6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiểm điểm phải được nộp cho Lý Thư Nhã trước Chủ Nhật, tối thứ Sáu Điền Chính Quốc mới bắt đầu viết.

Viết kiểm điểm cũng như viết văn, phải có mở bài thân bài kết bài, mở bài khai báo chuyện đã xảy ra, thân bài thừa nhận sai lầm với tranh thủ nịnh nọt nhà trường, kết bài cho thấy thái độ triển vọng về một tương lai tươi đẹp. Trước khi xuyên qua đây, Điền Chính Quốc là học bá, viết kiểm điểm chỉ là một chuyện tiện tay là làm được.

Nhưng mà bản kiểm điểm này tốn hết một tiếng của Điền Chính Quốc, là bởi vì Điền Chính Quốc còn phải bắt chước chữ viết của nguyên thân, thật sự là xấu ghê gớm. Mà Điền Chính Quốc luyện chữ từ nhỏ, đã sớm tạo thành phong cách của mình, mặc dù Điền Chính Quốc đã cố gắng hết sức, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy được vài nét chữ sắc sảo được viết ra trong vô thức.
Cậu viết xong, thổi khô mực mới nhận ra Trịnh Hạo Thạc đã biến mất từ lúc nào, nhắn tin WeChat hỏi cậu ta đang ở đâu, Điền Chính Quốc không đợi bên kia trả lời đã khóa máy, định đi nộp kiểm điểm trước.

Phải nộp trước Chủ Nhật, nên không thể kéo dài thêm nữa. Nguyên thân trong truyện từ xưa tới giờ không viết kiểm điểm, chính là một tên công tử không thèm để nội quy kỉ luật của trường học vào trong mắt.

Vậy thay đổi, bắt đầu từ việc viết kiểm điểm đi!

Điền Chính Quốc cũng cảm thấy buồn cười, từ lúc nào mà việc viết kiểm điểm cũng được coi là một loại tiến bộ vậy, chưa kể, ngày đó đánh nhau lại là Điền Chính Quốc đánh, không liên quan gì đến nguyên thân.

Cậu đặt bản kiểm điểm lên mặt bàn làm việc của Lý Thư Nhã, Lý Thư Nhã gọi cậu lại, ý là còn lời muốn nói.
Lý Thư Nhã cầm lấy bản kiểm điểm kia, đọc qua rồi bỏ sang một bên. Cô khoanh hai tay đặt trên đầu gối, trong lòng có chút vui mừng, coi như Điền Chính Quốc không thích học, nhưng ít nhất thằng bé đã biết mình sai ở đâu, còn biết viết cả kiểm điểm, lúc đầu cô còn sắp từ bỏ đứa học trò này rồi.

Cô nhìn Điền Chính Quốc, sâu sắc dạy bảo: "Chính Quốc, em biết không, muốn thành tài, trước tiên cần phải trưởng thành. Cô không mong em một bước lên trời, em cứ từ từ thay đổi, cô cũng sẽ đi cùng với em, được không?"

Lý Thư Nhã thấy Điền Chính Quốc chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu, bèn nở nụ cười chân thành.

Điền Chính Quốc nhìn Lý Thư Nhã, không khỏi hơi xúc động, nếu là một giáo viên khác, với học sinh như Điền Chính Quốc, chắc chắn sẽ phiền chán cực kì thỉnh thoảng khuyên cho có để cậu không kéo thấp điểm trung bình của lớp, kéo thấp tỉ lệ lên lớp của trường.
Nhưng Lý Thư Nhã là thật sự toàn tâm toàn ý muốn điều tốt cho từng học sinh.

Điền Chính Quốc ra khỏi văn phòng giáo viên, chậm rãi thong thả đi về phía phòng học, điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.

[Chó Thạc: Quốc Quốc mau tới cứu bọn tao!]

[Chó Thạc: Con trai, bố mày sắp chết rồi!]

[Phác Trí Mẫn: Đm, sớm muộn tao cũng sẽ gϊếŧ cái mạng chó của bọn nó!]

Điền Chính Quốc không hiểu bọn họ đang kêu cái gì, gọi điện qua, bên kia rất ồn ào, Trịnh Hạo Thạc gào mồm lên với Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, đm, bọn tao đang ở quán net đánh nhau!" Phác Trí Mẫn ở bên cạnh hô một tiếng đù.

Điền Chính Quốc: Hóa ra đời sống của học tra lại muôn màu muôn vẻ như thế.

"Chúng mày còn dám nói là không mở! Mang chim ra mà thề đi!" Câu này của Trịnh Hạo Thạc chắc chắn không phải cho Điền Chính Quốc, cậu ta sẽ không lấy sinh mạng của anh em ra đùa.
Nhưng lời lẽ của Trịnh Hạo Thạc thật sự quá lưu manh thô tục, mấy người bên kia thẹn quá hóa giận nhấc ghế lên muốn đánh nhau, còn la hét: "Chúng mày thua còn sủa, nhà giàu mới nổi chính nhà giàu mới nổi, không ra gì." "Điền Chính Quốc đâu? Sao nó không đến? Sợ à?"

Điền Chính Quốc mới là người có tiền nhất trong cả ba, nếu nó có ở đây là sẽ thắng được kha khá rồi.

Trịnh Hạo Thạc cực kì khinh thường cái bộ dạng chưa trải đời của lũ đối diện, cậu ta đang nói chuyện điện thoại với Điền Chính Quốc, vẫn không quên chửi bới đám kia.

"Mày mới là thằng nhát nhất quả đất, đánh không lại nên mở hack, vì tiền ngay cả mặt mũi cũng không cần. Mẫn, cho chúng nó tiền, hỏi chúng nó muốn bao nhiêu?" Thật ra Trịnh Hạo Thạc chửi ác hơn Phác Trí Mẫn nhiều, trong cả ba cậu ta cũng là người đánh nhau dã man nhất.

Phác Trí Mẫn "hừ" một tiếng, xoay người cầm cặp sách bên cạnh máy tính, nó vừa lấy ví ra đã bị một đứa cầm cặp sách đập vào đầu. Phác Trí Mẫn lập tức ngã nhào ra đất, cái cặp kia cũng rơi xuống đất, "bịch" một tiếng, hoàn toàn không êm tai như tiếng sách vở rơi.

"Trong túi mày bỏ cái gì vậy?" Tên đại ca hỏi đứa đàn em, cảm thấy có vẻ không đúng lắm, nếu như là sách vở, sao thằng kia lại ngất?

Đứa đàn em khựng lại, lập tức làm ra dáng vẻ như sắp khóc: "Em bỏ cục gạch trong đó!"

"Cục gạch?!" Trịnh Hạo Thạc nghe thế thì rú lên, cậu ta nói địa chỉ quán net cho Điền Chính Quốc xong, cúp máy, vớ cây chổi bên cạnh rồi xông tới, cả người đầy sát khí, như thể thứ trên tay không phải chổi mà là dao phay.

Tên đại ca vứt điếu thuốc lá xuống mặt đất, nghiến răng: "Kệ nó, có lỗi cũng không nhận, đập thằng họ Trịnh trước!"
Gã ta vừa nói xong, lập tức bị một đống thứ gì đó đen sì đập vào mặt, các thể loại mùi khắm lọ khiến cho người ta buồn nôn, trên cái chổi còn sót lại chút vật thể không biết tên.

"Trịnh Hạo Thạc, đây là mày tự tìm đấy!" Dù sao hiện tại Trịnh Hạo Thạc chỉ có một người, mấy tên đồng đội trước đó chỉ là người qua đường, giờ phút này đã sớm lẩn mất, gã không tin năm đứa bên này không đánh nổi một thằng đó!

Trịnh Hạo Thạc không nói nhảm, đá vào bụng một thằng bên đó, tình thế bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn, chủ tiệm net ở quầy thu ngân đang chỉnh lại lớp trang điểm, xác định không có tì vết mới cầm lấy điện thoại ra ngoài gọi điện.

"Hầy, đúng, đánh nhau, sắp đánh chết người luôn rồi, các anh mau tới đi!" Chủ tiệm báo cảnh sát. Cô xoa cằm nhìn đám người đang đánh nhau, không hề lo lắng đồ đạc bị hỏng, tìm ba mẹ chúng nó giải quyết là được, quán net xung quanh trường học đều vậy, rất hay có mấy đứa học trò đánh nhau, ghế bị thiếu chân thiếu tay đều là do chúng nó đánh nhau.
Phác Trí Mẫn bị đập ngất xỉu, lúc nó tỉnh lại, đã nghe thấy tiếng còi báo động bên ngoài. Trịnh Hạo Thạc thấy nó tỉnh rồi, cậu ta còn đang bị một đứa cắn vào đùi, Trịnh Hạo Thạc nhe răng trợn mắt gào lên: "Mẫn, mau qua đây hỗ trợ!"

Bóng dáng cảnh sát xuất hiện, đầu Phác Trí Mẫn lóe lên tia sáng, lại "ngất".

Trịnh Hạo Thạc : "Tao đ*t cụ tổ nhà mày luôn Phác Trí Mẫn!"

Mấy cảnh sát tiến lên rút cây dùi cui bên hông ra, xách mấy thằng nhãi con lên, miệng gào thét: "Ăn no rồi rửng mỡ đúng không?! Bố mẹ đưa chúng mày đến trường học để đánh nhau à?"

Người đàn ông trung niên dồn khí vào đan điền, tiếng gào có thể đánh bay cả nóc tiệm quán net. Đám game thủ xung quanh vẫn chuyên tâm chơi như cũ, một người cảnh sát đầu trọc lia ánh mắt sắc bén về phía chủ tiệm đang bắt đầu sơn móng tay ở quầy: "Chỗ này của cô..."
Người đàn bà che miệng cười một tiếng: "Anh trai, chỗ này của em là nơi làm ăn đứng đắn nha, không có thẻ căn cước thì không được vào."

Đầu trọc thu tầm mắt lại, không có nghi ngờ.

Cuối cùng Phác Trí Mẫn vẫn bị xách đi, Trịnh Hạo Thạc cười lạnh một tiếng: "Ồ, vị nam diễn viên xuất sắc nào đây?"

Phác Trí Mẫn cười đùa tí tởn đi tới: "Chó Thạc, anh em mình đứa nào trốn được hay đứa nấy còn gì? Tất cả đều là anh em, mày còn so đo là mày không đúng."

Đầu trọc đẩy Phác Trí Mẫn một cái: "Còn dám cười nữa!"

Trịnh Hạo Thạc không nói chuyện với Phác Trí Mẫn nữa, cậu ta nhíu mày, nét mặt hơi nặng nề. Phác Trí Mẫn tranh thủ lúc cảnh sát đi dạy dỗ những đứa khác, đưa đầu đến gần khẽ hỏi: "Sao thế? Mày giận thật đấy à?"

"Không phải." Trịnh Hạo Thạc nói: "Tao gọi cho Quốc Quốc, chắc nó sắp đến rồi..."
Mặt Phác Trí Mẫn cứng đờ: "Không phải chứ."

Điền Chính Quốc còn mang theo cả gậy đến, cái gậy này cậu nhặt ở một cái ngõ nhỏ bên ngoài quán net, cậu cách một khoảng đã thấy quán net kia có tên là "Cà phê mạng Thanh Hoa", suýt chút nữa ngã xuống. Một là cậu không ngờ trong sách cũng có Thanh Hoa, lại không biết Thanh Hoa này có giống với Thanh Hoa trong thế giới của cậu không, hai là Thanh Hoa chính là đại học Điền Chính Quốc theo học, nên cậu nhìn thấy hai chữ Thanh Hoa đã thấy có một lòng cảm mến, nhưng mà... Bây giờ nó là một quán net.

Lúc sắp đến cổng quán net, Điền Chính Quốc nhìn thấy Phác Trí Mẫn đi từ bên trong ra, trên trán có một mảng bầm đen, nó cũng nhìn thấy Điền Chính Quốc, liều mạng nháy mắt với cậu, buồn thay mắt của nó đang sưng vù lên, Điền Chính Quốc hoàn toàn không nhìn ra là nó đang nháy mắt, mà cảm thấy giống như là bị đánh đến co giật.
Điền Chính Quốc sốt ruột, lập tức kéo cây gậy chạy qua: "Đm đứa nào đánh ông thành như thế này?" Trong mắt của cậu tạm thời chỉ có Phác Trí Mẫn. Xuyên sách chưa tới một tuần, Điền Chính Quốc đã cực kì quen thuộc với vai trò của một Điền Chính Quốc học tra cấp ba.

Phác Trí Mẫn không dám nói lời nào, phía sau nó là quán net mờ tối, có mấy tên nam sinh đang bị đẩy ra, theo sau là mấy cảnh sát, đầu trọc dẫn đầu, lập tức trông thấy một thiếu niên nhìn rất hiền lành có dáng vẻ của một học sinh ngoan.

Ông đang định bảo tránh ra thì nhìn thấy cây gậy trong tay Điền Chính Quốc, ông cười: "Ồ, còn gọi cả trợ giúp cơ à?"

Ông vung tay: "Mang đi mang đi!"

Điền Chính Quốc ngu luôn.

Trịnh Hạo Thạc đi ra, hung tợn nói với Phác Trí Mẫn: "Đm tao bảo mày là thấy Chính Quốc thì đừng để nó tới đây!"
Phác Trí Mẫn khẽ nói, cực kì oan ức: "Tao nháy mắt mà, nhưng Quốc Quốc nhìn không hiểu, sao lại trách tao?"

"..." Trịnh Hạo Thạc nhìn cái mặt bầm dập của Phác Trí Mẫn, ánh mắt à, có trợn ngược mắt lên trời cũng không ai đọc hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro