38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Lệ rất quấn người, nếu không đạt được mục đích hay là không nghe theo ý của cô ấy thì cổ sẽ sống chết không buông tay.

Phác Trí Mẫn ở bên cạnh kéo tay áo Mai Lệ: "Chị gái Mai Lệ à, chị như thế này khó coi lắm, chúng ta lên xe rồi nói tiếp đi."

Nó không cần biết người ta có khó coi hay không, nó chỉ không muốn thấy Quốc Quốc khó xử thôi.

Mai Lệ bỗng im bặt, cô nàng sờ lên mặt mình: "Ừ." Sau đó nhanh chóng chui vào trong xe.

Mọi người: "..."

Điền Chính Quốc gập dù lại, khoảng cách giữa xe với mái hiên vẫn còn một đoạn, dù có nhanh chóng nhảy vào trong xe thì chắc chắn vẫn sẽ bị dính chút nước mưa, nhưng Điền Chính Quốc không quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này lắm.

Khi cậu chuẩn bị xông vào màn mưa, trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một bóng râm.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cán ô và mặt ô màu đen, lại quay sang nhìn người che ô.
Ánh mắt Kim Thái Hanh vẫn lạnh nhạt, đáy mắt được bao phủ bởi một lớp màu mực mơ hồ gần như không thấy được, anh mỉm cười: "Mai gặp."

Điền Chính Quốc hơi ngừng lại, không nhìn anh nữa. Lúc cậu lên xe, Kim Thái Hanh vẫn luôn nghiêng ô về phía cậu, giúp cậu không dính chút nước mưa, nhưng tay Kim Thái Hanh cầm ô, mắt thường cũng có thể thấy được phần ống tay áo đã ướt đẫm.

Điền Chính Quốc đóng cửa xe, ngón tay siết chặt, do dự hai giây, khẽ nói cám ơn.

Đuôi xe dần biến mất trong màn mưa tầm tã, Kim Thái Hanh thu tầm mắt lại, mấy người đứng quanh xem trò vui cũng mất tự nhiên ho khan vài tiếng, bắt đầu trò chuyện rằng thời tiết hôm nay không tệ.

Lên xe.

Không khí trong xe im ắng thật lâu, Mẫn Doãn Kì là người đầu tiên không nhịn được, dùng loại giọng điệu nghiền ngẫm và thảo luận: "A Hanh, ông thấy thế nào?"
Kim Thái Hanh ngửa đầu tựa lên ghế ngồi, hơi hé mắt, vẻ mặt lười biếng lạnh lùng khiến người ta không dám lớn tiếng nói chuyện.

Anh làm như không nghe thấy, khiến cho Mẫn Doãn Kì càng thêm lo lắng.

Khách quan mà nói, Mẫn Doãn Kì cảm thấy Điền Chính Quốc rất tốt, không chỉ vì thấy cậu xinh đẹp, nếu chỉ xét bề ngoài xinh đẹp thì hắn đã gặp không biết bao nhiêu người, chỉ là hắn thấy Điền Chính Quốc rất sạch sẽ.

So với đám A Hanh, Nam Tuấn và Thạc Trân, Mẫn Doãn Kì tự thấy mình tốt đẹp hơn nhiều, dù sao thì trong nhà hắn không có đám con riêng hổ lốn kia. Mặc dù nhà họ Kim nhiều con riêng, thêm ông ba thích làm loạn, nhưng ít ra gã còn khá sáng suốt trong chuyện quan trọng, địa vị người thừa kế của Kim Thái Hanh là không thể bị lay chuyển; Nam Tuấn thì đừng nói, bên trên y có hai ông anh ruột, suốt ngày đâm chém nhau vì quyền thừa kế, thằng anh tìm người đâm thằng em, thằng em tìm người lái xe đâm thằng anh, ba mẹ thì chơi đùa bên ngoài, Nam Tuấn dứt khoát không về nhà nữa, mắt không thấy lòng không phiền; còn Thạc Trân là một con quỷ con chính hiệu, khỏi cần phải bàn đến.
Hắn có thể thấy được trong mắt Điền Chính Quốc thứ mà bọn họ không có, đôi mắt ấy luôn tràn ngập cảm xúc của thiếu niên, ôm ấp thiện ý đối với thế giới này.

Cho nên Mẫn Doãn Kì càng thêm hi vọng Kim Thái Hanh có thể ổn định, đừng nghĩ đến những thứ suy nghĩ không tốt đẹp kia. Điền Chính Quốc không giống bọn họ, không phải cứ nhốt cậu lại, khóa cậu trong nhà vài năm là có thể giải quyết được vấn đề.

Trong lòng Mẫn Doãn Kì loạn xị, có đủ loại hương vị, trọng điểm của Nam Tuấn lại bay xa tít tắp, y gật gù: "Bạn gái cũ của Điền Chính Quốc xinh thật đấy."

Mẫn Doãn Kì: "???"

Chỉ ông mới có mắt có mồm thôi hả.

Mẫn Doãn Kì với Nam Tuấn cấu véo nhau ở bên cạnh, Kim Thái Hanh chỉ hơi rũ mắt, có thể thấy được ý lạnh trên người anh, cũng bắt được chút buồn bã: "Tôi có chừng mực."
Mẫn Doãn Kì đã quá lo lắng rồi.

Dựa theo tính cách của Kim Thái Hanh, chẳng cần lời gợi ý tối qua của Thạc Trân, chưa chắc Điền Chính Quốc đã thấy được mặt trời của ngày hôm sau.

Chẳng qua, Kim Thái Hanh cho mình một cơ hội, cũng là cho Điền Chính Quốc một cơ hội.

Cùng lúc đó, trên một chiếc xe khác, ba chàng trai đã sắp bị Mai Lệ làm cho phiền chết. Điền Chính Quốc không thèm để ý đến cô nàng, Mai Lệ bèn làm phiền Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc, truy hỏi bọn họ có phải Điền Chính Quốc thích người khác rồi không. Phác Trí Mẫn nói không có, cổ không tin, nói có, cổ vẫn không tin.

Lúc đầu Trịnh Hạo Thạc còn định nói tên của Kim Tại Hưởng ra, nhưng lại nhịn được, ai mà biết liệu Mai Lệ có chạy tới trước mặt Kim Tại Hưởng làm mấy thứ linh tinh như là công khai biểu thị chủ quyền không, cuối cùng lại kéo Điền Chính Quốc xuống vũng bùn. Thế là cậu ta sống chết nói không có, không biết.
Mai Lệ thấy ba người bọn họ thông đồng với nhau, sững sờ không nói nên lời, Điền Chính Quốc cũng không buồn để ý tới cô nàng, một mình về nước lại nhận phải kết cục như vậy, cô lập tức rơi nước mắt.

Ba đứa con trai thấy vậy lập tức luống cuống. Điền Chính Quốc chưa từng yêu đương, cũng chưa từng dỗ dành ai, cậu chỉ biết đưa khăn tay cho Mai Lệ: "Đừng khóc."

Mai Lệ nhìn cậu với đôi mắt đẫm lệ: "Vậy anh có còn thích em không?"

Điền Chính Quốc mím môi: "Đừng hỏi nữa."

Mai Lệ lập tức nức nở càng dữ, cô biết Điền Chính Quốc vô tâm, nhưng lại không ngờ cậu vô tâm đến vậy, ngay cả một câu an ủi cũng không chịu nói.

Trịnh Hạo Thạc nhìn vào gương chiếu hậu, xem tình cảnh ở ghế sau, yên lặng bật nhạc lên, tiếng nhạc trộn lẫn với tiếng mưa rơi trên nóc xe, trực tiếp che đi tiếng khóc của Mai Lệ.
Mai Lệ kinh ngạc nhìn Trịnh Hạo Thạc, lập tức gào mồm lên khóc, gần như muốn lật tung cả trần xe.

Điền Chính Quốc: "..."

Đưa Điền Chính Quốc về đến nhà, Mai Lệ còn muốn xuống xe đi theo, Phác Trí Mẫn giữ chặt lấy cô nàng: "Chị gái à, em xin chị đấy, chị đừng quấy nữa."

Bóng dáng Điền Chính Quốc đi xa, Mai Lệ hất tay Phác Trí Mẫn ra, ngồi về chỗ: "Tôi không quấy."

Trịnh Hạo Thạc khởi động xe, Điền Chính Quốc không còn ở đây nữa, Mai Lệ cũng ngừng khóc, nhưng thỉnh thoảng vẫn thút thít: "Điền Chính Quốc, anh ấy thật sự đã thích người khác rồi sao?"

Phác Trí Mẫn vừa định trả lời ừ, Trịnh Hạo Thạc đã giành trước: "Trước đó thì đúng, nhưng bây giờ Quốc Quốc không thích ai hết."

Không thể để cho Mai Lệ biết đến Kim Thái Hanh, với cái tính của Mai Lệ, chắc chắn sẽ liều lĩnh đi tìm Kim Thái Hanh gây phiền phức, có chết cũng không biết chết như thế nào.
Hai mắt Mai Lệ sáng lên: "Vậy em còn cơ hội không? Em muốn theo đuổi Điền Chính Quốc."

Trịnh Hạo Thạc: "Không, Quốc Quốc muốn tập trung thi đại học."

Mai Lệ cũng là một đứa học dốt, cô nhỏ biết Điền Chính Quốc cũng vậy, cho nên nghe được Điền Chính Quốc muốn thi đại học, cô vẫn rất kinh ngạc. Trước kia Điền Chính Quốc từng nói với cô nàng là sẽ kế thừa gia sản rồi lông bông cả đời, tay phải ném vàng tay trái ném bạc.

"Cậu cũng cố lên đi, biết đâu đấy, thành tích cậu tốt sẽ khiến Quốc Quốc thay đổi thái độ thì sao." Phác Trí Mẫn chỉ đơn giản là an ủi cô nàng, chứ nó có thể cảm nhận được sự thay đổi của Điền Chính Quốc. Lâu như vậy rồi, Điền Chính Quốc hoàn toàn không có cảm tình với bất cứ ai, mỗi ngày ngoài học ra thì vẫn là học, người nào không biết còn tưởng là cậu ấy muốn thi vào đại học A.
Mai Lệ méo miệng: "Tôi không phải là học sinh khối văn hóa."

Phác Trí Mẫn: "À ừ tôi quên, cậu là bên khiêu vũ."

Nhắc đến khiêu vũ, Mai Lệ lập tức trở nên chán nản. Lúc trước cô nàng ra nước ngoài chính là vì khiêu vũ, kết quả là đi thi bị đánh trượt từ vòng thứ hai, chỉ đành phải về nước.

Chuyển trường có một nửa là vì Điền Chính Quốc, một nửa khác là sợ phải gặp lại bạn cùng lớp cũ, quá ê mặt.

Điền Chính Quốc về đến nhà, trong phòng khách có không ít người. Nhà họ Điền có rất nhiều họ hàng, nhưng hiện giờ Điền Chính Quốc không biết ai với ai, trong tiểu thuyết cũng không miêu tả hay kể về bất cứ ai trong số họ.

Điền Đại Chí thấy cậu về, vẫy tay gọi cậu: "Quốc Quốc, mau tới chào mọi người đi."

Điền Chính Quốc: "..."

Lúc trước Điền Chính Quốc đã hỏi Điền Đại Chí là có những ai đến chơi, giờ cậu dựa vào kí ức, cũng không chào rõ ràng, chỉ cúi đầu với tất cả bọn họ, gọi một loạt: "Cháu chào cô nhỏ, cô lớn, chú lớn, bác cả bác gái ạ. Em chào anh họ, chị họ ạ."
Chắc không thiếu ai đâu, Điền Đại Chí chỉ nói với cậu những người này muốn tới ăn một bữa cơm.

Cô nhỏ của Điền Chính Quốc là Điền Mỹ Bình oa một tiếng, lấy từ trong túi xách ra một bao lì xì: "Qua đây nào Quốc Quốc, cô nhỏ cho con này, cô nghe ba con nói là bây giờ thành tích của con tốt lắm."

Ba trăm điểm cũng tính là tốt lắm à?

Cậu nhận lấy, nói cám ơn. Có Điền Mỹ Bình mở đầu, những người khác cũng bắt đầu nhao nhao nhét bao lì xì cho Điền Chính Quốc, cả bé em họ nhỏ xíu mới năm tuổi cũng cầm năm đồng xu, ôm lấy Điền Chính Quốc: "Anh ơi, em thưởng cho anh này."

Người xung quanh cười ầm lên.

Điền Chính Quốc xoa đầu bé con: "Em giữ lại mua kẹo ăn đi."

Điền Mỹ Bình bế con gái lên, cười ngả nghiêng: "Lúc trên xe con bé lục túi xách của cô, nói là lâu không gặp con rồi, con không biết đâu, lúc vừa đến đây xong, con bé không thấy con đâu, chạy từ trên xuống dưới, khóc đến nửa tiếng đồng hồ, vừa mới nín xong."
Điền Chính Quốc nhìn bé con, lông mi vẫn còn ươn ướt.

Trong lòng Điền Chính Quốc có đủ loại cảm giác, nhưng vẫn thấy thật ấm áp dễ chịu.

Nguyên thân có một gia đình thật tốt, mặc dù dựa theo tuổi của hắn, trong đám anh chị em thì đáng lẽ hắn chỉ nằm ở giữa, được chiều chuộng nhất phải là đám bé tí xíu mới phải.

Nhưng hết lần này tới lần khác, nhà họ Điền lại cưng chiều Điền Chính Quốc hơn ai hết, ngay cả đám trẻ con bé xíu kia cũng "yêu chiều" Điền Chính Quốc.

Cuối cùng nguyên thân lại hại cả nhà họ Điền, hại tất cả mọi người.

Nghĩ tới đây, chẳng biết tại sao, Điền Chính Quốc lại cảm thấy cái mũi thật chua. Cậu giả vờ mỏi mắt, giơ tay day day, rồi nói đi lên lầu cất đồ, lập tức chạy mất.

Chân trước Điền Chính Quốc bước lên cầu thang, chân sau bé con Trương Gia Gia đã trèo lên theo, Điền Mỹ Bình cũng không túm lại kịp.
Điền Đại Chí cười: "Sao con bé nhà cô dính người thế, sau này lớn rồi thì tính sao?"

Điền Mỹ Bình: "Con bé cũng chỉ bám mỗi Quốc Quốc thôi, anh thấy con bé đã bao giờ theo anh chưa?"

Điền Đại Chí: "..."

Trương Gia Gia năm tuổi, bé con lẽo đẽo đi theo Điền Chính Quốc vào trong phòng, Điền Chính Quốc lại không nhìn thấy cô bé, bé con quỳ xuống mặt đất, chui vào trong gầm giường, kéo ra ngoài một cái hộp giấy nhỏ.

Tiếng kéo lê mới khiến Điền Chính Quốc phát hiện ra trong phòng còn có một người khác.

Cô bé ngồi ở bên cạnh cái hộp giấy, cười toe toét.

Điền Chính Quốc không biết bên trong cái hộp này là gì, cậu ngồi xổm xuống, định lật lên xem thì nghe thấy Trương Gia Gia hỏi: "Anh ơi, anh đã đuổi được A Hanh chưa?"

Điền Chính Quốc: "!!!!!!!!!!"

Điền Chính Quốc không thể tin được, chuyện này ngay cả Điền Đại Chí cũng không biết, tại sao Trương Gia Gia lại biết?
Cũng may Trương Gia Gia còn nhỏ, không phân biệt được cảm xúc của Điền Chính Quốc, bé con chớp mắt, đợi anh trai trả lời mình.

Sau khi hết khϊếp sợ, Điền Chính Quốc cũng đoán được nguyên nhân. Đại khái là nguyên thân không nói cho người trong nhà biết, nhưng một khi bạn thật lòng yêu mến một người, bạn sẽ cảm thấy người đó là tốt nhất, thỉnh thoảng sẽ muốn lấy người đó ra để khoe khoang.

Chắc chắn Điền Chính Quốc kia đã không nhịn được mà lén lút khoe khoang với Trương Gia Gia.

Cậu mở hộp giấy ra, cái hộp không lớn, nhưng bên trong lại chứa đầy đồ, được cẩn thận sắp xếp từ nhỏ đến lớn. Có rất nhiều đồ vật, cũng rất tạp nham, thứ đầu tiên là ảnh thẻ của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc sửng sốt, nếu cậu đoán không nhầm thì cái hộp này, toàn bộ những thứ trong cái hộp này, đều có liên quan tới Kim Thái Hanh.
Trong này còn có rất nhiều những thứ khác như bút đã hết mực, giấy nháp đã viết đầy chữ, còn có vỏ kẹo bạc hà màu xanh. Điền Chính Quốc không lật đến cuối cùng, trong lòng cậu hỗn loạn đủ loại xúc cảm, trực tiếp đóng cái hộp lại, đẩy lại vào gầm giường.

"Anh ơi, anh khóc ạ?" Tiếng nói non nớt của cô bé bỗng vang lên.

Điền Chính Quốc sực tỉnh, đầu ngón tay chạm lên phần viền mắt, không biết từ lúc nào đã ướt nhẹp, hẳn là cảm xúc của nguyên thân, không liên quan đến bản thân Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc mỉm cười, không bị ảnh hưởng quá lớn vì những thứ này. Cậu vuốt tóc Trương Gia Gia: "Bị bụi bay vào mắt thôi."

Trương Gia Gia đứng lên, đi đến trước mặt Điền Chính Quốc: "Chắc chắn là đồ trong hộp có quá nhiều bụi, sau này chúng ta không lấy nó ra nữa. Anh ơi, để em thổi cho anh nhé."
Điền Chính Quốc không chút do dự, nói ừ, để bàn tay nho nhỏ của bé con sờ lên mắt mình.

Mưa rả rích đến tận ngày hôm sau, trên đường có nước đọng, lá rụng hoa nát trộn lẫn với những vũng nước trên phố, xoay vòng xoay vòng rồi chảy xuống cống thoát nước.

Điền Chính Quốc đi vào trong dãy lớp học, cậu thấy tin cũ trên bảng thông báo đã được lau đi, viết lên thông báo mới từ phòng giáo vụ.

Hàng năm trường cấp ba Kim Dương sẽ thưởng cho những người ưu tú nhất được đề cử: phần thưởng cho học sinh xuất sắc nhất, phần thưởng cho cán sự ưu tú nhất và phần thưởng cho những học sinh tiến bộ nhiều nhất. Mặc dù không được cộng điểm thi đại học, nhưng trường học sẽ phát giấy khen, có cả tiền thưởng, còn được ghi vào trong học bạ. Vậy nên sau Quốc Khánh, đám người học giỏi sẽ giành nhau mấy cái này đến bể đầu.
Chỉ có hai loại người sẽ không thèm mấy thứ đó, một loại là Điền Chính Quốc của trước kia, kiểu học tra tầm cỡ vũ trụ, loại còn lại là Kim Thái Hanh, học bá áp đảo người thường.

Kim Thái Hanh vẫn luôn đứng ở vị trí thứ nhất, nhưng mười vị trí đầu, thậm chí hai mươi vị trí đầu, chín người hay là mười chín người kia đều không phải đám ăn chay, hàng năm vẫn đè bẹp đám người xếp sau.

Những người này cũng không lo lắng cho lắm, dù sao thì bọn họ cũng sẽ có được một hai phần thưởng nào đó thôi.

Phần thưởng cho học sinh xuất sắc nhất thường chỉ có vài người xếp thứ hạng đầu đạt được, người thường nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, chủ yếu là giành nhau cái cán bộ ưu tú nhất và học sinh tiến bộ nhiều nhất. Nhất là phần thưởng cho học sinh tiến bộ, cái này không yêu cầu thành tích của bạn phải tốt, chỉ cần bạn có tiến bộ, dù là học tập hay là gì khác, chỉ cần có biểu hiện ra bên ngoài là có thể giành được.
Nhưng phải là có tiến bộ lớn, không phải cho mấy đứa ba ngày đánh cá thì hai ngày nằm phơi nắng.

Đề cử đó nha, nhìn chữ là hiểu, phải được người trong lớp bỏ phiếu.

Bỏ phiếu nặc danh, một người đọc, một người viết số phiếu lên bảng.

Điền Chính Quốc không cảm thấy mình sẽ lọt vào trong mắt bạn cùng lớp, lúc bỏ phiếu cậu cũng rất khách quan, học sinh xuất sắc nhất điền Kim Thái Hanh, cán bộ ưu tú nhất là Văn Đình, tiến bộ nhiều nhất điền... Trịnh Hạo Thạc.

Cậu viết xong tên của Trịnh Hạo Thạc, bèn giương mắt nhìn sang bên cậu ta, đúng lúc này Trịnh Hạo Thạc cũng đang nhìn Điền Chính Quốc. Cậu ta làm vẻ mặt đắc ý, nháy mắt với cậu, ý là tao điền tên mày.

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc thu tầm mắt lại, Văn Đình đến thu phiếu, Điền Chính Quốc vươn tay qua người Kim Thái Hanh, đưa phiếu cho Văn Đình, Văn Đình khẽ nói: "Quốc Quốc, người tiến bộ nhất tôi bầu cho cậu đấy."
Điền Chính Quốc: "...Cám ơn." Cậu vốn xinh đẹp, lúc nói cám ơn, dù chỉ là thuận miệng nói ra cũng khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Sự tương tác của hai người ánh vào trong mắt Kim Thái Hanh, khóe miệng anh hơi kéo xuống, đôi mắt u ám như tầng mây đen che kín bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Trên bục giảng bắt đầu soát phiếu, đầu tiên là học sinh xuất sắc nhất, Văn Đình hoàn toàn không tò mò người được bầu là ai, dù sao thì năm nào cũng là cậu ta.

"Kim Thái Hanh, 1 phiếu."

"Kim Thái Hanh, 2 phiếu."

...

"Kim Thái Hanh, 55 phiếu."

"Kim Thái Hanh được bầu làm học sinh xuất sắc nhất, số phiếu tuyệt đối."

Cả lớp có 56 người, quy định là không được tự bầu cho mình, ngoài Kim Thái Hanh ra, tất cả mọi người đều bầu cho anh, bao gồm cả Điền Chính Quốc.

Oán hận yêu đương gì thì tự giải quyết với nhau, đây là việc chung của cả lớp.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh lại không cho là như vậy. Mây đen trong mắt anh tan đi, anh nghiêng đầu, nói với một mình Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, cám ơn em."

"..." Điền Chính Quốc sững sờ, lập tức cứng rắn nói: "Anh xứng đáng mà, không cần cám ơn tôi."

Điền Chính Quốc quá có nguyên tắc, khiến cho Kim Thái Hanh có rất nhiều chỗ để chui vào. Điền Chính Quốc là một đứa bé ngoan, cái gì nên làm hay không nên làm đều được phân rõ ràng. Trước kia khi theo đuổi Kim Thái Hanh, mặc dù hơi đáng ghét nhưng hắn chưa từng thật sự quấy rầy Kim Thái Hanh, nhiều lắm cũng chỉ là đưa quà hay đưa đồ ăn sáng thôi.

Kim Thái Hanh lại không giống vậy, anh với Điền Chính Quốc hoàn toàn trái ngược nhau, để đạt được mục đích, anh sẽ không từ thủ đoạn.
Đến lúc soát phiếu cho học sinh tiến bộ nhất, Điền Chính Quốc được một nửa số người bầu cho, Trịnh Hạo Thạc ít hơn Điền Chính Quốc hai phiếu.

Phần thưởng cho học sinh tiến bộ có hai vị trí, giờ rõ ràng thuộc về Điền Chính Quốc và Trịnh Hạo Thạc.

"Điền Chính Quốc, Trịnh Hạo Thạc được bầu là học sinh có tiến bộ nhiều nhất."

Trịnh Hạo Thạc lập tức nhảy dựng lên: "Vcl, con mẹ nó chứ thế mà cũng được chọn kìa, đây là lần đầu tiên tôi được khen thưởng đấy, kể từ hồi được hai bông hoa bé ngoan ở nhà trẻ đến giờ."

Người trong lớp lập tức cười ầm lên, Mạnh Âu lôi cậu ta ngồi xuống: "Đừng có làm mấy trò mất mặt nữa, mau ngồi xuống."

Điền Chính Quốc không ngờ cậu lại có đến những gần ba mươi phiếu, thật sự thì hiện giờ cậu chẳng có tiếng tăm gì trong lớp, ngoài lần trước biểu diễn văn nghệ ngày Quốc Khánh ra học tập cũng không quá tiến bộ, cùng không qua lại nhiều với mọi người trong lớp.
Thật kì quái.

Bỏ phiếu kết thúc, bọn họ sẽ phải mặc đồng phục đi xuống hội trường tuyên thệ, còn phải chụp ảnh để treo lên bức tường danh vọng của trường.

Phác Trí Mẫn xông ra khỏi lớp mình, ghé trên bệ cửa sổ cạnh bàn Trịnh Hạo Thạc, kích động tới nỗi mặt đỏ bừng: "Chó Thạc, tao là học sinh tiến bộ nhất đấy! Ôi trời ơi chủ nhiệm lớp tao còn xoa đầu tao nữa!"

Trịnh Hạo Thạc cười đầy giả dối: "Tao cũng thế."

Phác Trí Mẫn: "Lý Thư Nhã có xoa đầu mày không?"

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Bọn họ che ô đi vào trong hội trường, Văn Đình chạy tới: "Quốc Quốc, tôi đi ké với, Dương Vũ lấy ô của tôi rồi!"

Điền Chính Quốc và Văn Đình dùng chung một cái ô.

Lúc đi vào hội trường, Văn Đình bỗng bật cười, cô nói: "Quốc Quốc, chắc cậu tò mò lắm nhỉ, tại sao số phiếu của cậu lại cao như vậy."
Trước kia Điền Chính Quốc thường chỉ có hai phiếu bầu, một phiếu, không cần nghĩ cũng biết là Trịnh Hạo Thạc bầu, phiếu còn lại thì không biết là đứa nào mắt mù viết vào.

Điền Chính Quốc thành thật gật đầu, tươi cười: "Đúng là tò mò thật."

Văn Đình nói: "Có lẽ chính cậu cũng không để ý, nhưng tôi chơi với rất nhiều người trong lớp, nên cũng phần nào biết được cái nhìn của bọn họ, ví dụ như hôm nào đó có cán sự bộ môn mang bài tập đi nộp, bị người ta va phải bài tập rơi hết xuống đất, cậu đã giúp cô ấy nhặt; hay là mỗi khi cậu đi vào lớp sẽ giữ cửa cho người đi sau; rồi thì lấy nước xong sẽ tự bấm đun nước nóng sẵn cho người tiếp theo. Có nhiều lắm, chỉ là cậu không nhận ra thôi."

Bình nóng lạnh của lớp bọn họ có vấn đề, nó sẽ không tự động đun nóng mà phải có người bấm nút, trong lớp có rất nhiều người lấy nước xong là đi mất, có những người muốn uống nước nóng đều phải bấm nút rồi đợi đến hơn mười phút mới có.

Những thứ Văn Đình nói Điền Chính Quốc cảm thấy đều là những chuyện rất nhỏ, chỉ là thói quen của cậu thôi.

"Cậu cố lên, về sau phải cố gắng chiếm được số phiếu nhiều hơn Kim Thái Hanh!" Cô ấy giơ nắm tay, rất là hăng hái.

"Cậu ghét cậu ta à?" Điền Chính Quốc hỏi.

Văn Đình: "Không phải, chẳng qua là, chậc, lúc nào số 1 cũng là cậu ta, nhìn phát chán rồi, tôi muốn thấy những người phía sau chiến đấu với cậu ta, chiến đấu mãnh liệt!"

Điền Chính Quốc: "..."

Trong hội trường chỉ có đèn ở khu vực sân khấu được bật, không còn nhiều ánh đèn rực rỡ như hôm diễn văn nghệ Quốc Khánh, chỉ sót lại mấy ngọn đèn trắng không quá chói mắt. Hai bên màn che đỏ thẫm rũ xuống mặt đất, quanh quẩn trong hội trường là bài hát của trường trung học Kim Dương, tạo nên một cảm giác trang nghiêm khó hiểu.
Kim Thái Hanh là người tuyên thệ đầu tiên, lời tuyên thệ được đưa cho anh, anh ngồi ở vị trí chính giữa hàng ghế đầu tiên.

Tất cả bọn họ đã đọc qua lời tuyên thệ, đại khái vẫn nhớ được hai câu, Kim Thái Hanh đưa hết đống bản thảo của mình cho bọn họ, dù sao thì chính anh cũng đã nhìn quen nghe chán rồi.

Đến lượt ban Điền Chính Quốc thì cũng vừa tròn bốn giờ chiều. Thầy giáo đứng trên sân khấu vỗ tay để mọi người ổn định đội hình.

"Cao đứng ra phía sau, thấp đứng lên phía trước, không phân biệt nam nữ, mau di chuyển đi."

"Em kia, cô bé kia, em ra phía trước đứng đi!"

Phác Trí Mẫn chỉ vào mình: "Em á?"

Thầy giáo: "Đúng, chính là em đó!"

Phác Trí Mẫn bùng nổ: "Em không phải là con gái, chẳng qua tóc dài chưa cắt thôi!"

Trịnh Hạo Thạc cao hơn cả Phác Trí Mẫn và Điền Chính Quốc, cậu ta đẩy Phác Trí Mẫn một phát: "Nghe thấy chưa hả cô bé, đi lên phía trước đứng đi."
Điền Chính Quốc vốn nên đứng ở hàng thứ hai, nhưng thầy giáo lại cảm thấy vẻ ngoài cậu tuấn tú, miễn cưỡng có thể lên hàng thứ nhất, thế là đổi vị trí đứng sau Điền Chính Quốc thành một bạn nam cao cao, như thế sẽ không bị che mặt.

Điền Chính Quốc ngước mắt, vừa hay đối mặt với cái nhìn của Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh đứng thẳng ở chính giữa đọc lời tuyên thệ.

Xung quanh vẫn ồn ào, con ngươi Kim Thái Hanh lại trầm tĩnh, khiến cả thế giới cũng trở nên tĩnh lặng.

Thầy giáo đứng ở góc khuất máy ảnh không chụp được, ra hiệu cho mọi người im lặng, bài hát của trường chậm rãi vang lên.

Kim Thái Hanh giơ tay: "Tôi xin thề..."

Điền Chính Quốc đứng ở trước mặt anh, vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi xin thề..."

"Tôi sẽ vĩnh viễn yêu người trước khi yêu mình, thành tài trước khi trưởng thành; tôi sẽ vĩnh viễn không kiêu ngạo không nóng nảy, mộc mạc khiêm tốn; tôi sẽ vĩnh viễn hết lòng với học tập, trung thành với... Người tuyên thệ - Kim Thái Hanh."
"Tôi sẽ vĩnh viễn yêu người trước khi yêu mình, thành tài trước khi trưởng thành; tôi sẽ vĩnh viễn không kiêu ngạo không nóng nảy, mộc mạc khiêm tốn; tôi sẽ vĩnh viễn hết lòng với học tập, trung thành với lòng mình!"

"Người tuyên thệ - Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc theo bản năng đọc lên lời tuyên thệ, câu cuối cùng trong lời tuyên thệ là "Hết lòng với học tập, trung thành với lòng mình", cậu không đọc sai, tất cả mọi người cũng không đọc sai.

Nhưng Kim Thái Hanh lại sai.

Điền Chính Quốc nghe thấy.

Con ngươi của Kim Thái Hanh hiện rõ gương mặt của Điền Chính Quốc, hòa với âm nhạc du dương, âm cuối cùng, Kim Thái Hanh nói rất nhẹ, Điền Chính Quốc là người gần anh nhất, dù có không nghe được tiếng, cậu cũng có thể thấy được khẩu hình của Kim Thái Hanh.
Những người khác chỉ cho là tiếng nhạc đã át đi tiếng của Kim Thái Hanh, bởi vì Kim Thái Hanh nói rất nhỏ.

Nhưng cũng rất rõ.

Kim Thái Hanh nói.

"Tôi sẽ vĩnh viễn trung thành với em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro