¤ 100 | seungwan - chai sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nước mắt từng giọt rơi xuống, yerim nhìn người con trai đối diện mình mà nức nở khóc nấc lên, điều đó chẳng mấy chốc khiến cho jungkook trở nên khổ sở buông cô ra. trong cái không gian nồng nặc sự cam chịu cùng ẩn nhẫn này, cậu biết bản thân sớm đã chẳng còn có thể ép buộc cô được nữa rồi, trượt ngồi hẳn xuống bên thành giường mà thở dài:

"đúng nhỉ, yoongi cho dù có tàn nhẫn thì cũng sẽ không cưỡng ép em như vậy phải không."

"y không tàn nhẫn, yoongi thiếu gia không hề tàn nhẫn, âu cũng là do y bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thôi. cho nên mọi hành động của y đều trở nên máu lạnh chứ tâm y không hề như vậy mà, thật sự đừng tổn thương y!!" vùi đầu vào gối mà hét lên, yerim lúc này hoàn toàn không hề nhìn thấy biểu tình kinh hãi của jungkook bên cạnh. mà cho dù có thấy, cô cũng chẳng mấy bận tâm.

"rối loạn ám ảnh cưỡng chế?" nhíu chặt mày, câu không biết, cậu không hề biết về chuyện đó. ở cái gia đình này, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà cậu còn chưa tỏ?

đúng vậy, tất cả đều là do lão gia hại. trước đây từ rất lâu, lúc y chỉ vừa mới tròn mười tuổi liền bị ngài chôn sống bên dưới lòng đất hai ngày, không ăn không uống, y chỉ có thể thở qua ống nhỏ được lão gia đục ra từ bên trên. lý do có lẽ bởi vì y không chịu nổi những bài luyện tập khắc nghiệt từ cha mình. ngay sau lần đó, phu nhân cũng chẳng rõ vì lý do gì liền bỏ bọn họ mà đi, mặc dù lão gia từng nói bà ấy muốn trở về quê hương của mình. yerim vẫn còn nhớ rất rõ, quản gia ted đã từng nói dấu hiệu phổ biến của căn bệnh này là bị chi phối và ám ảnh bởi những ký ức đau thương, lo lắng không chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.

y sợ hãi bị cô lập, sợ hãi bị bỏ rơi, cho nên mỗi một người y cho là quan trọng đều bị y xăm ấn kí của mình lên người đó, không ai được phép động vào, cũng không ai được phép chạm đến. y chỉ quanh quẩn trong trạng thái lãnh liệt lúc nào cũng lo sợ rằng, liệu ngày mai người này có bỏ y mà đi không? người kia có âm thầm nhốt y lại hay không? suốt mười bốn năm qua y sống mà không thể ngủ ngon giấc nào, thiếu gia của tôi, y rõ ràng là rất đáng thương.

gật đầu mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, yerim cắn răng thương xót: "con người đó, nếu như không có ai để bám víu thì chắc chắn sẽ chết, chắc chắn sẽ chết."

------------------♤♤♤--------------

lại một ngày nữa trôi qua, bầu trời một màu xám xịt nay lại nhường cho màn đêm u tối lạnh lẽo. thành phố hoa lệ đơn bạc giữa dòng người ồ ồ đi qua bỗng lần lượt thắp lên những ánh sáng xinh đẹp, những tiếng nói và tiếng cười rôm rả thi nhau quyện vào trộn thành một đợt sóng âm rối tinh rối mù.

đối diện tại một góc đường nhỏ bé, nơi có biển hiệu 'bác sĩ tâm lí joe' đang lúc lắc đung đưa theo ngọn gió trời bất định. phía trên cửa sổ, một cặp con ngươi đen đặc sâu hun hút đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe benz bóng loáng đỗ bên ngoài. chớp nhẹ đôi mắt thờ ơ của mình, chàng trai với vẻ ngoài yêu dị chẳng buồn quan tâm mà kéo mạnh rèm che cửa, xoay người quay trở lại bên trong.

"cậu đã ở đây cả ngày rồi đấy, tính không trở về sao?"

một giọng nói nữ tính hệt như thân hình nóng bỏng của cô gái đối diện khẽ khàng vang lên, đôi môi đỏ mọng nhếch lên cười cười mà nhìn yoongi đang tập trung vào chấm đỏ trên màn hình điện thoại phía trước. rút ra một điếu thuốc lá cho vào miệng mình, joe bĩu môi: "cậu càng làm như vậy, cô ta sẽ càng căm ghét cậu thêm."

nghe đến hai từ căm ghét, khóe mắt yoongi bất chợt run lên một cái. trong một khoảng thời gian y đã từng ngầm cho rằng nếu như seungwan vẫn hận y như vậy thì cứ để cô ấy hận đi, hận thì sẽ đuổi theo y, sẽ không bao giờ lãng quên y. và rồi một ngày nào đó không còn xa nữa, y sẽ chỉ ngồi chờ cô đến trước mặt mình, trả thù.

"tôi đã cấy một con chip định vị siêu nhỏ vào nơi tôi vẽ lên hình xăm đó."

chính vì thế cho nên seungwan có chạy đi bao xa, thậm chí lên cả thiên đường hay xuống cả địa ngục, cô cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng tay yoongi được. hình xăm ma quỷ đúng là hình xăm ma quỷ, bởi vì y là linh hồn còn cô là thể xác. chúng ta, đâu thể rời xa nhau.

lắc nhẹ đầu, joe đứng dậy khỏi ghế mà tiến về phía trước chống nạnh nhìn yoongi, cô rít một hơi thuốc rồi cúi người thổi mạnh vào khuôn mặt lạnh tanh đó. chính xác sau đó, đôi mắt kia cũng đã bừng bừng sát khí mà trừng cô. cười cười đáp lại, joe cúi xuống nhìn chấm đỏ đang nhấp nháy bên trên bản đồ điện tử, vu vơ nói:

"cậu sẽ ôm cô ấy chứ?"

"..." ôm?

"trước khi cô ấy cầm súng chĩa thẳng vào đầu cậu mà bóp cò thì tại sao cậu lại không thể, ôm cô ấy rồi thủ thỉ rằng 'anh xin lỗi' hửm?"

như thế chẳng phải là quá tình cảm rồi sao? yoongi ngây ngốc nhìn joe, cô gật đầu ý bảo rằng y nên làm như thế. y nên như thế thật sao, nếu y hành động như vậy thì có thể giữ nổi cô ấy ở lại à? hay lại giống như lúc đó, y không thể dùng nước mắt để giữ mẹ mình ở lại, seokjin không thể dùng trái tim để khiến cho người con gái anh ấy yêu thấu hiểu, thậm chí cả namjoon cũng tương tự không phải sao. dùng tình cảm để cứu lấy tình cảm, thật quá bất khả thi. chi bằng cứ dùng những cách thức tàn độc nhất để cưỡng ép người đó về bên cạnh mình, xem ra vẫn là cách mà yoongi cảm thấy an tâm nhất.

liệu rằng, cái đoạn tình cảm tưởng chừng như vô vọng này, có khi nào sẽ le lói một điểm sáng không?

joe u buồn nhìn bóng lưng đơn độc kia bước ra khỏi văn phòng của mình mà trái tim cứ như bị thắt lại. cô vốn là bác sĩ tâm lí của y, nếu như không phải vì quá mức bế tắc, y sẽ không đến gặp cô. joe vẫn còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên hai người gặp nhau, hôm đó y đã mang cả một núi tang thương đến mà nói rằng:

"tôi sai ở đâu vậy?"

yoongi không sai, chẳng qua số phận đang thử thách y mà thôi.

có điều, joe lại không thể ngờ được rằng đây chính là lần cuối cùng mình có thể nhìn thấy bóng dáng đó, cho mãi đến tận rất lâu về sau cô đều sẽ không còn thấy y nữa.

không một lần nào.

...

mùa đông đang dần dà trôi qua, hình như sinh nhật y cũng đã sắp sửa đến gần rồi thì phải. yoongi rảo bước xuống bậc cầu thang tràn ngập tuyết trắng, khoác lên mình chiếc áo dạ đen thượng hạng. y chậm rãi nâng tầm mắt nhìn về phía người con trai một bộ dáng chờ đợi, đang khoanh tay dựa vào cửa kính xe. y liền không mấy thỏa hiệp mà dừng bước, hai người cứ như vậy mà chăm chú nhìn nhau.

bóng đèn le lói treo trên đỉnh đầu bâng quơ mà rọi xuống cánh mũi thẳng tắp đang nhấp nhô của cả hai như những kiệt tác đỉnh cao của tạo hóa, hoàn mỹ nhưng cũng quạnh quẽ đến vô thường. nhấc chân đi về phía trước dăm đoạn hòng muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và em trai, seokjin tiêu sái hít nhẹ một hơi thật dài: "em vẫn không thể từ bỏ sao?"

thâm trầm chẳng nói gì, yoongi diện vô biểu tình mà nhìn thẳng vào đối phương, tuy im lặng nhưng hàn ý trong ánh mắt y lại chẳng hề kiêng kị mà bắn ra, hướng anh trai mình mà thị uy. hắn biết bản thân mình không có tư cách gì để đề nghị nó từ bỏ, vì bởi lẽ ngay cả chính hắn còn không thể làm được thì lấy cái quyền đâu yêu cầu nó phải làm.

"trước khi trở về pháp, tay chân của chúng ta sớm đã lần theo bennadic, em biết đấy, gã sớm đã lợi dụng cô ta để thủ tiêu em... vậy cho nên tỉnh táo vào đi, yoongi louis."

hừ lạnh một tiếng, yoongi ngang nhiên bước qua seokjin mà chui vào trong xe chẳng nói gì. thở ra một hơi, hắn cười gượng gạo cũng xoay người bước vòng qua cửa ghế lái ngồi xuống mà nhìn y chằm chằm, sau đó chiếc xe đen bóng liền lập tức rồ ga phóng đi.

dựa đầu vào thành ghế mà chăm chú nhìn em trai mình, seokjin đột nhiên có một loại xúc động muốn vò vò cái đầu lạnh tanh đó, lại vô thức mà tự giễu: "yêu một người vốn rất đau khổ, thế nhưng yêu phải một người không yêu mình, có phải sẽ càng đau đớn hơn không?"

cho dù là vậy, yoongi vẫn muốn trói buộc người con gái đó bên cạnh mình, muốn cô dựa vào y mà sống, muốn cô sẽ chết thật thảm hại nếu thiếu y. cô là của y, seungwan ngoài y ra thì không thể thuộc về một người nào khác.

tuyết trắng tựa như những giọt lệ đã hóa đá từ thiên đường chậm rãi chảy xuống, seokjin nghiêng mắt nhìn ra khung cảnh rực sáng bên ngoài cửa kính xe mà rằng: "cô gái đó, sớm đã bán linh hồn cho ác quỷ rồi."

cô ta vốn đã đi xa một bước mà không một ai có thể đuổi kịp, người con gái trong lòng chỉ chứa toàn thù hận đó.

"cho dù có là ác quỷ, cũng chỉ có thể là ác quỷ của một mình em."

...

ác quỷ, như thế nào mới chân chính được coi là một ác quỷ?

seungwan không biết, bởi vì cô không thể phân biệt nổi đâu là tốt, đâu là xấu. cái gì mới thật sự là tốt, cái gì mới thật sự là xấu? giết một người liền được xem như là kẻ xấu, vậy người tốt thì lại được quyền giết chết người xấu sao, chẳng phải đều rất giống nhau à? người xấu giết người tốt, người tốt giết người xấu để trả thù cho một người tốt khác, rồi sẽ thêm một người xấu khác lại tiếp tục giết người tốt kia để trả thù cho người xấu đã ngã xuống!... vậy thì rốt cuộc ai mới là người tốt? ai mới là người xấu đây?

hay chỉ đơn giản rằng, tất cả chúng ta vốn dĩ đều chẳng ai tốt đẹp.

trong bóng tối, một đôi mắt sắc đỏ lạnh lẽo như hồn ma đang ám ách ẩn hiện giữa một góc của căn phòng không có lấy một chút ánh sáng nào, cô gái với mái đầu trắng bạc mang vẻ đẹp yêu dã đang ngồi trước chiếc gương phản chiếu cái dung nhan xa lạ. seungwan vươn bàn tay thon mảnh lên chạm nhẹ vào má mình, vẫn là lớp da mịn màng, vẫn là những kết cấu tinh xảo vốn đã quen thuộc với cô, thế nhưng lại không còn một chút cảm xúc đặc biệt nào nữa. mái tóc đen xuông dài thường ngày nay đã được cắt ngắn đến tận cần cổ, chẳng còn nhu hòa, chẳng còn bình yên. kể từ sau cái đêm kinh hoàng kết thúc quãng đời của s, tâm cô cũng đã chính thức đóng cửa luôn rồi.

quằn quại trong hố sâu nội tâm đang bị giằng xé đến tan nát, seungwan biết bản thân nếu như chọn trả thù thì chết chóc là điều không thể tránh khỏi. nhưng nếu như sau này, vào một tình cảnh oái ăm nào đó, cô bắt buộc phải gặp lại sooyoung và giết chết nó thì liệu, cô có làm được không? có thể nỡ lòng nào mà xuống tay không?

tất nhiên... là cô làm được!

"thích diện mạo mới này chứ?"

âm vực càn rỡ như lệ quỷ ngoi lên từ địa phủ chẳng rõ từ bao giờ mà vang sát ngay bên cạnh. cảm giác được bàn tay của người nọ đang vuốt ve mái tóc của mình, seungwan cũng chỉ có thể nghiêng đầu mà liếc nhìn gã.  bennadic cười lạnh đáp lại, vô cùng thỏa mãn với những gì mà bản thân tạo nên.

"mái tóc màu trắng..."

"đôi môi màu đỏ..."

"kính áp tròng màu đỏ..."

"và máu tươi màu đỏ! HAHAHAHA!!"

seungwan im lặng đứng dậy, không một chút cảm xúc mà khẽ khàng cất tiếng: "tôi đã sẵn sàng."

thanh âm thấp bổng đơn nhẹ đến nỗi người đối diện phải căng tai ra thì mới có thể thấu triệt hết tất thảy mọi bi phẫn trong đó. hệt như một sát nhân chẳng hề có trái tim, ngay cả câu nói phát ra của cô cũng không còn một chút biên độ đáng kể nào.

"vậy thì đi thôi, chúng ta cùng đến gặp nữ hoàng nào!"

cuối cùng, bông hoa đó cũng đã tỏa ra một mùi hương chết chóc rồi, mày liệu có mong chờ hay không, yoongi?

--------------------♤♤♤----------------

thời gian càng ngày càng gấp rút, chỉ vừa mới trải qua vài ngày tập luyện, nay hắc long bang đã tập hợp tất cả tại sảnh để thương thuyết với một toán người xăm trổ nào đó.

đứng trước cổng chính, sooyoung nhíu mày vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, trùng hợp thay gum lại từ bên trong chạy đến. giống như là đang gấp lắm, hắn vác trên vai một cái túi to ném lên xe tải đỗ gần cây thông phía bên phải vườn, sau đó phân phó cho đám tài xế cái gì đó rồi hớt hải tính trở về, liền bị cô chạy tới giữ lại:

"gum!"

giật mình phát hiện được người đang tóm lấy tay áo mình là ai, gum hoảng hốt kéo tay sooyoung chạy sâu vào trong góc vườn, tránh xa khỏi sảnh chính: "cô muốn chết sao, lão đại mà thấy cô bén mảng ở chỗ này thì đảm bảo sẽ phanh thây cô ra đấy!"

"nhưng các người đang âm mưu cái gì?!" cô bĩu môi tỏ vẻ 'tôi đây cũng chẳng muốn chạm mặt lão già đó đâu' mà lườm lườm nguýt nguýt, cô đơn giản chỉ là tò mò thôi.

thở dài cười cợt một cái, gum liền cúi người ghé vào tai cô mà nói nhỏ: "hắc long bang đang muốn liên thủ cùng xích quỷ, đêm mai sẽ giả danh thành người của xích quỷ để đi gặp mặt gia tộc louis đấy."

giả danh? sooyoung trừng lớn mắt. gia tộc louis sao? vậy có nghĩa là ngày mai người gặp mặt gia tộc louis sẽ không phải là xích quỷ mà chính là hắc long bang đóng giả ư? thế nhưng tại sao hoseok lại không nói gì với cô chứ, anh ấy tính không cho cô đi cùng?!

gum trông thấy khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của sooyoung thì không khỏi tự vấn, cô gái này quả thật giống như một con tắc kè hoa vậy.

"có nghĩa là ngày mai, sẽ không chỉ đơn giản là đi gặp mặt thôi đúng không?"

gật mạnh đầu, gum biểu tình như muốn nói với sooyoung rằng điều đó là đương nhiên: "trên xe tải vừa nãy, toàn bộ đều là bom."

"cái gì?!" bom? một xe tải lớn như thế chỉ toàn là bom?

bọn họ muốn tàn sát toàn bộ gia tộc louis hay sao?!

...

"hoseok, hoseok!" sooyoung vừa mới đặt chân vào phòng thì miệng đã liên hồi gào thét tên của chàng trai nào đó. ngồi đọc tin tức trên sofa cũng không được yên ổn, hoseok liền nhăn mày lật sang trang khác, ậm ừ hắng giọng, cũng không buồn để ý đến bộ dạng đang thở gấp gáp của cô gái trước mắt là bao:

"em bị làm sao vậy?"

"hắc long bang thật sự sẽ giả danh xích quỷ sao?!"

"..."

"thật sự đêm mai sẽ tàn sát toàn bộ thành viên của gia tộc louis à?!" sooyoung một bước tiến đến giật lấy tờ báo mà hắn đang cầm trên tay ném mạnh đi, đối diện ánh mắt mà nhìn hắn chằm chằm.

hoseok mày nhíu lại càng thêm chặt, chẳng rõ vì sao cô lại biết được những chuyện này, thế như đó là việc trước sau gì cũng lộ tẩy mà thôi. cầm tách trà lên nhấp một ngụm, hắn chỉ đơn giản hướng cô mà gật đầu: "đúng vậy."

"NHƯNG SEOKJIN LÀ CỦA EM, EM MỚI LÀ NGƯỜI SẼ CHÍNH TAY GIẾT HẮN CƠ MÀ!!"

một từ 'người của em' này nghe mới thật chướng tai làm sao, cho dù trong đầu cô gái này có nghĩ về nó hoàn toàn khác đi chăng nữa nhưng cũng không có nghĩa là hắn không khó chịu. hoseok thở ra một hơi thật dài, liền tăng âm giọng lên một chút: "anh có nói là sẽ giết seokjin sao?"

"a..." sooyoung giống như là bị thất thố, chột dạ mà mím mím môi. cô liền nhích xa ra khỏi hoseok một khoảng, cúi người nhẹ giọng:

"em xin lỗi."

mẹ kiếp, hắn thật sự không giỏi kiểm soát cơn điên của mình mà. thế nhưng cô gái này cứ lần này đến lần khác xem thường tính kiên nhẫn của hắn, có phải là không cho cô một bài học cô liền không an phận không?

"đứng xa như vậy làm gì, anh cũng đâu có ăn thịt em."

biết thân biết phận mà tiến lại nhích mông ngồi xuống bên cạnh, sooyoung nhịn không được liền đề xuất: "hoseok à, em cũng muốn đi."

"..."

quay đầu qua nhìn cô gái nói ra lời vô cùng kiên định ấy, chẳng hiểu sao hoseok lại cảm thấy vô cùng bất an. hắn lo sợ rằng nếu như để cô đi lần này thì liệu có thể trở về bên cạnh hắn nữa hay không?

em lúc nào cũng chạy theo seokjin, ngay cả khi căm hận nhất, đôi mắt đó vẫn không hề rời khỏi hắn ta một chút nào. tâm càng loạn thì hành động lại càng dở, em liệu có làm được không, giết chết hắn hay bị hắn giết chết? cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, em sẽ thắng hay thua? nếu em thua thì chẳng phải anh cũng sẽ bị hủy diệt luôn hay sao, nếu em thua thì chẳng phải anh sẽ mất em mãi mãi à?!

anh liệu có thể, để em mạo hiểm như thế?

______________

huhu các cậu ơi đã tròn 100 chap rồi  đóaaa🔥!! giờ nhìn lại mới thấy suốt 5 tháng 8 ngày qua mình đã nỗ lực và dành trọn tâm huyết như thế nào, cũng cảm ơn các cậu thật nhiều vì đã ủng hộ, theo dõi và chờ đợi một con nhỏ lười như tớ nhaTvT.

mà chap 100 này cũng chính là mục đánh dấu sự thay đổi hoàn toàn của seungwan nữa, nhưng so với sự lột vỏ ngầu đét của jimin và chaeyoung thì chị còn nhỉnh hơn chút xíu cơ - thay đổi cả ngoại hình. hehe kể lể một tí là từ lúc trước khi mình chuyển ver độc chiếm á, red velvet còn chưa lên teaser đầu tiên của psycho. so yeah, mái tóc trắng ngang vai và black outfit này chính là một sự trùng hợp đỉnh cao đó=)))

và cuối cùng, HAPPY JK'S DAY^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro