58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời lượng của phim không quá nửa tiếng, đây cũng không phải là một bộ phim hoạt hình cũ chỉ cho trẻ con nên vẫn có không ít người trưởng thành mua vé xem.

Sau khi hết phim, Tiểu Lục lại có ý đồ lừa Điền Chính Quốc đến nhà mình, nhưng lần này có làm gì Điền Chính Quốc cũng không để bé con lừa. Cậu giả vờ giả vịt nhìn điện thoại nói: "Ba anh đang giục, anh phải về rồi."

Lời này cũng là nói cho Kim Thái Hanh nghe, dù sao thì Tiểu Lục cũng là anh ta dạy ra.

Điền Chính Quốc đón taxi về nhà, Kim Thái Hanh nhìn bé con đang lạch bạch chạy theo mình, Tiểu Lục oan ức nói nhỏ: "Vậy cũng không thể trách em nha, Quốc Quốc không dễ bị lừa."

"..."

-

Điền Chính Quốc về đến nhà, bà nội Điền đang ngồi trong phòng khách lột bưởi, trông bà gầy hơn trước, trên đùi đắp tấm thảm, lúc thấy Điền Chính Quốc thì vội vàng vẫy tay gọi cậu tới.
Điền Chính Quốc ngồi cạnh bà, nhận lấy múi bưởi bà đưa, cậu hỏi: "Bà ra viện rồi ạ? Sao bà không nói với con một tiếng? Con đến đón bà."

Bà Điền xua tay: "Bà cũng không phải là bệnh nặng không đi lại được, tới đón làm cái gì? Mà con đấy, ba con nói con đến nhà bạn chơi, bạn nào thế?"

Điền Chính Quốc mặt không đổi sắc: "Nhà Kim Thái Hanh ạ."

Bầu không khí đọng lại vài giây đồng hồ.

Bà Điền hừ một tiếng: "Con cháu bất hiếu."

Điền Chính Quốc: "..."

"Sau này con không đi nữa, mỗi ngày chỉ ở nhà chơi với bà thôi." Điền Chính Quốc nói, những lời này là thật lòng, bệnh của bà Điền càng lớn tuổi sẽ càng dễ tái phát, mà với người già, mỗi lần phát bệnh sẽ là một lần tra tấn, bệnh còn nhiều biến chứng, thế nên Điền Chính Quốc thật sự muốn ở bên chăm sóc bà nhiều hơn, chứ không phải cả ngày chạy quanh người khác.
Cậu còn có những người quan trọng hơn để ở bên.

Bà Điền gấp tấm thảm lại: "Đứa bé như thế không hợp với con đâu, theo bà thấy thì, nếu con thích con trai thì cứ chọn một trong hai đứa Tiểu Mẫn với Thạc Thạc cũng được."

Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc...

Ghép đôi kiểu này có hơi...

Điền Chính Quốc khô cằn đáp lại: "Hai người bọn họ thích người khác rồi ạ."

Thế là bà Điền lại lôi ra một loạt tên con trai của các nhà môn đăng hộ đối với nhà họ Điền mà bà biết, đều là cháu nội cháu ngoại của đám chị em nhảy múa trên quảng trường với bà.

Cuối cùng Điền Chính Quốc phải lấy lí do "Con còn bài tập chưa xong con lên làm nốt đây" mới chuồn đi được, nếu không thì chắc bà sẽ bắt đầu đưa Wechat để kết bạn. Dù sao thì bà cũng rảnh rỗi không có việc gì, ngoài việc học hành ra thì thứ bà để ý nhất chính là chuyện cả đời của Điền Chính Quốc, hai thứ này đều khiến bà không yên tâm.

Huồng hồ, hiện giờ Điền Chính Quốc lại thích một đứa nhỏ ưu tú mà nhà họ Điền thật sự không với nổi, bà rất lo lắng.

Điền Chính Quốc lên lầu, mở cặp ra mới phát hiện quần áo của cậu để quên ở nhà Kim Thái Hanh rồi, dừng một chút, cậu nhắn tin cho Kim Thái Hanh, bảo anh ta ngày mai cầm đến trường giúp cậu.

Kim Thái Hanh trả lời được.

Điền Chính Quốc vứt di động sang một bên, bắt đầu làm đề.

Thứ tư tuần sau sẽ bắt đầu thi tháng, Điền Chính Quốc dự định sẽ leo lên thêm một chút, trong mắt mọi người cậu đã cố gắng lâu như vậy, cũng nên có chút thành tích gì đó.

Kim Thái Hanh trả lời tin nhắn Điền Chính Quốc, lúc nhận được Wechat của cậu anh vẫn còn đang trên đường.

Ném Tiểu Lục cho Hứa Uyển Thanh xong, anh đi lên lầu đúng lúc bắt gặp dì giúp việc đi từ phòng cho khách ra, Kim Thái Hanh rũ mắt, trong tay dì là quần áo Điền Chính Quốc mặc hôm qua.
Dì ngó ra sau lưng Kim Thái Hanh, cười hỏi: "Đứa bé kia về rồi à?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Đây là quần áo của em ấy."

Kim Thái Hanh dùng giọng trần thuật, dì lại không hiểu ý, còn vui vẻ đáp: "Ừ đúng rồi, dì định cầm đi giặt bây giờ đây, cậu ấy sẽ đến đây lấy hay là A Hanh mang lên trường trả thế?"

"Đưa cho cháu."

Dì giúp việc sững sờ: "Nhưng cái này chưa giặt đâu."

Kim Thái Hanh thản nhiên nói: "Cháu tự giặt."

Dì càng thêm kinh ngạc, trong nhà có máy giặt, ai mang đi giặt cũng thế, nhưng thái độ của Kim Thái Hanh lại không giống nói đùa.

"Được rồi, đúng thật là không hiểu nổi giới trẻ bây giờ." Dì giúp việc là một trong số ít người có thể dùng giọng điệu của người lớn nói chuyện với Kim Thái Hanh, dì nói thêm vài câu như vậy, Kim Thái Hanh cũng sẽ không nói gì.
"Cháu nhớ phải ủi qua cho cho người ta nhé, đây là áo sơ mi đấy, không ủi không mặc được đâu." Dì lại không yên lòng dặn dò.

"Vâng." Kim Thái Hanh cầm quần áo xuống phòng giặt dưới lầu.

Anh đã từng giặt quần áo cho Điền Chính Quốc rất nhiều lần, Điền Chính Quốc vừa cẩu thả lại không hay bắt bẻ, cậu không quan tâm đến những chuyện này, luôn để mặc cho Kim Thái Hanh sắp xếp.

Quần áo cậu mặc hầu hết đều là hàng thiết kế, chỉ mong mặc một lần rồi ném, nên càng không thể giặt máy.

Kim Thái Hanh cũng không muốn để người khác chạm vào quần áo của Điền Chính Quốc.

Cho nên cái gì anh cũng tự mình làm, không biết thì sẽ học.

Hiện giờ cũng là Kim Thái Hanh tự mình giặt.

Sau đó dì giúp việc vẫn không yên lòng, cắt hoa quả cho mấy vị tổ tông nhỏ xong, dì lau tay đi đến phòng giặt quần áo muốn xem tình hình, phát hiện ra cậu chủ nhỏ cao quý trong nhà đang rũ mắt đứng trên nền đá cẩm thạch cạnh bồn giặt, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, động tác vò quần áo rất thuần thục.
Có lẽ là dì đứng đó quá lâu, Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn dì giúp việc đứng ngây như phỗng ở cửa, hỏi dì: "Có việc gì thế?"

Dì lấy lại tinh thần, khoát tay: "Không có việc gì không có việc gì, dì đến xem xem cháu có cần giúp gì không ấy mà."

Đương nhiên Kim Thái Hanh nói không cần.

-

Tiết trời chớm thu chỉ duy trì trong vài ngày ngắn ngủi. Ban đầu chỉ có sáng sớm với ban đêm nhiệt độ xuống thấp, qua một cái cuối tuần, thời tiết bỗng chuyển lạnh, chỉ mặc một cái áo dài tay mỏng hoặc áo sơ mi thì không thể chịu được.

Lá ngô đồng rụng đầy đất, lá vừa lìa cành, vẫn chưa hoàn toàn mất sắc xanh, bị gió thổi đi, vàng xanh chen nhau cùng một chỗ, ở trên đường cái tạo thành một lớp sóng mỏng manh.

Điền Đại Chí nhét hộp sữa vào tay Điền Chính Quốc, nhìn xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo của con trai, nhíu mày: "Mặc thế không thấy lạnh à?"
Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, nhéo thử mấy cái: "Không ạ."

Đã mặc một cái áo len tương đối dày rồi, chỉ là mặc một cái áo, Điền Chính Quốc vốn gầy, nên càng để lộ ra dáng người dong dỏng mảnh mai, ở trong mắt người khác là đẹp trai, trong mắt Điền Đại Chí là tìm đường chết.

Điền Đại Chí lại lên lầu lục trong tủ quần áo của Điền Chính Quốc ra một cái áo khoác: "Hai ngày nay sẽ từ từ giảm nhiệt độ, con mặc thêm đi, ba nhìn dự báo thời tiết rồi, một tháng tới không có ngày nào nắng đâu."

Điền Chính Quốc đành phải nhận lấy: "Con biết rồi."

Lúc Điền Chính Quốc đang cúi đầu thay giày, Điền Đại Chí do dự một lát, lớn tiếng nói: "Con cách thằng bé nhà họ Kim kia xa một chút đi, bây giờ không phải là lúc yêu đương."

Đây là lần đầu tiên Điền Đại Chí nói chuyện nghiêm túc với Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc giương mắt, kinh ngạc hỏi: "Sao ba lại biết?"

"Hôm trước, ba, mẹ con với bà nội con mở một cuộc họp gia đình ngắn, con nói đi sao ba lại biết hả?"

"..." Điền Chính Quốc đứng dậy, xách cặp lên rồi nói: "Ba yên tâm đi, con có chừng mực."

Điền Đại Chí bị sự bình tĩnh của Điền Chính Quốc làm nghẹn họng. Trước kia, nếu ông mà nói không cho phép cậu làm cái gì, chắc chắn Điền Chính Quốc sẽ nhảy chồm chồm lên cãi lại, bây giờ lớn rồi, hiểu chuyện, ít nói hơn, khiến người làm ba là ông cũng không hiểu được con trai mình.

Điền Đại Chí cảm nhận sự thất bại sâu sắc, lại còn là con trai mang đến cho ông.

Lúc chuẩn bị đi, Điền Chính Quốc nhìn Điền Đại Chí mất mát thất vọng ở phòng khách, thở dài, cậu nói: "Hôm nay bắt đầu thi tháng, ba muốn con thi được mấy điểm?"
Cậu chỉ có thể dùng thành tích để khiến người trong nhà yên tâm. Mặc dù Điền Đại Chí không nói ra vì không muốn cho Điền Chính Quốc áp lực, nhưng thực tế, có ba mẹ nào mà không quan tâm đến thành tích của con cái, nhất là nhà họ Điền mới phất lên, chẳng có gốc gác gì, đương nhiên càng mong tương lai con cháu mình có thể cáng đáng chuyện nhà cửa.

Nhưng so với những chuyện đó, hiển nhiên bọn họ càng thêm yêu thương Điền Chính Quốc.

Điền Đại Chí nhìn Điền Chính Quốc, hừ một tiếng, ông nói: "Ít nhất cũng phải nằm trong mười vị trí đầu khối."

Ông chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ông cũng không thật sự hi vọng là Điền Chính Quốc sẽ thi được mười vị trí đầu. Trong khoảng thời gian này ông cũng thấy được Điền Chính Quốc rất cố gắng, nhưng học tập không phải chuyện một sớm một chiều.
Điền Chính Quốc thản nhiên nói vâng.

Nhìn Điền Chính Quốc lên xe, xe lái ra khỏi sân, Điền Đại Chí mới nhao nhao chạy lên lầu: "Em ơi, Quốc Quốc nói sẽ thi lấy mười vị trí đầu cho anh đấy!"

Tỉ lệ đỗ đại học hàng năm của cấp ba Kim Dương gần như luôn nằm trong top 3 của thành phố, một ngôi trường như vậy, áp lực cạnh tranh cũng lớn, cùng một số điểm, có thể sẽ có 7-8 người bằng điểm nhau, thứ tự càng cao thì điểm chênh lệch càng nhỏ.

Mười vị trí đầu, rất khó, đối với rất nhiều người mà nói.

Nhưng trong số đó không bao gồm Điền Chính Quốc.

Mỗi ngày Điền Chính Quốc đều đến lớp trước mười phút, cái đám Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc bình thường không bao giờ đến sớm, mấy hôm trước vẫn còn cười hi hi ha ha với nhau, hôm nay trời chưa sáng đã bò dậy ngồi học.
Trịnh Hạo Thạc muốn mau chóng đuổi kịp Mạnh Âu, Phác Trí Mẫn là không muốn gây cản trở cho Điền Chính Quốc, không có ai là vì chính bản thân mình.

Lúc Điền Chính Quốc tới phòng học, trên bàn cậu đã đặt một cái túi giấy, cậu mở ra nhìn thì thấy là quần áo hai ngày trước cậu để ở nhà Kim Thái Hanh.

Cậu đặt túi xuống đất, thoáng nhìn Kim Thái Hanh ở phía sau. Biểu cảm của Kim Thái Hanh kiểu coi thường chúng sinh, anh đang chơi điện thoại, lúc Điền Chính Quốc nhìn sang, anh ta miễn cưỡng giương mắt lên, nhưng chỉ hờ hững liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái rồi lại cúi xuống.

Điền Chính Quốc: "..."

Tằng Hiểu ngồi phía sau chọc lên lưng Kim Thái Hanh: "Quốc Quốc hôm nay đẹp trai ghê, lớp trưởng có thấy vậy không?"

Tằng Hiểu nghe thấy Kim Thái Hanh qua loa ừ một tiếng.
"..." Tằng Hiểu cảm thấy lớp trưởng đúng kiểu nghiện mà còn ngại, rõ ràng thích chết đi được còn ra vẻ đều đều không hứng thú.

Da Điền Chính Quốc trắng nên không cần phải chọn màu quần áo, áo len của cậu có màu cam nhạt, mặc vào cả người phát sáng, nhưng đến trường thì phải mặc đồng phục, Điền Chính Quốc nhanh chóng khoác cái áo đồng phục màu đen xấu điên đảo lên.

Cậu giấu mặt, cúi đầu đọc sách, không ai biết gương mặt cậu xuất chúng cỡ nào, mà chính cậu cũng không thèm để ý đến mấy thứ này.

Văn Đình trở về từ văn phòng, đau thương nghiêm mặt: "Lão Ngụy bảo là đề thi lần này rất khó, là đề tổng hợp từ đề của trường Nhất Trung với Thập Nhị Trung, nói là muốn lột da bọn mình."

Lão Ngụy là thầy dạy Vật Lý, thường ngày thích buôn chuyện, gần như vào nhóm chat của thầy cô nào cũng sẽ thấy bóng dáng của thầy, thầy cũng là người có quan hệ tốt nhất với học sinh.
Xem chừng không phải là lừa bọn họ cho vui rồi.

Điền Chính Quốc làm mấy cái đề đó không cảm thấy có gì khác, nhưng đối với những người khác lại là khác biệt lớn lao.

Cậu đặt bút xuống, an ủi: "Đề có biến hóa thế nào thì vẫn có cùng một bản chất thôi, bình thường làm nhiều đề như vậy rồi, dù có khó thì cũng chỉ nằm trong phạm vi nhất định, nên chắc chắn sẽ không nằm ngoài đề cương đâu."

Điền Chính Quốc khi nói chuyện từ tốn thì rất dịu dàng, không giống với lúc thường vì thi thoảng cậu sẽ cố tình nói với giọng điệu bới móc người khác, thế nên, bộ dạng cậu hiện tại càng khiến cho người ta dễ dàng rung rinh.

Văn Đình có phần không chống đỡ nổi một Điền Chính Quốc như vậy, cô nàng gào lên một tiếng, ôm ngực nằm vật ra bàn: "Xin cậu đấy, đừng có như vậy, tôi mà theo đuổi ai đó là điên cuồng lắm, Quốc Quốc, cậu có muốn thử không?"
Điền Chính Quốc có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó nghiêm trang nói: "Không muốn."

Văn Đình: "..."

Điền Chính Quốc và Văn Đình ngồi nói chuyện phiếm, Văn Đình vốn là học giỏi, cô đã ôn kĩ rồi nên ở thời điểm này sẽ không chạy đi ôm chân Phật khiến mình thêm căng thẳng, dứt khoát không đọc sách nữa để thả lỏng. Mà Điền Chính Quốc thì hoàn toàn không lo lắng, cậu còn đang cân nhắc xem mình nên khống chế điểm ở mức bao nhiêu, sao cho không nằm ngoài mười vị trí đầu, lại không được vượt quá năm vị trí đầu.

Người khác cố gắng kéo điểm lên, cậu thì lại đè điểm xuống.

Kim Thái Hanh nhìn cậu bé ngồi gần cửa sổ đang bò ra bàn, mặt quay sang nói chuyện với bạn nữ ngồi cạnh, cười đến rạng rỡ xinh đẹp, khóe miệng hơi kéo, hàng mi cũng rũ xuống, con ngươi u ám bị che kín.
Dương Vũ ngồi cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, phàn nàn với Tằng Hiểu ngồi sau: "Ôi cái thời tiết dở hơi này, sao tự dưng lạnh vậy."

Tằng Hiểu không có thời gian nhìn y, bịt lỗ tai học thuộc lòng, bớt chút thì giờ đáp lại: "Do ông tưởng tượng đấy."

"..."

Dương Vũ đang chuẩn bị cãi lại, chuông báo vào tiết vang lên.

-

Giờ thi.

Phòng học trở nên yên tĩnh, Điền Chính Quốc đỡ cằm, nhìn hai giáo viên trông thi, mỗi người cầm một bình giữ nhiệt, xấp đề thi dày cộp và phiếu trả lời đập lên bàn giáo viên, bụi phấn bay tứ tung, học sinh ngồi hàng đầu vội vàng che miệng dùng sách quạt.

Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, Điền Chính Quốc chỉ cần một tiếng đã làm xong, Ngữ Văn không thể khống chế điểm như Toán Học, Điền Chính Quốc dứt khoát dốc hết sức, tổng điểm sẽ điều chỉnh lại bên mấy môn tự nhiên.
Với khoa học tự nhiên, đúng là đúng, sai là sai, so với mấy môn xã hội dễ tính điểm hơn nhiều.

Điền Chính Quốc làm xong thì nhìn sang Trịnh Hạo Thạc cách mình một lối đi, Trịnh Hạo Thạc đang cắn đầu bút, mắt nhìn chòng chọc vào bài thi, môn Văn là nhược điểm của cậu ta, để trên trung bình cũng khó khăn.

Nhưng Điền Chính Quốc vẫn cực kì không tử tế mà thấy buồn cười, cậu thu tầm mắt khỏi người Trịnh Hạo Thạc, lại va phải ánh nhìn của Kim Thái Hanh.

Giữa hai bọn họ cách mấy bàn, Điền Chính Quốc lại ngồi phía trước, Kim Thái Hanh ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên.

Cách rất xa, nhưng ánh mắt của Kim Thái Hanh vẫn chuẩn xác không lệch rơi trên người Điền Chính Quốc.

Trên bục giảng là hai giáo viên trông thi, hai người bọn họ bắt chéo chân khẽ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng uống một ngụm nước trong bình giữ nhiệt, tiếng chép miệng vang khắp phòng, đều nhờ ý thức tự giác của mọi người trong lớp.
Kim Thái Hanh đang nói gì đó với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc tưởng là Kim Thái Hanh hỏi bài, cậu liếc xuống bài thi của mình, bỗng nhận ra là không phải, Kim Thái Hanh là cái tên học thần mỗi lần thi gần max điểm, làm gì có câu nào không biết làm chứ.

Điền Chính Quốc nhíu mày, cố gắng nhìn xem Kim Thái Hanh đang nói cái gì.

"Đọc hiểu văn bản, xem đoạn văn thứ bảy."

Điền Chính Quốc đoán vậy, giám thị trông thi đúng là có cũng như không.

Cậu cúi đầu, nhìn phần đọc hiểu --- «Gặp bạn cũ ».

Đoạn thứ bảy là phần thứ hai từ dưới lên.

Chỉ có hai dòng chữ.

-- Đã rất lâu tôi không gặp bạn, liệu bạn có còn như ngày xưa ấy. Cái ngày chúng ta biệt ly, tôi tháo Mặt Trời xuống, bây giờ nó hẵng còn ở trong túi tiền của tôi đây, giờ gặp bạn, tôi lại treo nó lên, để cho ngày chúng ta gặp lại, ngay cả tiết trời cũng không đổi thay.
Điền Chính Quốc sửng sốt một hồi, vừa rồi cậu làm bài không để ý tới câu nói này.

Đương nhiên cậu hiểu được ý của Kim Thái Hanh.

Cậu quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, đối phương đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng thảnh thơi không giống đang ngồi thi. Lúc Điền Chính Quốc nhìn anh, anh cũng nhìn lại cậu, khóe miệng khe khẽ gợi lên.

Kim Thái Hanh vô cùng đẹp trai là sự thật không thể chối bỏ, Điền Chính Quốc như nghe thấy tiếng bong bóng bay lên không trung, từng cái một nổ tung.

"Em kia, cái em đằng kia, Điền Chính Quốc, đúng rồi, là em, còn có, Kim Thái Hanh, đúng, hai em nộp bài lên, ra ngoài hành lang cho tôi."

Thầy ôm cái bụng lớn đi xuống, cầm theo bình giữ nhiệt, đến cạnh bàn Điền Chính Quốc, cúi đầu nhìn bài của cậu, hơi nghẹn họng, nửa ngày sau mới nói: "Làm xong rồi hả?"
"Em làm xong bài rồi thì còn mắt đi mày lại với Kim Thái Hanh cách nửa cái phòng học làm gì hả?"

Điền Chính Quốc yên lặng kéo bài thi lại về trước mặt mình, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp gần như dán lên người cậu."

"Bây giờ đang là giờ thi, hai em có làm xong bài cũng không được phép nói chuyện, có biết không hả? Em ngồi nói chuyện như thế sẽ khiến cho các bạn chưa làm xong bài bị áp lực." Bụng to lại từ từ lắc lư đi lên bục giảng ngồi, thầy đặt tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc, không hề chớp mắt.

Điền Chính Quốc: "..."

Giáo viên trông thi đều là thầy cô dạy khối 11, đương nhiên bọn họ biết tiếng tăm của những học sinh này, sự cố gắng của Điền Chính Quốc bọn họ cũng thấy nên không cho rằng cậu gian lận, nhưng ở trong phòng thi mà mắt đi mày lại như vậy rất không tốt.
Còn không tốt đến mức nào thì.

Thi xong, bọn họ phản ánh lại tình huống cho giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ là Lý Thư Nhã.

Bụng to vỗ đầu, sâu sắc dạy bảo: "Tôi xem rồi, câu trả lời của Điền Chính Quốc không giống với của Kim Thái Hanh, hai cái đứa này, có phải đang yêu sớm không?"

"Vẫn nên quản lý chúng nó một chút, hai hạt giống tốt như vậy, không thể bị hủy hoại vì yêu sớm được."

"Đúng vậy đúng vậy, nếu là em khác thì thôi đi, nhưng hai đứa này thì không mặc kệ được. Ít nhất cô cũng nên cảnh cáo một đứa, nhất là Kim Thái Hanh, cô Lý không thấy thôi, ánh mắt Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, đến vợ tôi nhìn tôi cũng không nồng nàn như thế."

Lý Thư Nhã: "..."

Lý Thư Nhã đành phải nói: "Thầy Lý à, thầy vẫn còn phải đi trông thi mà đúng không?"

"Đúng đúng đúng, bây giờ tôi phải đi trông thi môn Toán, chuyện này, cô Lý, cô đừng quên, phải dạy cho hai đứa nhóc đó một bài!"
"..."

Mặc dù trên mặt không có vẻ gì, nhưng Lý Thư Nhã vẫn lo lắng trong lòng. Mấy cái bài đăng trên diễn đàn thỉnh thoảng cô cũng có xem, cô biết hiện giờ Kim Thái Hanh đang theo đuổi Điền Chính Quốc, nhưng trạng thái thường ngày của hai đứa bé này không có vấn đề gì nên cô cũng không quản lý.

Hiện giờ xem ra, Điền Chính Quốc bò ra ngoài rồi lại đến lượt Kim Thái Hanh lọt hố?

Lúc nghỉ trưa Lý Thư Nhã gọi hai người bọn họ đến văn phòng, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không đi cùng nhau, Kim Thái Hanh đến sau hai phút.

Lý Thư Nhã để bọn họ kéo ghế ngồi xuống, còn rót nước cho cả hai, không có hỏi trực tiếp mà định tiến hành theo chất lượng, tránh tạo thành sự kháng cự trong tâm lý học sinh.

"Lần này thi thế nào?" Lý Thư Nhã hỏi.

Điền Chính Quốc cầm chén, nói ổn.
Kim Thái Hanh nhàn nhạt: "Bình thường."

Lý Thư Nhã không mong Kim Thái Hanh sẽ nói mình thi tốt bao nhiêu, ý anh là vẫn như mọi khi.

Lý Thư Nhã cầm một cái thước gỗ trong tay, gõ nhẹ lên đầu gối, cô hỏi: "Cô nghe thầy Lý nói là hai em, lúc thi lại... Nói chuyện, là sao?"

Điền Chính Quốc mặt không đổi sắc: "Không ạ."

Kim Thái Hanh mặt vô cảm: "Thầy nhìn nhầm."

Lý Thư Nhã: "..."

"Hai đứa đang yêu nhau hả?" Lý Thư Nhã không vòng vo với bọn họ nữa, cô cũng không phản đối hai người yêu đương, cô không coi chuyện yêu sớm là chuyện ghê gớm nguy hiểm như các thầy cô khác.

Chỉ hi vọng bọn họ sẽ không để ảnh hưởng tới việc học, lúc cần thiết thì nhắc nhở một chút.

Điền Chính Quốc vẫn nói không ạ.

Kim Thái Hanh liếc nhìn Điền Chính Quốc, nửa ngày sau, anh nhẹ nhàng nói không.
Lý Thư Nhã im lặng một lát, rất lâu sau, cô bỗng giơ thước lên, cô ngồi gần Điền Chính Quốc nhất, nhìn giống như cô đang định đánh cậu vậy.

Điền Chính Quốc đang nhìn xuống, không để ý.

Kim Thái Hanh lại nhíu mày, giơ tay ngăn trước mặt Điền Chính Quốc, nếu Lý Thư Nhã đánh thật thì sẽ là đánh vào tay Kim Thái Hanh.

Nhưng một giây sau, Lý Thư Nhã lại nhẹ nhàng đặt thước xuống bàn làm việc, cô nhìn về phía Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, cười mà không nói.

Bầu không khí đọng lại, còn có chút xấu hổ nhàn nhạt.

Kim Thái Hanh thu tay về, không có vẻ gì là chột dạ.

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, chuyện gì vậy?

Thật lâu sau, Lý Thư Nhã buồn cười mở miệng: "Đây chính là cái không yêu đương mà hai đứa vừa nói hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro