, nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Quốc Khánh có kế hoạch gì không?"

Điền Chính Quốc vừa định bảo không có, nhưng ma xui quỷ khiến cậu lại gật đầu: "Tôi định cùng bà về quê thăm người thân."

Nói xong còn sợ Kim Thái Hanh không tin, bèn bổ sung: "Rất bận."

"Vậy sao..." Kim Thái Hanh hững hờ nói: "Vốn dĩ định hẹn em ăn một bữa cơm." Vẻ mặt anh trông có vẻ hơi tiếc nuối.

Điền Chính Quốc rất nghiêm túc: "Thật đáng tiếc."

Nói chuyện phiếm xong rồi, cũng nên về nhà thôi. Kim Thái Hanh khóa cửa lớp xong, Điền Chính Quốc đã chậm rãi đi xuống cầu thang.

Cậu mặc quần áo của Kim Thái Hanh nên hơi rộng, bước rất chậm, còn quay đầu lại nhìn xem Kim Thái Hanh có đi theo sau không.
Mặt trời đầu thu, vẫn nóng rực như cũ.

Hành lang vẩy đầy ánh nắng trông như những mảnh giấy vàng bị xé vụn, bay lên đầy trời.

Điền Chính Quốc đứng ở cầu thang chỗ bóng râm, nhìn Kim Thái Hanh. Đây là lần đầu tiên cậu đàng hoàng nhìn thẳng vào Kim Thái Hanh, cả người anh như đang tỏa sáng.

Đợi Kim Thái Hanh chỉ còn cách mình mấy bước, Điền Chính Quốc mới tiếp tục đi xuống cầu thang.

Kim Thái Hanh đang định đuổi theo cậu, nhưng anh bỗng khựng lại.

Anh gọi Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc."

Có lẽ là hôm nay đã bị Kim Thái Hanh gọi quá nhiều lần, Điền Chính Quốc trả lời rất tự nhiên: "Sao thế?"

"Quần em ướt." Giữa hàng lông mày của Kim Thái Hanh mang theo chút ý cười, gương mặt vốn trong trẻo lạnh nhạt lại không giống như ngày thường, trở nên chói mắt hơn nhiều.
"Chỗ nào?" Điền Chính Quốc cúi đầu, đâu có đâu.

Cậu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh bước xuống hai bậc nữa, cho đến khi chỉ cách Điền Chính Quốc một bậc thang, anh nhìn Điền Chính Quốc, khẽ nói: "Quần lót em bị ướt đúng không?"

Điền Chính Quốc bỗng ngẩng lên, không thể tin được, thò tay ra sau mông, cái tay lập tức cảm nhận được sự ướŧ áŧ: "!!!!!"

Lúc cậu lên khỏi bể bơi, cả người ướt đẫm, thay quần áo lại chỉ thay đồ bên ngoài. Lúc ấy cậu cũng nghĩ đến vấn đề này, gì mà quần lót ướt có thể khiến quần bị ướt không, nhưng Điền Chính Quốc nghĩ dù sao thì thay xong cũng đi về, cậu chỉ cần không ngồi xuống là sẽ không sao.

Cuối cùng là cậu lại ngồi ở trong lớp lâu như vậy, hoàn toàn quên béng vụ này!

Quần thể thao màu xám nhạt, bị ướt thì sậm màu cực kì rõ, chẳng trách Kim Thái Hanh liếc qua đã thấy, nhưng bị người ta chọc thủng, Điền Chính Quốc chỉ hận không thể chui xuống đất.
Vành tai Điền Chính Quốc đỏ rực, Kim Thái Hanh thấp giọng nói: "Phòng thay đồ của tôi có quần mới, tôi dẫn em đi thay."

Da mặt Điền Chính Quốc vốn đã mỏng, giờ bị Kim Thái Hanh trêu cho xù cả lông: "Không cần, tôi hài lòng rồi."

Bạn nhỏ không chịu nghe lời, cuối cùng vẫn bị Kim Thái Hanh xách tới phòng thay đồ.

Mẫn Doãn Kì cũng chẳng biết đi dạo chỗ nào, bèn nằm trên ghế cạnh bể bơi. Hắn bỗng thấy Điền Chính Quốc ủ rũ cúi đầu lẽo đẽo theo sau Kim Thái Hanh vào phòng thay đồ, lúc đi ra lại đổi quần khác?

Làm cái gì mà cần phải thay quần thế?

Mẫn Doãn Kì cảm thấy đầu óc mình hơi vàng*, mắt cũng vàng, bây giờ hắn nhìn cái gì cũng thấy vàng.

*Ở đây là chơi chữ hoàng với chữ đồi trụy dục vọng vì cả 2 đều phát âm là [huáng]

Điền Đại Chí và Đỗ Lệ Bình đều đang ở nhà, bọn họ cũng tự thưởng cho mình ngày nghỉ Quốc Khánh. Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, chỉ ngừng lại một lát rồi đi, Điền Đại Chí kéo rèm cửa nhìn ra thì thấy được cái đuôi xe Bentley màu đen cùng với Điền Chính Quốc đang đi vào trong sân.
Điền Đại Chí để ý là Điền Chính Quốc đã thay quần áo, lúc sáng ra cửa không mặc bộ này.

Lúc ra cửa ăn mặc rất đẹp, cực kì đẹp trai, bây giờ lại như thiếu niên hip-hop tuổi dậy thì chống đối gia đình, cũng may là con trai mình đẹp, chứ không là, chậc chậc.

Điền Đại Chí đứng canh ở cửa, chuẩn bị sẵn sàng, định nói mấy câu với Điền Chính Quốc: "Quốc à..."

Ông còn chưa kịp nói thêm chữ nào, Điền Chính Quốc đã phi thẳng lên lầu.

Điền Đại Chí: "..."

Thằng nhãi bất hiếu này.

Điền Chính Quốc vội vã lên lầu là để thay quần áo. Mặc dù quần lót của Kim Thái Hanh đưa là đồ mới, nhưng cậu mặc không được, cậu gầy hơn Kim Thái Hanh, nên kích cỡ qυầи ɭóŧ cũng nhỏ hơn một số, nhưng mấy thứ này không phải là vấn đề, vấn đề cái này là quần lót của Kim Thái Hanh!
Điền Chính Quốc nhanh chóng thay quần áo, lưỡng lự giữa hai lựa chọn ném đi hay là vứt vào góc cho tích bụi, cuối cùng vẫn chọn cất tạm đi đã. Trả lại nó là điều cậu không thể nào làm được rồi.

Thay quần áo xong, Điền Chính Quốc xuống dưới nhà.

Điền Đại Chí thấy Điền Chính Quốc đi xuống, hỏi thăm: "Ba đang nói mà con chạy mất là sao? Còn chạy nhanh như vậy nữa?"

Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế sô pha, cầm táo lên gặm rồm rộp: "Quần áo mặc nóng quá ạ."

"Con mặc quần áo của ai thế? Ba nhớ sáng nay con đi ra ngoài có mặc đồng phục đâu. Vừa rồi là ai đưa về thế? Nam hay nữ?" Điền Đại Chí bôm bốp ném tới một đống câu hỏi, ngay cả Đỗ Lệ Bình cũng phải nhìn sang.

Điền Đại Chí lại không hề cảm thấy hiện giờ mình như ông bố già giữ con.

Điền Chính Quốc trả lời qua loa: "Nam ạ. Con giúp cô tìm người ở bể bơi bên nhà tổng hợp, bị rơi xuống bể bơi, cậu ấy cho con mượn quần áo."
Cũng không nói dối, sự thật đúng là như vậy.

Điền Đại Chí cảm thấy lí do này cũng xuôi tai, nhưng ông vẫn còn thắc mắc: "Bạn học này của con giàu lắm à?"

Đỗ Lệ Bình nhíu mày: "Điền Đại Chí!"

Điền Đại Chí oan ức: "Anh không có ý đó, anh chỉ hỏi cho biết thôi."

Điền Chính Quốc không muốn thấy hai người bọn họ cãi nhau, bèn vội vàng nói: "Nhà cậu ấy rất giàu, cũng tốt tính."

Điền Đại Chí thở dài: "Quốc à, con kết bạn nhớ phải cẩn thận, không cần biết đối phương có giàu hay không, quan trọng là nhân phẩm như thế nào."

Điểm ấy Điền Chính Quốc cũng tán thành: "Vâng."

Nhà họ Điền kinh doanh rất tốt, càng làm càng làm lớn, nhưng lại rất hiếm thấy mà không mất đi tấm lòng của mình. Điền Chính Quốc cảm thấy dù nguyên thân có hỏng bét cỡ nào, thì ít nhất trong tay hắn cũng có một bộ bài rất tốt, chỉ tiếc là đánh quá ngu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro