48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc từ nhà vệ sinh về, cách bọn họ một khoảng cậu ta cũng đã có thể thấy được hai người kia hiện đang làm cái gì, cậu ta không muốn làm bóng đèn nên đầu nảy số, lách mình chui vào trong lớp từ cửa sau.

Đúng lúc Lý Thư Nhã viết bảng xong quay người lại, thấy Trịnh Hạo Thạc ở cửa sau.

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Lý Thư Nhã hất tay: "Đứng nốt cả tiết sau cho tôi."

Đứng thì đứng.

Trịnh Hạo Thạc tựa ở tường gần cửa sau, vẻ mặt rất ấm ức, vừa quay sang đã thấy Mạnh Âu ôm bụng mặt trắng bệch đi từ phía nhà vệ sinh tới. Lúc cô đi vào trong lớp, cả người hơi lảo đảo, Trịnh Hạo Thạc giật mình, vội đưa tay đỡ, hỏi cô sao vậy.

Mạnh Âu lạnh nhạt nói: "Đau bụng kinh."

Trịnh Hạo Thạc chớp mắt: "Đau dây thần kinh nào cơ?"

Mạnh Âu: "..." Cô hất tay Trịnh Hạo Thạc ra, đi vào trong lớp.
Trịnh Hạo Thạc không nghĩ ra, quyết định đi hỏi ý kiến Điền Chính Quốc. Cậu ta ngồi xổm xuống lần mò đến bên cạnh Điền Chính Quốc mới đứng lên.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đã không còn tư thế lúc trước, giữa hai người bọn họ có một chút khoảng cách, cũng không nói chuyện. Điền Chính Quốc thấy Trịnh Hạo Thạc mò mẫm đi tới, thuận miệng hỏi một câu: "Sao mày lại tới đây?"

"..." Trịnh Hạo Thạc sửng sốt rồi lập tức nói: "Sao mày nói cứ như thể tao không nên đến đây vậy?"

Điền Chính Quốc: "..."

Trịnh Hại Thạc cũng có cảm giác mình nói câu đó xong thì bầu không khí bỗng trở nên im ắng lạ thường, nhưng cậu ta vẫn chưa quên mục đích mình tới đây, bèn thấp giọng hỏi: "Âu tỷ tỷ nói bị đau bụng kinh, tao phải làm sao bây giờ?"

Điền Chính Quốc chưa từng có bạn trai, đương nhiên cũng chưa từng có bạn gái, mấy việc liên quan tới đau bụng kinh cậu cũng chỉ thấy mấy cô gái than thở trên mạng, hoặc là thỉnh thoảng trong lớp sẽ có mấy bạn nữ vì đau quá mà ngất, có người thậm chí còn xin nghỉ không đến lớp.
Chắc chắn là rất đau.

Điền Chính Quốc dựa theo đống thông tin đọc được trên mạng, không chắc chắn lắm trả lời: "Uống nhiều nước nóng?"

Vẻ mặt Trịnh Hạo Thạc sụp đổ.

"Hoặc là nước đường đỏ? Mày ra mấy chỗ bán quà vặt mua ít táo đỏ chắc cũng được đó."

"Vậy để tao đi mua." Từ chỗ của Trịnh Hạo Thạc có thể thấy được Mạnh Âu ở trong lớp, cô gái nằm rạp xuống bàn, ôm bụng, trông rất khó chịu.

Đến cả đứa thần kinh thô như Trịnh Hạo Thạc cũng cảm thấy đau.

Cuối cùng cậu ta cũng hiểu vì sao Kim Thái Hanh lại giúp Điền Chính Quốc dán băng cá nhân, dán đến cẩn thận như vậy, còn không màng đến bản thân mà đỡ đòn thay cho Điền Chính Quốc. Tối hôm qua cậu ta còn cảm thấy Kim Thái Hanh đúng là ngu, anh ta hoàn toàn có thể giải quyết Đỗ Chu trước rồi mới đi hỗ trợ những người khác, nhưng rồi Trịnh Hạo Thạc hỏi mình, nếu như là Mạnh Âu bị đánh, cậu ta có thể giải quyết chuyện của mình trước rồi mới đi giúp không, đáp án là không thể nào.
Ở nơi Trịnh Hạo Thạc không nhìn thấy, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nhéo ngón tay nhỏ của Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc biết thật nhiều thứ."

Rõ ràng là giọng điệu khen ngợi, Điền Chính Quốc lại khó hiểu mà cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Một cảm giác nghẹt thở quen thuộc siết chặt trái tim cậu.

Cậu không thể tránh khỏi tay của Kim Thái Hanh, đành phải khẽ đáp lại: "Đọc ở trên mạng."

Điền Chính Quốc không nghe thấy Kim Thái Hanh trả lời, cậu bèn nghiêng đầu sang nhìn anh. Mặt trời vừa mọc, từng tia sáng mỏng manh vỡ nát rơi trên mặt Kim Thái Hanh, cả người anh như mang theo ngàn ánh hào quang.

Kim Thái Hanh mặc đồng phục thích kéo khóa áo kín cổ, chạm lên tới tận cằm, tự dưng lại lộ vẻ cấm dục. Gương mặt anh lành lạnh, ánh dương nhiệt liệt cũng không ảnh hưởng đến sự lạnh lùng ấy.
Điền Chính Quốc có hơi mù mờ, cậu nghĩ mình thích Kim Thái Hanh. Giống như khi chơi game, Điền Chính Quốc biết mình là một người rất có mục đích, cậu không phải một người quá không từ thủ đoạn, nhưng cũng không thích rề rà loay hoay nghĩ mãi một việc.

Tối hôm qua, Kim Thái Hanh đỡ giúp cậu mấy đòn kia, Điền Chính Quốc đã biết mình xong rồi.

Nếu quả thật muốn ở bên nhau, Điền Chính Quốc rũ mắt, cậu cũng không sợ Tưởng Trì. Lại nói đến Tưởng Trì, hình như gần đây cậu chẳng thấy gã đâu, là nam chính của truyện mà sao lại mờ nhạt thế nhỉ?

Trước kia Điền Chính Quốc chưa từng được ai yêu, cậu lại không có người thân, bạn bè cũng chỉ là xã giao, không có ai sẽ từ bỏ lợi ích của bản thân để bảo vệ cậu.

Kim Thái Hanh khi trước thật sự mang lại cho Điền Chính Quốc cảm giác như anh chỉ nổi hứng chơi đùa, chọc ghẹo hai câu rồi thôi, Điền Chính Quốc coi đó là trò chơi của đám người giàu có, cậu đã thấy quá nhiều rồi, đầy rẫy dối lừa.
Điền Chính Quốc cũng cảm thấy thật buồn cười, tại sao Kim Thái Hanh lại không thích nguyên thân sôi nổi rực rỡ mà lại thích cậu, cái người tính tình đã lạnh nhạt còn chậm chạp.

Dù sao thì kết cục vẫn là nguyên thân và Kim Thái Hanh ở bên nhau, nếu như không thể tránh khỏi thì cậu chỉ mong mình sẽ không quá thảm.

Nhưng cậu không muốn trải qua mấy tình tiết thê thảm oanh liệt kia rồi mới ở bên Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không hiểu, tại sao Kim Thái Hanh lại bỏ mặc cho nguyên thân trở thành như vậy.

Người nhà, bạn bè của nguyên thân đều cho rằng hắn đã qua đời ư? Nhưng thật ra nguyên thân vẫn luôn ở bên anh ta mà, tại sao vậy?

Điền Chính Quốc đang ngẩn người.

Vẻ mặt Kim Thái Hanh lạnh nhạt, anh nhìn mấy tán cây ngô đồng cao lớn bên ngoài cửa sổ, đã sắp vào thu rồi, một phần lá vẫn còn xanh tươi mơn mởn, một phần lá đã nhiễm ánh vàng rực rỡ.
Lần đầu tiên Kim Thái Hanh cảm thấy, ngày mai là một cụm từ đáng để mong chờ. Gần đây đáy lòng anh đã vô số lần bốc lên chút suy nghĩ và xúc động, lại vì trông thấy Điền Chính Quốc mà miễn cưỡng đè nén, nhưng càng kiềm chế, nó càng kêu gào kịch liệt.

-

Buổi sáng ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao, cán sự thể dục lấy từ chỗ Lý Thư Nhã một túi băng đô ngăn mồ hôi, y tự đeo lên trước làm gương, mỗi người một màu khác nhau, là Lý Thư Nhã tự bỏ tiền mua cho bọn họ, một là để cho lớp bọn họ trông khác biệt với học sinh các lớp khác, hai là sẽ nóng, mang băng đô ít nhiều có thể thấm bớt mồ hôi.

Cán sự thể dục nhấn mạnh là ai cũng phải đeo, đợi lát nữa tổ chức nghi thức khai mạc là càng phải đeo, phải cho toàn trường trông thấy phong cách của lớp bọn họ!
Văn vở thật.

Cán sự lần lượt phát cho từng người, Điền Chính Quốc nhìn cái của mình, là màu đỏ, có thêm hai viền ngang màu trắng ở chính giữa.

Cậu quay sang nhìn Trịnh Hạo Thạc, cậu ta đã đeo lên rồi, cũng được, còn hơi bị đẹp trai, một màu vàng kim sáng ngời, cực kì nổi bật.

Điền Chính Quốc nhe răng cười, răng cậu trắng như sứ, đôi mắt cong cong, vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp.

Cậu vô thức nhìn Kim Thái Hanh, của Kim Thái Hanh là màu đen tuyền. Anh đang cúi đầu, hai tay vòng ra sau gáy thắt nút, đường nét khuôn cằm vừa mượt mà vừa sắc bén.

Có người, chỉ lộ ra một chút cằm thôi cũng có thể khiến người ta mường tượng được khuôn mặt của người đó.

Cái của Kim Thái Hanh không phải là dạng chun, phải tự buộc nút, anh buộc đại rồi lười biếng đứng tựa vào khoảng tường bên cạnh cửa sổ, trên tấm băng đeo trán có mấy sợi tóc con phất phơ. Da của anh là kiểu trắng lạnh, khí chất của anh cũng lạnh, bình thường mặc đồng phục, thỉnh thoảng còn mỉm cười nên mọi người không cảm thấy anh là người khó gần, thế nên nhân duyên của Kim Thái Hanh ở trong trường cũng không tệ, được đánh giá khá tốt.
Kim Thái Hanh là người chủ trì kiêm đại diện cho toàn thể học sinh làm nghi thức khai mạc, anh phải lên phát biểu, không cần phải đứng xếp hàng với lớp, cả lớp chỉ có mình anh mặc áo sơ mi trắng, rõ ràng là một màu trắng sạch sẽ dịu dàng, anh lại cứ thế đè ép nó xuống, trở nên lạnh lẽo một cách kì quái.

Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt, sau khi anh buộc lên băng đeo trán, cảm giác sắc bén lập tức xông ra, mang theo cả chút ngông cuồng, càn rỡ.

Tằng Hiểu ở phía sau lắp bắp: "Thật ra tôi thấy lớp trưởng có thể đi theo phong cách của dân anh chị xem sao."

Bạn cùng bàn của cô huých cho một cái: "Đầu gấu phải là như Quốc Quốc chứ."

Tằng Hiểu thở dài: "Gần đây Quốc Quốc ngoan quá nên không giống lắm..." Cô nhìn về phía Điền Chính Quốc, lập tức im bặt.

Hôm nay Lý Thư Nhã yêu cầu mọi người mặc đồng phục mùa thu, đồng phục mùa thu của trường bọn họ là màu đỏ, đỏ cực kì chói mắt, bình thường chẳng mấy ai muốn mặc, cái màu này quá kén người, nhưng bởi vì phù hợp với không khí của đại hội thể dục thể thao nên Lý Thư Nhã mới yêu cầu cả lớp phải mặc.
Điền Chính Quốc tựa ở trên bệ cửa sổ, ngón tay đang nghịch cái băng đeo, bộ đồng phục màu đỏ kia khiến gương mặt của cậu nổi bật lên sự diễm lệ và phô trương, Phác Trí Mẫn ở ngoài hành lang không biết đang nói cái gì mà cậu lại cười, bộ dạng vừa lười biếng vừa tràn ngập tinh thần kia khiến Tằng Hiểu qua đời tại chỗ.

Không phải Điền Chính Quốc cố tình, mà là nguyên thân thật sự có một gương mặt chói mắt như vậy, đến nỗi mà dù Điền Chính Quốc có làm vẻ mặt gì thì vẫn đẹp, lại không hề có cảm giác không hài hòa.

Phác Trí Mẫn ghé vào bên bệ cửa sổ, nhìn một vòng quanh lớp Điền Chính Quốc, chậm rãi nói: "Chỉ số nhan sắc của lớp ông cao thật đấy."

Điền Chính Quốc chưa nói gì.

Phác Trí Mẫn nói tiếp: "Kim Thái Hanh chiếm một nửa, ông chiếm một nửa, ha ha ha ha ha ha ha."
Điền Chính Quốc: "...."

Bên ngoài chưa thông báo tập trung, Mẫn Doãn Kì đã chui vào lớp của bọn họ từ cửa sau, hắn ôm theo hai cái hộp, một cái cho Phác Trí Mẫn, rồi nhìn Điền Chính Quốc, đưa hộp còn lại cho cậu.

Phác Trí Mẫn trông thấy đồ trong hộp thì nhăn nhó: "Đã bảo là tôi không thích kiwi rồi mà, chua."

Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng, Mẫn Doãn Kì đã thò tay lấy hộp của cậu đổi cho Phác Trí Mẫn: "Vậy em ăn thanh long đi, không chua."

Phác Trí Mẫn: "Được."

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu thật sự không nhìn nổi hai người này, Phác Trí Mẫn ngốc đến đáng thương, Mẫn Doãn Kì thì tinh còn hơn cả quỷ. Điền Chính Quốc không thể vĩnh viễn trông chừng Phác Trí Mẫn được, cái gì cậu quản được thì cậu sẽ quản, nhưng nếu không thể khống chế cũng không thể nhúng tay mà vẫn cứng rắn chen vào thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Thảm kịch của tuổi dậy thì có rất nhiều là do sự chống đối, ông cấm tôi thì tôi càng phải làm, ông cho rằng tôi không đúng thì tôi nhất định phải chứng minh được là mình đúng, thật ra, làm gì có nhiều tình cảm tha thiết chân thành mà lại dài lâu mạnh mẽ như vậy, đều là do lòng tự trọng quấy phá.

Đối với chuyện như thế này, Điền Chính Quốc không thể không thừa nhận cậu có hơi bi quan, không phải bị ai ảnh hưởng, từ lúc mọi người xung quanh bắt đầu yêu đương, cậu đã cảm thấy như vậy rồi.

Theo một ý nghĩa nào đó, thật ra cậu cũng giống Kim Thái Hanh.

Phác Trí Mẫn tựa vào tường, nhét từng miếng thanh long đã được cắt nhỏ vào trong miệng, Mẫn Doãn Kì ở bên cạnh như người cha già: "Ăn ngon không? Tôi tự tay bổ tự tay thái đấy."

Phác Trí Mẫn mồm còn đang nhai, nói chuyện cũng lúng búng: "Bình thường."
Điền Chính Quốc ném cái băng sang một bên, hoa quả Mẫn Doãn Kì cho cũng bỏ sang một bên, cậu không thích ăn chua.

Điền Đại Chí nhắn Wechat cho cậu, hỏi có muốn ông đến châm dầu không?

Điền Chính Quốc ngơ ngác, châm dầu gì cơ?

[Lão Điền: Con chạy 3000 mét đó, ba tới cổ vũ cho.]

Điền Chính Quốc nhanh chóng nói tạm biệt, cái này không phải đại hội thể dục thể thao cho trẻ em và phụ huynh ở mẫu giáo, với cả, chiều ngày mai cậu mới chạy 3000 mét cơ, hôm nay cậu không có hạng mục nào, ngồi xem thôi.

Lúc này Điền Đại Chí mới từ bỏ ý nghĩ đến cổ vũ cho con trai.

Cậu đang nhắn hỏi bệnh tình của bà Điền sao rồi, bên cạnh bỗng lướt qua một bóng trắng, Văn Đình mặc đồng phục, là màu đỏ, người cũng không cao như vậy, Điền Chính Quốc quay sang nhìn, quả nhiên không phải bạn cùng bàn của cậu.
Băng đeo trán của Điền Chính Quốc so với của Kim Thái Hanh thì không khác gì dây buộc tóc, phải tự buộc mà Điền Chính Quốc vốn cẩu thả nên cứ thế ném vào một góc.

Lúc đầu cậu định đợi lát nữa nhờ Trịnh Hạo Thạc, lại bị Kim Thái Hanh giành trước.

Nét mặt Kim Thái Hanh rất tập trung, giống như đang đối xử với một thứ đồ cực kì quan trọng và quý giá, không thắt quá chặt.

Còn buộc cho cậu một cái nơ con bướm cực kì xinh đẹp. Mẫn Doãn Kì nhìn thấy nút buộc băng trán của Kim Thái Hanh cực kì cẩu thả, một bên dây còn dài xuống tận gáy, lửng lơ chết đi được.

Mẫn Doãn Kì biết, thật ra bản chất của Kim Thái Hanh là một người đã xấu xa còn bất chấp tất cả.

Còn rất biết diễn kịch.

Anh buộc lại băng cho Điền Chính Quốc, tiện tay ném trả hộp hoa quả kia về trong ngực Mẫn Doãn Kì: "Em ấy không ăn chua."
Mẫn Doãn Kì: "..."

Di động của Kim Thái Hanh vang lên, anh đứng dậy, vuốt tóc Điền Chính Quốc: "Tôi đi xuống trước."

Mẫn Doãn Kì ở bên cạnh liếc một cái, rõ ràng là ông còn chưa theo đuổi được người ta mà? Làm gì mà cứ như đang hẹn hò rồi vậy.

Thật ra Mẫn Doãn Kì cũng hiểu, trong chuyện này, Điền Chính Quốc không có quyền từ chối.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của Mẫn Doãn Kì chính là, Điền Chính Quốc lại không có vẻ gì là quá kháng cự, cậu sửng sốt một lát rồi chậm rãi gật đầu.

Kim Thái Hanh đi ra từ cửa trước, Phác Trí Mẫn nhìn theo bóng lưng anh, đổi thành trước kia, Phác Trí Mẫn chắc chắn sẽ vì Điền Chính Quốc mà khịt mũi coi thường, nhưng hiện giờ quan hệ của hai người họ đã dịu lại rồi, Phác Trí Mẫn cũng không cần phải thù hằn Kim Thái Hanh nữa, chỉ cần đối xử tốt với Quốc Quốc, trong mắt nó đều là người tốt.

"Ôi, sao mà Kim Thái Hanh, con mẹ nó lại đẹp trai như vậy chứ!" Nó thở dài, cảm thấy mắt nhìn người của Quốc Quốc nhà nó cũng không tệ lắm, chủ yếu là bây giờ Kim Thái Hanh còn đang phải theo đuổi ngược lại, thật hãnh diện biết bao.

Mẫn Doãn Kì nhổm tới: "Em nhìn tôi này, tôi cũng không tệ đâu."

Phác Trí Mẫn nhíu mày: "Anh thì chỉ bình thường thôi." Nó toàn gặp dạng hình cỡ Điền Chính Quốc nên giờ nhìn ai cũng thấy bình thường.

Thật ra Mẫn Doãn Kì cũng không tệ, kiểu nam sinh rực rỡ vui tươi, khiến cho người ta không thể có lòng đề phòng với hắn, nếu không thì hắn cũng đã không dỗ được Phác Trí Mẫn đến nỗi không biết Đông Tây Nam Bắc là như nào.

Phác Trí Mẫn có ngốc cũng chẳng ngốc đến vậy, là do Mẫn Doãn Kì quá tinh ranh.

-

Điền Chính Quốc phải cầm biển lớp màu trắng, trên đó viết lớp 11-3, cậu cắm cái biển xuống mặt đất, hai tay khoác lên trên, nhìn về phía đài chủ tịch.
Kim Thái Hanh mang theo mic, là mang theo, người khác là cầm, anh thì đứng ở một góc, hững hờ mang theo, cũng không sợ nó rơi trên mặt đất. Chu Hổ lùn hơn anh một cái đầu, đang nói gì đó với anh, Kim Thái Hanh gật đầu ý là đã hiểu, đồng thời nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Mỉm cười.

Tằng Hiểu bị bạn mình đẩy một cái: "Lớp trưởng đang cười với bà đó à?" Cô nàng đứng ở hàng đầu tiên, ngay phía sau Điền Chính Quốc, cái góc độ này thật sự rất giống.

Nhưng Tằng Hiểu không phải đứa ảo tưởng, cô vỗ bạn mình một cái: "Bà nhìn lại đi, lớp trưởng đang nhìn ai hả?"

"À, nhìn Chính Quốc."

Tằng Hiểu ôm mặt: "Chắc tôi sẽ sống được đến ngày bọn họ ở bên nhau nhỉ." Ngay từ đầu Tằng Hiểu đã là fan CP của hai người kia, đơn thuần cảm thấy hai người ở chung một chỗ thật sự là cảnh đẹp ý vui, bây giờ cô lại cảm thấy, hai người này ngay cả khí chất cũng rất phù hợp với nhau.
Giống như thể, bọn họ vốn nên ở bên nhau vậy.

Nguyên buổi sáng ngày hôm nay, Kim Thái Hanh không thể rời khỏi đài chủ tịch, anh còn phải đọc bản thảo cổ vũ. Điền Chính Quốc ngồi ở trong lều của lớp mình, uống nước dưa hấu mua ở siêu thị, đồng phục mở quá nửa, uể oải tựa vào Trịnh Hạo Thạc.

Là động tác mà nguyên thân hay làm, Điền Chính Quốc cũng vô thức làm theo.

Bây giờ là hạng mục nam 50 với nam 100 đang diễn ra ở ngay trước lều của lớp bọn họ, bên cạnh là nhảy xa, hạng mục của Phác Trí Mẫn.

Mẫn Doãn Kì ở bên cạnh hô cố lên, cực kì khoa trương.

Trịnh Hạo Thạc hơi cử động bả vai, nói: "Nhìn thế kia, có khi nào sắp rồi không?"

Điền Chính Quốc liếc sang, rồi bình tĩnh thu hồi: "Còn chán, Mẫn hơi chậm lụt."

Trịnh Hạo Thạc suy nghĩ, đúng thật, Phác Trí Mẫn chưa từng yêu đương, cũng có người thích nó, dù sao thì mặt nó xinh xắn như thế, nhưng ai cũng bị cái tính tình đó của nó làm nản lòng. Cánh cửa trái tim thật khó mở ra, kết quả mở được rồi mới phát hiện, nó không có tim.
Trịnh Hạo Thạc trầm ngâm một hồi, thì thầm: "Mày với Kim Thái Hanh thì tính sao giờ? Cũng không thể mập mờ như thế mãi được chứ."

Điền Chính Quốc giật mình, thản nhiên nói: "Để rồi xem."

Nước dưa hấu mát lạnh, Điền Chính Quốc càng uống lại càng khô nóng. Cậu rút tờ khăn giấy ra, lau đi lớp mồ hôi không tồn tại trên mặt.

"Vậy làm thế nào mày biết được, thằng đó thích mày là vì không cam tâm hay là vì cái gì khác?" Trịnh Hạo Thạc nghĩ tương đối nhiều, cậu ta còn để ý vấn đề này hơn Điền Chính Quốc.

Cậu ta muốn Kim Thái Hanh thật lòng chân thành tha thiết, thích chính bản thân Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc không nói gì, cậu không thể nói thay Kim Thái Hanh, mà ngay cả chính cậu, cũng không nghĩ tới những vấn đề mà Trịnh Hạo Thạc vừa nói.

Cậu hỏi Trịnh Hạo Thạc một câu khác: "Cái gì là thích?"
Trịnh Hạo Thạc sửng sốt, vấn đề này có phần sâu sắc, cũng có phần quá chung chung.

Khách quan mà nói, cậu ta rõ ràng thấy được Kim Thái Hanh thích Điền Chính Quốc, trước kia không có, nhưng bây giờ chắc chắn là có, Kim Thái Hanh của ngày trước tệ hại đến mức Trịnh Hạo Thạc chỉ muốn đánh chết anh.

Cậu ta biết, những chuyện Kim Thái Hanh làm vì Điền Chính Quốc, lúc đầu còn không thấy bao nhiêu, càng về sau càng nhiều, càng về sau càng rõ ràng, ngay cả cậu ta cũng có thể nhìn ra.

Nhưng vì Trịnh Hạo Thạc đứng ở phía Điền Chính Quốc, nên cậu ta mới cảm thấy có bao nhiêu cũng không đủ.

Kim Thái Hanh đứng ở trên đài chủ tịch, đưa mic cho một vị đàn chị lớp 12, bước xuống dọc theo bậc thang.

Anh ta đến tìm Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhìn về phía anh.

-

Có một hình ảnh, bỗng nhảy ra khi Kim Thái Hanh đi về phía Điền Chính Quốc.
Nguyên thân không chết, hắn chỉ không đi lại được nữa, Kim Thái Hanh đẩy cửa phòng bệnh, cũng là bộ dáng như thế đi về phía nguyên thân. Anh ta ngồi xổm xuống ở một bên giường bệnh, nhẹ nhàng nói "Anh xin lỗi", sau đó hỏi "Quốc Quốc, anh muốn mang em đi, em có bằng lòng đi với anh không?"

Điền Chính Quốc dùng góc nhìn của Thượng Đế nên thấy được, dù nguyên thân có đồng ý hay không, cuối cùng hắn cũng sẽ phải đi cùng với Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh dẫn theo không ít người, rõ ràng anh ta đến là để đưa nguyên thân đi.

May là nguyên thân nói bằng lòng.

Xe lăn được đám người kia đẩy đi, nguyên thân bị Kim Thái Hanh ôm ra khỏi bệnh viện. Ở trong xe, Kim Thái Hanh nhìn nguyên thân đang ngủ say, nhẹ nhàng cười, anh ta ra lệnh cho người bên cạnh: "Báo với người trong nhà Quốc Quốc, tôi đưa em ấy ra nước ngoài chữa trị, ừm, hai tháng sau báo tin qua đời."
-

Đó đều là những tình tiết mà Điền Chính Quốc không biết.

Cậu vừa lấy lại tinh thần, Kim Tại Hưởng đã đến bên cạnh, Điền Chính Quốc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại như bình thường.

Kim Thái Hanh không giơ tay khẽ chạm lên trán Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng hỏi: "Nóng lắm à?"

Anh thấy Điền Chính Quốc uống nước dưa hấu, lấy từ trong hòm ra một bình nước khoáng, vừa vặn nắp vừa nói: "Nước ngọt không giải khát được."

Anh đưa chai nước khoáng cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nói một tiếng cám ơn rồi nhận lấy, chỉ cầm ở trong tay chứ không uống.

Kim Thái Hanh hai mươi mấy tuổi, rõ ràng so với hiện tại thì trưởng thành và điềm tĩnh hơn, cũng càng giấu kín cảm xúc hơn. Anh ta hẳn là rất thích nguyên thân, ánh mắt dịu dàng mà nóng bỏng như vậy, không phải là giả.
Nhưng lại có vẻ, quá nóng bỏng, nóng tới nỗi khiến Điền Chính Quốc nhìn mà lạnh sống lưng.

Kim Thái Hanh vừa đến, cả cái lều trở nên yên lặng. Kim Thái Hanh là người lạnh nhạt mà trầm tính, anh ở chỗ nào thì chỗ đó sẽ tự nhiên trở nên yên ắng theo.

Trịnh Hạo Thạc ngồi ở bên cạnh Điền Chính Quốc, tay cầm cây quạt, là bạn cùng lớp lúc đi dạo phố được người ta phát cho để quảng cáo, phía trên in --- Bệnh viện nam khoa Bác Á, giảm giá cực mạnh cho ngày hè, cắt bao quy đầu, cắt một khuyến mãi thêm một!

Phác Trí Mẫn nhảy xa xong, cả người toàn đất cát nhào vào Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc còn chưa kịp tránh, Kim Thái Hanh đứng ở một bên đã đưa tay ngăn cản. Anh nhìn về phía Mẫn Doãn Kì: "Xách đi tắm đi."

Điền Chính Quốc and Phác Trí Mẫn and Mẫn Doãn Kì: "..."
Trịnh Hạo Thạc nhìn bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt im ắng, bèn lau đi giọt nước mắt của người cha già, để khiến bầu không khí trở nên hòa hoãn, cậu ta đưa ra một đề nghị: "Buổi tối đi ăn lẩu không?"

Ăn gì không quan trọng, Phác Trí Mẫn hỏi: "Mày khao à?"

Trịnh Hạo Thạc mỉm cười: "Khao cái con mẹ mày, AA* không thơm hơn à?"

*chia tiền

Phác Trí Mẫn ồ một tiếng: "AAB cũng được, mọi người AA, tao liếm mặt B cho.*"

*ý của Mẫn là mọi người cứ chia tiền, còn nó chỉ ăn thôi chứ không chia tiền đâu =)))

Mọi người: "..."

Điền Chính Quốc cầm chai nước quá lâu, có lẽ nước đã hết mát rồi, Kim Thái Hanh rũ mắt, lấy cái chai khỏi tay cậu, lại mở một chai khác cho cậu. Cho đến khi Điền Chính Quốc uống nước xong anh mới giương mắt lên nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Tôi mời."
Hai mắt Phác Trí Mẫn lập tức sáng trưng, Mẫn Doãn Kì đột nhiên cảm thấy có mùi nguy hiểm, Trịnh Hạo Thạc thì không quan trọng là ai bao, chỉ cần không phải cậu ta là được.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh lại đứng trong cùng một khung hình, lần này không phải ảnh chụp nữa, là video, video quay Kim Thái Hanh hai lần vặn nắp chai nước cho Điền Chính Quốc.

[Tôi muốn làm cái nắp trong tay Kim Thái Hanh, muốn làm dây buộc tóc trên đầu Điền Chính Quốc.]

[Hai người này hẹn hò rồi à.]

[Chắc chưa đâu, nhớ dạo trước Điền Chính Quốc theo đuổi Kim Thái Hanh mất bao lâu không, đâu có ngắn, dựa vào cái gì mà Kim Thái Hanh mới theo đuổi được vài tuần Điền Chính Quốc đã phải gật chứ?]

[Trước kia còn không cảm thấy hai người họ xứng đôi như vậy, nhìn đi nhìn đi, khí thế của Điền Chính Quốc không hề thua kém Kim Thái Hanh đâu nha.]

[Bởi vậy mới gọi là, gọi là gì nhỉ, à gọi là, thế lực ngang nhau, hiểu không? Quan hệ không bình đẳng thì không dài lâu được đâu.]

[Cái hiểu cái không.]

[Chắc chỉ có tôi mới để ý là Kim Thái Hanh mở đến hai chai nước cho Điền Chính Quốc à, Điền Chính Quốc còn không uống nước chắc anh ấy phải mở tiếp chai thứ ba.]

[Tôi cũng để ý thấy.]

[Tôi cũng thế. Không ngờ là Kim Thái Hanh lại có ham muốn khống chế như vậy, thấy hơi có mùi.]

[Tôi thích kiểu người như vậy, tôi thấy như vậy cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, không phải chuyện gì to tát.]

[Chắc vậy.]

...

Buổi chiều là chạy 200 mét nữ, có Mạnh Âu, có cả cô bé lớp 10 lần trước tỏ tình với Điền Chính Quốc, Lâm Manh.

Lâm Manh làm hai bím tóc, kẹp thêm kẹp tóc hình quả dâu nhỏ, cái đầu nhỏ nhắn, trông ngây thơ trong sáng vô cùng, cô bé còn chưa bắt đầu chạy đã có mấy đứa con trai ở bên cạnh quạt mát cho rồi.
Ánh mắt Điền Chính Quốc rơi xuống người Mạnh Âu, Mạnh Âu rất nổi bật, sáu bạn nữ, cô là người nổi bật nhất. Người khác đều mặc đồng phục, hoặc là áo thun, riêng Mạnh Âu lại mặc một cái áo thể thao không tay màu tím nhạt, thoáng hiện đường áo lót cực kì xinh đẹp. Mái tóc cô được buộc lên cao, gương mặt vốn đã hơi hướng lên trời lại cực kì diễm lệ, nhưng là vẻ đẹp của sự lạnh lùng.

Tằng Hiểu ở bên cạnh ôm tim: "Tôi yêu Âu tỷ tỷ mất!"

Dương Vũ nhìn cô nàng một cái: "Thôi đi, ai đẹp trong lớp bà chẳng yêu."

Phác Trí Mẫn tựa ở góc cột dựng lều, chẹp miệng: "Chó Thạc à, tình địch của mày nhiều ghê."

Trịnh Hạo Thạc đang lục lọi lấy đường glu-cô với nước: "Mày thì biết cái gì, tao phải dùng tình yêu của mình khiến cô ấy cảm động."

Mẫn Doãn Kì cúi xuống: "Cô ấy chỉ chạy có 200 mét thôi, về mặt lý thuyết thì không cần đường glu-cô đâu."
Trịnh Hạo Thạc: "..."

Đệt!

Trước có một Phác Trí Mẫn phá còn chưa đủ, giờ có thêm một tên Mẫn Doãn Kì nữa.

Điền Chính Quốc gác chân lên mặt bàn, cả người dựa vào ghế, tay phe phẩy cây quạt, uể oải híp mắt, ánh mắt cậu mới rút khỏi người Mạnh Âu, Kim Thái Hanh đã cúi xuống che kín.

Trên người anh có hương bạc hà, chỉ hơi đến gần, nó đã lập tức tấn công Điền Chính Quốc, cậu như thể ngập chìm trong đó.

Điền Chính Quốc càng thêm thấy nóng, cậu quạt, nhận ra không có tác dụng, vẫn rất nóng.

Kim Thái Hanh nhìn bộ dạng hơi luống cuống và khó chịu của Điền Chính Quốc, có chút buồn cười. Khi anh thấy Điền Chính Quốc cứ mãi quan sát mấy cô gái ở trên đường chạy, cả cõi lòng dần chìm xuống đáy, một loại ý nghĩ nào đó không thể gặp ánh sáng dần trồi lên.
Anh muốn gây chuyện với Điền Chính Quốc.

Nhưng vẫn không nỡ, vừa nhìn Điền Chính Quốc, một câu nặng lời cũng không nỡ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro