73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Vũ Chi ở đằng trước nghe mà tim gan run bần bật, y rùng mình những mấy lần, bạn ngồi cùng bàn phải đè cái bàn lại, trừng y: "Bệnh động kinh của mày phát tác rồi à?"

"Hình như tao vừa mới phát hiện ra một chuyện rất ghê gớm."

"À, cuối cùng mày cũng phát hiện ra mày là đứa thiểu năng hả?"

"..."

Cái con người nằm trong trung tâm drama lại hoàn toàn không ngửi được tí mùi nào mới là cái đứa thiểu năng nhớ, Lâm Vũ Chi thầm nghĩ như vậy.

Điền Chính Quốc đau thật, chỗ sưng đỏ không lớn, nhưng lại đau đến mức run cả tay, đau như thể bị kiến cắn.

Kim Thái Hanh vừa đặt tay xuống, Điền Chính Quốc đã không nhịn được mà dán lên cọ xát.

Thân nhiệt của cậu vốn đã thấp hơn người bình thường một chút, lại đương lúc cuối thu, nên đối với Điền Chính Quốc mà nói, Kim Thái Hanh không khác gì lon coca mát lạnh vào ngày hè chói chang, là bếp lò ấm áp dễ chịu những khi đông tới.
Như trời hạn gặp mưa rào, như mưa xuân lất phất.

Ánh mắt Kim Thái Hanh sau khi nghe Điền Chính Quốc gọi anh ơi thì trở nên sâu thẳm, anh nắm chặt cổ tay Điền Chính Quốc, hỏi cậu: "Đau lắm à?"

"Vẫn ổn." Điền Chính Quốc lúng búng nói.

"Sau này không được đánh nhau với người khác nữa." Kim Thái Hanh cúi đầu, kiên nhẫn bôi thuốc cho Điền Chính Quốc, ánh đèn chiếu từ trên đầu xuống, khiến gò má anh có vẻ hết sức dịu dàng.

Điền Chính Quốc có phần không rõ đối phương chỉ là đang đau lòng cho mình, hay vẫn còn xen lẫn những thứ đáng sợ khác.

Mãi không nghe thấy câu trả lời, Kim Thái Hanh nhìn về phía cậu.

Điền Chính Quốc ma xui quỷ khiến "ừm" một tiếng.

Kim Thái Hanh nhếch khóe miệng, càng thêm mê hoặc lòng người.

Hiện tại Điền Chính Quốc vẫn còn mơ mơ màng màng, có lẽ là vì vừa đau vừa buồn ngủ, lại bị Kim Thái Hanh dỗ đến không phân biệt được phương hướng, nên nói gì cũng đồng ý.
Buổi tự học sắp kết thúc, trong lớp cũng không quá yên lặng, tiếng Kim Thái Hanh rất thấp, trông như thể đang thoải mái trò chuyện việc nhà với Điền Chính Quốc, tự nhiên mà tùy ý.

Động tác thân mật nhất là vuốt tóc xoa đầu, người trong lớp có thấy cũng chỉ cho rằng Kim Thái Hanh chưa cua được người nên đành phải tranh thủ sờ mó chiếm tí lời.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng xoa nắn đầu ngón tay Điền Chính Quốc: "Hôm nay tâm trạng anh rất không tốt, em khiến bản thân bị thương. Còn có," Dừng một chút, nam sinh thản nhiên nói: "Anh không thích em quá gần gũi với người khác."

Ngoài Điền Chính Quốc ra, bất kì nhân vật nào trong mắt Kim Thái Hanh cũng là người khác.

Điền Chính Quốc ngoắc lấy ngón tay Kim Thái Hanh, kéo xuống dưới: "Ai là người khác?"

Trịnh Hạo Thạc? Hay là Phác Trí Mẫn?
Kim Thái Hanh nhấc mắt, cảm xúc rất nhạt, nhưng ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng ôn hòa: "Ngoại trừ anh ra."

Vẫn không thể, thật sự không thể.

Không bao giờ anh có thể hào phóng khoan dung như vậy.

Lực bóp của Kim Thái Hanh dần tăng lên, đầu ngón tay cậu thiếu niên cắt sửa rất sạch sẽ, trắng nõn tinh tế, lúc bị Kim Thái Hanh nắm lấy thì như những quả sơ-ri, cuối cùng chín đỏ đến mức vô cùng xinh đẹp.

Điền Chính Quốc bất mãn muốn rút tay về, động tác này lập tức kích thích đến Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh chậm rãi giương mắt lên, con ngươi như mực nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ánh mắt rất quen thuộc.

Điền Chính Quốc lập tức bừng tỉnh.

Đợi đến lúc cậu muốn nhìn cho rõ thì người con trai bên cạnh đã thu hồi ánh mắt, cẩn thận chăm chú giúp cậu bôi thuốc, hoàn toàn không tìm được bất cứ dấu vết nào còn sót lại.
Điền Chính Quốc tiếp tục nằm ra bàn gà gật, ngón tay mềm mềm đặt trên lòng bàn tay Kim Thái Hanh.

"Không được để dính nước." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc ồm ồm nói: "Em muốn tắm."

Chắc là có thể bảo dì giúp việc dùng màng bọc thực phẩm quấn lại, như thế sẽ không bị dính nước.

Kim Thái Hanh thích nắn ngón tay Điền Chính Quốc, từ đầu ngón tay cho đến khớp xương, từng đốt từng chút một, nắn cho đến nơi giao nhau giữa ngón tay và mu bàn tay, rồi anh nắm lấy cả bàn tay, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve.

Động tác mập mờ khiến chân Điền Chính Quốc như nhũn ra, giọng nói cũng không khỏi thêm phần run rẩy.

"Đến nhà anh đi, anh giúp em."

Giọng Kim Thái Hanh rất tự nhiên.

Điền Chính Quốc hơi tròn mắt, sửng sốt một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Không đi."

Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu: "Tại sao lại không đi?"
"Chúng ta có thể cùng nhau bàn luận xem những đề bài nào có thể xuất hiện trong cuộc thi."

"Sáng hôm nay có hai rương sơ-ri tươi vừa được máy bay chuyển tới nhà anh."

"Kim Sơ Nhiên cũng có ở nhà."

Kim Thái Hanh thong thả liệt kê ra từng lợi ích của việc đến nhà anh. Ngón tay Điền Chính Quốc nằm trong lòng bàn tay Kim Thái Hanh, nhịp được nhịp mất gõ gõ, đợi đến khi Kim Thái Hanh nói xong, Điền Chính Quốc mới uể oải hỏi anh.

"Anh có biết bây giờ anh giống gì không?"

Kim Thái Hanh nhìn về phía cậu: "Giống cái gì?"

Điền Chính Quốc cười: "Giống tên lừa đảo đang cố gắng dụ dỗ nam sinh cấp ba ngây thơ hiền lành."

"..."

Điền Chính Quốc không biết lực sát thương của gương mặt mình khi nở nụ cười ngây thơ vô tội với người khác, càng không biết rằng nụ cười của cậu có thể kích thích lòng người đến mức nào.
Điền Chính Quốc rũ mắt.

"Giống không?" Kim Thái Hanh dễ dàng nắm lấy cổ tay Điền Chính Quốc, giơ đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn lên mặt trong cổ tay cậu: "Anh thật sự muốn dụ dỗ em."

"Quốc Quốc có cho không?"

Trên môi Kim Thái Hanh có vệt nước, anh cắn Điền Chính Quốc, liếm mấy cái, còn không chỉ muốn cắn cổ tay.

Ánh mắt người con trai rơi trên mắt Điền Chính Quốc, trên môi, trên cổ.

Anh muốn khắc lên cả người cậu, từ đầu đến chân, khắc lên dấu ấn và hơi thở không thể xóa nhòa của mình.

-

Điền Đại Chí tự mình đi đón Điền Chính Quốc, xe nhanh chóng lao đến cổng trường, mấy lần bảo vệ còn tưởng là cái ông trông đẹp trai phóng khoáng kia sẽ phi xe húc đổ luôn cả cổng.

Điền Chính Quốc trông thấy xe của ba mình, vỏ xe sáng bóng, phản chiếu lại ánh đèn ngoài cổng trường đến nhức cả mắt. Người đàn ông đã ngoài ba mươi gần bốn mươi, hoàn toàn không có vẻ gì là sắp đến tuổi trung niên, mặc bộ âu phục không một vết nhăn, nếu như không mở miệng nói chuyện...
"Ranh con! Cút xuống đây ngay, ba mày tới đón mày này." Điền Đại Chí gọi điện cho Điền Chính Quốc, ông sợ Điền Chính Quốc lại chạy đi xem "pháo hoa".

Cả đêm thứ Bảy không về nhà, mặc dù Chủ Nhật có về, nhưng lúc Điền Chính Quốc về, người trong nhà đều đã ngủ. Điền Đại Chí có ngu đến mấy cũng đoán được vài thứ.

Trước đó chỉ qua loa vài câu, Điền Chính Quốc cũng không có động tĩnh gì lớn, nhưng bây giờ thì rõ hơn hẳn.

Điền Đại Chí đối mặt với hiểm nguy, mỗi ngày đúng giờ chuẩn từng phút tới trường đón Điền Chính Quốc, công việc còn lại giao hết cho Đỗ Lệ Bình xử lý.

Mặc dù bà Điền cũng thích đứa bé tên Kim Thái Hanh kia, nhưng vẫn cảm thấy dòng dõi nhà người ta cao quá, đứa bé kia lại sâu không lường được, bà sợ Điền Chính Quốc sẽ thua thiệt.
Điền Chính Quốc ngó ra cửa sổ nhìn về phía cổng trường, sau đó trở lại chỗ ngồi, xách cặp chuẩn bị về.

Kim Thái Hanh gọi cậu lại, giọng điệu mềm hẳn xuống: "Thật sự không được à?"

"Em về trước đây."

Cậu sợ cứ tiếp tục dông dài với Kim Thái Hanh thì mình sẽ chống đối Điền Đại Chí mất.

Quá đòi mạng mà.

Lúc đầu Kim Thái Hanh cũng không thật sự mong đợi Điền Chính Quốc có thể đến nhà mình, hiện giờ bọn họ đều có nhà riêng của mình, Điền Chính Quốc còn có nhiều người để lo toan, không thể ngày nào cũng dính một chỗ với anh.

Kim Thái Hanh đóng sách lại, khẽ thở dài một hơi, dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp mới được.

Điền Chính Quốc vừa lên xe, Điền Đại Chí ném cho cậu một túi đồ ăn vặt rồi mới đánh tay lái quay đầu.

"Dạo này đang bàn chuyện làm ăn với nhà họ Lý, lão kia mua đồ ăn cho con trai lão thì tiện thể cũng mua cho anh luôn, tôi mang thẳng từ công ty tới cho anh đấy."
Điền Chính Quốc nhìn Điền Đại Chí, đúng là dáng vẻ vừa tan tầm.

Nghĩ đến chuyện dạo này mình khiến trong nhà gà bay chó chạy, lo lắng không yên, Điền Chính Quốc rũ mắt, trong lòng có chút rầu rĩ.

Điền Đại Chí không thấy Điền Chính Quốc nói chuyện, bèn liếc mấy cái, tưởng rằng Điền Chính Quốc đang không vui vì bọn họ ngăn cản cậu yêu đương với thằng bé nhà họ Kim kia, ông vốn định mắng mấy câu, giờ lại không nỡ. Một ông bố thô lỗ cứ thế mà bị nghẹn ra một đống lời răn dạy sâu sắc.

"Không phải là nhà mình không cho con yêu đương, ba và mẹ con vẫn luôn nuôi thả con mà, trước kia con không hiểu chuyện, ba mẹ cũng có mấy khi nói đâu. Bây giờ con ngoan ngoãn như vậy, ba và mẹ con càng không muốn nhọc lòng làm gì."

"Con muốn yêu, con trai hay con gái ba mẹ đều ủng hộ, nhưng thằng bé nhà họ Kim kia, ba và mẹ con đã nói chuyện rất lâu."
Điền Chính Quốc không nói gì, yên lặng nghe.

Điền Đại Chí hạ thấp giọng, rất cẩn thận nói: "Ba mẹ không quá ủng hộ chuyện này, Quốc Quốc, ba mẹ rất lo cho con."

Ngay cả chuyện không đồng ý ông cũng nói rất khẽ, chỉ sợ Điền Chính Quốc nghe rồi lại không vui.

Điền Chính Quốc bóc một bịch khoai tây chiên, nhét mấy miếng vào miệng: "Con biết."

Cậu thật sự không nghĩ đến là ngoài cái ham muốn chiếm hữu khiết người khác phải buồn phiền của Kim Thái Hanh kia, lần này còn có sự ngăn cản của người nhà nữa. Điền Chính Quốc đang suy nghĩ, nếu như lần này không phải là ở trong sách mà là trong hiện thực như lần trước, nếu người nhà họ Điền tiếp tục can ngăn như vậy, Kim Thái Hanh sẽ làm ra chuyện gì.

Có điều, lần trước, Kim Thái Hanh thậm chí còn không cho Điền Đại Chí cơ hội để ngăn cản đã mang người đi mất.

Điền Đại Chí thấy Điền Chính Quốc không cáu kỉnh cũng không buồn bã, lập tức thả lỏng, giọng điệu trở lại với sự ung dung tùy ý trước đó: "Thật ra tôi thấy thằng nhóc đó cũng được, đẹp trai còn học giỏi, nhưng mà gia đình nó lại quá phức tạp. Hiện giờ có rất nhiều phương án kinh doanh, thủ đoạn mà Kim Chi Nham đang sử dụng, có khi phải đến một nửa là thằng bé đó nghĩ ra."

"Bụng dạ Kim Chi Nham đã đủ nham hiểm thâm sâu rồi, mà con của gã còn lợi hại hơn thế. Hồi trước có một bữa tiệc rượu, có người hỏi gã tại sao lại dồn tất cả tài nguyên tốt nhất cho Kim Thái Hanh, dù sao thì gã có nhiều con trai như vậy, phải cạnh tranh mới thúc đẩy sự tiến bộ chứ!"

Đến nay Điền Đại Chí vẫn còn cảm thấy nghẹn họng không thể tin được với câu trả lời của Kim Chi Nham: "Gã ta nói là "vài thứ đồ chơi không ra gì sao có thể so sánh với A Hanh nhà tôi", anh nghe thấy chưa, anh nghe đi, những đứa bé kia dù sao cũng là con trai ruột của gã mà gã còn có thể nói những lời như vậy là đủ để tưởng tượng ra loại cha như thế sẽ dạy ra đứa con như thế nào rồi."
Điền Đại Chí so với loại người như Kim Chi Nham mà nói, có thể coi là người đàn ông tương đối đơn thuần chất phác, vợ con cha mẹ đều là máu mủ tình thâm, có thế nào cũng không thể chia cắt được, cho nên ông thật sự không hiểu nổi hành vi của Kim Chi Nham.

Điền Chính Quốc cúi đầu, khẽ nói: "Kim Thái Hanh không giống ông ta."

Thật sự không giống.

Trong mắt Kim Thái Hanh chỉ có Điền Chính Quốc, ngoài Điền Chính Quốc ra, phần lớn những người khác ở trong mắt anh chỉ có thể được xem là "không phải người".

Nhưng Điền Chính Quốc vẫn theo bản năng nói đỡ cho Kim Thái Hanh rằng hai người họ khác nhau. Kim Thái Hanh sẽ không vô duyên vô cớ làm tổn thương người khác, dù có không từ thủ đoạn thì anh vẫn có mấu chốt và nguyên tắc của mình.

Chỉ cần không trêu chọc đến Kim Thái Hanh thì anh sẽ như núi tuyết cao quý vời vợi, cách hành xử sẽ luôn là ôn hòa lạnh nhạt và mang theo sự xa cách.
Điền Đại Chí cũng không tranh cãi với Điền Chính Quốc về đề tài này, ông chắc chắn là Điền Chính Quốc đã bị thằng nhãi nhà họ Kim kia tẩy não rồi.

"Mấy ngày nữa, thứ Bảy cuối tuần này có bữa tiệc rượu, để tôi dẫn anh đến chơi." Điền Đại Chí chuyển chủ đề, thậm chí còn ngâm nga.

So với người đàn ông vài giây trước còn đầy mặt u sầu sâu sắc dạy bảo như thể hai người khác nhau vậy.

Điền Chính Quốc: "Tháng sau con phải đi thi học sinh giỏi, không có..."

Điền Đại Chí xua tay, ngắt lời từ chối của Điền Chính Quốc: "Không ảnh hưởng không ảnh hưởng đâu, tôi chỉ dẫn anh đi loanh quanh thôi, chào hỏi vài người. Đầu tuần trước cô Lý có gọi điện về báo anh thi được nhất khối, tôi chưa được khoe khoang với ai, tôi phải cho đám lão già chó má kia tức chết mới được, trước kia dám nói anh không có tiền đồ!"
"..."

Thi tháng xong từ đời nào rồi.

Điền Chính Quốc không tin, nhất là khi thấy ánh mắt Điền Đại Chí cứ láo liên không ngừng.

"..."

"Lão Điền, nói thật đi." Điền Chính Quốc từ tốn nói.

Điền Đại Chí: "..." Sao thằng nhãi này tinh vậy?!

Ông hắng giọng một cái, thể hiện sự uy nghiêm của người cha già: "Con chú Lý của anh về nước rồi, đại học năm tư, chín chắn chững chạc, việc học cũng có rất nhiều thành tựu, người cũng đẹp trai, dẫn anh đến gặp người ta một cái." Nói toẹt ra là muốn dịch chuyển sự chú ý của Điền Chính Quốc.

Đừng có suốt ngày chạy quanh thằng nhãi nhà họ Kim kia nữa.

"..."

"Đến mức đó sao?" Điền Chính Quốc không biết phải làm sao: "Con mới lớp 11."

"Thậm chí còn chưa tròn mười bảy nữa..."

Điền Đại Chí lườm Điền Chính Quốc một cái: "Sắp rồi, đến tết Nguyên Tiêu là mười bảy còn gì?"
"..." Điền Chính Quốc nhai khoai tây chiên răng rắc răng rắc, nói chuyện cũng trở nên lúng búng không rõ: "Nhưng mà con chú Lý đã năm tư đại học rồi, con còn nhỏ thế này."

Đại học năm tư cũng phải hai mốt hai hai, lớn hơn Điền Chính Quốc đến năm sáu tuổi, không thích hợp không thích hợp.

Điền Đại Chí tức giận nói: "Bố anh giống bà mối lắm à? Là để anh đến gặp người ta thôi, anh bây giờ là cái đứa không biết gì cho nên mới cảm thấy thằng nhãi kia là tốt nhất, sau này không chỉ có con chú Lý, còn có con chú Lưu, chú Trương, chú Vương, đứa nào cũng tốt hơn khối cái thằng nhóc nhà họ Kim kia nhé!"

Không phải thằng bé đó không tốt, là không thích hợp.

Điền Chính Quốc quá đơn thuần nên Điền Đại Chí với Đỗ Lệ Bình lo rằng Điền Chính Quốc sẽ bị người ta ăn sạch chẳng chừa lại chút xương, sợ con mình sau này có muốn thoát ra cũng khó khăn.
"Dù sao thì tôi cũng đã khoe với các chú anh rồi, kiểu gì anh cũng phải vác mặt đến cho tôi, cũng nên để tôi mở mày mở mặt một chút chứ." Điền Đại Chí không hề có ý nghĩ để Điền Chính Quốc đi "xem mắt", vì trong mắt ông Điền Chính Quốc là tốt nhất, đưa Điền Chính Quốc đến tiệc rượu chủ yếu là muốn để cậu gặp gỡ người khác. Con trai mình đứng nhất khối, sao lại không khoe cho người ta biết chứ.

Mặc dù trong giới có không ít thanh niên tuổi trẻ tài cao, các loại rùa biển* người thừa kế, nhưng Điền Đại Chí vẫn cảm thấy con trai mình là chú chim tuyệt vời nhất.

*Rùa biển đồng âm với du học sinh

Lại cảm thấy Điền Chính Quốc vẫn còn quá nhỏ, chưa gặp nhiều người ưu tú, biết đâu sau khi thằng bé quen biết thêm những người khác, trong mắt sẽ không chỉ còn mỗi thằng nhãi kia nữa.
Điền Đại Chí nghĩ rất tươi đẹp.

Lá ngô đồng đã rụng hết để lại cành trơ trọi, biểu thị mùa đông đã phủ xuống.

Mùa đông ở thành phố A đến rất sớm, Điền Chính Quốc về đến nhà, vốn dĩ Điền Đại Chí còn đang theo sau lèm bèm khuyên nhủ Điền Chính Quốc, bước vào phòng khách, đèn chân không vừa chiếu xuống một cái, vết thương trên mu bàn tay Điền Chính Quốc hiện rõ ra, trông đến là nhức mắt.

Điền Đại Chí lập tức quên sạch yêu sớm với không yêu sớm, nhà họ Kim nước sâu với nhãi con nhà họ Kim, cả nhà vây quanh Điền Chính Quốc bị thương.

Điền Chính Quốc đơn giản kể lại chuyện với Hứa Bình cho người trong nhà. Điền Đại Chí sững sờ nửa ngày: "Sao anh không nói cho tôi với mẹ anh?"

Điền Chính Quốc thong dong quấn băng lên vết thương của mình, rũ mắt, qua loa nói: "Con thấy không cần thiết, tự con có thể giải quyết được."
Điền Đại Chí đập bàn một cái: "Anh tự giải quyết như thế nào hả? Anh tự giải quyết là như thế này à?"

Bầu không khí vốn đang ấm áp hòa thuận bỗng trở nên im lặng cứng ngắc.

Điền Đại Chí xót Điền Chính Quốc hơn mọi thứ, hơi lo lắng một tí là giọng điệu cứ thế vọt lên cao, mà thời kì phản nghịch của Điền Chính Quốc đã qua từ tám trăm năm trước, cậu không muốn cãi cọ với Điền Đại Chí.

Nhưng im lặng như vậy rõ ràng càng khiến người khác tổn thương, cũng khiến cho người ta giận dữ.

Đỗ Lệ Bình kịp thời mở miệng, bà tươi cười, phá vỡ sự cứng ngắc: "Ồn ào cái gì vậy?"

"Lão Điền cũng thế, anh cứ so đo với con làm gì, con trai lớn rồi, không muốn dựa dẫm vào cha mẹ là chuyện bình thường." Đỗ Lệ Bình ôn hòa nói, bà cũng thật sự nghĩ như vậy, con trai mà, đùa giỡn quậy phá va đυ.ng một tí là chuyện bình thường, có chuyện cần phụ huynh ra mặt giải quyết thì cũng không nhất thiết phải để cho con trẻ biết.
Ví dụ như đứa bé Hứa Bình kia, Đỗ Lệ Bình lấy bông tăm nhẹ nhàng bôi thuốc cho Điền Chính Quốc, ai biết sau này sẽ tạo thành phiền phức như thế nào?

Thật ra Quốc Quốc còn thiện lương hơn cả ba nó.

Những chuyện đuổi tận giết tuyệt, thằng bé chưa từng làm.

Đỗ Lệ Bình cũng không muốn làm bẩn tay con mình.

Là người làm ăn, mấy ai có đôi tay sạch sẽ đâu.

Điền Đại Chí ở bên cạnh cộc cằn ném chai thuốc rồi lại ném tăm bông: "Lớn đến chừng này rồi vẫn không khiến người khác bớt lo được."

"Đã yêu đương thì chớ, lại còn đánh nhau, đánh nhau thì thôi, lại còn để mình bị thương."

Điền Chính Quốc đành phải nói xin lỗi, cậu cũng hết cách, người nhà luôn cưng chiều cậu đến mức không có giới hạn và nguyên tắc như vậy, luôn muốn tạo cho cậu một cái tháp ngà sạch sẽ thuần khiết. Trước kia Điền Chính Quốc đã lạc lối, bây giờ...
Phải cố gắng hết sức thôi.

Ngay cả Đỗ Lệ Bình, thật ra cũng rất nuông chiều Điền Chính Quốc.

Hiện giờ còn thêm một Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cảm thấy cái ngày mình bị chiều hư không xa nữa rồi.

-

Sáng hôm sau, vết thương trên tay Điền Chính Quốc đã đỡ hơn nhiều, những chỗ sưng đỏ hôm qua đều đã biến mất, chỉ còn lại mấy vệt bầm lớn, mặc áo hoodie dày là cũng không ai nhìn thấy.

Điền Đại Chí đưa một cái áo khoác cho Điền Chính Quốc cầm theo.

Hàng năm cứ vào khoảng cuối tháng mười một là nhà trường sẽ tổ chức thi đọc thơ diễn cảm, thi toàn trường, không phân biệt lớp mấy, chỉ có ba thứ hạng.

Điền Chính Quốc mơ màng đến trường.

Áo khoác màu xanh quân đội tùy ý buộc ở thắt lưng, kéo dài tới bắp chân khiến Điền Chính Quốc trông càng thêm gầy gò. Giờ đã vào đông, nhà trường cũng không bắt học sinh phải mặc đồng phục nữa, tránh cho việc bị ốm.
Điền Chính Quốc có dáng đẹp, nên mặc gì cũng đẹp.

Mỗi ngày còn có người đăng bài lên diễn đàn hỏi bí quyết phối đồ của Điền Chính Quốc.

[Kim Thái Hanh mặc đồ cũng đẹp mà, sao mấy người không hỏi cậu ấy?]

[Quần áo Kim Thái Hanh trông giản dị quá, quá bình thường, bọn này mà mặc vào trông lại càng chán. Nói đâu xa, cái áo len màu đen hôm nay anh ấy mặc kìa, tôi thấy trong trường có bao người mặc như thế rồi, đứa nào trông cũng xấu đau xấu đớn.]

[Thế thì sao mấy người lại cho rằng Điền Chính Quốc mặc đẹp thì mình mặc cũng sẽ đẹp?]

[Bọn này có nghĩ thế đâu, chỉ là muốn biết cách phối đồ của Điền Chính Quốc, rồi tự sửa đổi cho bản thân để trở nên hấp dẫn hơn thôi. Chứ Kim Thái Hanh, mấy người không thấy là ảnh mờ nhạt vãi à?]

[Mờ nhạt chỗ nào? Chỉ cần có cái mặt như của Kim Thái Hanh thì dù ông có mặc bao tải da rắn cũng không mờ nhạt nổi!]
[Ê mấy người có thấy là hôm nay Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh mặc đồ đôi không?]

[Đồ đôi gì má, quần áo Kim Thái Hanh không có nhãn hiệu, còn cái áo khoác kia của Điền Chính Quốc là hàng mới ra trong bộ sưu tập mùa xuân của dr đấy. Trời má, hai thiếu gia thần tiên nào đây?!]

[Chào các bạn, hôm nay tôi có drama này muốn kể cho các bạn nghe.]

[Drama gì cơ?]

[Vụ gì đấy?]

[Có người nhìn thấy một cặp đôi ở phòng tự học của lớp 12-10 ôm hôn nhau thắm thiết, là cái kiểu ôm hôn rất mãnh liệt ướŧ áŧ ấy!]

[Vãi nồi, chẳng phải lão Chu vừa mới phủ đầu xong à? Nói chứ bọn nó yêu đương đến mức không coi ai ra gì như thế thì sớm muộn trường mình cũng sẽ ra một đống quy định về vụ yêu sớm cho mà xem.]

[Chẹp, quan tâm bọn nó hôn nồng nhiệt hay là ướt át làm gì? Dù gì cũng không ảnh hưởng đến bọn mình.]
[Tôi muốn xemmm.]

[Lầu trên à, cái này là chuyện riêng tư, chụp lén là phạm pháp đó.]

[...]

Điền Chính Quốc xem hết cả bài đăng rồi lại bò ra bàn mê man.

Hai ngày nay có quá nhiều bài tập, trong lớp gần như không ai có thời gian ngủ, Điền Chính Quốc xem như là ngoại lệ duy nhất.

Phác Trí Mẫn và Mẫn Doãn Kì ghé vào bên cửa sổ, câu được câu không trò chuyện với Điền Chính Quốc.

Mẫn Doãn Kì cầm trong tay hai chai coca, tiện tay mở một chai đưa cho Phác Trí Mẫn. Hắn nhìn về phía Điền Chính Quốc, hỏi cậu: "Cậu đã thấy cái bài đăng kia chưa?"

Điền Chính Quốc đặt cằm lên cánh tay, uể oải nói: "Thấy rồi, sao?"

"Tôi biết ai đấy." Mẫn Doãn Kì nói.

Phác Trí Mẫn suýt nữa bị sặc coca: "Anh biết á?!"

Điền Chính Quốc ngáp một cái: "Thôi kệ đi, người ta cũng không phạm pháp, cũng không phải lúc lên lớp, trong giờ tự học mà."
Không phải là chuyện này nên được cổ vũ, mà là vì những bình luận của bài đăng đó càng về sau càng quá đáng, ác ý của người với người có thể bị phóng đại lên gấp nghìn lần vạn lần, cho dù bọn họ vốn không quen biết.

Phác Trí Mẫn gật đầu, phụ họa: "Tôi cũng thấy thế."

Trong lúc bọn họ trò chuyện, Kim Thái Hanh vẫn luôn không tham gia, anh đang làm bài tập, đống đề trên bàn anh có vẻ còn nhiều gấp mấy lần người khác.

Phác Trí Mẫn trông mong: "Không nói chuyện này nữa, Quốc Quốc, vết thương trên tay ông đã đỡ hơn chưa?"

Điền Chính Quốc kéo tay áo lên: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Trên cánh tay chỉ còn chút vết bầm nhạt màu. Mấy hôm nay ở nhà Điền Chính Quốc có Điền Đại Chí bôi thuốc cho, đến trường thì có Kim Thái Hanh, chỉ thiếu điều đút cơm cho cậu nữa thôi, nhưng mu bàn tay cậu chỉ bị va đập một chút thôi mà.
"Vậy là tốt rồi, tốt rồi." Phác Trí Mẫn thở ra một hơi, sau đó hung ác mắng: "Thằng chó Hứa Bình đó, tâm lý rõ vặn vẹo, tôi thấy nó biến thái vãi, trong trường có biết bao nhiêu người giỏi hơn nó, sao nó có thể đố kị với từng người được nhỉ?"

"Không tị nạnh nổi đâu." Mẫn Doãn Kì chậm rãi nói: "Thế nên thằng đó mới chọn ra một người làm nó đố kị nhất."

Hắn nói xong thì nhìn về phía Điền Chính Quốc, ý là, hiện giờ tất cả các phương diện của Điền Chính Quốc đều dễ dàng khiến người ta ghen ghét.

"Ghen ghét dung mạo à, mặt mũi có thể sửa mà, nó có thể cố gắng một chút."

"Ghen ghét thành tích à, nó có thể cố gắng học hơn nữa, lần sau thi giành vị trí số một."

"Ghen ghét gia cảnh à, nó có thể tự mình trở thành người giàu mà."

"Nhưng thằng đó lại đố kị việc A Hanh thích Điền Chính Quốc, vậy thì tôi đề nghị thằng đó nên thử đi đầu thai lại xem sao."
Mẫn Doãn Kì bẻ ngón tay, liệt kê ra từng điểm, cuối cùng cho ra tổng kết, Hứa Bình chính là một thằng tâm thần không biết thân biết phận.

Phác Trí Mẫn cau mày: "Nếu thế thì sắp tới Quốc Quốc phải cẩn thận đấy, loại người như vậy cực đoan lắm. Tôi từng đọc mấy bài báo pháp luật, thấy có nhiều thằng biến thái tâm lý vặn vẹo phản xã hội như vậy lắm, đừng nói là mù mắt gãy chân, chừng nào thằng đó còn sống, thì chừng đó nó còn điên."

Kim Thái Hanh đang nghe, Hứa Bình à... Người con trai rũ mắt, anh sẽ giải quyết.

Mẫn Doãn Kì vẫy tay, nhìn về phía Kim Thái Hanh: "A Hanh, sao ông nhiều bài thế? Tôi thấy mấy đứa cùng lớp ông cũng có nhiều bài đến thế đâu."

Theo lý mà nói, đáng lẽ bài tập của Kim Thái Hanh phải ít hơn những người khác mới đúng. Từ trước đến giờ anh luôn chỉ làm đề nâng cao, Lý Thư Nhã cũng không bao giờ phát bài tập cơ bản cho anh, vì như thế là lãng phí thời gian và tài nguyên.
Tờ đề trong tay Kim Thái Hanh đã làm xong, anh lấy một tờ khác, từ tốn nói: "Đều là đề nâng cao."

"Đề nâng cao của khối 12." Anh lại chậm rãi bổ sung.

"..." Mẫn Doãn Kì sửng sốt.

Đều là người cả mà sao chênh lệch nhiều vậy chứ! Bọn họ còn đang vỡ đầu với bài tập lớp 11 mà Kim Thái Hanh đã làm đề nâng cao của khối 12 rồi.

Mẫn Doãn Kì lắp bắp nói: "Đề nâng cao mà nhiều thế á?"

Đề nâng cao bình thường đều rất khó, không chỉ khó gấp đôi bài tập thông thường, mà chính vì đề nâng cao khó như vậy nên giáo viên thường cho rất ít, sao có thể dày cộp như vậy được. Cho dù có cho thêm đề luyện thi học sinh giỏi thì cũng không thể nhiều như thế được.

Điền Chính Quốc lười biếng chống người dậy, nhấc mắt lên: "Của tôi."

Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mẫn không hẹn mà cùng nghi ngờ: "Cái gì của tôi cơ?"
"Bài A Hanh đang làm có một nửa là của tôi." Ngón tay Điền Chính Quốc chỉ lên bàn, khẽ nhướng mày: "Các người có ý kiến gì à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro